Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 37




Vương phủ của Lý Lăng Chiêu về đêm tĩnh mịch, đâu đâu cũng được canh gác kỹ càng. Lúc Đinh Giang đến thư phòng, đã thấy Lý Lăng Chiêu sớm đã đợi mình ở đó. Mặc dù rất vội vã, hắn vẫn như cũ hành lễ với chủ nhân.

“Vương Gia.”

Lý Lăng Chiêu buông quyển binh pháp trong tay xuống, lạnh lùng hỏi.

“Tình hình thế nào?”

Đinh Giang đem những gì bản thân điều tra được bẩm báo một lượt, càng nghe sắc mặt Lý Lăng Chiêu càng tốt hơn.

“Theo như ngươi nói, độc mà Phụ Hoàng ta trúng phải không có thuốc giải.”

“Đúng vậy, cho dù Thái Y Viện dốc toàn lực Hoàng Thượng vẫn không qua khỏi tháng sau.”

Lý Lăng Chiêu gõ tay trên mặt bàn, cười đắc ý.

“Lâm Cẩm Lan đúng là tàn nhẫn, ngay đến người mình yêu cũng có thể xuống tay. Mặc dù ngu xuẩn, nhưng đã giúp ta đạt thành đại nghiệp.”

Đinh Giang biết rõ tính cách của chủ tử, nhưng vẫn hỏi lại.

“Vương Gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Lý Lăng Chiêu đứng lên, lấy hộp gấm trên bàn đưa cho hắn.

“Bảo người của chúng ta, bỏ cái này vào thức ăn của Thái Tử. Không cần sợ, nó không phải độc dược nên sẽ không ai phát hiện ra. Đợi sau khi Phụ Hoàng băng hà, đem tội chứng của Lâm Cẩm Lan trình lên Đại Lý Tự. Ta muốn mạng của Lâm Gia, một người cũng không thể bỏ xót.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Đinh Giang mang theo đồ vật Lý Lăng Chiêu đưa rời đi chưa bao lâu, trong mật thất phía trong lại truyền ra giọng nữ nhân có phần suy yếu.

“Ta còn tưởng ngươi hạ cổ Minh Đế, xem ra ta đã chọn đúng người rồi.”

Lý Lăng Chiêu chấp tay ra sau lưng, đáp bằng giọng điệu vô cảm.

“Ta giết ông ấy thì ích gì, chẳng phải ngai vàng vẫn thuộc về nhi tử của Lâm Uyển Khanh sao?”

“Ngươi có vẻ không bận tâm đến sống chết của Phụ Hoàng ngươi, chẳng lẽ bao nhiêu năm qua không lưu lại chút tình cảm phụ tử nào ư?”

Lý Lăng Chiêu quay đầu, nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt trào phúng.

“Đừng học người ta lương thiện, ta và ngươi vốn dĩ giống nhau.”

Nữ nhân kia mỉm cười, đem bản thân bọc lại vô cùng kín đáo.

“Ngươi nói đúng…”

Nàng ta cúi đầu ho khan, gương mặt trắng bệch giống như sẽ lăn ra tắt thở bất cứ lúc nào. Dù vậy, dáng vẻ cao quý tao nhã kia vẫn khiến người ta không dám tự ý mạo phạm.

Lý Lăng Chiêu nhíu nhíu mày, khinh thường nói.

“Công chúa như ngươi cũng vô dụng quá rồi, chỉ mới làm chút việc đã mất nửa cái mạng. Về sau còn trông cậy được gì?”

Nữ nhân ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp.

“Ta vô dụng hay không ngươi rất nhanh sẽ biết.”

Nàng vung áo choàng, lướt qua người Lý Lăng Chiêu như một cơn gió. Lý Lăng Chiêu biết nàng tức giận, bất lực nhún vai.

“Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, chỉ sợ đại nghiệp chưa thành ngươi đã chết thì xem như phí công vô ích.”

“Vậy thì phải đa tạ hảo ý của Vương Gia rồi.”

Nàng ta nói xong cũng nhanh chóng rời đi, giống như ở lại lâu hơn sẽ chết thật vậy. Lý Lăng Chiêu không chấp nhất với nàng ta, ra lệnh cho hạ nhân tiễn khách.

Bên ngoài có tuyết rơi, màn đêm u buồn lạnh lẽo. Trên tường viện có một người đang ngồi, y phục trên người hắn hòa lẫn với màn đêm. Hắn đem miếng màn thầu cuối cùng bỏ vào miệng, lắc đầu cảm thán.

“Nhân tài a, đáng tiếc…”

Bên cạnh hắn còn có một người, so với hắn càng thêm lạnh lẽo.

“Nửa đêm làm ra hành động lén lút mất mặt thế này, thật không ra thể thống gì cả. Trở về mau…”

người nọ giật nảy mình, suýt thì rớt xuống đất. Hắn không chút hình tượng túm chặt chân người kia, gấp gáp nói.

“Sao người đến mà không chút tiếng động gì cả, hại con sợ chết đi được.”

Người kia túm lấy hắn, kéo đứng lên.

“Ngươi học nghệ không tinh, còn trách ai. Đi thôi, theo ta về…”

Hắn nào dám phản đối, ngoan ngoãn nhảy khỏi tường viện Vũ Vương Phủ. Hai người một trước một sau thoát cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng.



Đông Cung vốn đang yên bình, đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Từng tốp triều thần có văn có võ nét mặt lo âu nhanh chóng tiến vào. Lý Lăng Diên sớm đã nhận được tin báo, y phục lúc này cũng đã chỉnh tề. Hắn vốn muốn đi thư phòng, nhưng vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Lạc Thanh Thanh đứng đó.

Giấc ngủ của Lạc Thanh Thanh vốn rất nông, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến nàng thức giấc, huống hồ là tình huống hiện tại. Nhưng Lý Lăng Diên vẫn quen xử lý đại sự một mình, liền đối với nàng có lệ.

“Không có việc gì, nàng quay vào ngủ tiếp đi.”

Lạc Thanh Thanh vẫn bất động, bình tĩnh nhìn Lý Lăng Diên.

“Nếu vậy ta có thể ở bên hầu hạ điện hạ không? Ngài yên tâm, ta sẽ biết giữ chừng mực.”

“Thanh Nhi…”

Lý Lăng Diên thở dài, hắn không hề muốn kéo Lạc Thanh Thanh vào những rắc rối của Hoàng Gia. Kiếp trước hắn không thể bảo vệ nàng, vậy nên kiếp này hắn lại càng thêm cẩn thận. Nhưng Lạc Thanh Thanh không để hắn làm vậy, nàng vẫn kiên định với thỉnh cầu của mình.

“Ta là cung nữ cận thân của điện hạ, dù điện hạ có đồng ý hay không? Ta biết ta đang phạm thượng, nhưng ta không thể để điện hạ gánh vác một mình. Ta từng nói sẽ bảo vệ ngài, ta nhất định làm được.”

Lý Lăng Diên đương nhiên sẽ không nỡ trách phạt nàng, chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp.

“Thôi được, theo ý của nàng.”

Lạc Thanh Thanh gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Lý Lăng Diên vào thư phòng. Những triều thần kia nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc. Nhưng đại sự trước mắt, bọn họ nào có tâm tư đi quản nhiều chuyện thế này. Thái Tử yêu ai tín nhiệm ai, sớm đã không còn quan trọng nữa…