Lý Hộ đang gắp thịt vào bát của Lý Bảo Âm, cửa nhà "rầm" một tiếng bị ai đó đá văng, trong khoảnh khắc đó, trong lòng ông lóe lên vô số ý nghĩ, tưởng rằng mình sẽ bị c.h.é.m c.h.ế.t và vứt xác ngoài đồng như những vị Thái Thú trước, sợ đến mức miếng thịt trong tay rơi xuống bàn, vội vàng nhặt lên bỏ vào miệng.
Quay lại nhìn thấy Nhiếp Chiếu đang kéo theo một cô gái nhỏ núp núp nấp nấp, mặc đồng phục của Thanh Vân Thư Viện, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức thấy ánh mắt khiêu khích của con gái, lòng ông lại lạnh ngắt.
Không phải bảo bối của ông đã gây ra rắc rối ở thư viện chứ?
“Lý Hộ, ngươi dạy dỗ con gái thật tốt!" Nhiếp Chiếu kéo Giang Nguyệt ra trước mặt, giơ tay áo bị xé một đường và mái tóc bị cắt nham nhở như bị chó gặm cho Lý Hộ xem.
Đôi môi màu hồng anh đào của hắn mím chặt, lông mày nhíu chặt, thật sự rất tức giận. Nhiếp Chiếu hiếm khi tức giận như vậy, Lý Hộ vội hỏi Lý Bảo Âm: "Bảo Bảo, đây là con làm sao?"
Lý Bảo Âm không tránh né, đối mặt với cha: "Là con làm."
Lý Hộ trong lòng tối tăm, vội vàng làm lễ xin lỗi Nhiếp Chiếu: "Là ta dạy con không tốt, ta xin lỗi ngươi..."
“Không cần đâu.” Nhiếp Chiếu phẩy tay, đẩy Giang Nguyệt ra ngoài, gật đầu chỉ thị: “Đi, đánh nàng đi.”
Chúc Thành có phong tục man rợ, người lớn ức h.i.ế.p kẻ yếu hành động ngang ngược, trẻ con cũng học theo, nên trong học viện, tình trạng đánh nhau ẩu đả diễn ra thường xuyên, Lý Bảo Âm trong lớp Thanh Miêu được xem như thủ lĩnh. Những ngày trước, Giang Nguyệt làm cho Lý Bảo Âm phải tránh xa, nhưng dạo gần đây nàng cố ý gây khó dễ.
Giang Nguyệt vốn không muốn gây thêm phiền phức cho Nhiếp Chiếu, nên cố gắng nhịn. Nhưng mọi người thấy nàng yếu đuối dễ bị ức hiếp, lại không dám tố cáo với Nhiếp Chiếu, thì càng lúc càng lấn lướt, thậm chí hôm nay còn cắt tóc nàng lúc nàng không để ý.
Điều này dù nàng có che giấu thế nào cũng không qua mắt được Nhiếp Chiếu, nên Giang Nguyệt đã khóc ở góc học viện một lúc lâu, mới dám về nhà, nửa đường thì gặp Nhiếp Chiếu đang đi tìm vì thấy nàng mãi chưa về.
Nhiếp Chiếu từ nhỏ đã kiêu ngạo, hiện giờ cũng không phải loại người chịu nhịn nhục, mới có màn đối chất này.
Giang Nguyệt nào dám đánh người, đánh người là hành vi không hiền lành, thục đức. Trong đầu nàng lúc này toàn là những kiến thức khó hiểu ở học viện, những tam tòng tứ đức giống như chuyện ở kiếp trước, nàng phải nhớ lại rất lâu mới nhớ được một hai câu.
Nhưng Nhiếp Chiếu đứng sau lưng nàng trừng mắt đe dọa, nàng không dám không tiến lên.
Nhưng khi nàng chưa kịp làm gì Lý Bảo Âm, thì Lý Bảo Âm đã ra tay trước, đẩy ngã nàng xuống đất, nhìn Nhiếp Chiếu mà nói kiên quyết: “Hiện giờ ta có thể đánh Giang Nguyệt không chống trả được, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh bại ngươi, các ngươi đều không thoát được, không ai trong các ngươi có thể ức h.i.ế.p cha ta nữa...”
Lý Hộ vội bịt miệng Lý Bảo Âm, xin lỗi Nhiếp Chiếu, nhưng dù vậy, ông ta cũng không nỡ đánh Lý Bảo Âm một cái, ông ta vừa đau lòng vừa khổ sở, biết con gái vì thấy ông đối với những “đại nhân” trong Chúc Thành rất cẩn trọng, thương ông nên mới hành động như vậy.
Giang Nguyệt là người của Nhiếp Chiếu, nên nàng cũng bị Lý Bảo Âm trút hận.
Nhiếp Chiếu không để ý đến lời của Lý Bảo Âm, cũng không giận cá c.h.é.m thớt lên Lý Hộ, chỉ gọi Giang Nguyệt: “Đứng lên, đánh trả đi, mọi chuyện đều có ta lo.”
Chuyện của bọn họ phải để bọn họ tự giải quyết, hắn không thể lúc nào cũng mang theo Lý Bảo Âm dìm đầu nàng xuống sông hộ thành giúp Giang Nguyệt xả giận được.
Chưa kể hắn không thể lúc nào cũng có thời gian và kiên nhẫn bảo vệ nàng, hơn nữa nếu hắn làm như vậy, Giang Nguyệt cả đời cũng không học được cách tự vệ, chỉ biết co mình làm một con thỏ nhà ngốc nghếch ngoan ngoãn.
Cho dù là thỏ, cũng phải là con thỏ hoang biết cắn người.
Giang Nguyệt quay đầu, cầu cứu nhìn Nhiếp Chiếu, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng, không để ý đến sự cầu cứu của nàng.
Nàng chưa bao giờ đánh người, cũng không dám đánh, chỉ đứng dậy, ngẩn người tại chỗ.
“Còn không động thủ?” Nhiếp Chiếu quát.
Nước mắt Giang Nguyệt chảy ròng ròng, tóc tai bù xù, dùng mu bàn tay lau đi, nói với hắn: “Ta không dám.”
“Đồ vô dụng!” Nhiếp Chiếu mắng một câu, “Ngươi nếu không dám động thủ, tối nay không cần ăn cơm nữa.” Đây là lời đe dọa lớn đối với Giang Nguyệt, nàng thà bị Nhiếp Chiếu đánh mắng còn hơn.
Giang Nguyệt cuối cùng không ăn cơm, Nhiếp Chiếu thấy nàng vẫn đứng yên, bèn lôi nàng về nhà bỏ mặc.
Không chỉ tối hôm đó, mà cả ngày hôm sau, nàng cũng không được ăn. Nhiếp Chiếu nói khi nào nàng dám đánh trả thì mới cho nàng ăn, nói chuyện với nàng.
Giang Nguyệt đói đến mức bụng dính vào lưng, mắt hoa lên, thầy giáo đứng phía trước giảng bài, mặc bộ áo dài xanh lục, cao gầy như cọng rau cần, nàng nhìn thầy mà nuốt nước bọt, thầy bị ánh mắt của nàng làm cho phát hoảng.
Cả ngày hôm đó, nàng chẳng học được gì, uống nước cũng không no. Từ khi theo Nhiếp Chiếu, ba bữa đều đặn, chưa từng bị đói, giờ bị đói đột ngột, không chịu nổi như trước đây.
Tâm trạng con người sẽ giảm sút khi đói, còn tính tình thì tăng lên, bây giờ nhìn ai nàng cũng thấy chướng mắt, mấy học sinh ném đá vào nàng, bị ánh mắt oán hận của nàng làm cho run sợ, vội vàng bỏ chạy.
Đói ba ngày, đến ngày thứ tư, nàng cuối cùng không chịu nổi, khóc lóc nói với Nhiếp Chiếu rằng nàng sẽ đánh.
Nhiếp Chiếu biết nàng không chịu được bao lâu, nên cùng thời gian, cùng địa điểm, Lý Hộ lại làm rơi miếng thịt trên đũa xuống bàn.
Giang Nguyệt nhìn Lý Bảo Âm bị nhét đầy cơm, oán niệm càng nặng, do dự một chút, nhưng cơn đói khiến nàng xông tới, đẩy ngã Lý Bảo Âm xuống đất, rồi quay đầu nhìn Nhiếp Chiếu hỏi bằng ánh mắt, như vậy có tính là đánh không?
Nhiếp Chiếu lắc đầu, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Bảo Âm lật ngược lại đè xuống đất.
Giang Nguyệt ba ngày không ăn uống, làm sao là đối thủ của Lý Bảo Âm, nàng vùng vẫy không được, mặt đỏ bừng.
Lý Hộ và thê tử bên cạnh sốt ruột, khuyên nhủ đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Lý Bảo Âm cứng đầu không buông tay.
“Giang Nguyệt, ngươi đánh không lại nàng, tối nay cũng đừng ăn cơm nữa.” Nhiếp Chiếu nói nhẹ nhàng, Giang Nguyệt nước mắt không ngừng tuôn, hét lên: “Ta đói!”
“Vậy thì đánh thắng nàng ta.” Nhiếp Chiếu nói dễ dàng.
Nàng cắn răng, cắn mạnh vào cổ tay Lý Bảo Âm đang đè lên mình, cắn đến chảy máu, Lý Bảo Âm hét lên, vợ chồng Lý Hộ đau lòng nhưng bị Nhiếp Chiếu ngăn lại.
Giang Nguyệt không biết sức mạnh từ đâu ra, lật người đè lên, dùng khuỷu tay đè chặt cằm Lý Bảo Âm, hai người lăn lộn trong bùn đất, như hai con khỉ bùn, tung bụi mù mịt, hàng xóm xung quanh cầm bát cơm ra xem.
Cuối cùng Giang Nguyệt kiệt sức, ngã lên người Lý Bảo Âm, hỏi nàng: “Phục không?”
Lý Bảo Âm cứng đầu nói không phục, Giang Nguyệt cắn vào mặt nàng, cắn đến nàng hét lên.
Hai người đều thê thảm, Lý Bảo Âm tóc tai bù xù, hai cánh tay đầy dấu răng của Giang Nguyệt, m.á.u rỉ ra, Giang Nguyệt mặt đầy vết xước, nhưng sức mạnh của cơn đói rõ ràng lớn hơn, Lý Bảo Âm trông càng thê thảm hơn, tóc bị giật ra không ít.
Giang Nguyệt mắt tối sầm, không thể chịu nổi, Lý Bảo Âm vừa khóc vừa mắng, chuẩn bị phản công, Nhiếp Chiếu liền gọi dừng: “Được rồi, Giang Nguyệt,” hắn nhìn Lý Hộ, “sau này coi chừng con gái các ngươi, để tránh tương lai gặp lại nàng ở sông hộ thành.”