Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Chương 12





Sáng hôm sau nàng ngồi trên cổ kiệu, đối diện là nam tử lạnh lùng lãnh đạm, hắn nhắm mắt dưỡng thần , mái tóc đen như mực trãi dài đụng vạc ghế. Tuấn lãng dung nhan, cao gầy mũi. Dạ Tử Ly không thể không công nhận, so với các ảnh đế hiện đại, Mộ Dung Ngạo Thần chính là không thua kém.


Hắn nhận được ánh mắt của nàng, từ tốn mở miệng " Có việc gì sao ?"


" A không có gì" Dạ Tử Ly hoàn hồn, bối rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới thời trị vị của Mộ Dung Hoàng Triều, dân nhân được ấm no, giàu có. Huyền Hổ quốc thế lực cũng ngày càng lớn mạnh.


Bên đối diện giọng nói âm trầm của hắn lại vang lên " Ngươi gặp qua Hinh Vương ?"


Đột nhiên nhắc đến Hinh Vương làm gì ? Nàng không những chưa gặp qua, mặt hắn như thế nào còn không biết nữa được không. Chỉ theo trong kịch bản miêu tả hắn là tu la chiến thần không nhiễm bụi trần, mỹ mạo tựa nguyệt sương. " Chưa từng gặp qua, có điều ta từng thấy bức hoạ của hắn, khuynh thế khuynh thành, nên không kiềm lòng được"


" Ra là vậy" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt mở miệng.


Không khí lại chìm vào im lặng. Dạ Tử Ly không hiểu được suy nghĩ nam chính, hỏi nàng rồi lại trả lời một câu không đầu không đuôi. Rốt cuộc hắn muốn gì ?


Cỗ xe lăn bánh đến hoàng cung. Dạ Tử Ly theo Triệu Bân dìu dắt bước xuống. Mộ Dung Ngạo Thần cũng cất bước theo sau. Thấy hắn không có ý định đi đường khác, nàng quay người cẩn trọng hỏi " Tam ca, chính điện bên kia"


" Ta không nói muốn đi gặp Phụ Hoàng" Hắn lạnh lùng trả lời, hoàn toàn bỏ qua nàng.


" Ta đi gặp Mẫu hậu, ngươi cũng muốn đi sao ?" Nàng là đọc giả sao không biết Mộ Dung Ngạo Thần có bao nhiêu ghét Ngôn Nhã Tú, chỉ sợ nếu được hắn chỉ muốn tự tay giết chết nàng.


Đưa mặt lạnh về phía nàng, khẽ nhếch thần "Trùng hợp, bổn vương cũng tính đi bái kiến Hoàng Hậu"


Không chỉ Dạ Tử Ly kinh ngạc, phía sau Triệu Bân cũng cả kinh. Vương Gia khi nào thì muốn đi bái kiến Hoàng Hậu ?


" Tam ca hôm nay ngươi không vấn đề gì chứ?" Vừa nói nàng đi đến gần, đưa tay để lên cái trán hắn, khẽ nghiêng đầu nói " Rõ ràng không có sốt"


Mộ Dung Ngạo Thần bắt lấy tay nàng, dời xuống. Lạnh nhạt hất ra " Đừng chạm vào Bổn Vương"


Nàng bĩu môi xoay người bước đi, lúc trước bao nhiêu người muốn bắt tay với nàng. Có người sau khi bắt tay xong còn không rửa tay, hắn đúng là không biết nhìn thứ quý giá.


Đi đến cửa Phượng Cung. Nhìn vô trong thái giám cung nữ sợ hãi quỳ xuống. Dạ Tử Ly nhăn mi lo lắng, không lẽ Ngôn Khã xảy ra chuyện gì ? Vội vã chạy vào. Tiểu Đức Tử vừa thấy nàng liền cả kinh, phía sau còn có Dực Vương đi cùng "Công chúa, Vương Gia"


" Có chuyện gì vậy ? Ngươi không phải Thái giám đi theo Phụ Hoàng sao?" Dạ Tử Ly vội hỏi, vậy ra Hoàng đế bên trong ?


Mộ Dung Ngạo Thần cũng đưa mắt vào trong sảnh. Phụ Hoàng đến Phượng cung ?


Tiểu Đức Tử vừa thấy nàng liền sợ hãi đi lại " Công chúa người mau vô trong, Hoàng Thượng sợ nổi giận"


" Gì cơ ?" Hoàng đế Nổi giận ? Vì sao a ?


Tiếng nói to vang lên giải đáp được câu hỏi của nàng, từ bên trong vọng ra tiếng của Ngôn Khả " Hoàng Thượng ngươi mang danh sủng Lam Nhi, yêu thương nàng cuối cùng ngươi không tìm nàng lúc nàng mất tích. Ta không quan tâm, đây là nữ nhi của ta, tự ta nuôi dưỡng nàng. Hoàng Thượng ngươi rõ ràng không hề để tâm"


Dạ Tử Ly há hốc. Tiểu Khả đây là đang nói chuyện cùng Hoàng Đế đại nhân. Đây không phải đi tìm đường chết sao ? Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần mắt lạnh xẹt tia không rõ, Hoàng Hậu luôn tỏ vẻ hiểu biết công dung ngôn hạnh. Rõ ràng sẽ không thất thố như hôm nay.


Nàng vội đi vào trong, nhìn nữ tử đang giương nanh múa vuốt vào mỹ nam Hoàng đế đại thúc. Dạ Tử Ly muốn rơi vào trầm cảm. Ngôn Khả hắn quên trước mặt hắn là người có thể quyết định sinh tử sao ? " Mẫu... hậu"


Nghe được tiếng kêu Ngôn Khả quay qua nhìn, nữ tử tuyệt sắc đang há hốc nhìn hắn, vẻ mặt không tin được, vui mừng xách váy chạy qua " Tỷ... Lam Nhi, cuối cùng cũng về a, ngươi đi đâu mấy ngày nay, làm lo chết ta. Để ta nhìn kĩ coi có bị thương ở đâu không ?"


Cầm lấy mặt nàng xoay xoay, Dạ Tử Ly không chịu được phải tránh khỏi ma trảo của nàng " Không có việc gì, nữ nhi đi cùng Tam ca"


Dực Vương ? Ngôn Khả bất ngờ nhìn nam tử lạnh lùng tuấn lãng phía sau. Mộ Dung Ngạo Thần đi lên phía trước chấp tay hành lễ " Thỉnh an Phụ Hoàng, Hoàng Hậu. Nhi thần vốn muốn dẫn Lam Nhi đi tham quan Dực Vương Phủ, lại quên không thông báo với Hoàng Hậu, để ngươi phải lo lắng"


" Đương nhiên lo lắng rồi" Ngôn Khả lầm bầm, với người có võ công cao cường như Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Cảnh, không khó để nghe được.


Mộ Dung Cảnh trầm mặt, hiển nhiên bị Ngôn Khả làm tức giận không nhỏ "Hoàng Hậu, bây giờ Lam Nhi cũng đã quay về. Không cần thiết lo lắng. Những lời ngươi vừa nói trẫm không muốn nghe lần hai"


" Ngươi..."


" Đa tạ Phụ Hoàng nhắc nhở, mẫu hậu chỉ vì quá lo lắng cho nữ nhi nên mới không kiểm soát được lời nói, mong phụ hoàng bỏ qua" Nàng vội kéo Ngôn Khả đang muốn tiếp tục khiêu chiến cùng mỹ nam Hoàng đế đại thúc, hắn điên rồi sao ? Muốn mất mạng.


Mộ Dung Cảnh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua nàng, nữ nhi này của hắn đến khi nào thì hiểu chuyện đến như vậy. " Được rồi, trẫm mệt mỏi rồi muốn hồi cung"


Nhìn lướt sang Mộ Dung Ngạo Thần, hắn có chút ngoài ý muốn, hoàng nhi này của hắn luôn câm ghét Hoàng Hậu cùng Lục công chúa sao ? Nay lại đi cùng nàng. Làm hắn có chút không thông " Thần Nhi, bồi trẫm về cung"


" Nhi thần tuân chỉ" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm đi theo Mộ Dung Cảnh rời Phượng Cung. Trước khi đi còn nhìn sang bọn nàng, Hoàng Hậu có thể vì nàng nữ nhi mà dám nói lại Phụ Hoàng, rốt cuộc là tại sao ?


Rời khỏi Phượng Cung, đi dọc bên bờ hồ to lớn. Gió thổi nhè nhẹ xuyên qua cành lá rào, tiếng nước đọng trên đá chảy xuống hồ. Mộ Dung Cảnh nhìn phong cảnh có chút cảm thán " Đã lâu rồi trẫm mới có thời gian đi dạo quanh"


" Phụ Hoàng công việc bộn bề, nên giành thời gian cho bản thân" Mộ Dung Ngạo Thần đi bên cạnh vẫn lãnh đạm cứng nhắc.


Mộ Dung Cảnh nhìn xa xâm như hồi tưởng chuyện xưa, có chút không xác định hỏi " Thần Nhi, có phải trẫm đã sai khi vô tâm với Lam Nhi cùng Hoàng Hậu ?"


Mộ Dung Ngạo Thần không trả lời, trong mắt xẹt qua tia phức tạp.


Hắn tiếp tục nói " Năm xưa, Trẫm hận Hoàng Hậu vì nàng mà trẫm không thể lấy được âu yếm nữ tử. Từ lúc nàng còn là Thái Tử Phi, trẫm luôn lạnh nhạt với nàng. Đỉnh điểm là ngày đăng cơ Hoàng Hậu, lúc này hay tin âu yếm nữ tử thành hôn cùng nam nhân khác. Trẫm điên cuồng đau đớn, đêm hôm đó đã nói với nàng, cho dù thế nào trẫm cũng sẽ không yêu nàng, với nàng chỉ là chính trị"


Thở dài một tiếng, Mộ Dung Cảnh tiếp tục nói "Bao nhiêu năm trôi qua, trẫm chưa một lần đụng vào Hoàng Hậu, chỉ duy có một lần trẫm uống say, sau lần đó nàng mang thai Lam Nhi. Khi nàng hạ sinh tiểu công chúa, gương mặt khả ái, động lòng người. Trẫm vẫn cố chấp chán ghét bọn họ. Ngoài mặt trẫm cho Lam Nhi tuỳ ý, bao dung, sủng ái. Thực chất chính là lãnh đạm, lạnh lùng. Lúc nãy Hoàng Hậu nói ra tất cả, lại làm trẫm đắng đo"


Mộ Dung Ngạo Thần cụp mắt, Phụ hoàng vì muốn trả thù hoàng hậu nên lần lươt tuyển phi. Trong đó có hắn mẫu phi, Hoàng hậu đố kị ghen ghét đã làm chết mẫu phi, còn liên luỵ đến gia tộc nàng bị diệt vong. Ngón tay nắm chặt, Mộ Dung Ngạo Thần trong mắt một mảnh lạnh như băng " Phụ Hoàng, đừng suy nghĩ nhiều. Thời tiết lãnh nên về nghĩ ngơi"


" Ha ha, Thần Nhi nói đúng, Trẫm tuổi tác cao rồi không chịu nỗi phong vị" Hắn cười nhẹ.


" Phụ Hoàng vẫn anh minh" Hắn ngắn gọn súc tích, thành công để Mộ Dung Cảnh hài lòng. Dặn dò đôi chút liền dẫn theo Tiểu Đức Tử rời đi.


Nhìn bóng hình xa dần. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt mở miệng " Đã đến rồi không muốn xuất hiện sao ?"


" Tam ca quả là nhạy đâu" Từ phía sau góc cây, Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ đi ra.


Nhìn hắn một thân lam trang y phục, đầu tóc hờ hững ma mị. Dung mạo đào hoa cười. Đông Phương Ngạo Thần nhàn nhạt hỏi " Ngũ đệ đến đây là đang quan tâm đến Phụ Hoàng sao ?"


" Đúng vậy, không ngờ có ngày hắn sẽ nghĩ cho phụ mẫu bọn họ" Mộ Dung Mặc Nhiên gợi lên môi ý cười.


Mộ Dung Ngạo Thần cũng từ chối cho ý kiến. Hắn tiếp tục nói " Tam Ca, nghe nói ngươi cho nàng vào phủ. Tam ca đây là muốn hoàn thành tốt xứ mệnh của một Hoàng Huynh sao ?"


" Đừng làm phiền ta" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng xoay người. Hắn cũng không muốn nói nhiều cùng vi Hoàng đệ này.


Không giận dữ, ngược lại Mộ Dung Mặc Nhiên còn đi đến gần hắn cười nhẹ khiêu khích " Không phải ngươi cũng thấy vị tiểu hoàng muội này cũng đáng yêu ?"


" Ta không phải ngươi" Hắn lạnh lùng trả lời, sau đó xoay người bỏ đi.


Để mặc Mộ Dung Mặc Nhiên vẫn gợi thần hứng thú. Rất thú vị không phải sao