Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Chương 54




Đột nhiên Dạ Tử Ly nhếch môi cười " Thôi vậy, nếu ngươi thích thì bổn công chúa nhường. Không có việc gì ta đi trước"

Nàng xoay người bước đi, nàng có đủ rắc rối rồi, không như nào muốn dính thêm, Hồng Châu Ngọc này nọ có hay không đối với nàng cũng không quan trọng. Mục Hạo Dương thấy nàng không để tâm, trong lòng cảm thấy không thoả đáng, Mộ Dung Ngữ Lam có khi nào chịu hoà giải như thế. Nàng luôn không phải luôn không nhường nhịn bất kì ai, vô pháp vô thiên sao?

" Ngươi... Mộ Dung Ngữ Lam ngươi đứng lại đó" Hắn gấp gáp gọi.

Khó hiểu quay người, Nàng nhìn hắn hỏi " Ngươi gọi ta cái gì?"

" Hồng Châu Ngọc là quốc bảo" Hắn sợ nàng ngu ngốc đã quên mất, hừ lạnh nhắc nhở.

"Ta biết" khi nãy Vân Hồ Ly có kể ra Hồng Châu Ngọc nguồn gốc, nhưng thế thì sao? Cũng đâu thể nấu lên ăn được, đối với nàng cũng không có tác dụng.

Thấy nàng không trả lời tiếp, hắn tức tối nói " Mộ Dung Ngữ Lam, hôm nay bổn thế tử cùng ngươi so chiêu"



Nàng giựt khoé môi, nhìn sang Vân Phi Vũ lại đưa mắt sang Mộ Dung Mặc Nhiên " Mục Hạo Dương, ngươi đây là không biết nhục? So chiêu cùng nữ nhân như ta, không phải Vân Phi Vũ hắn cùng ta Hoàng Huynh đang cũng ở ngươi trước mặt"

" Ta..." Hắn á khẩu, đấu cùng bọn họ? Hắn thêm mười cái mạng cũng không dám.

Nàng khinh thường hừ lạnh " Ta ta cái gì? Mục Hạo Dương ngươi muốn giữ cứ giữ, bổn công chúa cũng không cần tới"

Thấy nàng không mẩy may đụng tới, Mục Hạo Dương càng thêm tức tối, hắn ít khi ra khỏi Vương Phủ, nhưng mỗi khi ra ngoài gặp Mộ Dung Ngữ Lam không phải nàng lúc nào cũng đòi đấu võ, giành hắn thứ tốt nhất sao? Hôm nay lại như vậy bất thường có chút không quen.

" Nếu Công chúa không chịu, Mục Thế Tử, chi bằng đấu cùng ta?" Từ sau vang lên giọng nữ lạnh lùng, Dạ Tử Ly chảy mồ hôi, nữ chủ đuổi theo như vậy nhanh.

Quả nhiên Lạc Tâm Nghiên đã đi đến bên cạnh, sắc bén ánh mắt lướt qua như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Mục Hạo Dương đánh giá nữ tử vừa tới, mỹ mạo lạnh lùng, mang theo chút kiêu ngạo, nhưng hình dáng này chẳng phải nữ nhi nhà Lạc Tông Nghị.

Lạc Tông Nghi tuy là Tướng Quân nhưng hai nữ nhi là không hề biết chút nào võ công, nay này nữ tử lại kêu muốn đấu với hắn "Bổn thế tử không đấu với nữ nhi"

Dạ Tử Ly giựt khoé mắt, tức tối " Mục Hạo Dương ngươi vừa khiêu chiến với ta"

Bổn minh tinh là nữ tử a, ngươi đây là khinh người quá đáng.

" Ngươi là nữ tử sao?" Nữ tử nào như nàng, yểu điệu thục nữ, đức hạnh nàng đều không có, hắn có thể xem nàng là nữ tử sao.

Nàng ưỡn ngực " Ngươi có thể kiểm chứng a"



Nói nàng không phải nữ tử, tuy không nóng bỏng bằng cơ thể hiện đại của nàng, nhưng dù sao cũng là điện nước đầy đủ, hắn mắt mù không nhìn ra nàng là con gái.

Không biết là do tức giận hay xấu hổ, gương mặt tuấn tú của Mục Hạo Dương đỏ lên. Vân Phi Vũ nheo mắt đứng chắn trước nàng " Công chúa, không cần kiểm chứng"

Lại quay sang nhìn đến Mục Hạo Dương, không biết do hắn mờ mắt lại nhìn ra sát khí cảnh cáo trong mắt Vân Phi Vũ.

Lạc Tâm Nghiên không kiên nhẫn rút kiếm " Vị này công tử, rườm rà như vậy chi bằng rút kiếm"

Mục Hạo Dương lấy lại bình tĩnh, rút ra trên hông bảo kiếm. Nhìn đến hình dạng kiếm lại phát ra ánh hào quang, Dạ Tử Ly không kiềm được nhẹ cảm thán " Hảo kiếm"

Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh nghe thấy, ung dung nói " Hoàng Muội, ngươi quên mất hắn ta là ai rồi sao?"

" Ách, trí nhớ không tốt" Quái, người quen? Thế Tử nhưng lại học Mục, rốt cuộc là ai? Cho dù hắn Phụ Vương là Đệ đệ của Hoàng Thượng, cũng nên là họ Mộ Dung đi.

Mộ Dung Mặc Nhiên bán tính bán nghi, cho dù Mục Hạo Dương không thường xuyên ra khỏi nhà, nhưng dẫu sao cũng không phải vô danh tiểu tốt, nha đầu này dĩ nhiên lại quên. " Mục Vương Gia Mục Liên Dực là Phụ Hoàng tri kỉ bằng hữu, từng có ân hộ giá nên được phong thành Mục Vương, cả đời hưởng vinh hoa phú quý"

Nàng gật gù, ra là tên tiểu tử thối này được hưởng ké từ hắn lão cha. Vậy thanh kiếm kia nếu đoán không lầm chính là đồ do Hoàng thượng ban tặng.

Nhìn đến chiêu thức lưu loát, cả hai gần như ngang tài ngang sức, nói cũng đúng cho dù mạnh mẽ đến đâu, về đến cổ đại gặp cổ đại võ công, Lạc Tâm Nghiên sao có thể địch nổi.

Đột nhiên từ trong tay Lạc Tâm Nghiên vừa động trong người đã móc ra ám khí phóng về phía Mục Hạo Dương. Dạ Tử Ly nhìn thấy chỉ có thể nhăn mày hô " Cẩn Thận"

Mục Hạo Dương bất ngờ nhìn sang nàng, trước mặt bỗng chắn một người, trên mặt đất len ken tiếng ám khí rơi xuống. Nam tử vừa đến trong bộ hắc bào uy nghị, mày kiếm mắt phượng. Lạnh lùng khí chất như băng tuyết vạn năm.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn người đến, trên tay chiếc quạt gấp lại, hắn cũng xuất hiện ở đây.

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nói " Dùng ám khí trong lúc tranh võ, ám sát hoàng thất. Lạc Tâm Nghiên ngươi gan lớn"

" Ngươi dám hại Bổn Thế Tử" Mục Hạo Dương tức tối nói, hắn không ngờ lại bị một nữ tử đánh lén.

Lạc Tâm Nghiên không chút sợ hãi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên " Thế Tử, Tâm Nghiên chính là sai, ngài cũng không bị thương a"

" Hừ, còn chờ ta bị thương sao?" Mục Hạo Dương hừ lạnh, một chút cũng không bị vẻ ngây thơ giả dối của nàng đánh lừa.

Nhìn tình cảnh Dạ Tử Ly phụt cười, nói gì Lạc Tâm Nghiên cũng là đại mỹ nhân, vậy mà tên tiểu tử này xem như xú nữ mà đối xử