DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm nắm chặt lấy điện thoại, cô bật người ngồi dậy, xác nhận nói: “Anh muốn quay về à?”
Nghe âm thanh bên Hoắc Kiêu có lẽ đang ở ngoài trời, còn có tiếng còi xe nữa.
Có lẽ khó mà mở lời, anh im lặng một lúc mới nói: “Xảy ra chút chuyện nhỏ, tôi chị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Vương Nhược Hàm: “Hả?”
Hoắc Kiêu không muốn nói gì thêm vào lúc này, anh hỏi thẳng: “Cho nên có thể quay về được không?”
Nhà là của người ta, Vương Nhược Hàm làm gì có lý do để từ chối: Được nhiên, đương nhiên, đây là nhà anh mà.”
Vừa cúp điện thoại chưa tới năm phút, tiếng chuông cửa đaã ang lên, xem ra vừa rồi Hoắc Kiêu đã ở dưới lầu.
Vương Nhược Hàm bước tới huyền quan mở cửa: “Rốt cuộc là có chuyện gì…..Trán anh sao vậy?”
Cô chẳng rõ Hoắc Kiêu mới đi được năm tiếng đồng hồ, sao trên trán lại sưng lên một bọc rồi nhỉ.
Mà Hoắc Kiêu cũng không biết được, anh chỉ rời khỏi nhà có năm tiếng đồng hồ thôi, mà nhà của anh đã bị đảo lộn tùng phèo lên thế này.
Bàn trà trong phòng khách bày đủ loại đồ ăn vặt, ngoài cửa có chiếc túi đồ ăn gọi ngoài còn thừa, trên chiếc sô pha màu xám đậm có thêm một chiếc gối ôm màu hồng và một chiếc thảm nhung, tùy tiện bày ở nơi đó, hiển nhiên vừa rồi có một người từng dùng tư thế rất thoải mái nằm ở đó.
Một chiếc sô pha đơn ở bên cạnh được làm thành chiếc treo quần áo tạm thời, còn có mấy bộ đồ lót của con gái phủ lên lưng ghế.
Vương Nhược Hàm men theo tầm mắt của Hoắc Kiêu nhìn sang, bỗng hô hấp của cô ngừng lại, nhanh chóng kéo chiếc thảm nếm qua đó, che hết mấy thứ linh tinh lộn xộn của cô lại.
Cô vội vàng giải thích: “Cái đó ờm, thực ra những chỗ khác tôi chưa động đến, chỉ mượn dùng chiếc sô pha này của anh một lát thôi.”
Hoắc Kiêu đi tới phòng bếp, phát hiện trên bàn ăn có bày một bó hoa.
Vương Nhược Hàm đi theo sau lưng anh nói: “Siêu thị giảm giá nên tôi mua một bó, vừa vặn lại thấy một chiếc bình không.”
“Ồ.” Ánh mắt của Hoắc Kiều dừng trên đống hộp giấy bên cạnh tủ lạnh.
Vương Nhược Hàm vội ngồi xổm xuống, nhanh chóng thu dọn ôm vào trong ngực: “Tôi thấy tủ lạnh nhà anh trống không nên mua chút đồ uống, anh yên tâm tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
“Không sao, cứ đặt ở đây cũng được.”
Vương Nhược Hàm lại đặt mớ thùng giấy trong ngực xuống, thăm dò hỏi: “Có phải anh có bệnh sạch sẽ không?”
Hoắc Kiêu ngờ vực: “Ai nói cho cô biết vậy?”
Vương Nhược Hàm coi như lẽ đương nhiên: “Bình thường kiểu người có hình tượng như anh thì đều có.”
Hoắc Kiêu càng hoang mang hơn: “Kiểu hình tượng nào?”
Vương Nhược Hàm không trả lời được, chuyển chủ đề hỏi anh: “Khát không, có muốn uống nước ngọt không?”
Hoắc Kiêu hỏi: “Cô mua những gì?”
Vương Nhược Hàm kéo cửa tủ lạnh ra, học theo động tác lễ nghi của cô gái bày ra cho anh xem: “Cô ca, sprite, fanta, sữa chua, sữa dừa, sữa bò, muốn loại nào?”
Hai tầng đầy ắp đồ uống, Hoắc Kiêu bị dọa giật mình: “Mua nhiều thế này? Cô có uống hết không?”
Vương Nhược Hàm vò đầu, mua sắm trên mạng không có cảm giác chân thực, cô chọn mấy thứ mình uống cho vào giỏ mua sắm, cũng không ngờ là nhiều thế này: “Không uống hết có thể để lại cho anh uống mà.”
Thấy nét mặt không có biểu cảm gì của Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm híp mắt: “Chẳng lẽ anh chỉ uống nước lọc với cà phê đen thôi sao?”
Hoắc Kiêu ừ một tiếng: “Mẹ tôi nghiêm cấm không cho phép uống bất cứ đồ uống có ga nào.”
Vương Nhược Hàm nhét hộp sữa tươi vào trong tay anh: “Vậy anh uống sữa tươi đi.”
Hoắc Kiêu mím môi nói: “Tôi khó hấp thụ được đường sữa.”
Vương Nhược Hàm thuận miệng tiếp lời: “Vậy anh hấp công à?”
*Thụ với công chắc mọi người đều biết rồi ha. Chị nhà chơi chữ
Hoắc Kiêu: “Hả?”
Vương Nhược Hàm mím môi, lấy hộp sữa về tự uống.
Hình tượng gì? Hình tượng quỷ phiền phức chứ gì nữa.
Hoắc Kiêu hỏi: “Bữa tối gọi bên ngoài à?”
Vương Nhược Hàm uống sữa nói: “Nhà đó cũng được, tuy mì sợi không chính tông cho lắm, nhưng tôi là người không kén ăn, cho gì cũng ăn được.”
Hoắc Kiêu nghe ra ý châm biếm trong lời nói của cô, anh không để bụng, sau khi đóng cửa tủ lạnh lại thì xoay người nhìn quanh một vòng.
Năng lực thích ứng của Vương Nhược Hàm rất mạnh, xem ra sống rất thoải mái đây.
Bày bừa nhà anh loạn thành một nùi, nhưng dường như lại khiến nó sôi động lên, càng có sức sống hơn.
Hoắc Kiêu mở miệng nói: “Nếu như cô thấy không tiện tôi có thể thu dọn đồ ra khách sạn ở.”
Vương Nhược Hàm xua tay: “Đây là nhà anh đó, sao tôi lại không biết xấu hổ ở đây sau đó đuổi anh ra khách sạn được. Không sao đâu, anh cứ ngủ trong phòng anh đi, tôi ngủ ở phòng khách là được, dù sao sô pha nhà anh cũng rộng rãi.”
Hoắc Kiêu hỏi lại lần cuối: “Không sao thật chứ?”
Vương Nhược Hàm gật đầu thật mạnh: “Không sao đâu.”
Cục u trên trán Hoắc Kiêu rất chói mắt, Vương Nhược Hàm không nén nổi tò mò hỏi: “Ấy, trán anh sao thế?”
Hoắc Kiêu giơ tay lên vuốt ve, đau đến nỗi xuýt xoa: “Không sao, bị đập một phát thôi.”
Vương Nhược Hàm phỏng đoán: “Cãi nhau với bố mẹ à?”
Hoắc Kiêu hé miệng: “Chính xác hơn là đơn phương bị quở trách.”
Vương Nhược Hàm phồng má lên, không biết nên tiếp tục quan tâm hay không, nói thế nào thì sắp tới hai người cũng là bạn cùng nhà, những lúc thế này phải chăng nên hỏi thêm hai câu, rồi sau đó làm công tác hướng dẫn tâm lý cho đối phương, nhưng lỡ như cô hỏi thêm khiến Hoắc Kiêu phiền chán, sau đó trách cô lo chuyện bao đồng rồi đuổi cô ra ngoài thì sao.
“Tôi đi tắm rồi ngủ đây.” Hoắc Kiêu nói xong đi về phía phòng ngủ.
Vương Nhược Hàm cắt ngang hoạt đông tâm lý phong phú, hỏi anh: “Có cần đắp chút nước đá lên trán cho anh không?”
Hoắc Kiêu nhẹ nhàng từ chối: “Không cần, cô nghỉ sớm đi.”
Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ chính có phòng tắm kèm theo, rất nhanh sau đó có thể nghe thấy tiếng nước thấp thoáng.
Vương Nhược Hàm quay về sô pha, bỗng nhiên trở nên không thoải mái.
Vừa rồi cô có thể dùng tư thế nằm quý phi, hiện giờ ngồi thế nào cũng thấy kì cục.
Cô gấp gọn quần áo trên sô pha đơn, đồ lót giấu xuống dưới cùng.
Xong việc cũng chẳng còn tâm tư mà xem tivi nữa, Vương Nhược Hàm dứt khoát tắt tivi.
Khi Hoắc Kiêu đi ra, Vương Nhược Hàm đang co người trong chiếc thảm nghịch điện thoại.
Anh ôm chiếc chăn bông mỏng trong ngực, đặt bên người cô: “Đắp cái này đi, buổi đêm có lẽ sẽ lạnh đấy.”
“Ồ,” Vương Nhược Hàm khoanh chân ngồi dậy, nhìn anh trải chiếc chăn ra.
Hoắc Kiêu hếch cằm lên, hỏi: “Cô còn mang theo thứ này tùy thân à?”
Vương Nhược Hàm ôm chặt chiếc gối trong tay, mặt vải được sử dụng nhiều năm có chút cũ mòn: “Ừ, ra khỏi nhà đều mang theo, cảm giác an toàn của tôi đó.”
Hoắc Kiêu trải chăn xong, lại quay sang phòng bếp rót cốc nước,lúc đi ngang qua ổ điện anh dừng lại: “Vậy tôi tắt đèn giúp cô nhé?”
“Được.” Vương Nhược Hàm chui vào trong ổ chăn mềm mại, bên trên còn vương chút mùi thơm nhạt, cô tìm một tư thế thoải mái rồi nằm yên.
Tiếng tạch tạch vang lên, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối.
“Ngủ ngon.” Hoắc Kiêu nói.
Vương Nhược Hàm đang định nói ngủ ngon, vừa tới bên miệng lại nuốt xuống, cô ngồi dậy, nhìn về phương hướng của Hoắc Kiêu nói: “Thực ra bây giờ tôi không buồn ngủ.”
Hoắc Kiêu bưng chiếc cốc, bật lại đèn phòng khách: “Cho nên?”
Vương Nhược Hàm dịch mông, nhường ra cho anh một vị trí, vỗ lên đệm ghế nói: “Chúng ta trao đổi đi, tôi nói cho anh biết những chuyện đen đủi xảy ra trong ngày hôm nay với tôi, anh cũng nói cho tôi biết những chuyện xảy ra với anh.”
Hoắc Kiêu cảm thấy buồn cười: “Tại sao?”
“Xem ai thảm hơn, đau khổ sẽ giảm bớt một nữa, anh có nói hay không.”
“Được.” Hoắc Kiêu ngồi xuống.
Vương Nhược Hàm bắt đầu trước: “Hôm nay tôi lên tàu cao tốc, sạc điện thoại bị một thằng nhóc bên cạnh đá vào, lúc chuyển va li thì bị đập vào gót chân, cả đoạn được lo sợ nơm nớp không dám xem tin nhắn, chỉ sợ không còn pin sẽ tắt nguồn, sau cùng ngay tại dây cuối lúc mượn sạc thì tắt nguồn, trên người lại không có tiền mặt bên ngoài thì mưa to, nếu như không gặp được anh tôi chẳng biết làm thế nào cả.”
Hoắc Kiêu cúi đầu uống nước, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, phụt cười ra tiếng.
Vương Nhược Hàm nóng mắt: “Ấy, anh có lòng đồng tình không hả? Tôi thảm hại như thế rồi anh còn cười được.”
Hoắc Kiêu hắng giọng, ý cười rút đi: “Xin lỗi.”
“Vậy còn anh?” Vương Nhược Hàm chỉ lên trán mình, “Nói ra câu chuyện của anh đi.”
Hoắc Kiêu ngả người lên lưng ghế sô pha, thả lỏng nói: “Cũng không được gọi là đen đủi, vẫn là những chuyện liên quan tới công việc của tôi. Một người thì cảm thấy tôi tạm bợ qua ngày, một người thì nói tôi không nghiêm túc đối với công việc này.”
Vương Nhược Hàm không thể tin nổi: “Bố mẹ anh không thích công việc hiện tại của anh à?”
Hoắc Kiêu bặm môi: “Mẹ tôi không thích, bà muốn tôi đi theo con đường ngoại giao, bố tôi thì còn đỡ, tôi làm cái gì cũng được, chỉ là hơi hà khắc.”
Vương Nhược Hàm thầm thở phào một hơi, khoảng cách giữa người với người chính là như vậy, nếu như cô có thể làm giáo viên của trường học 985, không, nếu như cô có thể thi đỗ trường đại học 985, Phương Xuân Hoa sẽ mừng đến nỗi mở tiệc ba ngày ba đêm.
Vương Nhược Hàm ôm lấy đầu gối, chống cằm lên khuỷu tay, nhìn Hoắc Kiêu hỏi: “Vậy anh có thích công việc của mình không?”
“Tôi cũng chẳng thể nói rõ được, nhưng hiện giờ khá tốt.”
Chẳng biết Vương Nhược Hàm đang nghĩ cái gì, cô thẫn thờ nói: “Ừ, anh khá thích hợp làm thầy giáo.”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Cô có biết vì sao trước kia tôi ghét Chu Dĩ không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu.
Hoắc Kiêu thở dài: “Vốn dĩ trong mấy người cùng phỏng vấn, đều không phải là đối thủ của tôi, tôi cho rằng công việc đã nắm chắc rồi, ai mà ngờ được bạn tốt của cô lại xông ra. Hơn nữa phương hướng nghiên cứu của cô ta còn là chủ đề mà chủ nhiệm khoa chúng tôi luôn hứng thú, suýt nữa tôi đã bị cô ta ấn xuống rồi.”
Vương Nhược Hàm rất tự nhiên bảo vệ Chu Dĩ: “Đó là Chu Dĩ của chúng tôi giỏi giang, anh đố kị với cậu ấy chứ gì?”
Hoắc Kiêu nhướng mày, hỏi vặn lại: “Tại sao phải đố kị? Còn không phải là bại tướng dưới tay tôi sao.”
Vẻ mặt gợi đòn này của anh khiến Vương Nhược Hàm tức điên, cô cầm gối đầu lên đập anh.
Hoắc Kiêu giơ tay lên bảo vệ bản thân, vội xin tha: “Được rồi, được rồi, tôi sai rồi.”
Vương Nhược Hàm thu tay lại, cảnh cáo anh: “Xem sau này anh còn dám nói Chu Dĩ nữa không.”
Hoắc Kiêu xoa lên mái tóc bị đập rối tung, bất lực tận cùng: “Không dám, không dám.”
Quay trở lại chủ đề vừa rồi, Vương Nhược Hàm hỏi tiếp: “Vậy anh vì cái này mới không vừa mắt Chu Dĩ à?”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy được, chỉ là trút hết những muộn phiền với ấm ức trong lòng lên người cô ta thôi. Nếu như công việc ở J đại mất rồi, tôi sẽ bị mẹ tôi châm chọc cho chết, nói ngay cả cái này mà tôi cũng không được, sau đó phải ngoan ngoãn nghe bà ấy sắp xếp chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn vào bộ ngoại giao. Còn nữa chính là, tôi đã xem luận văn của Chu Dĩ, phương hướng nghiên cứu là quan hệ lưỡng tính, ở nước ngoài tôi đã gặp rất nhiều cô gái giống cô ta, cũng từng nghe bọn họ diễn thuyết. Tôi thưởng thức bọn họ thông minh độc lập, thế nhưng tôi không thích lý luận chỉ trên sách vở. Cô muốn thảo luận một vấn đề xã hội, viết luận văn dài mấy vạn chữ không phải là quan trọng, dùng ngòi bút làm vũ khí rồi gãi đúng chỗ ngữa, còn phải có ý nghĩ hiện thực, cô phải thực sự làm ra điểm này cho xã hội, mới được coi là thực tích, chỉ biết viết mỗi luận văn đẹp đẽ thì có tác dụng gì. Tôi không vừa mắt những người này, hoắc là nói tôi có cái nhìn phiến diện về bọn họ.”
Hoắc Kiêu nói một tràng rất dài, có lẽ là khát nước, anh cúi người lấy cốc của mình. Uống mấy ngụm, tiếp tục bổ sung nói: “Thế nhưng Chu Dĩ không phải người như vậy, nghe nói hồi ở Anh Quốc cô ta từng tham gia một tổ chức xã hội, chuyên môn cung cấp sự trợ giúp và bảo hộ dành cho những cô gái bị xâm hại hoặc bị đối xử bất công, khá có ý nghĩa.”
Vương Nhược Hàm chống cằm, ngẩn người nhìn chằm chằm anh, cái gì mà vấn đề xã hội cái gì mà nghiên cứu luận văn, cô chẳng hiểu mấy thứ này, cô chỉ cảm thấy khi Hoắc Kiêu bàn luận tới những thứ này anh và cô bỗng có cảm giác về khoảng cách, nhưng không thể không thừa nhận, anh nghiêm túc như thế này rất có sức hút.
Mà phụ nữ nói cho cùng vẫn là phụ nữ, Vương Nhược Hàm bắt được từ khóa quan trọng, hỏi Hoắc Kiêu: “Anh nói Chu Dĩ không phải người như vậy, vậy ai là?”
Động tác uống nước của anh bỗng khựng lại, ngây người thoáng chốc mới trả lời: “Chính là có người như vậy.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, trong lòng cô chắc nịch rằng có một người cụ thể tồn tại, cô không định buông tha cho Hoắc Kiêu, tiếp tục hỏi anh: “Chẳng lẽ là người yêu cũ của anh hả?”
Anh không cần trả lời phải hay không, chỉ dựa vào phản ứng Vương Nhược Hàm biết mình đoán đúng rồi.
Cô gật đầu, chẳng rõ là ý gì nói: “À, thì ra là vậy.”
------oOo------