Mình Yêu Nhau Đi

Chương 23: 23: Người Lớn Kì Cục




DỊCH: MIN

Hoắc Kiêu xoắn chặt mày lại hệt như đang nghiêm túc nhớ lại, sau đó anh gật đầu thừa nhận: “Có.”

Vương Nhược Hàm khoanh chân ngồi dậy, nghiêm chính nói: “Tôi cũng có, vậy thì vẫn bắt đầu từ tôi trước.”

Cô hít mũi bắt đầu nói: “Không phải tôi không quan tâm đến tên họ và thân phận của anh, ngược lại, thực ra từ lúc mới bắt đầu tôi đã biết anh là Hoắc Kiêu rồi.”

Mới đầu Hoắc Kiêu chưa hiểu rõ ý tứ của câu nói này, sau khi phản ứng lại, anh đề ra nghi vấn: “Lúc mới bắt đầu là chỉ lần đầu tiên gặp mặt hay là….?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Trong nhà hoa tôi không biết, nhưng sau khi đặt chân xuống chiếc cầu kính, tôi đã đoán ra anh là ai rồi.”

Hoắc Kiêu nhìn cô: “Đoán thế nào vậy?”

Vương Nhược Hàm hơi ngừng lại rồi mới nói: “Những chuyện xưa năm cũ của anh đã được nhóm tôi bới tung lên từ lâu rồi, tôi từng nhìn thấy ảnh của anh, có ấn tượng mơ hồ, anh nói lần trước suýt nữa anh đã chết ở chỗ này, tôi hỏi anh đó là lúc nào, anh nói là teambuilding của đơn vị, tôi đã cảm giác được anh là ai.”

Hoắc Kiêu tỉ mỉ nghiền ngẫm câu này, cong môi mỉm cười: “Thì ra vỏ bọc của tôi đã rớt từ lâu rồi.”

Vương Nhược Hàm nói: “Vậy thì tiếp theo đến lượt anh rồi.”

Hoắc Kiêu đi lên trước hai bước, ngồi xuống chiếc sô pha đơn, anh tuân thủ quy tắc trò chơi thẳng thắn nói: “Tôi kết bạn với em không phải vì tìm lại chiếc áo khoác, tôi chỉ muốn làm quen với em thôi.”

Vương Nhược Hàm giả ngu: “Vì sao?”

Hoắc Kiêu hỏi vặn lại cô: “Em cảm thấy thế nào?”

Vương Nhược Hàm bảo vệ trước ngực, ngả người về phía sau: “Thèm khát cơ thể của tôi?”

Hoắc Kiêu chẳng buồn nể tình cười mỉa: “Thực ra tôi khá thưởng thức tâm hồn thú vị của em hơn.”

Ý tứ chính là cô không có vẻ ngoài tuyệt đẹp gì cho cam, Vương Nhược Hàm trợn ngược mắt: “Cảm ơn anh nhé.”

Có lẽ Hoắc Kiêu cảm thấy lần trao đổi này khá thú vị, anh hỏi tiếp: “Còn nữa không, chuyện lừa dối tôi ấy?”

Vương Nhược Hàm nghĩ ngợi, ngay đến bản thân cô cũng không nắm chắc nói: “Hình như hết rồi.”

Hoắc Kiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn vẫn còn, nếu muốn trao đổi chúng ta phải đổi sạch trong một lần.”

Vương Nhược Hàm cắn môi, quyết tâm nói: “Còn nữa chính là, chưa từng nghĩ tới sau này là giả, nhưng hồi đó tôi nói không muốn chúng ta có bất cứ dây dưa nào nữa là thật.”

Hoắc Kiêu luôn nghi hoặc: “Vì sao không muốn?”

Vương Nhược Hàm xoa mặt: “Thì…., biểu hiện với thái độ kia của anh ở bệnh viện khiến tôi cảm thấy, dường như tôi có điểm yếu được anh nắm trong tay, ở trước mặt anh tôi sẽ trở nên rất kì quặc, dù sao thì chung đụng với anh rất không tự nhiên.”

Nói cho cùng thì Hoắc Kiêu là người đàn ông, cho dù không mắc chứng nam thẳng, nhưng có những khi không thể hiểu nổi tâm tư cong vẹo của phụ nữ, anh căn bản không bắt được trọng điểm, mà cảm thấy câu này có vấn đề về lô gic: “Điểm yếu gì? Lẽ nào tôi sẽ dùng nốt ruồi trên mông để đe dọa em à?”

“Ý tôi không phải như thế….Đợi đã, trên mông tôi có nốt ruồi á?”

Hoắc Kiêu lảng tránh ánh mắt cô: “Lẽ nào em không biết sao?”

Vương Nhược Hàm cao giọng nói: “Làm sao tôi biết được? Trên mông tôi lại chẳng có mắt.”

Hoắc Kiêu nhăn mày: “Thực ra cũng không phải mông, chính là ở dưới eo một chút, có một nốt.”

Vương Nhược Hàm kéo chăn trùm lên người, dùng ánh mắt cảnh giác lưu manh mà nhìn Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu ho khan một tiếng, quay lại chủ đề vừa rồi: “Vậy em nói xem, tại sao tôi lại khiến em cảm thấy kì quặc.”

Vương Nhược Hàm nói: “Thì chính là, tuy con người anh làm việc không chê vào đâu được, nhưng tôi cảm giác lúc anh nhìn tôi, không thành thật, không thoải mái. Tôi biết trong lòng anh có suy nghĩ khác, nhưng tôi lại không nắm bắt được, điều này khiến con người ta cảm thấy rất phiền.”

Hoắc Kiêu ngẫm nghĩ gật đầu: “Vậy em hi vọng tôi nên như thế nào?”

Vương Nhược Hàm giơ lòng bàn tay chỉ vào: “Giống như hiện giờ ấy, đơn giản một chút, thành thật một chút, buồn vui giận hờn đều bày tỏ ra.”

Hoắc Kiêu: “Được, tôi biết rồi.”

“Lời nói dối thứ hai của tôi.” Hoắc Kiêu nhìn vào đôi mắt của Vương Nhược Hàm, “Ngày đi ngắm mặt trời mọc hôm ấy tôi chúc nhân duyên của em mau tới, thực ra trong lòng tôi nghĩ em tuyệt đối đừng quá hạnh phúc.”

Vương Nhược Hàm ngạc nhiên: “Tại sao? Sao con người anh lại độc ác thế, không chịu được khi người ta hạnh phúc sao?”

Hoắc Kiêu không nói thêm nữa, mặc cô phỏng đoán.

“Trao đổi xong chưa?” Anh hỏi.

“Tầm tầm rồi.”

“Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.” Hoắc Kiêu nói xong chuẩn bị đứng dậy.

“Ấy.” Vương Nhược Hàm gọi anh lại, hắng giọng nói, “Vậy sau này chúng ta chung đụng thoải mái chút.”

Hoắc Kiêu hỏi: “Ý tứ của thoải mái là?”

Vương Nhược Hàm nói: “Muốn nói cái gì thì nói cái ấy.”



“Vậy muốn làm cái gì cũng được làm à?”

Bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng, nhất thời không có ai mở miệng, bọn họ đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Mãi sau, Vương Nhược Hàm khẽ nói: “Đương nhiên, nếu như đối phương không bài xích….”

Hoắc Kiêu cắn chặt câu cuối của cô: “Bây giờ tôi muốn hôn em, em có bài xích không?”

Vương Nhược Hàm ôm lấy đầu gối, lúc sau, cô khẽ lắc đầu.

Phòng khách rơi vào cơn tĩnh lặng càng sâu hơn, ngay cả tiếng hô hấp đều tạm ngừng.

Khi Hoắc Kiêu nhấc chân bước tới, lồng ngực của Vương Nhược Hàm bắt đầu điên cuồng đập thình thịch, cô khẩn trương nuốt nước bọt.

Tạch một tiếng, đèn treo trong phòng tắt ngúm.

Bóng tối mang tới nỗi sợ hãu và cảm giác bất an, cô giơ tay ra thăm dò phía trước, muốn túm lấy thứ gì đó.

Cô bắt được một cánh tay mang hơi ấm.

Đôi mắt dần thích ứng với bóng tôi, có thể lờ mờ trông thấy bóng người.

Vương Nhược Hàm ngã nằm trên sô pha, cổ họng khô khốc, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Mưa bão ngoài cửa sổ đã ngừng, vạn vật đều chìm vào yên lặng, tiếng vải vóc ma sát vào nhau vang lên càng rõ hơn.

Bờ môi của Hoắc Kiêu đặt xuống hõm cổ của cô, khẽ lướt qua, sau đó di chuyển lên trên.

Vương Nhược Hàm cắn môi, hít một hơi thật sâu, toàn thân căng cứng.

Bờ môi được hôn lên một cái, cô nghe thấy có tiếng cười khẽ trong bóng tối.

Vương Nhược Hàm vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã bị chặn lại, trạng thái hơi hé mở đã cho đối phương cơ hội tuyệt vời nhất.

Nụ hôn của Hoắc Kiêu dịu dàng thong thả, giống như con người này luôn không bao giờ vội vàng.

Không có bất cứ cảm giác khó chịu nào, dần dần Vương Nhược Hàm đã đắm chìm trong nụ hôn ấy, thả lòng cơ thể và thần kinh, đáp lại trong khoảnh khắc nào đó.

Anh vây lấy cô nằm giữa bản thân mình và sô pha, nhưng không đè lên, không dùng sức, một bàn tay đỡ lấy mặt cô, một tay khác chống lên lưng ghế sô pha.

Không cần nói câu gì, cũng chẳng biết là hôn bao lâu, cuối cùng hai người đều toát mồ hôi, hô hấp nóng rực quyện chung một chỗ.

Một nụ hôn triền miên nhưng không được coi là kịch liệt, cuối cùng Hoắc Kiêu mổ lên môi Vương Nhược Hàm một cái, coi như dấu hiệu kết thúc.

“Hôm nay đến đây thôi.” Anh khàn giọng nói.

Vương Nhược Hàm gật đầu.

“Ngủ ngon.”

Vương Nhược Hàm khẽ nói: “Ngủ ngon.”

Hoắc Kiêu đứng dậy rời khỏi, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại.

Vương Nhược Hàm chặt chiếc thảm rơi trên mặt đất ôm vào lòng, thở dài một hơi.

Đầu óc cô quay cuồng, vẫn chưa kịp điều chỉnh lại, vốn tưởng rằng nói rõ ràng hai người sẽ không ngượng ngập nữa, ai mà ngờ được cuối cùng lại phát triển theo hướng này, cô càng không biết nên đối mặt với Hoắc Kiêu thế nào.

Trong cơn hốt hoảng lại quay trở về cái đêm thần trí mơ hồ ấy, sao mỗi lần hai người họ va vào nhau, mở đầu và kết thúc của câu chuyện lại kích thích thế này.

Mà đêm nay xoay đi lật lại khó lòng đi vào giấc ngủ không chỉ có Vương Nhược Hàm, trong phòng ngủ Hoắc Kiêu chuyển từ tiểu thuyết tiếng Anh sang ghi chép chuẩn bị bài giảng, lại mở ghi chép những công việc cần phải làm ra kiểm tra.

Tâm tư không cách nào ổn định, xem cái gì cũng không tập trung chú ý được.

Anh dứt khoát đăng nhập trờ chơi đã lâu chưa vào, lướt qua khung quảng cáo bên ngoài.

Nhận được 21 bông hoa hồng thân mật từ bạn tốt “hạt đậu mềm” trong hòm thư, Hoắc Kiêu cào tóc, không hiểu nổi.

Anh chụp ảnh màn hình gửi tin nhắn hỏi: Đây là ý gì?

Vương Nhược Hàm cũng chưa ngủ, nhanh chóng trả lời: Cái gì là ý gì?

Hoắc Kiêu: Em tặng tôi nhiều hoa như thế làm gì?

Vương Nhược Hàm: …..

Vương Nhược Hàm: Tôi nhìn nhầm ID tặng nhầm người.

Vương Nhược Hàm: Hay là anh trả lại tôi đi.

Hoắc Kiêu: Cái này trả lại thế nào?



Vương Nhược Hàm: Anh cũng tặng lại tôi 21 đóa đi.

Hoắc Kiêu bật cười lắc đầu, tặng hoa hồng sang chỉ làm tăng độ thân mật giữa hai người, ý của cô là vậy.

Anh cố ý hỏi: Ngại quá, trang bị của tôi không có nhiều như thế, tạm thời không trả được.

Vương Nhược Hàm: Vậy thì tạm thời ghi nợ đi.

Hoắc Kiêu: Đây có được coi là trao đổi không? Hoa hồng cũng phải trao đổi à?

Vương Nhược Hàm: Đúng, công bằng.

Một cơn xúc động xông thẳng lên đầu, Hoắc Kiêu nhanh chóng gõ chữ gửi đi: Vậy vừa rồi tôi hôn em một cái cũng cần trả lại?

Đợi nửa phút đồng hồ cũng không thấy trả lời, Hoắc Kiêu buông điện thoại xuống, anh đoán có lẽ cô chọn cách giả chết không trả lời.

Anh dùng một tay gối đầu, nằm nghiêng trong ổ chăn.

Phòng khách vang lên tiếng bước chan lạch bạch, Hoắc Kiêu mở mắt, cánh cửa phòng ngủ vội vã bị đẩy ra.

Anh vừa chống người ngồi dậy, đã thấy một bóng người nhào tới, tóm lấy bả vai anh, cúi người dùng sức hôn thật mạnh lên mặt anh.

Dường như không tìm đùng vị trí nên hôn lên cằm, hôn xong xoay người đi mất, cửa phòng bành một tiếng được đóng lại.

Mọi thứ xảy ra cực nhanh, Hoắc Kiêu dùng mu bàn tay xoa lên cằm, sau khi phản ứng xong anh không nén nổi cười.

Anh đã lượm được đồ vật thần kì gì về nhà thế này.

*

Hai ngày liên tục trong tình trạng mất ngủ Vương Nhược Hàm đã nhận được cảnh báo từ cơ thể, cô nặng nề ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy cả người đau nhức mệt mỏi.

“Dậy rồi à?” Hoắc Kiêu làm bánh sandwich để trong tủ lạnh, cô đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào.

Vương Nhược Hàm mang theo đôi mắt ngái ngủ, lười biếng trả lời: “Chào buổi sớm.”

Hoắc Kiêu nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô: “Không còn sớm nữa, đã một giờ chiều rồi.”

Vương Nhược Hàm ngồi bất động trên sô pha không nhúc nhích hệt như lão tăng nhập định.

Hoắc Kiêu đi vòng qua, phát hiện cô lại đang nhắm mắt: “Còn buồn ngủ thì lên giường ngủ đi.”

Vương Nhược Hàm nửa tỉnh nửa mê lắc đầu: “Không cần.”

Hoắc Kiêu chống nạnh thở dài, không nói hai lời bế ngang người nếm lên giường trong phòng ngủ, trước khi đi anh dặn dò: “Buổi chiều tôi có hội nghị trực tuyến, nếu như em dậy thì nhẹ chân nhẹ tay một chút.”

Giường nệm bên dưới mềm mại, Vương Nhược Hàm lật người, cuộn người vào trong ổ chăn, mùi thơm dễ chịu khiến cả người dễ chịu, cô cọ lên mặt gối, đồng ý nói: “Biết rồi.”

Khi tỉnh dậy lần nữa, Vương Nhược Hàm vừa ngồi dậy đã cảm thấy đâu đầu như nứt ra, ngủ quá lâu, tư duy lẫn cơ thể đều trở nên chậm chạp, cô thừ người một lúc mới khôi phục sức lực xuống giường.

Lúc đang đánh răng trong phòng vệ sinh, Vương Nhược Hàm vừa hoạt động khớp cổ vừa gọi với ra ngoài: “Thầy Hoắc, gối đầu nhà anh thoải mái quá, mua ở đâu đấy, chia sẻ đường link cho tôi với.”

Đánh răng rửa mặt xong, cô vừa ngáp vừa đi tới tủ lạnh lấy chai sữa dừa, lúc đóng cửa tủ không khống chế lực đã tạo nên một tiếng “bành” cực vang, khiến cô giật cả mình, cũng hốt hoảng nhớ lại hình như có người dặn dò cô phải nhẹ chân nhẹ tay một chút.

Vương Nhược Hàm uống sữa dừa, chậm chạp nghiêng đầu nhìn ra phòng khách, mãi đến khi đối diện với ánh nhìn chết chóc, trái tim cô như ngừng đập.

Hoắc Kiêu đeo tai nghe ngồi trước máy tính, mà trên màn hình chính là hội nghị xx.

Lần này Vương Nhược Hàm đã tỉnh táo hoàn toàn, cô cúi gập người, cầm chai sữa dừa chạy thẳng vào trong phòng ngủ.

Hoắc Kiêu dùng khẩu hình nói với cô bốn chữ, Vương Nhược Hàm vội vàng liếc qua, dùng đầu gối cũng biết anh đang mắng người.

Đợi tới khi cánh cửa phòng đóng lại, Hoắc Kiêu mởi bật âm thanh tai nghe lên, tập trung lực chú ý lên hội nghị.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hiển thị tin nhắn mới wechat chưa đọc, Hoắc Kiêu cầm lên mở khóa.

Anh cứ tưởng Vương Nhược Hàm gửi bản kiểm điểm, nhưng không ngờ là tin nhắn của Chu Dĩ.

Chu Dĩ: Vừa rồi trong nhà anh là ai nói chuyện đấy?

Hoắc Kiêu mím môi, sau khi nghiền ngẫm thì trả lời: Cô thấy sao?

Chu Dĩ: Bạn gái?

Hoắc Kiêu: Cô thấy phải thì là phải.

Chu Dĩ: Mẹ ôi, giọng nói của bạn gái anh cực giống với bạn thân của tôi, vừa rồi khiến tôi giật mình.

 

------oOo------