Mình Yêu Nhau Đi

Chương 26: Chương 26




DỊCH: MIN

“Con nhìn xem.” Lâm San chỉ vào người ngồi trong xe, buồn bực nói, “Ngay cả sinh viên của mình mà con cũng ra tay được? Hả? Hoắc Kiêu, con có biết xấu hổ hay không! Con bé mới bao lớn chứ?”

Chuyện này quả thực là hiểu lầm cực lớn, Hoắc Kiêu đỡ trán cạn lời, Vương Nhược Hàm cắn môi dưới, thế nhưng khoảnh khắc này cô lại có chút muốn cười.

“Không phải, mẹ, đây không phải là sinh viên của con.” Hoắc Kiêu hoảng loạn giải thích, “Mẹ nhìn ra từ chỗ nào chứ?”

Lâm San khịt mũi cười lạnh: “Mấy cô gái bên cạnh con có người nào mà mẹ không biết hả? Con bớt lừa mẹ thôi. Nói, năm mấy rồi?”

Hoắc Kiêu từ bỏ chuyện giải thích, nhìn về phía Vương Nhược Hàm: “Ấy, hỏi em năm mấy kìa.”

Vương Nhược Hàm lườm anh một cái, ôm túi đi xuống xe, mỉm cười nói với Lâm San: “Dì ơi, cháu không phải là sinh viên của Hoắc Kiêu.”

Trước mặt người ngoài, Lâm San gạt lọn tóc vương trước má ra sau tai, nét mặt bình tĩnh hỏi: “Vậy cháu vẫn là sinh viên đúng không?”

Vương Nhược Hàm vội vàng lắc đầu: “Không ạ, cháu không trẻ trung thế đâu, cháu tốt nghiệp lâu lắm rồi.”

Hoắc Kiêu kéo cổ áo cô về phía mình, chính thức giới thiệu với Lâm San: “Đây là Vương Nhược Hàm, là y tá trước kia con từng nói với mẹ ấy, hiện giờ là bạn gái của con.”

Lâm San lộ ra nét mặt kinh ngạc, đánh giá Hoắc Kiêu từ trên xuống dưới: “Bạn gái? Chuyện từ khi nào thế?”

Hoắc Kiêu trả lời: “Mới gần đây.”

Anh bổ sung thêm một câu nữa: “Lấy đâu ra sinh viên, sắp ba mươi rồi.”

Vương Nhược Hàm dùng khuỷu tay huých vào eo anh, ngoài mặt thì nở mỉm cười với Lâm San: “Cháu chào dì, cháu vừa đón sinh nhật thứ 29 chưa đến 30 ạ.”

Ầm ĩ một hồi, Lâm San cũng không có vẻ mặt ngượng ngập xấu hổ gì, thái độ đã tự nhiên thay đổi lại, thân thiết mỉm cười nói: “ À, là Nhược Hàm hả, ôi trời trông cháu xinh thế này, dì còn tưởng là cô sinh viên nào từ đâu tới.”

Câu nói này khiến Vương Nhược Hàm ngượng ngùng, xoa mặt nói: “Ha ha, đúng là trông vẻ ngoài của cháu trẻ hơn tuổi thật.”

Giằng co ở ngoài cổng một hồi, Lâm San giục bọn họ đi vào: “Mau vào nhà đi, vừa rồi bác sĩ đã tới khám qua, ông nội con không việc gì, con vào trò chuyện hai câu dỗ ông vui vẻ chút.”

Vương Nhược Hàm khó xử nhìn Hoắc Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Em cũng phải đi à?”

Hoắc Kiêu nắm ta cô: “Nếu đã bị mẹ anh nhìn thấy rồi, không đi vào không được lễ phép cho lắm, không sao đâu, anh ở đây kia mà.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, khẽ thở ra một hơi, trong lòng cô vẫn có hơi thấp thỏm.

Đi vào trong nhà, Vương Nhược Hàm quy củ bước đi mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn sang chỗ khác.

Có một dì đứng ngoài cửa, biết Hoắc Kiêu tới, đã chuẩn bị dép lê từ sớm. Bà nhìn thấy Vương Nhược Hàm, sắc mặt không thay đổi, cũng không lắm miệng hỏi thêm điều gì, chỉ lặng lẽ lấy một đôi dép lê kiểu nữ đặt bên chân cô.

Hoắc Kiêu gọi bà là “Thím Dương” , Vương Nhược Hàm cũng khẽ gật đầu với bà.

“Ông nội ở trong phòng đó, đi đi.”

Hoắc Kiêu bước lên lầu, Lâm San đưa Vương Nhược Hàm tới ghế sô pha ở phòng khách.

“Thím Dương, trong nhà còn hoa quả không? Rót thêm cốc nước nữa.”

Thím Dương đáp vâng, lúc sau đã bưng một đĩa dưa lưới tới.

“Nhược Hàm, Hoắc Kiêu dẫn dì tới tiệm nhà cháu, dì quen mẹ cháu đấy.” Lâm San mở miệng nói.

Vương Nhược Hàm trả lời: “Vâng, cháu biết ạ.”

“Vừa nhìn đã biết hồi trẻ mẹ cháu chính là người đẹp, không ngờ cháu còn xinh hơn.”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Không đâu ạ, mẹ cháu còn chê cháu không đi truyền được hết gen ưu tú của bà cơ.”

Lâm San cười rộ lên.

Vương Nhược Hàm cắn một miếng dưa lưới, hiếm hoi mới có cử chỉ thục nữ như vậy, cô thầm nghĩ, mẹ Hoắc Kiêu cũng đâu có đáng sợ như anh nói nhỉ, trông có vẻ rất hòa đồng dễ gần nữa.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên đi từ trên lầu xuống, vóc người hơi mập, nhưng gương mặt đoan chính, mặc áo sơ mi với quần tây, đeo một chiếc kính gọng vàng, vừa nhìn đã biết là chuyên gia học giả.

Vương Nhược Hàm lặng lẽ liếc nhìn một cái, sau khi so sánh cô thấy Hoắc Kiêu giống mẹ nhiều hơn.

Thấy sô pha có người ngồi, Hoắc Dịch Hành hỏi Lâm San: “Đây là ai?”

Lâm San trả lời: “Bạn gái của con trai anh, xinh chứ?”

Hoắc Dịch Hành mỉm cười với Vương Nhược Hàm, đồng thời lúc nghiêng đầu qua mặt cũng trầm xuống, ông đè giọng, vội vàng hỏi Lâm San: “Đây mới bao lớn, không phải là sinh viên của nó chứ?”



Quả đúng là vợ chồng hai người, lối tư duy y hệt nhau.

“Không phải.” Lâm San lắc đầu, nháy mắt một cái, “Làm y tá, nhỏ hơn con trai một tuổi.”

“À.” Hoắc Dịch Hành, nét mặt khôi phục như thường, “Không tồi, khá xinh xắn.”

Thân làm bố mẹ Hoắc Kiêu, tự nhiên bọn họ phải quan tâm mấy câu, nhưng bầu không khí không hề khẩn trương như trong tưởng tượng của Vương Nhược Hàm.

Bọn họ hỏi cô sao lại quen biết với Hoắc Kiêu, yêu nhau bao lâu rồi, còn có bình thường Hoắc Kiêu đối xử với cô như thế nào.

Còn về tình trạng gia đình của cô, mấy chuyện kết hôn sinh con, dự định đối với tương lai, hình như bọn họ không để ý mấy, không nhắc tới một chữ.

Vương Nhược Hàm đã có hiểu biết nhất định về gia cảnh của Hoắc Kiêu, hôm nay sau khi tiếp xúc với cự li gần như thế này, cô cảm thấy trước đó bản thân mình lo bò trắng răng rồi, bố mẹ anh khá thân thiện.

Trò chuyện một lát, vợ chồng hai người nói tới sinh hoạt thường ngày, Vương Nhược Hàm không xem miệng vào, cũng không tiện nghịch điện thoại trước mặt người lớn, chỉ có thể duy trì nụ cười rồi ngẩn người, trong lòng cầu nguyện Hoắc Kiêu mau mau đi xuống.

Đã tới buổi trưa, thím Dương đang ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Hoắc Dịch Hành nói với Vương Nhược Hàm: “Nhược Hàm, chút nữa cháu với Hoắc Kiêu ở lại ăn bữa cơm hẵng đi.”

Vương Nhược Hàm đáp dạ.

Lâm San hỏi: “Cháu có thích ăn món gì không? Cũng không biết cháu tới, dì bảo thím Dương nấu thêm mấy món cho hai đứa.”

Đương nhiên Vương Nhược Hàm đâu dám mở lời, chỉ nói: “Cháu đều được ạ, không cần thêm món đâu.”

Lâm San vỗ tay, bỗng nhớ tới gì đó: “Dì nhớ Hoắc Kiêu nói cháu lớn lên bên Sơn thành đúng không?”

Vương Nhược Hàm gật đầu: “Bố cháu là người Sơn thành ạ.”

Lâm San gọi với vào phòng bếp: “Thím Dương, thím làm thêm một món cay nhé.”

Vương Nhược Hàm xoa mặt: “Không cần phiền phức thế đâu dì.”

Lâm San nói: “Không sao, thím Dương biết làm món ăn Tứ Xuyên, chỉ đang tiếc nhà chúng ta không có người nào ăn được cay, vừa vặn có mặt cháu ở đây, để bà ấy thể hiện.”

Mãi đến trước giờ ăn Hoắc Kiêu mới đi xuống, hai ông cháu trò chuyện rất lâu, cổ họng nh đã khô bốc cả khói, uống nửa cốc nước mới đi xuống.

Vương Nhược Hàm xiên một miếng dưa lưới đưa cho anh, Hoắc Kiêu vỗ lên tay cô hỏi: “Thế nào rồi?”

Vương Nhược Hàm đáp: “Khá tốt.”

Hai hôm trước bố con hai người mới cãi nhau xong, Hoắc Dịch Hành còn đang bực tức, chẳng buồn niềm nở gì với Hoắc Kiêu, đanh mặt trách móc anh: “Bố với mẹ mày còn đang ngồi đây đấy, sao hả, có bạn gái thì quên mất bố mẹ?”

Hoắc Kiêu mím môi, quay lại gọi hai người: “Bố, mẹ.”

Lâm San mắng Hoắc Dịch Hành: “Ông chọc điên bố mình cao huyết áp, may mà có con trai đi dỗ, chưa thấy ông nói với nó câu cảm ơn đâu.”

Hoắc Kiêu chậc một tiếng, quắc mắt lườm Lâm San.

Lâm San bĩu môi: “Sao hả, tôi nói sai rồi à?”

Bà đứng dậy đi vào phòng bếp giúp đỡ thím Dương, tiện thể cũng gọi Vương Nhược Hàm đi: “Nhược Hàm lại bày bát đũa giúp dì.”

Vương Nhược Hàm biết ý, thấy bà muốn để lại không gian cho hai bố con, cô đứng dậy đi theo: “Vâng.”

Vào phòng bếp, Lâm San dặn dò thím Dương: “Tôi thấy bố không xuống ăn đâu, chút nữa chị đưa lên cho ông ấy, đừng quên cho ông ấy uống thuốc đấy.”

Thím Dương đang xới cơm, bát đũa của mỗi người trong nhà đều là cố định, màu sắc không giống nhau, Lâm San đi tới, san bớt cơm ở bát của Hoắc Dịch Hành sang bát của Hoắc Kiêu: “Đừng cho Hoắc Dịch Hành ăn nhiều như thế, xới thêm cho Hoắc Kiêu chút.”

“Nhược Hàm, cháu ăn bằng này đã đủ chưa?”

Một bát cơm đầy ắp, Vương Nhược Hàm liên tục gật đầu: “Đủ rồi ạ.”

Lâm San đưa bát cho cô: “Vậy cháu bưng ra đi.”

“Vâng.”

Đợi đồ ăn được bày lên bàn, Lâm San gọi đôi bố con ở phòng khách: “Lại đây ăn cơm.”

Vương Nhược Hàm nhìn một lượt, đồ ăn trên bàn đều thiên nhạt, may mà thím Dương làm thêm một món đưa cơm là đậu phụ ma bà.

Trên bàn ăn, bố mẹ Hoắc không hề biểu hiện quan tâm đặc biệt đến cô, cũng không chuyển hết chủ đề lên người cô, từ khi vào cửa bắt đầu đã là như thế, thái độ ôn hòa, không hẳn là nhiệt tình, nhưng ít nhất sẽ không khiến cô có cảm giác gánh nặng.

Một bàn người chuyên chú ăn cơm, rất ít khi nói chuyện, thi thoảng thuận miệng nói hai câu, hệt như ngày thường.

Hoắc Kiêu gắp một miếng cá vào bát cô, khẽ hỏi: “Ngon không?”

Vương Nhược Hàm nói: “Ngon lắm, đậu phụ ma bà này rất chính tông.”



Hoắc Kiêu cười cười: “Đây vẫn là lần đầu tiên anh ăn đậu phụ thím Dương nấu đấy, nhờ phúc của em.”

Thấy một mình Vương Nhược Hàm ăn hết nửa bát đậu phụ, thím Dương rất vui, nói với cô: “Cô gái lần sau cháu tới, thím sẽ làm đầu cá hấp ớt cho cháu.”

Hai mắt Vương Nhược Hàm sáng lên: “Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá, cháu thích ăn đầu cá lắm đó.”

Hoắc Kiêu nhìn cô, có hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Vương Nhược Hàm có thể ung dung tự tại chung đụng với người nhà mình.

Đầu bên kia của bàn ăn, Hoắc Dịch Hành và Lâm San nhìn nhau một cái, vợ chồng hai người hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, bọn họ đều cùng nghĩ về một chuyện.

“Con dâu lão Hứa vừa qua cửa, nói thật lòng tôi rất hâm mộ.” Hoắc Dịch Hành nói thầm với Lâm San.

Lâm San gắp cho ông một đũa rau: “Chẳng phải trước nay ông không hỏi đến chuyện tình cảm của con trai sao? Tôi còn tưởng ông không quan tâm chứ?”

Hoắc Dịch Hành phản bác: “Không hỏi cũng đâu có nghĩa là tôi không quan tâm.”

Lâm San nhìn qua đôi tình nhân đang như chốn không người kia một cái, bà và chồng có chung một suy nghĩ.

Diệp Thuyền là một cô gái rất xuất sắc, ban đầu tất cả mọi người đều cảm thấy điều kiện của Hoắc Kiêu và cô ta tương đương nhau, là một đôi trời sinh, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể có được kết quả như ý nguyện.

Mà cô gái trước mắt này, nói cho cùng cũng chẳng phải là người chung một thế giới với Hoắc Kiêu, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, Lâm San đã đánh bay mối lo và băn khoăn ban đầu.

Bà có thể nhìn ra được, trong đời Hoắc Kiêu có lẽ sẽ gặp được rất nhiều “Diệp Thuyền” , nhưng sẽ chỉ gặp được một “Vương Nhược Hàm” duy nhất mà thôi.

Có lẽ con trai bà cũng ý thức được điểm này, cho nên trong ánh mắt nhìn cô gái ấy, luôn mang theo sự yêu thương và trân trọng mà trước kia không có.

Dùng bữa xong, Lâm San và thím Dương cùng nhau thu dọn, bảo Hoắc Kiêu đưa Vương Nhược Hàm tới phòng khách ngồi nghỉ.

Hoắc Dịch Hành không muốn làm bóng đèn của hai người, đành lên lầu trốn vào trong phòng sách.

Thím Dương đứng bên bồn nước rửa bát đữa, nói nhỏ với Lâm San: “Tôi thấy cô bé này tốt hơn cô trước.”

Thực ra trong lòng Lâm San cũng nghĩ như vậy, nhưng bà chỉ nói: “Cô bé này khiến người khác yêu thích hơn một chút.”

Thím Dương nói: “Tôi thấy Kiêu Kiêu thích cô bé này hơn.”

Lâm San xếp bát lên giá cho khô nước, liếc ra ngoài một cái rồi nói: “Có lẽ cô bé này mới là người thích hợp với nó.”

Ngồi chẳng được bao lâu, Hoắc Kiêu lấy cớ đã mua vé xem phim vào buổi chiều nên phải đi rồi.

Lâm San tiễn hai người ra ngoài cổng, bảo Hoắc Kiêu có thời gian thì phải năng đưa Vương Nhược Hàm về nhà.

Quay về trên xe Vương Nhược Hàm mới nặng nề thở phào một hơi.

Hoắc Kiêu xoa đầu cô nói: “Vẫn ổn chứ? Không đến nỗi như vậy chứ?”

Vương Nhược Hàm phồng má lên: “Ngày đầu tiên ở bên nhau đã gặp người lớn, làm gì có ai yêu đương kích thích như thế này kia chứ?”

Hoắc Kiêu nói: “Thế nhưng em biểu hiện rất tốt mà.”

“Thật sao?”

“Thật đó, bố mẹ anh rất thích em.”

Nhưng Vương Nhược Hàm không tin tưởng lắm: “Anh không lừa em đấy chứ? Em không cảm thấy bọn họ hài lòng với em đến đâu.”

Hoắc Kiêu nói với cô: “Bọn họ là như vậy, nhưng anh nhìn ra được.”

Vương Nhược Hàm cắn môi, trong lòng như có tâm sự.

Hoắc Kiêu véo má cô: “Sao lại không vui nữa rồi?”

Vương Nhược Hàm: “Đâu có không vui.”

Hoắc Kiêu nhìn thấu được tâm tư của cô: “Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không muốn nghĩ đến những chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống quá sớm, vấn đề của sau này thì sau này giải quyết, còn hiện tại ấy mà, chúng ta nên suy nghĩ nên xem phim gì trước đã.”

Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Vâng, đi.”

“Đi.” Hoắc Kiêu khởi động xe, “Đi yêu đương thôi.”

 

------oOo------