DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm cúi đầu, dùng khuỷu tay che kín gương mặt.
Hoắc Kiêu thấy khẩn trương: “Sao thế, khóc rồi hả?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu buông tay xuống, ngẩng đầu lên phát ra một tràng cười suồng sã.
Hoắc Kiêu cạn lời: “Em cười cái gì?”
Vương Nhược Hàm mím môi muốn nén cười, sau khi thử vẫn phụt cười ra tiếng: “Hiếm hoi lắm mới thấy anh nói tiếng người, khá mới mẻ.”
Hoắc Kiêu nhích đùi, đè cô xuống dưới.
Vương Nhược Hàm quàng tay lên cổ anh kéo sát lại: “Làm gì đó.”
Hoắc Kiêu gạt búi tóc đuôi ngựa của cô ra để cô ngẩng đầu lên: “Em nói em có thể đừng lúc nào cũng phá hỏng bầu không khí được không, anh vẫn còn nửa câu sau muốn nói đấy.”
Vương Nhược Hàm ấm ức nói: “Đó là em không nhịn được mà, còn có gì nữa? Mau nói đi.”
Hoắc Kiêu buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng bếp: “Quên rồi.”
Vương Nhược Hàm đi theo vào: “Chắc chắn chưa quên đâu.”
HOắc Kiêu bỏ đồ ăn vào trong bồn nước: “Quên thật mà.”
Vương Nhược Hàm không tin, đòi anh nói quyết không bỏ qua.
Hoắc Kiêu thấy Vương Nhược Hàm đi chân trần, nhăn mày nói: “Dép đâu?”
Vương Nhược Hàm chẳng để bụng: “Ôi trời, mùa hè cũng đâu có lạnh.”
Thái độ của Hoắc Kiêu rất kiên quyết: “Mùa hè cũng không được.”
Hoắc Kiêu xoay lưng với cô hơi cúi người xuống, Vương Nhược Hàm nhanh nhẹn nhảy lên lưng anh.
Tìm bạn trai cũng như tìm được một người cha.
“Thầy Hoắc.” Vương Nhược Hàm vươn tay ra trước mặt anh, bắn đầu ngón tay thành hình trái tim, “Yêu anh nhất.”
Hoắc Kiêu khẽ cười ra tiếng, cõng cô ra ngoài phòng khách đeo dép.
Vương Nhược Hàm hoàn toàn mù tịt về phòng bếp, chỉ há miệng đợi ăn thôi, sau khi rửa các loại đồ giúp Hoắc Kiêu xong, cô đã bị đuổi ra ngoài, Hoắc Kiêu chê cô vướng chân vướng tay.
Được thôi, không làm phiền đầu bếp Hoắc phát huy nữa, cô bò về ghế sô pha chơi game.
Vừa bắt đầu một ván Vương Nhược Hàm đã nhận được điện thoại, là chị gái ở phòng làm việc tầng 1 gọi tới, nói là mất điện rồi, nhà hàng xóm vẫn ổn chỉ có nhà họ là mất điện, không biết có phải là vì đường dây đã cũ hỏng rồi không.
Vấn đề nguồn điện không giải quyết thì mấy chị nhân viên không thể nào phục vụ cho khách được, mà hôm nay cuối tuần còn đông khách nữa.
Vương Nhược Hàm ngồi thẳng dậy, cô thoát khỏi trò chơi mặc kệ việc treo máy có nguy cơ bị báo cáo, thử liên lạc với Phương Xuân Hoa.
Mẹ cô không nhận máy, có lẽ là đang quay phim, Vương Nhược Hàm cắn đầu móng tay, mở danh bạ lên, người có thể cầu cứu hiện giờ chỉ còn Tần Dã.
“A lô, anh Dã à.”
“Sao thế?”
“Nhà em bị mất điện, hiện giờ em đang ở Thân thành vẫn chưa về, mẹ em cũng không ở nhà, anh có rảnh không, có thể sang nhà em xem giúp được không ạ?”
Tần Dã nói được, nói khi anh ta đến sẽ liên lạc với thợ điện.
Vương Nhược Hàm nói lời cảm ơn xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Kiêu nghe thấy cô đang gọi điện, giọng điệu gấp gáp vội vàng, ra ngoài quan tâm nói: “Sao thế?”
Vương Nhược Hàm cúi đầu gửi tin nhắn: “À, nhà em bị mất điện, đã nhờ được người tới xem giúp rồi.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Không việc gì chứ?”
Vương Nhược Hàm mỉm cười với anh: “Không sao ạ.”
“Thầy Hoắc.”
“Hử?”
“Có khả năng ngày mai em phải về rồi.”
Hoắc Kiêu ngây người, hai hôm nay anh đã quên mất chuyện này: “Nhanh vậy à?”
“Cũng không nhanh đâu, hôm nay đã là 28 rồi.”
Hoắc Kiêu buông bát trứng gà đang khuấy xuống, đi tới trước mặt Vương Nhược Hàm: “Hay là ngày mốt hẵng về?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, dễ dàng bị lay động: “Vậy được, ngày mốt.”
Hoắc Kiêu thở dài: “Em tới cũng không đi chơi được mấy.”
Vương Nhược Hàm tiến lên trước nửa bước ôm lấy eo anh: “Em tới đâu phải vì đi chơi, đây chẳng phải bắt cóc được một anh bạn trai, không uổng chuyến này rồi.”
Hoắc Kiêu nở nụ cười hài lòng: “Buông ra, anh phải nấu cơm đây.”
Vương Nhược Hàm đâu dễ buông tay: “Vậy khi nào anh mới đến tìm em?”
“Còn chưa đi mà đã nghĩ tới lần sau gặp mặt rồi à?”
Vương Nhược Hàm thẳng thắn thừa nhận: “Đúng đó, khiến em có chút mong chờ rồi.”
Hoắc Kiêu nghiêm túc nghĩ ngợi: “Khai giảng hơi nhiều việc, anh không chắc chắn được thời gian cụ thể đâu, nhưng quốc khánh chắc chắn anh sẽ tới tìm em, được không nào?”
Vương Nhược Hàm hài lòng gật đầu: “Được.”
Hoắc Kiêu nhanh chóng làm xong hai món ăn, một mặn một chay, hai người họ ghép vào vừa đủ.
Lúc ăn cơm, chuông điện thoại của Vương Nhược Hàm vang lên, cô cầm lên nhận máy, đặt bên tai nói “a lô” .
“Sửa xong rồi đúng không ạ, vậy thì tốt, cảm ơn anh Dã nhé.”
Đợi cô cúp điện thoại, Hoắc Kiêu gắp một đũa thịt vào trong bát, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Tần à?”
“Vâng.”
“Hai nhà bọn em quan hệ khá tốt đấy hả.”
Động tác của Vương Nhược Hàm ngừng lại, tỉ mỉ nghiền ngẫm, mới phát giác ra có vấn đề: “Hoắc Kiêu có phải anh đang ghen đúng không?”
Thầy Hoắc bị chọc đúng tim đen gương mặt vẫn điềm nhiên như không, lắc đầu phủ nhận: “Đâu có, ghen gì chứ, có cái gì đâu mà ghen?”
“Vậy thì tốt.” Vương Nhược Hàm cố ý nói, “Đàn ông ấy mà, không nên hẹp hòi, phải rộng lượng, anh nói phải không?”
Hoắc Kiêu nhẫn nhịn, cắn răng cảnh cáo cô: “Vương Nhược Hàm em một vừa hai phải thôi.”
Vương Nhược Hàm lè lưỡi làm mặt quỷ với anh: “Có người không cho người khác ghen tuông, còn bản thân mình thì bụng dạ hẹp hòi, em không nói là ai đâu.”
Hoắc Kiêu đúng là tức quá hóa cười: “Em có thôi hay không.”
Vương Nhược Hàm rất biết nhìn sắc mặt người khác, vội nói: “Ăn cơm ăn cơm, thịt kho tàu sắp nguội rồi.”
Hoắc Kiêu thở dài, nghĩ xem trong nhà có cần chuẩn bị thêm thuốc hạ huyết áp hay không.
Ăn xong cơm tối, Vương Nhược Hàm đề nghị bọn họ xem thêm một bộ phim điện ảnh nữa.
Hoắc Kiêu đồng ý, lấy hoa quả đem từ nhà tới rửa sạch bỏ vào đĩa.
Anh ngồi trên sô pha, nhìn thấy đôi bàn tay vấy máu trên màn hình, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Vương Nhược Hàm.
“Thì ra là đợi anh ở chỗ này phỏng?”
Vương Nhược Hàm cười hì hì ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu: “Bộ này em để dành lâu lắm rồi, không phải phim kinh dị bình thường đâu, rất đặc sắc đó.”
Hoắc Kiêu ra vẻ không tình nguyện cho lắm: “Không thể đổi sang xem thứ khác được à?”
Vương Nhược Hàm mỉm cười ngọt ngào: “Không được đâu.”
Cô còn đứng dậy tắt đèn ở phòng khách đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối lập lòe, bầu không khí hoảng sợ ngập tràn.
Vương Nhược Hàm cố ý đè thấp giọng nói: “Thầy Hoắc, nếu như anh sợ hãi, có thể núp trong vòng tay người ta đó.”
Hoắc Kiêu xùy một tiếng: “Cảm ơn, em nghĩ nhiều rồi.”
So với những khung cảnh tràn ngập cảm giác bùng nổ kia, bộ phim này sử dụng rất nhiều chi tiết âm thanh để tạo ra bầu không khí đáng sợ, vì dụ như đoạn tiếng nước nhỏ giọt ngắt ngứ không có quy tắc này, nghe đến nỗi người ta nổi da gà.
Lá gan của Hoắc Kiêu không phải nhỏ, nhưng cũng không chịu đựng nổi hai tiếng đồng hồ giày vò tinh thần như thế này.
Anh dựa vào câu nói thầm trong lòng “Phú cường dân dủ văn minh hạnh phúc.” , biểu hiện của anh cũng coi như vững vàng như thái sơn.
Bộ phim ma này được đánh giá cao cũng không phải không có đạo lý, không chỉ đơn thuần là dọa người, logic cốt truyện khá thu hút người xem.
Hoắc Kiêu xem đến nỗi hoàn toàn nhập tâm, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Mới đầu anh còn cho rằng hiệu ứng âm thanh trong phim, nhưng hiệu quả này quá đỗi lập thể.
Hoắc Kiêu nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện ra Vương Nhược Hàm luôn dựa lên người anh chẳng biết ngủ từ khi nào.
Ngủ mất rồi?
….
“Vương Nhược Hàm.” Hoắc Kiêu vỗ lên mặt cô.
trong miệng Vương Nhược Hàm ư ư một tiếng, ngã ra phía sau, gác một chân lên người anh.
Hoắc Kiêu khóc không được cười không xong, gọi cô tỉnh dậy: “Em không phải chứ?”
Vương Nhược Hàm dụi mắt, ý thức khôi phục được chút ít: “Em ngủ quên rồi sao?”
“Ừ, còn ngáy nữa.”
Vương Nhược Hàm dùng mu bàn tay quệt lên khóe miệng, không chịu thừa nhận: “Có cái rắm ấy, trước giờ em chưa từng ngáy ngủ.”
Hoắc Kiêu cười không nói.
Vương Nhược Hàm ngáp một cái, hỏi anh: “Chiếu đến đâu rồi?”
Hoắc Kiêu nói: “Búp bê trong nhà đều chết hết, nhập vào người đứa trẻ.”
Vương Nhược Hàm cào mặt ừ một tiếng.
Hoắc Kiêu vẫn không nghĩ ra được: “Sao em lại có thể ngủ quên được thế?”
Vương Nhược Hàm duỗi lưng, rồi dựa lên người anh: “Tiếng sột soạt này giống hệt như asrm ấy, cho nên em lên thẳng cao trào luôn.”
Hoắc Kiêu: “Cái gì cơ?”
Vương Nhược Hàm giải thích: “Em đang nói cao trào trong hộp sọ, anh hiểu không?”
Hoắc Kiêu: “….”
Vương Nhược Hàm quệt mũi: “Không phải em có ý kia đâu.”
Hoắc Kiêu: “….”
Vương Nhược Hàm bắt chéo tay bảo vệ trước ngực: “Anh sẽ không cảm thấy em đang ám chỉ tính dục với anh chứ?”
Hoắc Kiêu: “….”
Vương Nhược Hàm mở to mắt, hàng mi cong dày chớp lên chớp xuống: “Em thực sự không có ý kia đâu.”
Trong phòng rơi vào yên lặng, hoắc Kiêu hít sâu một hơi, giơ cánh tay ra với được điều khiển, sau khi tắt tivi cả căn phòng tối đen.
Vương Nhược Hàm vươn tay ra túm lấy anh, thế nhưng đã bị Hoắc Kiêu ôm chặt lấy eo bế bổng lên.
“Lần sau trước khi nói câu này, phiền em đi soi gương trước nhé.”
Vương Nhược Hàm hỏi: “Em thế nào hả?”
Giọng nói của Hoắc Kiêu trở nên trầm thấp đè nén: “Vẻ mặt muốn anh mau chóng đè em ấy.”
Anh nói quá mức trắng trợn, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc, Vương Nhược Hàm nuốt nước bọt, nhịp tim tăng vọt lên.
“Tắm trước nhé?”
Vương Nhược Hàm được Hoắc Kiêu đặt trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh,cô chỉ ra ngoài: “Lấy giúp em nước tẩy trang với bông lại đây, ở trong va li ấy.”
Hoắc Kiêu ngoan ngoãn đi lấy.
Hai tay Vương Nhược Hàm chống sang hai bên, hai cẳng chân khẽ đung đưa, thấy Hoắc Kiêu rút một miếng bông ra nhúng nước tẩy trang sau đó đắp lên má cô.
Vương Nhược Hàm nghĩ tới gì đó, cô hỏi: “Thầy Hoắc, anh có biết khoảnh khắc em rung động nhất đối với anh là gì không?”
Hoắc Kiêu: “Cái gì?”
Vương Nhược Hàm cười nói: “Ngày thứ hai thức dậy, khi em phát hiện anh còn tẩy trang giúp em. Lúc ấy em đã nghĩ, người đàn ông này đúng là hiểu biết thật, bạn gái cũ của anh dạy giỏi lắm.”
Hoắc Kiêu nhẹ nhàng lau đi đồ trang điểm trên mặt cô: “Đính chính một chút, không phải là bạn gái cũ dạy.”
“Ồ? Anh lại còn kiểu không thầy tự mày làm lên à?”
Hoắc Kiêu nói: “Trước khi đi ngủ em cứ lẩm bẩm nói phải tẩy trang, nói cái gì mà để lớp trang điểm ngủ qua đêm sẽ nát mặt. Nước tẩy trang gì đó là anh gọi điện thoại cho lễ tân mượn đấy, còn phải đi tìm video xem sử dụng như thế nào.”
Sau đó anh bổ sung thêm một câu: “Còn nữa lúc em ngủ thực sự đã ngáy đấy.”
Nụ cười vừa mới nhếch lên đã cứng đơ, Vương Nhược Hàm tức điên, giơ chân đá anh: “Vậy chắc chắn là do em mệt quá, anh đừng có mà bôi đen hình tượng của em.”
Hoắc Kiêu khống chế lấy cẳng chân không nghe lời của cô: “Được được được, em mệt quá rồi.”
Vương Nhược Hàm nhìn anh, hỏi: “Mặt mộc của em có xấu không?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Không xấu.”
“Thật à? Anh nhìn kĩ lại hẵng trả lời.”
Hoắc Kiêu lấy miếng bông tẩy trang đắp thẳng lên môi cô, chặn cứng lại không có cô nói tiếp nữa.
“Thật đó, nếu như em bớt nói đi hai câu càng đẹp hơn.”
Vương Nhược Hàm giằng ra: “Em còn lâu ấy.”
Hoắc Kiêu hết cách với cô, đổi sang một miếng bông sạch khác tiếp tục tẩy trang chỗ khác.
“Thầy Hoắc.”
“Lại sao nữa?”
Vương Nhược Hàm vuốt ve hàng lông mày của anh: “Có một câu năm tháng trước em đã muốn nói với anh.”
“Câu gì?”
Vương Nhược Hàm nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh thực sự khiến người khác mê say đó.”
------oOo------