DỊCH: MIN
Yên lặng một lúc lâu, Hoắc Kiêu bất ngờ khẽ cười ra tiếng: “Hiểu rồi.”
Vươn Nhược Hàm rũ mắt xuống, đột nhiên mất hết tự tin.
Anh vượt qua cô rời khỏi nơi cầu thang, chào hỏi cũng không, cố tình ứng với câu “Không liên quan đến nhau” của cô.
Đợi đến khi người rời khỏi, Vương Nhược Hàm sụp vai xuống thở hắt ra, điều chỉnh lại trạng thái quay trở lại trạm y tá, chưa được hai phút đã có phòng bệnh rung chuông, hành lang vang lên tiếng hét của người nhà: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Đầu óc vẫn chưa phản ứng lại, nhưng thân thể đã hình thành thói quen, vài y tá vội chạy tới phòng bệnh.
Bệnh nhân sốt cao không hạ được đưa tới, là một cô bé mới ba tuổi, bỗng nhiên cả người co giật, sùi bọt trắng.
Hai cô y tá phối hợp với nhau ấn chặt lấy chân tay đứa bé, Vương Nhược Hàm tiến lên lấy sạch dị vật trong khoang miệng, sau đó gập đôi mảnh vải xô để lên hàm rằng đứa bé ấy. Bác sĩ trực đêm hôm nay là bác sĩ Khang, sau khi tìm hiểu tình hình xong nghiêng đầu qua nói: “tranquillizer.”
Vương Nhược Hàm lập tức phối hợp, lấy thuốc đưa thuốc, cầm dụng cụ kết nối với điện tâm của đứa trẻ.
Hành động nhanh chóng, quá trình cấp cứu như chạy đua với thời gian, đợi đến khi tình trạng của bệnh nhân dần chuyển biến tốt lên, tất cả mọi người mới thở phào một hơi.
Khang Triết bàn giao tình huống với người nhà, có vẻ như sốt cao co giật, là chứng bệnh thường thấy trong hệ thống bệnh thần kinh ở trẻ nhỏ, may mà hôm nay kịp thời đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Anh ta nói ngắn gọn phương án chữa trị ngày mai, bảo bố mẹ đứa trẻ không cần quá lo lắng.
Vương Nhược Hàm đang sắp xếp dược phẩm, cảm giác được thành giường hơi rung, bị dọa tới nỗi lập tức ngẩng đầu lên, thấy cô bé đó đang nằm yên trên giường, dường như đã đi vào giấc ngủ.
Cô nhìn nghiêng sang một bên, thì ra là mẹ của đứa bé đang run rẩy, bàn tay che lấy gương mặt nhỏ giọng sụt sùi, có lẽ là cảm thấy hãi hùng sợ sệt.
Vương Nhược Hàm vỗ vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi.”
Một cô ý tá ở lại quan sát tình hình, Vương Nhược Hàm rời khỏi phòng bệnh, ngẩng đầu lên nhìn thời gian trên đồng hồ ngoài hành lang, đã sắp 12h rồi.
Hôm nay Lâm Huệ làm nửa ca đêm, vừa bàn giao công việc xong chuẩn bị tan làm, thấy Vương Nhược Hàm, cô ấy lo lắng nói: “Chị ơi, đêm còn chưa bắt đầu cơ, sao đã cảm thấy chị mất hết sức lực rồi thế.”
Vương Nhược Hàm nhếch miệng lên: “I’m fine.”
Lâm Huệ đưa cốc nước cho cô: “Có cần em pha cho chị cốc cà phê không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không cần, không sao đâu.”
Lâm Huệ với một thanh sô cô la trong ngăn tủ đưa cho cô: “Cố gắng, em về nhà trước đây, cố lên nhá.”
Vương Nhược Hàm lắc thanh sô cô la: “Bái bai.”
So với bận rộn không ngừng nghỉ của ban ngày, cái tĩnh mịch ban đêm cộng thêm tình huống khẩn cấp đột ngột càng tổn hao tinh lực hơn.
Mùi vị chống chọi với đồng hồ sinh học chẳng dễ chịu gì, có việc để làm ít nhất còn nâng cao tinh thần, lấy máu đổi thuốc, liên tục đến nửa đêm khó khăn lắm mới có thời gian thảnh thơi, Vương Nhược Hàm nằm bò trên mặt bàn viết ghi chép hộ lý.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến sáng sớm, chưa tới tám giờ, bầu trời bên ngoài không được sáng lắm, xem ra hôm nay lại có mưa dông rồi.
Bàn giao công việc với đồng nghiệp ca ngày xong, Vương Nhược Hàm cảm thấy một nửa linh hồn của mình không còn trong cơ thể nữa.
Búi tóc củ tỏi rũ xuống, cô thay áo thun và quần bò của mình, híp mắt ngáp một cái rời khỏi khoa.
“Ấy.”
Nghe thấy giọng nói, Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên, vô cùng nghi ngờ bản thân phải chăng đã mệt đến nỗi sinh ra ảo giác.
Hoắc Kiêu buông bàn tay đan vào nhau ra, hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu.
Hoắc Kiêu nhận lấy túi vải trên vai cô, xách trên tay lắc lắc, ghét bỏ nói: “Cô vứt bom vào trong này à đâu mà nặng thế?”
Vương Nhược Hàm vẫn lắc đầu, cô làm xuyên đêm, tư duy vận chuyển chậm chạp, không cách nào hiểu nổi ngôn ngữ cử chỉ của người trước mặt này.
đề phòng lỡ như, cô mở miệng hỏi: “Không phải anh đợi tôi cả đêm ở đây chứ?”
Hoắc Kiêu phụt cười, hỏi vặn cô: “Trông tôi giống thằng ngốc thế à?”
Vương Nhược Hàm mím môi không nói nữa.
Hoắc Kiêu chỉ lo sải bước đi về phía trước, chìa khóa và ví tiền đều ở trong túi, Vương Nhược Hàm chỉ có thể rảo bước đuổi theo.
Ra khỏi bệnh viện, Hoắc Kiêu quay đầu: “Không lái xe à?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Không.”
Hoắc Kiêu lái một con xe BMW màu trắng, sau khi Vương Nhược Hàm lên xe mới phản ứng không đúng lắm, cô chớp mắt, nghiêng đầu bất giác hỏi: “Anh tới tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Kiêu khởi động xe ánh mắt nhìn về phía trước, đánh tan lo lắng của cô: “Yên tâm, không có ý gì khác.”
Vương Nhược Hàm chỉ muốn truy hỏi cho rõ ràng, cô luôn cảm thấy mới động não một cái đã lên thuyền giặc: “Rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hoắc Kiêu vẫn không trả lời chính diện: “Ăn sáng trước đã.”
Lúc đi theo người đàn ông đi vào cửa lớn của M ký, Vương Nhược Hàm càng tin tưởng cô mới là đồ ngốc hơn.
Hoắc Kiêu chọn vị trí ngồi bên cửa sổ, bấm bấm hai cái trên điện thoại rồi đưa cho Vương Nhược Hàm: “Nhìn xem, cô muốn ăn cái gì.”
Vương Nhược Hàm không có bản lĩnh gì, biết nhất chính là hóa nguy thành an, đến đã đến rồi, ăn thôi, quả thực đói lắm rồi, không nên hà khắc với bản thân mình nữa.
Cô gọi một phần combo hăm bơ gơ hai trứng cộng xúc xích, gọi toàn những phần đắt nhất, ngoài ra còn gọi thêm một phần bánh khoai, ắt phải xa xỉ một lần.
“Được rồi.”
Hoắc Kiêu đón lấy điện thoại, liếc mắt lên màn hình, nhếch mày trợn to mắt.
Vương Nhược Hàm phỏng đoán vẻ mặt này chính là: Cô gái này đúng là ăn thùng uống vại.
Nhân viên ở quầy lễ tân thông báo tới lấy đồ ăn, Hoắc Kiêu đứng lên, khay đồ ăn đầy ú ụ, đồ ăn thuộc về Hoắc Kiêu chỉ là một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc.
Hai người yên lặng dùng bữa, thực ra số lần ăn cơm cùng nhau không nhiều, nhưng chẳng rõ sao bọn họ đã hình thành bầu không khí như thế này, ngồi cùng một bàn không nói chuyện cũng chẳng ngượng ngùng, giống như chung đụng với nhau đã lâu.
Hoắc Kiêu nhàn nhã ăn cháo, cử chỉ nhã nhặn, nhưng Vương Nhược Hàm thực sự đói, tốc độ ăn cơm của cô luôn rất nhanh, chăng bao lâu đã tiêu diệt phần lớn đồ ăn trước mặt.
Đợi đến khi ăn xong hăm bơ gơ, Vương Nhược Hàm vò giấy bọc thành nhúm, hỏi Hoắc Kiêu: “Bây giờ có thể nói rồi chứ, có chuyện gì thế?”
Hoắc Kiêu vẫn là vẻ không nhanh không chậm, lấy một tờ giấy lau miệng, nói: “Trước tiên thanh toán tiền cái đã, 43 tệ, cô cho wechat của tôi vào danh sách đen rồi đúng không?”
Vương Nhược Hàm: “Hả?”
Hoắc Kiêu cầm điện thoại lên, mở mã quét nhận tiện đưa tới trước mặt cô: “Hả cái gì, lẽ nào cô muốn trả lại tôi một bữa nữa? Chẳng phải nói không liên quan đến nhau rồi sao?”
Vương Nhược Hàm há miệng, cuối cùng chỉ đành cắn răng nghiến lợi nhịn đau trả tiền. Một bữa sáng vốn dĩ chỉ cần 3 tệ là có thể giải quyết, lại cứ khăng khăng muốn gấp 10 lần, đúng là tạo nghiệt mà.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
Hoắc Kiêu nghiêm chỉnh nói: “Tôi có một chiếc áo khoác đang ở chỗ cô, còn nhớ chứ?”
Vương Nhược Hàm nghẹn một chút, cúi đầu xuống gật gật: “Ừ.”
Hoắc Kiêu bình tĩnh trần thuật: “Trước đó thêm wechat của cô là vì chuyện này, tôi muốn lấy áo của tôi về.”
Vương Nhược Hàm nhướng mắt chất vấn: “Chỉ thế này? Vậy anh liên lạc với Chu Dĩ không được à?”
Hoắc Kiêu khịt mũi: “Tìm rồi, chị em của cô còn bận sứt đầu mẻ trán, ném wechat của cô cho tôi, bảo tôi tự đi tìm cô.”
Vương Nhược Hàm không nói nữa.
Hoắc Kiêu khinh bỉ nói: “Nếu không cô cho rằng là vì gì? Vốn chỉ là cuộc tình chớp nhoáng mà thôi, không cần thiết liên lạc với nhau nữa. Lần này là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết người Chu Dĩ nói là cô, nếu không nhất định tôi sẽ từ chối.”
Chỉ trải qua một buổi tối, Vương Nhược Hàm không thể tin nổi nhìn anh, trong lòng chẳng rõ vì sao lại nổi lửa, giọng điệu cao ngạo khinh thường này với dịu dàng như ngọc trước kia như thể hai người.
Nhưng cô bỗng bừng tỉnh, dường như như vậy mới là người này, dáng vẻ cô quen thuộc sâu sắc nhất, không phải như thế này sao?
Vương Nhược Hàm cảm thấy vừa buồn cười và phẫn nộ.
Hoắc Kiêu nhét điện thoại vào trong túi, đứng dậy nói: “Có lẽ cô vẫn còn giữ chứ? Đi thôi, tôi đi theo cô về lấy. Từ này về sau sẽ...”
Vương Nhược Hàm nặng nề cắt ngang anh: “Sau này không gặp, không hẹn gặp lại!”
Hoắc Kiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Không hẹn gặp lại.”
Huyết áp của Vương Nhược Hàm vọt thẳng lên.
Tính cách vốn chẳng bình tĩnh gì, vừa lên xe, cô thẳng eo hếch hàm lên, ép giọng kì quặc nói: “Áo gì thế? Ba tháng rồi còn nhớ nhung? Đắt lắm à? Này không cẩn thận bị tôi làm bẩn rồi thì phải làm sao hả? Không sao chứ thầy Hoắc?”
Hoắc Kiêu khẽ cười: “Quần áo không quan trọng, bên trong có một chiếc kẹp cà vạt, cô chưa làm mất là được.”
Vương Nhược Hàm nghĩ tới gì đó, im lặng không nói.
Hoắc Kiêu thấy dáng vẻ của cô như vậy, lập tức khẩn trương: “Sẽ không vứt mất thật chứ?”
Vương Nhược Hàm liếc anh một cái: “Chưa, tôi vứt không nổi.”
Hoắc Kiêu nói: “Vậy thì được.”
Áo khoác là buổi sáng hôm ấy cô mượn mặc đi mất, bởi vì chiếc váy kia thảm không nhìn nổi.
Sau khi về nhà đã đưa tới tiệm giặt khô, chiếc kẹp cà vạt kia Vương Nhược Hàm cũng từng nhìn thấy.
Hình chiếc lá màu bạc, đằng sau còn khắc chữ: Xaiver’s YE.
Chiếc xe lái qua con đường trong thành phố, ngang qua hàng cây bụi cỏ, những phiến lá xanh ánh lên màu sáng.
Cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, Vương Nhược Hàm chẳng tỉ mỉ suy nghĩ nữa, chỉ làm như tò mò hỏi: “Là ánh trăng sáng của anh tặng à?”
Hoắc Kiêu chẳng hề ngập ngừng, lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Đoán chắc có lẽ cô đã nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt đó rồi, anh ngừng lại rồi bổ sung thêm: “Chỉ là người yêu cũ.”
Vương Nhược Hàm cắn da môi, hỏi tiếp: “Vẫn chưa buông bỏ người ta hả?”
Hoắc Kiêu tỉnh bơ đánh tay lái: “Không phải, quà người khác tặng mà làm mất không tốt lắm.”
Vương Nhược Hàm ừ một tiếng: “Anh nói đúng lắm.”
Rất nhanh đã đến nơi, chiếc xe sang chảnh màu trắng dừng bên vệ đường.
Nhà của Vương Nhược Hàm ở trên lầu của cửa tiệm mẹ cô mở, hai mẹ con sống ở toàn nhà nhỏ này đã nhiều năm rồi.
Rút chìa khóa tắt máy, Hoắc Kiêu nói với cô: “Cô đi lấy đi, tôi đợi ở chỗ này.”
Vương Nhược Hàm gật đầu xuống xe, trước khi đóng cửa xe lại cô nảy ra một ý: “Ấy, anh có tiện tay giúp tôi một chuyện không?”
“Hử?”
Khó khăn lắm mới vớ được một thanh niên khỏe manh, quả thực không thể lãng phí, Vương Nhược Hàm giơ cao ngón cái lên chỉ ra đằng sau: “Chuyển mấy giá hoa giúp tôi.”
Hoắc Kiêu mê mang đi theo người ta vào nhà.
Bề ngoài của tòa nhà nhỏ này vô cùng bình thường, tường trắng ngói đỏ, tinh tế mà ấm áp, giống như ngôi nhà của cậu bé Shin trong bộ phim [Crayon Shin-chan], ngoài cổng có một bảng gỗ, bên trên khắc chữ hoa “Xinh đẹp vô tôi” , giống như là biển hiệu của một cửa hàng.
Vừa vào cửa, Vương Nhược Hàm vừa giới thiệu với anh: “Tầng 1 là tiệm làm đẹp của mẹ tôi, tầng hai là nơi chúng tôi sống. Bây giờ vẫn chưa khai trương, có lẽ mẹ tôi vẫn đang ngủ.”
Hoắc Kiêu gật đầu, thả chậm bước chân đi ra vườn hoa nhỏ phía sau, xem ra là được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc, giá hoa bằng gỗ được tạo hình không theo quy tắc, thể tích khá lớn, từng được sơn lại, bên trên bày đầy chậu hoa, trúc phú quý, mẫu đơn, còn nhiều loại nữa mà anh không nhận ra, ngoài ra ngoài cổng còn có hai chậu cây chanh.
“Anh đợi một chút đã, tôi chuyển chậu hoa ra trước.”
Vương Nhược Hàm nói xong định cúi xuống, Hoắc Kiêu kéo lấy cô: “Cô đi lấy áo đi, tôi làm là được. Giá hoa chuyển đến chỗ nào?”
Vương Nhược Hàm chỉ về một hướng: “Chỗ đó, cái cây này chặn mất ánh mặt trời, ánh sáng bên đó tốt hơn.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Được.”
“Vậy anh chuyển trước đi, tôi xuống ngay thôi.”
Nhìn thấy cô chạy nhảy vào trong nhà, tỉ lệ 5:5 giống người mini trong phim hoạt hình hài hước, Hoắc Kiêu nhếch môi lên, trên gương mặt toàn là ý cười.
Lúc chuyển hoa, Hoắc Kiêu để ý tới trên bậu cửa sổ có một hàng trang trí, có hình cây nấm, cũng có tuy-líp, trên đỉnh còn rãnh hơi nông, chẳng rõ là có thể đựng cái gì. Bên cạnh có một chiếc bát dựng đầy đá viên trong chiếc hộp, viên nào viên nấy đều to bằng ngón tay.
Anh càng cảm thấy ngôi nhà này thú vị, không tinh tế như đã qua tay nhà thiết kế chuyên nghiệp cải tạo, vật trang trí và đồ gia dụng trong căn nhà được bày biện tùy ý không cố định phong cách, nhưng gộp lại với nhau thì vô cùng hài hòa và ấm cúng. Anh đứng chống nạnh bên chiếc tủ gỗ, anh nhớ tới bà bếp trưởng trong bộ phim [Người đẹp và quái vật].
Trên cầu thang nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân bịch bịch bịch, Vương Nhược Hàm ôm lấy chiếc áo khoác phải giặt khô: “Kẹp cà vạt cũng ở trong túi áo, anh kiểm tra đi.”
Động tác của Hoắc Kiêu rất nhanh, đã thu dọn sạch sẽ chậu hoa trên giá. Lúc này tuy vẫn chưa nắng, nhưng không khí cũng oi bức, trên trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, gọi cô: “Để đó trước đi, lại đây hộ một tay.”
“Được được.” Vương Nhược Hàm vội chạy tới.
Hai người hợp sức nâng chiếc giá hoa lên, cho dù Vương Nhược Hàm không dùng bao nhiêu sức, giữa đường còn phân tâm chú ý đến cơ bắp nổi rõ trên cánh tay Hoắc Kiêu, âm thầm kinh ngạc trong lòng, người đàn ông này còn đi tập thể hình.
Đợi đến khi hoàn thành xong, Hoắc Kiêu chống nạnh thở hồng hôc: “Nặng như thế này, lúc đầu sao mà chuyển qua đó được thế?”
Cảm cúm của anh vẫn chưa khỏi hẳn, khi nói còn ho vài tiếng.
Vương Nhược Hàm rót cho anh cốc nước: “Lúc ấy mẹ tôi có bạn trai mà.”
Hoắc Kiêu chẳng biết đáp lời ra sao,chỉ đành giơ chiếc cốc lên.
“Cảm ơn nhé.”
Hoắc Kiêu phất tay, cầm quần áo chuẩn bị rời khỏi: “Đi đây, cô...”
Vương Nhược Hàm đợi anh nói nốt nửa câu sau.
Sau khi Hoắc Kiêu do dự, vẫn chọn cách buông xuôi: “Không có gì, tôi đi đây.”
“Ôi chao!”
Bỗng nhiên trên cầu thang vang lên tiếng hô ngạc nhiên, Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm cùng nhau ngẩng đầu lên.
Phương Xuân Hoa mặc áo ngủ chất liệu tơ tằm, tóc dài vẫn chưa sửa soạn lại, xõa tung trên bả vai, bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi, hỏi con gái: “Vương Nhược Hàm, đây là ai?”
Một màn xảy ra bất ngờ này, Vương Nhược Hàm nhắm mắt lại, thầm than hỏng bét.
Hoắc Kiêu phản ứng cực nhanh với cục diện trước mắt, lên trước mấy bước giơ tay ra, khéo léo mỉm cười nói: “Chào dì ạ, cháu tên là Hoắc Kiêu, là bạn của Vương Nhược Hàm.”
Phương Xuân Hoa cười sắp không ngậm được miệng: “Chào cháu chào cháu.”
Vương Nhược Hàm chen vào giữa hai người, hỏi mẹ cô: “Sao hôm nay mẹ dậy sớm thế?”
Phương Xuân Hoa chẳng thèm nhìn cô trả lời: “Có lẽ là cảm ứng được trai đẹp cũng nên.”
Đòi mạng rồi, Vương Nhược Hàm cắt ngang ngay tại chỗ muốn kéo Hoắc Kiêu rời khỏi: “Anh ấy còn có việc, phải đi rồi.”
Phương Xuân Hoa nhìn giá hoa ngoài cửa sổ, vội kéo người lại: “Là cháu chuyển giúp đúng không, Tiểu Hoắc?”
Hoắc Kiêu cười nói: “Tiện tay thôi, chuyện nhỏ ạ.”
Phương Xuân Hoa túm lấy cổ tay anh không cho người đi: “Sao lại là chuyện nhỏ được, đây là chuyện lớn, có chuyện gấp sao? Nếu không ở lại ăn bữa trưa nhé.”
Vương Nhược Hàm liều mạng nháy mắt với Hoắc Kiêu: Mau từ chối! Mau đi đi!
Hoắc Kiêu nhìn cô chăm chú hai giây, gật đầu, ngầm hiểu nói: “Được ạ.”
------oOo------