Mình Yêu Nhau Đi

Chương 34: 34: Mái Tóc Màu Vàng Kim Và Ruộng Lúa Mạch




Có lẽ là do màn đêm vắng lặng càng khiến cảm xúc của con người ta dễ dàng trở nên mẫn cảm hơn, may mà có Hoắc Kiêu, chỉ với một câu nói của anh đã khiến Vương Nhược Hàm bừng bừng sức sống.

Cô xoa mặt, buông điện thoại xuống đắp chăn, chờ đợi bình minh xuất hiện, sắp tới sẽ là một ngày mới mẻ hơn.

Những ngày tháng sau khi quay về Kim Lăng chẳng có gì khác với trước kia, chỉ là thói quen lảm nhảm trên nick phụ đã chuyển sang khung trò chuyện với bạn trai mà thôi.

Bọn họ không có thời gian cố định liên lạc với nhau, có chuyện gì muốn nói thì gửi tin nhắn, đối phương không trả lời ngay cũng không sao.

Bọn họ vẫn duy trì tiết tấu cuộc sống của mình như khi xưa, chẳng qua chỉ là nhiều thêm một người để chia sẻ, nhiều thêm một người quan tâm.

Hôm nay Vương Nhược Hàm làm ca đêm, ban đêm lạnh lẽo, cô mặc áo khoác định tới tiệm ăn vặt gần bệnh viện mua một suất bánh bao làm bữa tối.

Chưa tới sáu giờ, cô đang đứng ở trước cửa đợi thang máy, tiện tay mở wechat ra xem.

Năm phút trước, Dung Hoan gửi tin nhắn cho cô, hỏi hôm nay cô làm ca nào.

Vương Nhược Hàm trả lời: Ca đêm, có chuyện à?

Dung Hoan hỏi tiếp: Cô ăn cơm chưa?

Vương Nhược Hàm: Đang định đi.

Dung Hoan: Cô đang ở đâu?

Vương Nhược Hàm: Trước cửa thang máy.

Dung Hoan: Đợi chút, tôi lên tìm cô ngay đây!

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Vương Nhược Hàm nhìn xung quanh, lùi mấy bước đi về phía cửa sổ.

Dung Hoan nhanh chóng giẫm trên giày cao gót xuất hiện trước cửa thang máy, cô ta mặc áo vest và chân váy, nhìn có vẻ như vừa mới tan làm, trong tay còn cầm cặp lồng giữ nhiệt.

Vương Nhược Hàm hỏi cô ta: “Sao vậy?”

Dung Hoan nhét cặp lồng giữ nhiệt cho cô: “Cơm tối.”

Vương Nhược Hàm chỉ vào bản thân mình, không thể tưởng tượng nổi: “Cho tôi hả?”

“Cho cô.” Dung Hoan khựng lại, còn có nửa câu sau, “Với Tần Dã.”

Vương Nhược Hàm híp mắt nhìn.

Dung Hoan nói: “Vằn thắn tự tôi gói đó, hộp màu hồng là phần của cô, còn chiếc to hơn màu trắng cô cầm cho Tần Dã nhé.”

Vương Nhược Hàm thấy kì cục: “Sao cô không tự đi đưa?”

Dung Hoan không trả lời, khoác tay cô, nở nụ cười ngọt ngào: “Sau này cơm tối của cô tôi bao hết, tôi đưa cơm cho cô.”

Vương Nhược Hàm khịt mũi: “Sau đó tôi làm chân chạy vặt cho cô?”

Dung Hoan không nói lên lời, im lặng thừa nhận.

“Hai người vẫn chưa làm lành hả?”

Dung Hoan ừ một tiếng, bản thân còn thấy mình mất mặt.

Vương Nhược Hàm xách cặp lồng giữ nhiệt lên: “Vậy cô đây là định làm gì?”

Dung Hoan hỏi ngược lại cô: “Không nhìn ra hả? Truy phu hỏa tá tràng đó.”

Vương Nhược Hàm cố gắng mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.

Dung Hoan trợn mắt nhìn cô.

Ở trước cửa thang máy không tiện trò chuyện, hai người di chuyển tới nhà ăn.

Không nhìn ra, đại tiểu thư như Dung Hoan nấu ăn cũng khá ngon, vằn thắn đã được hấp qua, cô ta còn tự pha nước chấm.

Nhân nạc mỡ hài hòa, mặn nhạt vừa tầm, Vương Nhược Hàm vui vẻ thưởng thức bữa tối miễn phí vừa được đưa tới.

“Ấy.” Dung Hoan chỉ vào chiếc huy hiệu nhỏ kẹp trên áo đồng phục của Vương Nhược Hàm, “Con thỏ này của cô đáng yêu thế.”

Vương Nhược Hàm cúi đầu nhìn một cái, đắc ý hếch cằm lên: “Đáng yêu đúng không, bạn trai tặng đó.”

Dung Hoan trợn to mắt: “Cô yêu đương rồi hả?”

“Ừ, vừa mới.”

Dung Hoan gật đầu: “Ờ.”

Vương Nhược Hàm liếc cô ta một cái: “Sao cảm giác cô rất vui nhỉ?”

“Không được à? Mẹ Tần Dã lúc nào cũng mong ngóng cô làm con dâu nhà họ Tần, chắc cô biết đúng không?”

Vương Nhược Hàm nhét miếng vằn thắn vào trong miệng, trốn tránh trả lời.



Chẳng biết có phải những người đang yêu đương dễ trở thành thánh mẫu hay không, nhìn thấy vẻ khổ sở vì tình của Dung Hoan, Vương Nhược Hàm cũng có chút đồng tình.

Cô thẳng thắn với Dung Hoan: “Thực ra, lúc hai người mới chia tay, dì đã muốn gán ghép tôi với Tần Dã.”

Dung Hoan nhún vai: “Tôi đoán được rồi.”

Vương Nhược Hàm cau mày nói: “Thế nhưng thái độ của Tần Dã hồi ấy rất lạ lùng, cảm giác như rõ ràng anh biết tâm tư của dì Kiều, thế nhưng lại im lặng thừa nhận, còn hùa theo bà ấy.”

DUng Hoan rũ mặt xuống: “Có phải Tần Dã còn nói với cô mấy câu kiểu như anh ấy muốn thử bên nhau không?”

Vương Nhược Hàm vô thức ừ một tiếng, sau khi cô cảm giác được có vấn đề vội giải thích: “Cũng không phải như vậy, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi và anh ấy không có gì đâu.”

Dung Hoan cười rộ lên: “Tôi biết, trách bản thân tôi thôi.”

Vương Nhược Hàm ngậm miệng, yên lặng để cô ta nói hết.

Dung Hoan hít sâu một hơi, mãi sau mới chậm chạp mở lời: “Anh ấy nói tôi không biết trân trọng, không có trách nhiệm với tình cảm, cảm thấy tôi không trưởng thành, cũng không đủ yêu anh ấy, nói cho cùng thì cãi nhau nhiều lắm, lúc ấy tôi vừa tức vừa ấm ức, tôi nói lẫy rằng có khả năng chúng tôi không hợp nhau chăng, tôi cố ý kích thích anh ấy đi tìm người khác thử xem, có lẽ tôi và anh ấy không thể nào ở bên nhau được nữa, cho nên giằng co lâu như vậy cũng chẳng đổi lại được kết quả gì.”

Vương Nhược Hàm thở dài, trong lòng chua chát. Hai người này đều không thể buông bỏ được đối phương, nhưng hiện tại lại vòng thành một nút chết, không biết nên tháo ra như thế nào, cũng không biết có nên tháo ra hay không.

Là cô tận mắt chứng kiến Tần Dã và Dung Hoan quen nhau thế nào, yêu đương thế nào, nếu như cuối cùng hai người không thành, cô cũng cảm thấy đáng tiếc.

Miếng vằn thắn cuối cùng rơi vào bụng, Vương Nhược Hàm đóng nắp cặp lồng lại: “Yên tâm đi, bữa tối tôi đưa giúp cô, sau đó sẽ giúp cô thăm dò ý tứ của anh ấy.”

Dung Hoan chắp tay vái lạy cô: “Cảm ơn cô nhé, trừ cô ra tôi thực sự không biết nên nhờ ai giúp đỡ nữa.”

Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Ai bảo tôi là người đẹp lương thiện chứ?”

Dung Hoan không khỏi muốn ôm hôn cô một cái, trước kia kiêng dè cô là tình địch, thực ra cô ta rất thích Vương Nhược Hàm, vẻ ngoài tròn trịa như cục bột, ai có thể chống lại được sự đáng yêu của em gái ngọt ngào chứ: “Ngày mai cô muốn ăn gì?”

Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ: “Không biết, tùy đi.”

Dung Hoan chớp mắt: “Hay là cô tiện thể hỏi Tần Dã xem?”

Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “Cô cứ nói thẳng là muốn biết Tần Dã thích ăn gì là được.”

Dung Hoan xấu hổ cười cười.

Sắp tới sáu rưỡi, cô ta cầm ba lô của mình lên, đứng dậy nói: “Chắc Tần Dã sắp tan làm rồi, tôi đi trước đây.”

Vương Nhược Hàm nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của Dung Hoan, cười lắc đầu, mấy phút sau, đúng như dự đoán Tần Dã đã xuất hiện ở trước cửa.

Vương Nhược Hàm đứng dậy gọi anh ta, nhét cặp lồng giữ nhiệt qua.

Tần Dã vừa mới nói được một chữ rồi ngừng lại, hỏi cô: “Dung Hoan tới sao?”

Anh ta vốn định hỏi “Đây là cái gì” , nhưng liếc mắt đã nhận ra được túi giữ nhiệt là của nhà mình.

Vương Nhược Hàm kinh ngạc nói: “Ôi, cái này mà anh cũng đoán được hả.”

Cảm xúc của Tần Dã có vẻ không có biến hóa gì: “Cô ấy nói gì với em.”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không có gì, thu mua em đưa cơm cho anh mà thôi.”

Tần Dã cong môi mỉm cười: “Cô ấy đúng là không ngại mệt.”

Vương Nhược Hàm nắm chặt tay khẽ ho một tiếng, tiến lên phía trước đè giọng nói: “Lần này chị ta thực sự đổi tính rồi đó, bận trước bận sau.”

Tần Dã cúi đầu nhìn túi cặp lồng, bên trên có in hình con gấu màu vàng, mua nó là có một dạo dạ dày của Dung Hoan không được thoải mái, Tần Dã nấu cơm ở nhà để cô mang tới công ty ăn.

Một người luôn mềm lòng khi kiên quyết thì khó bị dao động nhất, Tần Dã nói: “Nói sau đi.”

*

Vương Nhược Hàm xòe bàn tay ra đếm ngày tháng, cuối cùng cũng tới thứ sáu, cô tan ca đã lao thẳng tới ga tàu cao tốc, đón bạn trai mình.

Từ xa đã nhìn thấy người đàn ông đẩy va li hành lý, cô vội chạy qua nhào vào trong lòng người ta.

“Ôi mẹ ơi eo của anh, có phải là em béo lên rồi không?” Ngoài miệng Hoắc Kiêu nói vậy, nhưng cánh tay ôm cô chặt hơn.

Dính lấy nhau mãi một lúc, Vương Nhược Hàm mới nhảy lên, dùng mũi ngửi ngửi, hỏi: “Sao lại thơm thế nhỉ?”

Hoắc Kiêu giơ chiếc túi trên tay lên: “Phải đó, sao lại thơm thế nhỉ?”

Vương Nhược Hàm cầm lấy chiếc túi, mở ra nhìn thử, bên trong là một suất bánh mì kẹp* được gói ghém cẩn thận, mùi thơm lan tỏa trong không khí là tới từ chiếc bánh này.

*Bánh mì kẹp (猪扒包): Món ăn nổi tiếng ở khu vực Ma Cao, là một loại bánh mì được phết một lớp mỡ bò, ở giữa kẹp một miếng thịt cốt lết (thịt lợn), thường là được hấp chín sau đó chiên giòn hai mặt, đi kèm với chút rau sống nước sốt.

Tên wechat của cô có điểm đặc biệt, được đặt theo tâm trạng, khung cố định là “À u một miếng xxx” , dạo này cô thèm bánh mì kẹp, cho nên cô sửa tên wechat thành “À u một miếng bánh mì kẹp” , chẳng biết Hoắc Kiêu phát hiện ra từ khi nào, còn cố ý mua một suất đem tới.

Sao anh luôn tỉ mỉ trong những chi tiết như thế này tạo bất ngờ cho cô chứ, lần trước là trà sữa, lần này là bánh mì kẹp, trong lòng Vương Nhược Hàm vừa ngọt vừa chua, Hoắc Kiêu tốt quá đi.

“Trước khi đi anh có qua nhà hàng đồ vặt bảo người ta gói cho một phần, nghe các thầy cô trong văn phòng nói gì mà hot trên mạng, hơi lạnh, chút nữa em hâm nóng rồi hẵng ăn.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, khóe môi vẫn luôn nhếch lên, một tay cầm túi giấy, một tay nắm lấy Hoắc Kiêu: “Đi, về nhà trước đã.”

Vương Nhược Hàm lái xe tới, trên đường, cô nhớ tới một chuyện, hỏi Hoắc Kiêu: “Chuyện tấm ảnh lần trước, sau đó anh có hỏi bố mẹ anh chưa?”

Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không tìm được cơ hội, sau này hẵng nói.”



Hôm nay là ngày nghỉ trong tiệm, tầng một không có người.

Trước khi xuống xe, Vương Nhược hàm rút chìa khóa ra, muốn với lấy điện thoại nhưng phát hiện hộp để đồ bên cạnh trống không.

“Điện thoại của em đâu rồi?”

Hoắc Kiêu hỏi cô: “Em không mang theo bên người hả?”

Vương Nhược Hàm lật tìm xung quanh: “Mang rồi mà, trước khi lên xe em còn gọi cho anh nữa.”

Hoắc Kiêu rút điện thoại ra: “Anh gọi vào số của em thử xem sao.”

Vương Nhược Hàm nhăn mặt gãi đầu, không biết vứt ở chỗ nào nữa.

Cô trông thấy Hoắc Kiêu lật danh bạ đến cuối cùng mới tìm thấy tên liên lạc của cô.

Cô khom người nghiêng về phía trước, liếc nhìn một cái.

“Tại sao lại gọi là nữ quỷ áo đồng phục?”

Nghe thấy tiếng Hoắc Kiêu ngẩng đầu lên, gương mặt của Vương Nhược Hàm ở ngay phía trước, khiến anh giật nảy mình.

“Tại sao lại ghi chú cái tên này cho em.” Sắc mặt của Vương Nhược Hàm đen sì, ở dưới bóng râm khiến làn da trở nên trắng bệch, lạnh giọng hỏi, “áo đồng phục còn có thể hiểu được, nữ quỷ là cái quái gì?”

Hoắc Kiêu liếm môi: “Cái đó….”

Vương Nhược Hàm trợn mắt sấn lại gần, lòng trắng nhiều tới nỗi khiến người ta sợ run: “Nói mau.”

Hoắc Kiêu không dám nhìn thẳng vào cô: “Em đi đường không có tiếng, giống hệt như quỷ ý, lúc ấy anh thấy khá thú vị nên sửa luôn.”

Vương Nhược Hàm đấm anh một cái: “Anh mới là quỷ ấy.”

Hoắc Kiêu giang tay ra ôm chặt lấy tay cô, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, trước tiên chúng ta phải tìm điện thoại của em đã.”

Điện thoại đang quay số, hai giây sau, tiếng chuông quen thuộc vang lên trong khoang xe, Vương Nhược Hàm men theo âm thanh tìm thấy điện thoại trong túi giấy, bỗng hô lên: “À, hóa ra em tiện tay nhét nó trong này.”

Liếc thấy tên người đang gọi hiển thị trên màn hình, Vương Nhược Hàm chột dạ nắm chặt lấy.

Nhưng không ngờ rằng người nào đó đã nhìn thấy hết.

“Ngọc diện lão hồ ly?” Hoắc Kiêu lạnh lùng khịt mũi, anh cúp điện thoại, khoang xe trở về với yên lặng.

“Cái này chẳng phải còn khó nghe hơn cả nữ quỷ áo đồng phục sao?”

“Nào có khó nghe đâu? Ngọc diện rất được, hồ ly cũng không kém.”

“Vậy thì nữ quỷ áo đồng phục đặc biệt đấy chứ, hình tượng rất sinh động nữa.”

“Khà khà, ít nhất hồ ly còn ở dương gian, nữ quỷ thì là cái gì hả?”

Rốt cuộc là “Ngọc diện hồ ly” khó nghe hơn “Nữ quỷ áo đồng phụ” , hai người cãi nhau đến mãi cổng nhà vẫn chưa ra được kết quả.

Hoa cỏ sau vườn vẫn tươi tốt um tùm, Hoắc Kiêu đứng trước bồn thằn lằn cẩm thạch mà trước kia anh từng hỏi tên, vuốt ve phiến lá âm thầm nói tiếng cảm ơn.

Nếu không phải có cái cớ này, khi ấy thực sự anh không nghĩ ra chủ đề nào có thể nói chuyện được nữa.

“Cái này dễ trồng không?” Hoắc Kiêu hỏi Vương Nhược Hàm.

“Cũng được ạ.”

Hoắc Kiêu gật đầu, anh nghĩ ban cồng nhà bọn họ cũng nên trồng một chậu.

“Em có một thứ muốn tặng cho anh.” Vương Nhược Hàm giấu hai tay ra sau lưng.

Hoắc Kiêu nói: “Anh cũng có.”

Anh tặng cho cô một cây nến thơm hình thỏ mặt trăng, thân màu trắng, đôi tay, hai má, mũi và chân tay là màu hồng, mềm mại đáng yêu.

Hoắc Kiêu còn nhớ cô sưu tầm rất nhiều giá nến, cho nên anh tặng chô nến thơm.

Đương nhiên Vương Nhược Hàm rất thích, cầm được đến tay không khỏi hô lên một tiếng.

“Còn của anh đâu?” Hoắc Kiêu xòe tay ra.

Vương Nhược Hàm đặt vòng tay vào trong lòng bàn tay anh: “Chế tác thủ công, giới hạn toàn cầu, chỉ có một chiếc này thôi đó.”

Hoắc Kiêu khẽ cười, tỉ mỉ quan sát chiếc vòng tay, là dùng đất sét để làm thành rồi xâu lại với nhau, chủ đề là [Hoàng tử bé].

Có con cáo, có vương miện, có ngôi sao, Hoắc Kiêu xoay một vòng, hỏi: “Sao lại không có hoa hồng?”

Vương Nhược Hàm nói: “Bởi vì đây là câu chuyện của hoàng tử bé và con cáo đó.”

Cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Kiêu, khẽ nói: “Thầy Hoắc.”

“Hử?”

“Kẹp cà vạt đắt đỏ em tặng không nổi, em cũng không muốn làm ra vẻ sĩ diện, quả thực giữa chúng ta có chút khoảng cách về điều kiện kinh tế, em biết có lẽ anh sẽ chê em trẻ con, quả thực không quý giá gì, nhưng mà em tốn thời gian, dụng tâm, em cảm thấy đây là món quà tốt nhất em có thể tặng cho anh.” nửa câu trước còn rất tự ti mà chân thành, Vương Nhược Hàm vỗ ngực, vẻ mặt thay đổi, học theo giọng Quảng Đông, khí khái nói, “Anh yên tâm, từ nay về sau đi theo đại ca là em đây, nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc.”