Mình Yêu Nhau Đi

Chương 40: 40: Giếng Nước Khi Trời Hửng Sáng




Tay xách túi to túi nhỏ quay lại bệnh viện, Vương Nhược Hàm đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Phương Xuân Hoa đang nằm trên giường ngẩn người nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Cô khẽ gọi: “Mẹ.”

Phương Xuân Hoa tỉnh táo lại: “Tới rồi hả.”

Vương Nhược Hàm đi tới bên giường, rót nước ấm vào cốc đưa qua.

Cô thấy hai mắt Phương Xuân Hoa đỏ ửng, nét mặt cũng không được tự nhiên.

“Sao thế mẹ?”

“Cái gì mà sao thế?”

Nói chuyện giọng mũi rất nặng.

“Mẹ khóc à?”

Phương Xuân Hoa phủ nhận: “Khóc gì chứ, mẹ không khóc.”

Biểu cảm trên mặt Vương Nhược Hàm giãn ra, cười nói: “Nói cho con biết đi, hồi mới dậy thì mấy chuyện to bằng cái rắm con đều chia sẻ cho mẹ hết kìa.”

Phưởng Xuân Hoa nở nụ cười, giơ cốc nước ấm lên uống một hớp: “Cũng không biết là thế nào, con người mỗi khi bị bệnh thì đễ suy nghĩ linh tinh. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình trông thì tự do phóng khoáng, nhưng thực ra đều là giả vờ, thì thoảng cũng thấy hối hận nữa.”

Vương Nhược Hàm hỏi: “Hối hận gì ạ, ly hôn với bố con à?”

Phương Xuân Hoa rũ mắt xuống: “Mẹ chỉ đang nghĩ, phải chăng cái tôi của mình của lớn, không bằng lòng thỏa hiệp, cũng không muốn nhượng bộ, chỉ vì cái tôi bé tẹo kia của mẹ mà làm to chuyện lên. Có lẽ chỉ cần lùi một bước vấn đề sẽ được giải quyết, già rồi sinh bệnh, cũng không đến nỗi không có người chăm nom.”

Vương Nhược Hàm không vui: “Chẳng phải còn có con đây sao?”

Phương Xuân Hoa nhìn cô, cười cười: “Đâu có giống nhau, con cái với bạn đời, vẫn là không giống nhau.”

Bà lại thở dài: “Thế nhưng chẳng thể hối hận được nữa.”

Lần đầu tiên Vương Nhược Hàm nhìn thấy một Phương Xuân Hoa yếu đối mềm mỏng như thế này, cô ôm mặt, gác cánh tay lên trên giường, bỗng nhiên hỏi một vấn đề rất triết học: “Mẹ, rốt cuộc con người sinh ra đã cô độc, hay là sinh ra đã thiếu thốn tình yêu ạ?”

Phương Xuân Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô độc cho nên khuyết thiếu tình yêu, nhưng kết cục cuối cùng của tình yêu mãi là cô độc.”

Thời gian không còn sớm, Vương Nhược Hàm lấy bàn chải và khăn mặt của Phương Xuân Hoa ra, bảo bà vệ sinh cá nhân rồi đi nghỉ sớm.

Phương Xuân Hoa với túi mà Vương Nhược Hàm mang đến, nhăn mày nói: “Đồ dưỡng da trên bàn trang điểm của mẹ đâu? Con không cầm đến hả?”

Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “….Mẹ đã thế này rồi còn muốn quản lý da mặt nữa?”

“Bệnh viện rõ là khô, mẹ không phải tốt công tác dưỡng ẩm à?”

Vương Nhược Hàm cạn lời: “Mai con về nhà lấy đến cho mẹ.”

Trong phòng bệnh còn có một chiếc giường nhỏ, cô ôm chăn thảm gối đầu trải ra, đêm nay tạm bợ thế này đã.

Hai ngày nay Vương Nhược Hàm gần như đều ở trong bệnh viện, tan làm xong thay quần áo rồi chạy đi chăm sóc Phương Xuân Hoa, bà chỉ nằm yên trên giường, uống nước cũng phải có người đưa tới.

Số lần Vương Nhược Hàm cầm điện thoại cũng giảm bớt, gần như không có thời gian rảnh rỗi.

Có lúc buổi trưa Hoắc Kiêu gửi tin nhắn, buổi tối cô mới có thời gian trả lời.

Trong phòng bệnh có mời một hộ lý, làm việc rất nghiêm túc, nhưng nói cho cùng vẫn là người ngoài, có những chuyện Phương Xuân Hoa không muốn làm phiền người ta.

Hôm nay Vương Nhược Hàm xong ca đêm, giao ban với đồng nghiệp xong đã tám giờ hơn, cô xé một thanh sô cô la của Lâm Huệ ra ăn, sau đó thay quần áo chạy tới chỗ Phương Xuân Hoa.

Nằm trên giường bệnh mấy ngày liền đều không tắm gội gì, Phương Xuân Hoa yêu sạch sẽ, ngại cả người không thoải mái.

Vương Nhược Hàm dùng khăn lông lau người cho bà, thay quần áo sạch, lại đổ thêm một chậu nước ấm, bê đến đầu giường gội đầu cho bà.

“Con còn nhớ không?” Phương Xuân Hoa nằm đó nói, “Năm con bốn tuổi, mẹ cũng bế con như thế này gội đầu cho con, chẳng hiểu sao lúc nhỏ con lại ghét gội đầu đến thế, mẹ bảo vậy thì cắt đầu trọc, con vừa nghe thấy thế đã khóc om lên, sau đó cũng không dám ồn ào nữa.”

Hai tay Vương Nhược Hàm toàn là bọt, cô dùng ngón tay mát xa da đầu cho bà, nói: “Bây giờ con vẫn ghét gội đầu.”

Phương Xuân Hoa cười cười: “Nhưng con yêu cái đẹp đó.”

“Xong rồi, con đi lấy máy sấy cho mẹ.”

“Đừng làm nữa, bảo Tiểu Trần sấy giúp mẹ là được, con mau về nhà ngủ đi.”

Vương Nhược Hàm chỉ lo cắm phích vào ổ: “Không sao, con vẫn chưa buồn ngủ, biết trân trọng đi, hiếm lắm con gái mới hầu mẹ.”

Phương Xuân Hoa xùy một tiếng: “Con cũng biết là hiếm lắm à.”

Ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, Vương Nhược Hàm ăn vội hai miếng.

Dạo này chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, cô không quen ngủ giường nhỏ trong phòng bệnh, cô cũng không dám ngủ quá sâu, sợ nửa đêm Phương Xuân Hoa có việc gọi cô mà không nghe thấy.



Có lẽ là do thiếu ngủ, Vương Nhược Hàm thấy hơi nặng đầu, không dám lái xe khi đang mệt nhọc, cô gọi một chiếc taxi về nhà.

Nghỉ ngơi không đến năm tiếng đồng hồ, cô lại phải dậy đi làm, ngủ một giấc dường như hiệu quả lại đảo ngược khiến cô thấy đầu óc càng nặng nề hơn, cả người mệt mỏi, hệt như vừa bị người ta tẩn một trận.

Lúc chuông gọi y tá vang lên, Vương Nhược Hàm đang trả lời tin nhắn của Hoắc Kiêu, cô vừa gõ được một câu vẫn chưa kịp ấn nút gửi đi.

Vương Nhược Hàm nhét điện thoại vào trong túi, vội đứng dậy, bỗng trước mắt tối sầm, mắt mày choáng váng, âm thanh bên tai vàng ngày càng xa, cả người mất trọng tâm ngã vật xuống.

Cô lờ mờ nghe được có người gọi tên mình, Vương Nhược Hàm được người ta đỡ dậy, cả gương mặt trắng nhợt không còn giọt máu.

Nằm trong phòng nghỉ mấy phút đồng hồ, ý thức của cô mới tỉnh táo lại.

“Không sao chứ?” Đồng nghiệp rót cho cô một cốc nước.

Vương Nhược Hàm lắc đầu, mò tìm điện thoại.

“Y tá trưởng bảo cô tan ca sớm một chút, về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Không sao, có lẽ do tụt huyết áp.”

“Ừ, cô nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”

Vương Nhược Hàm miễn cưỡng nở nụ cười: “Biết rồi.”

Đang nói chuyện mà nửa ngày không thấy người đầu, Hoắc Kiêu tiếp tục gửi mấy tin cho cô, còn gọi điện thoại.

Vương Nhược Hàm gọi lại, đầu bên kia nhanh chóng nhận máy.

“A lô.”

“A lô, sao bỗng nhiên lại mất tích thế?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Em còn đang đi làm mà, có bệnh nhân gọi y tá.”

“Sao nghe giọng em yếu thế?”

Vương Nhược Hàm cố ý cao giọng lên: “Có đâu? Bệnh viện phải giữ yên lặng mà.”

Hoắc Kiêu miễn cưỡng tin tưởng, hỏi cô: “Em có nhìn thấy tin nhắn sau đó anh gửi không? Sinh viên thi cuối kì, tiết học ngày mốt không cần lên nữa, anh qua đó thăm em nhé?”

Vương Nhược Hàm không cần suy nghĩ đã từ chối: “Đừng.”

“Sao thế?”

“Dạo này em bận lắm, hay là đợi nguyên đán rồi nói sau?”

“Được thôi, vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, anh không làm phiền em nữa.”

“Vâng, bai bai.”

Cúp điện thoại xong, Vương Nhược Hàm xoa mặt, hiện giờ trạng thái cả người cô đều rất kém, không có thời gian chăm sóc.

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của y tá trưởng, Vương Nhược Hàm vẫn được cho nghỉ nửa ngày phép.

Cô về nhà nằm một lát, không ngủ sợ lúc này mà ngủ thì nửa đêm không ngủ thêm được nữa.

Đợi đến khoảng thời gian tan làm, cô lái xe quay lại bệnh viện thăm Phương Xuân Hoa.

Đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy dì Kiều và Tần Dã, Vương Nhược Hàm mỉm cười chào hỏi.

Kiều Lệ Hà hỏi cô: “Nhược Hàm mới tan làm hả?”

Vương Nhược Hàm vâng một tiếng.

Mỗi lần hai người họ tới thăm Phương Xuân Hoa đều mang rất nhiều đồ, lê của hai hôm trước còn chưa ăn hết đâu.

Vương Nhược Hàm chọn mấy loại hoa quả, nói là mang đi rửa cho bọn họ ăn.

Phương Xuân Hoa thấy ngày tháng nằm viện vô cùng nhạt nhẽo, Kiều Lệ Hà vừa tới đã kéo tay bà nói rất nhiều chuyện.

Hai người bạn già trò chuyện, Tần Dã không tiếp được câu nào, cũng chạy đến bên bồn rửa giúp Vương Nhược Hàm rửa hoa quả.

Điện thoại trong túi vang lên, Vương Nhược Hãm vảy nuouwcs trên tay ấn nút nghe máy.

“A lô.”

“A lô, thầy Hoắc.”

“Tan làm rồi hả em?”

“Vâng.”

“Đang ở nhà hả?”

“Hả.”



Có người gõ cửa, Tần Dã nói một câu: “Mời vào.”

Y tá nói: “Thay thuốc đây.”

Vương Nhược Hàm trợn to mắt hít một hơi, vội che lấy điện thoại, không biết Hoắc Kiêu có nghe thấy gì không.

Từ sự im lặng kéo dài của đối phương, có lẽ anh đã nghe thấy rồi.

Vương Nhược Hàm bỗng thấy nặng nề, vội ra khỏi phòng bệnh, thăm dò gọi một tiếng: “Thầy Hoắc?”

Giọng nói của Hoắc Kiêu trở nên lạnh lùng, nặng nề hỏi cô: “Hiện giờ rốt cuộc em đang ở đâu?”

Vương Nhược Hàm mím môi, trả lời đúng sự thật: “Bệnh viện, mẹ em bị ngã nhập viện, không có vấn đề gì lớn cả.”

Cô nghe thấy đầu bên kia truyền tới một tiếng thở dài, Hoắc Kiêu thở ra một hơi.

“Chuyện từ khi nào?”

“Thì là mấy ngày trước.”

“Tại sao không nói cho anh biết?”

Vương Nhược Hàm không biết nên trả lời thế nào, cô vốn không định giấu giếm, nhưng mấy ngày đó bọn họ đều bận rộn, wechat cũng chẳng trò chuyện mấy, đợi xong chuyện thì lại cảm thấy hình như không cần thiết nói nữa, nói rồi cũng chỉ khiến đối phương thêm lo lắng mà thôi.

Hoắc Kiêu nghe xong hơi tức tối: “Vương Nhược Hàm, em có biết anh là bạn trai em không?”

Anh vừa hung dữ một cái Vương Nhược Hàm đã ấm ức cay cả mũi, đầu óc nóng lên buột miệng nói: “Nói cho anh biết thì thế nào? Anh ở Thân thành cũng không giúp gì được cho em mà.”

“Vậy ai có thể giúp em? Tần Dã sao?”

Trái tim Vương Nhược Hàm co chặt lại, khó chịu nói không ra lời.

Im lặng hồi lâu, Vương Nhược Hàm sụt sịt, nhỏ giọng giải thích: “Em không có ý đó, em chỉ không muốn làm phiền anh, không muốn anh lo lắng vì chuyện này.”

Hoắc Kiêu thở dài: “Thế nhưng hiện giờ em đã khiến anh lo lắng rồi.”

Vương Nhược Hàm cắn môi, khóe mắt nóng rực: “Em xin lỗi.”

Hoắc Kiêu nói: “Ngày mốt anh qua đó tìm em.”

Vương Nhược Hàm nghẹn ngào nói: “Thầy Hoắc.”

Hoắc Kiêu dịu giọng, nói: “Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh hi vọng, không cần biết là khi nào, không cần biết anh đang ở đâu, em có vấn đề gì cuộc điện thoại đầu tiên cầu cứu hoặc giãi bày đều phải là anh.”

“Vương Nhược Hàm, so với việc em nói cho anh biết em đã gặp phải chuyện gì, còn khiến anh yên tâm hơn là em nói câu “không sao” với anh.”

Vương Nhược Hàm dùng mu bàn tay che lấy mắt, tất cả mọi đè nén, khổ sở, mệt mỏi đều bị móc hết ra, nước mắt trong phút chốc ồ ạt chảy thành dòng.

Hoắc Kiêu dịu dàng dỗ cô: “Đừng khóc nữa, đợi anh qua đó.”

*

Trước khi gọi điện cho Vương Nhược Hàm, Hoắc Kiêu đã chấm luận văn cả một ngày trời, mỗi một phần anh đều tỉ mỉ để lại lời phê và ý kiến chỉ dẫn, đắm chìm trong công việc quên cả thời gian, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện đã muộn như vậy rồi, cơm tối anh còn chưa ăn.

Hoắc Kiêu đứng dậy, hoạt động eo lưng nhức mỏi, đi tới phòng bếp đun một ấm nước, dùng thời gian rảnh rỗi này gọi cho bạn gái một cuộc điện thoại.

Vốn định trò chuyện hai câu thả lỏng một chút, không ngờ anh lại phải bận lòng thêm một chuyện nữa.

Hoắc Kiêu rót nước vào cốc, hoa văn bên trên là hình một con cáo đang nổi điên, mà phối đôi với nó là một con thỏ đang ấm ức.

Vừa nhìn như vậy còn thấy khá giống với hai người.

Hoắc Kiêu bưng cốc quay về bàn làm việc, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc nhưng không có cách nào tập trung lực chú ý.

Anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, tìm tên người liên lạc có ghi chú “Giáo sư Lý Thận Lãng” trong danh bạ.

Sau ba hồi tút tút, điện thoại được kết nối, trong ống nghe vang lên giọng nam chín chắn mà ấm áp.

“A lô, giáo sư Lý ạ, em là Hoắc Kiêu đây.”

“Hoắc Kiêu? Sao lại gọi điện cho thẩy vậy hả.”

Hoắc Kiêu cười cười: “Em muốn hỏi thầy xem, hiện giờ quay về báo đáp trường cũ có còn cơ hội không ạ?”

Lý Thận Lãng đương nghiên nghe ra được ý tứ của anh: “Sao thế? Là Phương Cần Tư hay là J đại đối xử không tốt với trò hả?”

Hoắc Kiêu trả lời: “Đâu có ạ, chủ nhiệm Phương đối xử với em tôt lắm. Chỉ là nguyên nhân cá nhân, em muốn tới Kim Lăng làm việc.”