Mình Yêu Nhau Đi

Chương 45: 45: Ngôi Sao Trong Mắt Mỗi Người Đều Không Giống Nhau




Dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô khiến trái tim Hoắc Kiêu mềm nhũn, không khỏi cúi người tìm kiếm bờ môi cô, nhưng lại bị Vương Nhược Hàm giơ tay chặn lại.

“Anh đang bị sốt đấy, chú ý một chút dáng vẻ mà bệnh nhân nên có đi.”

Hoắc Kiêu cảm thấy bất lực vô cùng: “Được thôi.”

Vương Nhược Hàm nhớ tới một chuyện, nói: “Còn phải báo bình an cho mẹ anh nữa, điện thoại anh đâu rồi? Gọi cho anh mãi mà không nhận.”

“Chắc là quên sạc pin, tự động tắt máy rồi.”

Vương Nhược Hàm đanh mặt lườm anh.

Hoắc Kiêu cười lấy lòng: “Một người đàn ông ba mươi tuổi như anh còn có thể bị gì được? Mọi người toàn lo lắng lung tung.”

Vương Nhược Hàm đưa điện thoại cho anh, bảo anh gọi điện về nhà.

Hoắc Kiêu cầm lấy điện thoại nhưng không có hành động tiếp theo, ngây người mấy giây lại đặt sang một bên, kiếm cớ nói: “Muộn thế này, quên đi, mai nói sau.”

Hoắc Kiêu ngồi xuống ăn mì, Vương Nhược Hàm chỉ bỏ chút muối, vị rất nhạt.

Hoắc Kiêu cả một ngày không ăn cơm, dạ dày đang quặn đau, ăn được nửa bát thì buông đũa xuống.

Vương Nhược Hàm hỏi: “Có phải em nấu không ngon không?”

Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không phải, anh nuốt không trôi.”

Trong nhà đã hết thuốc hạ sốt, Vương Nhược Hàm chỉ tìm thấy hai gói thuốc cảm cúm hòa tan, sau khi pha xong đưa cho anh: “Vậy anh uống thuốc trước đi, ngày mai dậy ăn ngon một chút.”

“Ừ.”

Hoắc Kiêu vẫn hơi choáng đầu, thuốc cảm cúm lại có tác dụng buồn ngủ, uống thuốc xong anh bị Vương Nhược Hàm đuổi lên giường ngủ.

Cô tìm được một chiếc chăn bằng vải nhung flanen đắp thêm lên chăn, quấn Hoắc Kiêu thật chặt.

“Nặng quá, anh không xoay người được này.”

Vương Nhược Hàm dém góc chăn giúp anh: “Không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này để toát mồ hồi thôi, không được đạp chăn đâu đấy, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Hoắc Kiêu phì cười: “Em coi anh là bạn nhỏ trong khoa em rồi đấy hả.”

Vương Nhược Hàm hừ một tiếng: “Biểu hiện của anh ngày hôm nay không giống trẻ con à.”

Hoắc Kiêu nghiêng người, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Vương Nhược Hàm nói tiếp: “Bỏ nhà ra đi còn mất liên lạc, anh nhiều nhất chỉ là học sinh cấp hai thôi.”

“Được rồi, đừng mắng anh nữa, giữ cho anh chút thể diện được không.”

Vương Nhược Hàm kịp thời dừng lại, khẽ vỗ lên anh nói: “Ngủ đi.”

Một lúc sau, Hoắc Kiêu mở mắt trong bóng tối, gọi một tiếng: “Hàm.”

Vương Nhược Hàm vẫn ngồi bên giường anh, đáp: “Dạ?”

“Bố mẹ em là như thế nào vậy?”

“Cái gì mà thế nào?”

“Bọn họ dạy dỗ em thế nào? Chẳng qua em là con gái, chắc là được yêu chiều từ nhỏ tới lớn nhỉ.”

“Cũng không hẳn, lúc em còn nhỏ nghịch lắm, là học sinh có vấn đề trong lớp, đến cấp ba bố em lại là thầy giáo của em, em cũng đâu có tém lại, nên gây họa thì vẫn cứ gây họa thôi.”

Hoắc Kiêu cười cười: “Không ít lần bị ăn đánh đúng không?”

“Vậy thì không có, bô em là một người cực nho nhã, phê bình học sinh đều dùng thí dụ điển cố, em còn chưa thấy ông ấy mắng người bao giờ. Ông ấy đúng là một giáo viên tốt, khai giảng mỗi năm đều nói với học sinh trong lớp rằng, ‘học tập khác với rất nhiều việc khác, không nhất định là sở trường của tất cả mọi người, ai cũng có thể làm tốt, nhưng nếu mọi người đã ngồi ở đây, thì phải cố gắng học tập, thầy và các bạn cùng nhau cố gắng.’”

Hoắc Kiêu khẽ nói: “Thật tốt.”



Vương Nhược Hàm tựa lên người anh, trong bóng đêm tĩnh lặng nói vài câu riêng tư: “Đây chính là bố mẹ đẻ đấy, em ấy mà, thành tích từ nhỏ đến lớn không tốt, nhưng mẹ em buồn cười lắm, mỗi lần người khác khoe con mình thi được bao nhiêu điểm, đạt được giấy khen gì trước mặt bà, mẹ em nhất định sẽ battle lại luôn, ‘Nhược Hàm nhà chúng tôi năm nay giành được giải nhất chạy cự ly ngắn, báo bảng trong lớp của thầy cô giáo đều là nó vẽ đấy, văn võ song toàn, giỏi giang cực kì.’”

Cô học theo giọng điệu của Phương Xuân Hoa, nói xong tự mình cười rộ lên: “Anh nói xem bà ấy có buồn cười không, gì mà văn võ song toàn, cũng chỉ có bà ấy mới nói ra được.”

Hoắc Kiêu vuốt ve mái tóc cô, hỏi: “Em có biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”

“Gì ạ?”

“Anh có chút nghi ngờ, anh không phải do hai người họ sinh ra.”

Vương Nhược Hàm vụt một phát ngồi thẳng lên, không thể tưởng tượng nổi: “Anh nói gì thế hả?”

“Anh chỉ nghĩ vậy thôi.”

Vương Nhược Hàm đẩy anh một cái: “Anh xem nhiều phim truyền hình rồi phải không, bớt bổ não đi được không hả.”

Hoắc Kiêu tím lấy tay cô: “Không phải, chỉ là anh hồi tưởng lại một chút, hình như từ nhỏ tới lớn hai người họ chưa từng khen anh, trong mắt họ anh tràn ngập khuyết điểm, thực sự không giống như con đẻ.”

Vương Nhược Hàm nhăn mặt: “Anh còn tràn đầy khuyết điểm hả? Vậy bố mẹ em nhìn em chẳng phải là….”

Hoắc Kiêu xua tay: “Đó không giống nhau.”

Anh khẽ thở dài một tiếng: “Không nói nữa, buồn ngủ quá.”

“Vậy anh ngủ đi.” Vương Nhược Hàm đắp chăn lại giúp anh, “Ngủ ngon.”

Trời đã gần sáng, Vương Nhược Hàm nằm trên sô pha chợp mắt một lát.

Lúc hơn bảy giờ, cô thức dậy, mở cửa phòng Hoắc Kiêu ra, thấy anh vẫn đang say ngủ.

Trên trán rịn một lớp mồ hồi, Vương Nhược Hàm tỉ mỉ lau đi giúp anh, kéo lớp thảm bọc bên ngoài ra, rồi đo lại nhiệt độ, 37.2 độ, sốt đang hạ bớt rồi.

Hơn 10h sáng, cô lái xe tới nhà bố mẹ Hoắc Kiêu, trên đường nhìn thấy một cửa hàng bán hoa quả còn mở cửa, Vương Nhược Hàm chọn lấy hai hộp dâu tây.

Hôm qua Hoắc Kiêu phụng phịu không chịu nói, cô bèn thay anh báo bình an cho hai ông bà, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên tới nhà một chuyến.

Người mở cửa là Lâm San, Vương Nhược Hàm cười chào bà: “Chúc dì năm mới vui vẻ ạ.”

“Chào cháu, chào cháu.” Lâm San nhận lấy hoa quả trên tay cô, nhìn ra phía sau cô một cái, hỏi, “Hoắc Kiêu không tới cùng cháu hả?”

Vương Nhược Hàm giải thích: “Dạ, anh ấy vẫn hơi sốt, cháu không gọi anh ấy dậy nữa.”

Lâm San hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Đã uống thuốc cảm cúm ạ, lát nữa cháu sẽ ra tiệm mua thêm.”

Lâm San nói: “Nó không nuốt được thuốc viên đâu, khó mua lắm, trong nhà vẫn còn thuốc của nó, lát nữa cháu cầm chút về nhé.”

“Vâng ạ.”

Lâm San bảo cô ngồi xuống ghế, còn bà đi chuẩn bị cơm trưa.

Vương Nhược Hàm không để bản thân mình nhàn rỗi, cô cởi áo khoác ra vào phòng bếp phụ giúp.

“Chú đâu rồi ạ?”

“Sáng sớm đã đến nahf dượng chúc Tết, lát nữa là về thôi.”

Lâm San đang chặt đồ ăn, Vương Nhược Hàm bóc một củ tỏi.

“Sao hôm qua cháu tìm được nó vậy?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Ở trong nhà luôn ạ, cháu mở cửa ra thì thấy anh ấy đang ngủ ở trong phòng, nóng sốt ngủ cả một ngày trời, cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa.”

Lâm San thấy lạ lùng: “Cháu biết mật khẩu nhà nó à?”

Vương Nhược Hàm gật đầu, thành thật trả lời: “Lần trước Hoắc Kiêu sợ cháu không nhớ được nên đổi thành ngày sinh nhật của cháu.”

Lâm San khà một tiếng: “Dì đã nói mà, sao nhập mãi mà không đúng, dì còn tưởng nó gây khó dễ với dì, nên cô ý đổi lại.”

Vương Nhược Hàm xấu hổ cười cười.



Lâm San thả đậu phụ vào nồi: “Lần trước thấy cháu thích ăn, dì hỏi thím Dương xem làm thế nào, đây là lần đầu tiên làm, nếu không ngon thì đừng trách dì nhé.”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Không đâu ạ.”

“Nhược Hàm, trong này nhiều khói dầu, cháu ra ngoài đợi trước đi, không còn việc gì cần phụ nữa đâu.”

“Được ạ.”

Ra khỏi phòng bếp, Vương Nhược Hàm dè dặt đánh giá xung quanh, quả đúng như những gì Hoắc Kiêu nói, mẹ anh là một người theo chủ nghĩa tối giản cực kì.

Trong nhà không có bất cứ đồ trang trí dư thừa nào, cũng không thấy có góc nào hỗn loạn.

Chỉ là sạch sẽ đến độ thiếu đi một chút hơi ấm gia đình.

Lâm San xào xong món cuối cùng không bao lâu, Hoắc Dịch Hành đã quay về.

Vương Nhược Hàm đứng lên gọi: “Cháu chào chú ạ.”

Hoắc Dịch Hành gật đầu, hỏi cô: “Hoắc Kiêu đâu cháu?”

“Anh ấy vẫn hơi sốt, cháu không gọi anh ấy dậy nữa ạ.”

“Mau tới ăn cơm.” Lâm San tháo tạp dề ra, gọi hai người qua đó, “Dì hầm canh gà trong nồi ấy, Nhược Hàm lát nữa mang về nhé.”

“Vâng ạ.”

Trước khi ăn, Hoắc Dịch Hành lấy một chiếc lì xì trong túi ra cho Vương Nhược Hàm.

Vương Nhược Hàm không dám nhận: “Không cần đâu chú.”

Hoắc Dịch Hành vẫn đẩy đến trước mặt cô: “Đây là ông trẻ Hoắc Kiêu đưa cho, nó đã ba mươi rồi, năm nào ông ấy cũng phải chuẩn bị cho nó một cái, cháu cầm lấy đi.”

Lúc này Vương Nhược Hàm mới nhận lấy: “Lát nữa về cháu sẽ chuyển cho Hoắc Kiêu ạ.”

Lâm San nói với cô: “Nhược Hàm, nếm thử món đậu phụ ma bà này đi.”

“Vâng ạ.” Vương Nhược Hàm múc lấy một thìa, sau khi thưởng thức xong nói, “Ngon lắm, rất chính tông”

Lâm San cười cười: “Vậy cháu ăn nhiều vào nhé, chúng ta không biết làm món cay mấy, không biết có hợp khẩu vị của cháu không.”

Vương Nhược Hàm nói: “Không sao đâu, ngon lắm ạ.”

Lâm San nhìn Hoắc Dịch Hành: “Ông xem xem, con gái đúng là săn sóc.”

Vương Nhược Hàm mím môi, có chút do dự nói: “Hôm qua, Hoắc Kiêu nói với cháu, anh ấy nghi ngờ bản thân không phải là con ruột của hai người.”

Lâm San và Hoắc Dịch Hành đều giật mình, bọn họ không ngờ Hoắc Kiêu lại có suy nghĩ như thế này.

Vương Nhược Hàm nói tiếp: “Anh ấy nói anh ấy chỉ suy nghĩ vẩn vơ thôi, khi ấy cháu không cảm thấy gì. Anh ấy thấy từ nhỏ tới lớn hai người đều không mấy khen ngợi, cho dù anh ấy làm có tốt hơn đi nữa, hình như hai người đều không biết hài lòng.”

Hoắc Dịch Hành và Lâm San đều không lên tiếng, Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi, mạnh dạn nói: “Cháu suy nghĩ không giống với người khác, cháu thích những khuyết điểm trên người Hoắc Kiêu. Cháu biết rằng, ấn tượng đầu tiên mà anh ấy để lại cho người khác chính là dịu dàng, khiêm tốn, lịch sự, là một người vô cùng thông minh xuất sắc, nhưng cháu thích anh ấy lại bởi vì sự không dịu dàng, không khiêm tốn, một mặt không hoàn hảo khác hẳn bề ngoài của anh ấy, một Hoắc Kiêu như vậy khiến cháu cảm thấy, anh ấy là một tồn tại chân thực độc nhất. Chắc chắn hai người còn hiểu rõ anh ấy hơn cả cháu, cho nên chú dì à, hai người cũng khen ngợi Hoắc Kiêu nhiều vào ạ, anh ấy đã rất tuyệt vời rồi.”

Cô nói xong những lời này, âm thầm nâng mí mắt lên liếc trộm hai người, cô gãi đầu ngại ngùng nói: “Có phải là lúc ăn cơm không được nói những thứ này không ạ?”

Lâm San điều chỉnh lại nét mặt, lắc đầu với cô, khẽ mỉm cười nói: “Mau ăn đi.”

Vương Nhược Hàm thấy vừa tầm thì rút lui, không tiếp tục nói thêm nữa, Hoắc Dịch Hành hỏi cô về chút tình hình gần đây, lái sang chuyện khác.

Sau khi ăn xong, Lâm San đóng gói canh gà lại đưa cho Vương Nhược Hàm.

Tiễn cô đi khỏi, Lâm San quay về thu dọn bàn ăn, nói với Hoắc Dịch Hành: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao nó lại thích cô bé này rồi, trước đó tôi cảm thấy Diệp Thuyền rất xứng đôi với nó, nhưng thằng nhãi ấy lại lạnh lùng dửng dưng với người ta, có lẽ là không đủ thích.”

Hoắc Dịch Hành lật báo, phụ họa nói: “Diệp Thuyền đó là phiên bản hồi trẻ của bà, nó thấy mà thích được hả?”

Lâm San ném giẻ lau lên bàn cái phịch: “Ông lại muốn cãi nhau với tôi đúng không?”

Hoắc Dịch Hành gập gọn tờ báo lại, trốn sang phòng sách: “Không dám, bộ xương già này không chịu nổi cú đẩy của bà đâu.”

“Hoắc Dịch Hành!”