Căn phòng nhỏ nơi lưng chừng núi được bao trùm bởi từng chùm ánh sáng rực rỡ, ánh đèn màu hồng phấn phủ lên con đường nhỏ.
Trong mùa xuân tháng ba, nhiệt độ ban đêm giảm xuống, luồng gió lạnh mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng.
Vương Nhược Hàm đã đợi 27 phút đồng hồ, cô sụt sịt mũi, âm thầm quyết định đợi thêm ba phút cuối cùng.
Nói cho cùng thì ra ngoài gặp crush, bây giờ đang ở trong núi nhiệt độ nằm hàng đơn vị, cô không sợ chết mà mặc một chiếc váy tay bồng màu vàng sữa đến đầu gối, còn cố ý đeo thêm một sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ, là quà sinh nhật năm ngoái hộ chị em cùng nhau tặng cô, tận mấy nghìn tệ, cô mãi không dám lấy ra đeo.
Một con gió thổi qua làm rối lọn tóc mai, Vương Nhược Hàm sửa sang lại mái tóc, ấn màn hình điện thoại sáng lên, con số bên trên nhảy thêm một đơn vị.
Còn hai phút nữa.
Xem ra đối phương định thất hẹn rồi, hoặc có lẽ anh vốn không nói rằng sẽ đến.
Thế nhưng ý nghĩa của câu “Cô giỏi hơn Edison nhiều” là gì, cô hiểu nhầm rồi chăng?
Tiết trời quá đỗi lạnh lẽo, Vương Nhược Hàm xoa cánh tay, giậm chân tại chỗ để sưởi ấm.
Trừ bỏ cái lạnh ra giờ phút này cô chẳng có suy nghĩ gì khác nữa, tâm trạng vẫn giữ được bình tĩnh, không hề bực bội vì đối phương đến muộn, cũng không thất vọng vì đối phương có lẽ sẽ không tới.
Cô ngẩng đầu lên, ánh trăng bao trùm lên kẽ lá, ngôi sao lác đác, chỉ đếm được ba ngôi.
Thi thoảng có đôi có cặp đi tới căn nhà nhỏ, khi đi ngang qua Vương Nhược Hàm đều dùng ánh mắt tò mò vô ý liếc qua cô.
Vương Nhược Hàm làm lơ tất cả những ánh mắt này, cô mở khóa màn hình, bật cam trước để trước mặt mình.
Mái tóc xoăn nhẹ bị gió thổi rối tung, đầu mũi ửng hồng, khóe mắt còn vương giọt nước mắt sinh lý, dáng vẻ hiện giờ quả thực rất nhếch nhác.
Vương Nhược Hàm thở dài, mệt mỏi nhếch khóe môi lên, một phút cuối cùng đã kết thúc, cô buông điện thoại xuống chuẩn bị rời khỏi.
Xuống núi bắt buộc phải đi qua chiếc cầu kính, đến tối muộn nơi này càng khủng bố hơn, núi rừng dưới chân đen kịt sâu thẳm, sương mù bao phủ, hệt như khu rừng cấm trong thế giới ma thuật, những con quái vật không biết tên đều đang ngụ tại đó.
Vương Nhược Hàm lắc đầu, gạt đi những liên tưởng khiếp người trong đầu, cô hít sâu một hơi, cơn gió lạnh thổi qua khiến cánh tay cô nổi đầy da gà, đỉnh đầu sau lưng cũng bắt đâu tê dại.
Lúc người đàn ông đang chạy bước dài tới, cô vừa mới đặt chân phải xuống.
Anh vẫn mặc bộ vest hồi sáng, cúc áo mở ra, vạt áo tung bay trong gió.
Giây phút ấy Vương Nhược Hàm không đến mức vui mừng nhưng vẫn cảm thấy an ủi phần nào, cô hít mũi, giờ này lại hơi muốn khóc.
Ánh mắt của cô trước sau vẫn ở trên người Hoắc Kiêu, nhìn anh từng bước lại gần.
Hoắc Kiêu thấy bóng dáng của Vương Nhược Hàm phía không xa, bước chân bỗng dừng lại, hai tay chống eo thở hồng hộc, sau đó bước nhanh tới đứng trước mặt cô.
Vương Nhược Hàm xoa khuôn mặt bị đông cứng, híp mắt hỏi anh: “Anh không sợ cao hả?”
Hoắc Kiêu rũ mắt nhìn nền kính, hệt như mới phản ứng lại được, anh hít sâu một hơi đánh mắt ra hướng khác, kéo cánh tay cô đi lên phía trước, về tới nền đất rồi nói sau.
Trong lúc đối phương đang muốn mở lời, Vương Nhược Hàm giành nói trước: “Nếu anh đến muộn thêm năm phút rôi đã về rồi.”
“Xin lỗi.” Sắc môi của Hoắc Kiêu rất nhạt, hơi khô nứt, anh giải thích: “Có chút việc trong công việc cần xử lý.”
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu nói: “Anh bận lắm à? Hôm nay là chủ nhật, còn muộn thế này nữa.”
Hoắc Kiêu không trả lời, nương theo ánh đèn đường nghiêm túc nhìn cô vài giây, sau đó anh cởi áo khoác ra phủ lên bờ vai cô.
“Buổi tối lạnh lắm, sao cô chỉ mặc có chút này thôi.”
Vương Nhược Hàm nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ đến sớm.”
Lúc này người đến muộn kia càng có cảm giác tội lỗi hơn.
“Vào đi thôi.”
Vương Nhược Hàm kéo chặt áo khoác của anh lại, đi theo sau lưng anh vào trong căn nhà nhỏ.
Nơi này vốn là một tiệm cà phê, ban ngay khu resort được bao trọn để tổ chức hôn lễ cho cậu chủ, tối nay vì để khách mời được tự do chúc mừng, nên tạm thời sửa chữa thành một quán rượu nhỏ.
Hiện giờ đã là chín giờ tối, ngồi bên trong hưởng thụ cuộc sống về đêm đa số là nam thanh nữ tú, quen biết hoặc lạ mặt, uống rượu hoặc trò chuyện.
Không có bàn trống, Vương Nhược Hàm và Hoắc Kiêu ngồi xuống ghế trước quầy bar.
“Cô uống gì?”
Vương Nhược Hàm nói: “Anh gọi đi.”
Hoắc Kiêu đọc lướt qua mennu, nói với nhân viên pha chế: “Hai ly rượu vang nóng, cảm ơn.”
Vương Nhược Hàm ngồi đung đưa hai chân trên ghế chân cao, cô nhìn chằm chằm vào nhân viên pha chế có vẻ ngoài đẹp trai sạch sẽ, phong thái lạnh lùng, ánh mắt chớp lóe mang theo nụ cười.
Hoắc Kiêu thấy cô nhìn không chớp mắt, tầm mắt cũng đưa theo: “Người quen hả?”
Cuối cùng Vương Nhược Hàm cũng thu mắt về nhìn sang phía anh: “Tôi có quen đâu.”
“Thế sao cứ nhìn chằm chằm người ta mãi?”
Vương Nhược Hàm nghiêng người, áp sát tới, nói thầm với Hoắc Kiêu: “Tôi nghe nói đây là bạn của chú rể kêu nhân viên pha chế trong tiệm của mình tới làm nhân viên tạm thời, còn nói cô ấy rất đẹp trai, đúng thật, danh bất hư truyền.”
Hoắc Kiêu khẽ nhướng mày lên, không nhận xét gì thêm.
Hai cốc vang đỏ nóng nhanh chóng được đưa tới trước mặt họ, lớp rượu vang đỏ dày còn thêm, táo, quýt, chanh đun chín mà thành, mang theo vị thơm ngọt của hoa quả, uống một hớp khiến cho khí lạnh toàn thân đều mất sạch.
Hai tay Vương Nhược Hàm bưng lấy cốc rượu, khẽ nhấp từng ngụm nhỏ.
“Loại này ngon quá.” Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, hệt như quả nho vừa đen vừa mọng nước, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, “Làm như thế nào vậy?”
Nhân viên pha chế nghe thấy câu hỏi của cô, ngẩng đầu trả lời: “Bỏ hoa quả hương liệu và đường phèn vào nồi nấu lên là xong, rất đơn giản, ở nhà cũng có thể tự làm được.”
Vương Nhược Hàm hỏi: “Hương liệu ư? Bao gồm những thứ gì thế?”
“Đinh hương, hoa hồi, vỏ quế, còn có hương thảo nữa, cũng có thể dựa theo sở thích cá nhân để điều chỉnh.”
Vương Nhược Hàm nhăn mày: “Đinh hương, hoa hồi còn gì nữa á?”
Khóe miệng của nhân viên pha chế kia lộ ra một đường cong, cô ấy tiện tay với một tờ giấy nhớ xuống, viết cách làm và nguyên liệu đưa cho cô.
Vương Nhược Hàm nhận lấy tờ giấy, mỉm cười ngọt ngào với cô ấy: “Cảm ơn cô nhé.”
Hoắc Kiêu nắm lấy cốc rượu, lặng lẽ nhìn hai người tương tác với nhau.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, Vương Nhược Hàm ngoảnh lại hỏi: “Sao thế?”
Hoắc Kiêu đặt cốc xuống: “Không có gì, chỉ cảm thấy cảnh tượng ban nãy giữa hai người giống hệt phim điện ảnh.”
Vương Nhược Hàm không hiểu lắm: “Điện ảnh gì cơ?”
“Gặp gỡ bất ngờ với nhân viên pha chế ở quán bar, sau đó….” Hoắc Kiêu nghẹn lại, không nói tiếp nữa, “Chính là loại phim điện ảnh đó.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “À.”
Ánh đèn trong căn phòng nhỏ bỗng vụt tắt, màn hình trên tường sáng lên, máy chiếu đang phát bộ phim kinh điển xưa cũ, [Ông bà Smith]
Chẳng biết là ai chọn, sến sẩm thế này, mọi người nhìn thấy tên phim trong lòng đều hiểu rồi cười rộ lên.
Nhìn thấy nam nữ chính đang bày ra tư thế khiêu vũ trong tiếng nhạc rộn ràng, ánh mắt đều dính chặt vào nhau, cánh môi chạm vào rồi tách ra, Vương Nhược Hàm nâng cốc lên uống một ngụm, ghé sát vào người đàn ông bên cạnh nói nhỏ: “Hình như tôi đã biết anh nói đến phim điện ảnh gì rồi.”
Xung quanh mờ tối, bọn họ dựa vào nhau rất gần, Hoắc Kiêu lờ mờ ngửi được hương rượu trên người cô.
“Ừ.”
“Nhưng anh yên tâm.” Vương Nhược Hàm nói, “Tôi thực sự chỉ muốn biết cách làm của rượu vang đỏ nóng thôi, không có bất cứ suy nghĩ nào với cô ấy cả, trên tờ giấy nhớ cũng không âm thầm ghi thêm địa chỉ wechat, không tin anh kiểm tra thử xem.”
Hoắc Kiêu đúng lạ bị chọc cười: “Tại sao tôi phải kiểm tra?”
Thực ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, Vương Nhược Hàm không nói toạc ra, khẽ nhếch môi lên trong bóng tối, sau đó to gan đến gần anh hơn: “Vậy anh không cảm thấy chúng ta hiện giờ cũng giống phim điện ảnh à?”
Ngay khi Hoắc Kiêu nghiêng đầu lại, Vương Nhược Hàm vội lùi về, tầm mắt rơi trên màn hình, nâng cốc lên uống một hớp rượu, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Hoắc Kiêu không biết có phải là cô cố ý hay không, nhưng trái tim anh đã có chút thay đổi.
“Chẳng phải nói muốn hiểu thêm về tôi hay sao? Thế nhưng hiện giờ cô chẳng hỏi gì cả.” Anh không khỏi nhắc nhở cô.
Vương Nhược Hàm chống cằm, mí mắt hơi rũ xuống, trông có vẻ hơi say rồi: “Hình như tôi chẳng có gì muốn hỏi anh đâu.”
Hoắc Kiêu gật đầu, trong lòng trào ra cảm giác không vui: “Vậy chính là không muốn tìm hiểu rồi.”
Vương Nhược Hàm chỉ nói: “Hỏi thì có thể hỏi ra cái gì chứ? Cũng đâu phải là làm tiết mục phỏng vấn.”
Hoắc Kiêu nhìn cô, không nói gì thêm.
Vương Nhược Hàm hỏi: “Ngày mai anh rời khỏi đây à?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Thực ra là tối hôm nay.”
Vương Nhược Hàm giật mình, bỗng nhiên cô quên mất câu tiếp theo định nói gì.
“Vậy anh….”
Hoắc Kiêu không có kiên nhẫn dư thừa, dứt khoát thẳng thắn: “Tôi muốn tìm hiểu cô nhanh hơn một chút.”
Bối cảnh âm nhạc của phim điện ảnh hỗn loạn, vì để nghe rõ đối phương nói gì hơn, đầu bọn họ đã dựa sát vào nhau.
“Vậy anh muốn biết điều gì?”
“Tôi chẳng muốn biết gì cả.”
Hô hấp nóng cháy khẽ phả lên vành tai, Vương Nhược Hàm rùng mình một cái.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng tần suất nhịp tim của mình, cuống họng khô cứng, cô nuốt nước bọt: “Vậy đi thôi.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Đi thôi.”
Ra khỏi quán rượu, bọn họ sóng vai nhau đi xuống khách sạn dưới chân núi, khoảng cách giữa hai người chỉ kém một bước chân, hệt như hai người lạ mặt không quen biết.
Hai người trước sau bước vào thang máy, Hoắc Kiêu bấm số tầng, Vương Nhược Hàm đứng yên không nhúc nhích.
Khoang thang máy vụt lên, lồng ngực cũng lơ lửng giữa không trung.
“Đing___” , cửa thang máy mở sang hai bên, Hoắc Kiêu sải bước ra ngoài, Vương Nhược Hàm vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không biết đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng bịch vang lên, cô vô thức ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoắc Kiêu đương giơ tay chặn cửa thang máy.
“Không ra ngoài à? Sắp đóng cửa rồi.”
*
Tạch cạch.
Thẻ phòng không kịp cắm vào ổ, bị ném lung tung dưới mặt đất.
Khi Hoắc Kiêu làm động tác xoay người, Vương Nhược Hàm đã kiễng chân vòng tay kéo cổ anh xuống.
Bờ môi của anh không hề mềm mại, vì có cảm giác khô ráp nứt nẻ.
Vương Nhược Hàm chau mày, vươn đầu lưỡi ra liếm.
Đôi tay đang đặt trên eo cô bỗng nhiên siết lại.
Môi lưỡi quấn quýt vào nhau, cánh môi của Hoắc Kiêu dần khôi phục sắc màu.
Anh vuốt ve bàn tay lạnh buốt của cô, kéo giãn khoảng cách một chút, khàn giọng nói: “Lạnh không? Tôi đi bật điều hòa.”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau: “Không cần đầu, chút nữa sẽ nóng lên thôi.”
Đêm đầu xuân lạnh lẽo hanh khô, hương rượu hòa quyện với hương hoa quả, mùi thơm ngọt ngào ấm áp vương vít nơi khoang miệng.
“Cô là bạn thân của cô dâu thật à?”
Nhiệt độ trong phòng liên tục tăng cao, thế mà Hoắc Kiêu lại phân tâm làm việc khác, khóe miệng mang ý cười hỏi cô.
Lồng ngực Vương Nhược Hàm phập phồng lên xuống, cổ váy bị kéo tới cánh tay, lộ ra bờ vai trắng ngần.
Hô hấp của cô không ổn định hỏi vặn lại anh: “Nếu không thì sao?”
Hoắc Kiêu nhếch môi lên cười sâu xa.
“Vậy anh và cô dâu có quan hệ gì?”
“Chẳng phải đã nói là không hỏi nữa à?”
Hoắc Kiêu kéo bắp chân của cô ôm cô dựa lên lưng ghế sô pha, ngón tay đưa xuống dưới, khẽ trượt từ bắp chân tới gót chân.
Anh tháo quai giày ra giúp cô: “Quên chưa nói, đêm nay cô rất đẹp.”
Vương Nhược Hàm lịch sự trả lời: “Anh cũng rất đẹp trai.”
“Cảm ơn.”
“Đợi chút nữa nói cũng không muộn.”
Cô được Hoắc Kiêu bế ngang lên, rơi xuống chiếc giường mềm mại, vạt váy của cô bị xốc lên tận đùi non, cô vô thức kéo nó xuống.
Hoắc Kiêu nâng đầu gối chống lên mép giường, anh cúi thấp người xuống, tóm lấy cổ tay cô, tách bàn tay cô ra, sau đó thăm dò vào bên trong váy cô.
Chiếc váy rộng rãi khiến anh dễ dàng thâm nhập vào, cách một lớp vải dệt mỏng manh, đầu ngón tay của Hoắc Kiêu đã chạm tới một vùng ẩm ướt.
Trong quá trình sờ soạng, cả người Vương Nhược Hàm bắt đầu run rẩy, men rượu trộn lẫn cảm giác thẹn thùng, khiến cả gương mặt cô trở nên ửng hồng.
Hoắc Kiêu xoa nắn, động tác rất nhẹ nhàng, Vương Nhược Hàm lập tức hít sâu co bụng nhỏ lại, biên độ run rẩy càng lớn hơn.
Hoắc Kiêu nắm lấy hai đầu gối của cô tách ra, ngón tay men theo mép đùi đi sâu vào, lần này không còn ngăn trở, mảnh thịt non mềm, anh dùng thêm sức ấn mạnh vào.
Bỗng nhiên, Vương Nhược Hàm co người lại, vặn vẹo vòng eo từ chối giơ tay ra đẩy anh.
Mà cơ thể cô càng run rẩy mãnh liệt hơn.
Hoắc Kiêu ôm chặt cô vào lòng, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Ngón tay chưa từng rời khỏi nơi ấy, anh tiếp tục vê tròn xoa nắn.
Lồng ngực hai người dính chặt vào nhau, tiếng tim đập liên tiếp rung động, Vương Nhược Hàm bị từng cơn sóng nóng bỏng công kích, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Khi đầu ngón tay càng dính nhiều dịch nhờn dính ngấy hơn, hô hấp của cô càng trở nên gấp gáp hơn, thi thoảng còn bật ra tiếng rên khe khẽ.
Khi chuẩn bị lên tới đỉnh, bỗng Hoắc Kiêu buông lỏng tay ra, cắn lên sườn cổ cô, dùng sức rất mạnh, Vương Nhược Hàm bị đau rít lên.
Hô hấp của anh trong cơn nhẫn nại trở nên trầm đục, Hoắc Kiêu chống tay đứng dậy xuống giường.
Chẳng bao lâu anh quay lại, Vương Nhược Hàm nghe thấy tiếng túi ni-lon xé mở, trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng động nhỏ nhỏ ấy càng trở nên mập mờ hơn.
Màn dạo đầu làm rất dịu dàng tỉ mỉ, nhưng khi thực sự đi vào Hoắc Kiêu không cho cô bất cứ thời gian chuẩn bị nào.
Cơ thể bỗng bị nhồi đầy, cảm giác kì lạ cùng hưng phấn kích thích gấp đôi khiến Vương Nhược Hàm hét lên một tiếng, hốc mắt ướt nhẹp.
Từng lần di chuyển ra vào, vô hạn đến gần nơi sâu nhất nhưng lại không tới đáy.
Vương Nhược Hàm bị từng cơn sóng nhấp nhô đẩy lên bờ cao, ga giường nhăn nhúm lại, cô siết chặt lấy Hoắc Kiêu, tình dục bủa vây, ngón tay cuộn chặt vào nhau.
Anh để lại cho cô từng vết răng trên cổ, cô trả lại anh một tấm lưng chi chít vết cào.
Quả thực Hoắc Kiêu rất biết nhịn, Vương Nhược Hàm cũng rất cứng cỏi không bằng lòng nhận thua trước.
Chẳng rõ hai người đang hơn thua cái gì.
Sau mỗi một lần lại một lần lên đỉnh, cơ thể trở nên yếu ớt mẫn cảm, cánh môi đã bị cô cắn tới mức đỏ bừng ướt át, cuối cùng cô không chịu nổi cất tiếng xin tha.
“Được rồi, cho tôi đi.”
Cô mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình vỡ vụn mà run rẩy, còn mang theo tiếng nức nở, vô cùng đáng thương.
Hoắc Kiêu lập tức thả chậm động tác, tìm đến bờ môi cô hôn lên đó.
Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phun hết lên làn da cô.
Giải phóng, nhận lấy, cả người bọn họ đều đổ mồ hôi.
Hoắc Kiểu cởi cúc áo sơ mi ra, tiện tay ném đống quần áo vừa cởi ra xuống nền đất.
Men rượu dường như đã được loại bỏ ra ngoài cùng với dịch thể, anh nhìn lên trần nhà bỗng cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
“Tẩy trang...”
Người nằm bên cạnh khẽ hé miệng, Hoắc Kiêu nhìn qua, muốn nghe rõ cô nói gì.
“Tẩy trang xong mới được ngủ….Nếu không sẽ nát mặt.”
Cô nhắm tịt mắt, lật người, hình như buồn ngủ lắm rồi, tiện tay kéo chăn đắp lên người mình.
Mấy phút sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy rất khẽ.
Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thực sự không nhịn nổi bật cười.
Mỗi hành vi cử chỉ của cô gái này đều khiến người ta bất ngờ, xảy ra trên người cô khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Hoắc Kiêu vươn tay ra, nhéo lên gò mà mũm mĩm của cô.
“Thì ra cô chính là Vương Nhược Hàm trong truyền thuyết.”