Chớp mắt đã đến tháng sáu, thời tiết ngày nào cũng nắng ráo, nhiệt độ tăng cao không giảm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp thế giới đều là màu vàng kim rực rỡ, mùa hè ập đến như nước đổ.
Sinh nhật của Hoắc Kiêu vào ngày mùng 7, Vương Nhược Hàm vào ngày 12, trước sau cách nhau mấy ngày, hai người họ dứt khoát chọn ngày ở giữa để tổ chức cùng nhau.
Thứ sáu Hoắc Kiêu không có tiết, giải đáp thắc mắc cho nghiên cứu sinh xong cũng không còn việc gì nữa, Vương Nhược Hàm đổi ca với đồng nghiệp, ngày hôm đó được nghỉ, buổi tối ra ngoài ăn mừng với Hoắc Kiêu.
Quà sinh nhật của anh cô đã tặng ngay ngày hôm đó, sợi dây buộc tóc trên cổ tay anh đã cũ mèm, còn xuýt bị tuột ra một lần.
Hồi mới yêu nhau, cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Hoắc Kiêu ngoan ngoãn đeo mãi tới giờ.
Nhân cơ hội này, Vương Nhược Hàm mua cho anh một sợi vòng tay, quý giá hơn, cũng phù hợp với thân phận và phong cách của anh hơn.
Là mẫu vòng tay tình nhân của Gucci năm nay, chất liệu bằng bạc theo phong cách làm cũ kinh điển, kiểu dáng đơn giản phục cổ, cô đã bỏ vào trong giỏ hàng từ sớm, chỉ đợi đến sinh nhật thì tặng cho anh.
Hoắc Kiêu nhìn thấy chiếc túi giấy màu xanh và logo được in bên trên bỗng hít hà, ngạc nhiên mở to mắt: “Đồ giả hả?”
Không ngờ khung cảnh lãng mạn như thế này lại bị một câu của anh quét sạch, Vương Nhược Hàm sụ mặt xuống: “Giả gì chứ? Là thật đó!”
Cô ném hộp trang sức vào lòng Hoắc Kiêu: “Đừng có khóc đấy nhé.”
Hoắc Kiêu mở hộp ra, lấy sợi vòng tay bên trong ra cầm trong tay, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhược Hàm, cong môi lên nói: “Ra tay ác đó nha, chịu chi thế cơ?”
Vương Nhược Hàm ôm chặt thú bông vào lòng, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng phải là mua cho anh mới chịu chi hay sao.”
Thấy trong mắt Hoắc Kiêu không giấu nổi ý cười, Vương Nhược Hàm hừ một iếng: “Em đã định level ở đây, thầy Hoắc đừng đê thua em đấy nhé.”
“Ôi chao.” Hoắc Kiêu giơ tay nhéo lên má cô, “Biết dùng cả tiếng Anh cơ đấy.”
Vương Nhược Hàm đắc ý cực kì.
Quà tặng sinh nhật của cô khiến Hoắc Kiêu cực kì khổ não, dù sao cũng là sinh nhật 30 tuổi, giá trị của quà tặng thì không nói, nhưng quan trọng nhất phải có ý nghĩa.
Anh vốn định tặng cô vòng tay, nhưng trên cổ tay của Vương Nhược Hàm có vòng tay đỏ mà bà nội tặng, bên trên còn có con khỉ nhỏ bằng vàng, là con giáp của cô.
Những trang sức khác thì cô không hay đeo, nước hoa cũng không dùng mấy, giá nến và nến thơm đã chất đầy một chiếc tủ, mỹ phẩm dưỡng da gì đó Hoắc Kiêu cũng không hiểu, nghĩ đi nghĩ lại, anh chọn một món mà hiện giờ cô cần dùng nhất.
Vương Nhược Hàm không nén nổi tò mò, âm thầm thăm dò ý tứ của anh, muốn biết anh chuẩn bị thứ gì.
Đương nhiên Hoắc Kiêu không nói cho cô biết, chỉ nói là một thứ đồ rất thiết thực.
Buổi sáng thứ sáu, Hoắc Kiêu tới trường học một chuyến, Vương Nhược Hàm đánh một giấc đến mười giờ sáng mới dậy.
Trong nhà không có cơm ăn, cô chạy về chỗ Phương Xuân Hoa ăn chực.
Vương Nhược Hàm không báo trước là mình muốn đến, về đến nơi mới phát hiện Phương Xuân Hoa không nấu cơm.
“Trưa nay mẹ ra ngoài ăn à?” Vương Nhược Hàm hỏi.
Phương Xuân Hoa trả lời: “Đâu có.”
“Thế mẹ chuẩn bị ăn gì?”
“Trong tủ lạnh có vằn thằn, con cũng có ở nhà đâu nên mẹ ăn tạm gì đó là được.”
Vương Nhược Hàm mở tủ lạnh ra, bên trong trống không, chẳng có sữa bò cũng không có hoa quả, ngay cả trứng gà cũng chỉ sót lại hai cái.
“Con không ở nhà mẹ cũng phải ăn uống đàng hoàng chứ, sao lại không nấu cơm.”Vương Nhược Hàm đóng tủ lạnh lại, có chút không vui.
Phương Xuân Hoa cười cười: “Ôi dào, con lo cho bản thân mình là được, còn đến đây lải nhải với mẹ nữa.”
“Con có ăn vằn thắn không? Hay mẹ gọi đồ ngoài cho con?” Phương Xuân Hoa đi vào phòng bếp, đeo tạp dề lên cho mình.
“Ăn.” Vương Nhược Hàm hỏi bà: “Chìa khóa xe đâu mẹ?”
Phương Xuân Hoa chỉ ra huyền quan: “Trong chiếc hộp sắt ấy.”
Nghe thấy tiếng cô thay giày ở bên ngoài, như chuẩn bị ra khỏi cửa, Phương Xuân Hoa gọi cô: “Con định đi đâu đấy?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Siêu thị.”
Đợi cô quay về nhà, Phương Xuân Hoa đã nấu xong hai bát vằn thắn.
Hai tay Vương Nhược Hàm xách túi mua sắm, Phương Xuân Hoa vừa nhìn, bắt đầu oán trách nói: “Con mua lắm đồ thế này làm gì?”
Trừ bỏ rau củ quả và chế phẩm từ sữa, Vương Nhược Hàm còn mua mấy loại thịt đông lạnh, chất đầy mấy tầng tủ lạnh.
Phương Xuân Hoa trách móc cô: “Mẹ có uống sữa bò đâu, con mua nhiều như thế làm gì?”
“Tầm tuổi này của mẹ nên uống nhiều sữa, phòng ngừa loãng xương.” Vương Nhược Hàm xếp hộp sữa ngay ngắn, “Mẹ có nhớ lần trước không, ngã một cái còn không đứng dậy được.”
Phương Xuân Hoa không nói gì thêm.
Đợi sau khi xếp xong đồ vào tủ lạnh, Vương Nhược Hàm mở chống eo thở hồng hộc.
Phương Xuân Hoa gập túi mua sắm lại nhét vào trong ngăn tủ: “Mau ăn vằn thắn đi, sắp nguội hết rồi.”
“Mẹ.” Vương Nhược Hàm mở một chai sữa chua ra uống.
“Hử?”
“Hay là mẹ tìm một người để yêu đương đi?”
Phương Xuân Hoa trợn trắng mắ: “Mẹ điên rồi hả?”
Nhưng Vương Nhược Hàm không nói đùa, cô nghiêm túc khuyên nhủ: “Mẹ nhìn mẹ hiện giờ đi, trong tiệm cũng không cần lo lắng, con gái cũng có bạn trai rồi, dù sao thì cũng không có việc gì làm, yêu đương tuổi xế chiều tốt biết mấy.”
Phương Xuân Hoa cười khà khà: “Mẹ cảm ơn con đã suy nghĩ cho mẹ, nhưng không phải mẹ không có việc gì làm, hai năm nữa con sinh con thì sao? Mẹ không đến trông giúp hai đứa hả?”
“Ôi trời mẹ, cuộc sống của mẹ lẽ nào trừ con gái ra chỉ còn lại cháu ngoại thôi sao? Chẳng phải mẹ là người rất phóng khoáng sao? Sao lại biến thành người phụ nữ truyền thống thế này rồi?”
Phương Xuân Hoa mím môi, ánh mắt tối sầm lại.
“Mẹ cũng muốn phóng khoáng đấy, nhưng có con rồi mẹ không thể phóng khoáng được.”
Vương Nhược Hàm nhỏ giọng phản bác: “Có con sao lại không phóng khoáng được nữa?”
Phương Xuân Hoa cới tạp dề ra, ngồi bên mép bàn.
Một lúc sau, bà mở mới miệng: “Sau khi ly hôn mẹ đã để con lại cho bố con, mấy năm quay lại Kim Lăng đó, mẹ tưởng rằng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất, mẹ còn trẻ còn đẹp, mẹ còn có thể yêu đương tìm bạn trai, đây chẳng phải là điều mà mẹ luôn mong muốn sao? Nhưng khi con chạy tới tìm mẹ, ở ga tàu vừa nhìn thấy mẹ là khóc, giây phút ấy mẹ thực sự vừa khó chịu vừa áy náy. Mỗi lần gọi điện thoại cho con hỏi có vui không, con đều nói rất vui, hỏi con bố và mẹ kế có đối xử tốt với con không, con cũng nói rất tốt, mẹ thực sự tưởng rằng con sống rất vui vẻ, sau đó yên tâm sống cuộc đời của mình.”
Vương Nhược Hàm mím chặt môi, cổ họng như có hòn đá chặn cứng, nuốt xuống không được mà nhổ ra không xong.
“Chiếc thảm kia của con, giặt rất nhiều lần, cũ rách như vậy mà cũng không thay, mẹ luôn cho rằng con cảm thấy đó là đồ khi còn nhỏ, rất đáng quý, không nỡ vứt đi.” Phương Xuân Hoa hít mũi, “Nhưng hôm nọ Hoắc Kiêu nói mẹ mới biết, thì ra con không có nó thì không ngủ được, đây là tại sao hả?”
Vương Nhược Hàm gãi mặt, không muốn nói.
Phương Xuân Hoa hỏi lại: “Tại sao hả?”
Vương Nhược Hàm thậm thụt mãi một lúc mới nói: “Chính là, lúc ấy, bố quyết định tái hôn rồi chuyển nhà, con cảm thấy là dì Thôi không muốn ngủ ở nơi mẹ từng ngủ. Căn phòng của con ở nhà mới có chiếc giường đôi, những chiếc ga giường trước đây mà mẹ mua cho chiếc giường đơn của con không dùng được nữa, phải thay mới. Lúc mới đầu có thế nào con cũng không ngủ được, may mà có mang theo chiếc thảm kia, sau đó đã dưỡng thành thói quen, lúc đi ngủ bắt buộc phải đắp nó, nếu không trong lòng không được yên ổn.”
Khóe mắt Phương Xuân Hoa đỏ lên, bà cô gắng mở mắt ra: “Con xem, mẹ đã ích kỷ một lần rồi.”
Vương Nhược Hàm không muốn nghe bà nói như vậy: “Con đâu có trách mẹ, con không muốn trở thành gánh nặng của mẹ thôi.”
Phương Xuân Hoa tiếp lời cực nhanh: “Nhưng con chính là trách nhiệm của mẹ.”
Vương Nhược Hàm cúi đầu xuống.
Phương Xuân Hoa điều chỉnh cảm xúc: “Con nhìn dì Kiều của con đi, bà ấy còn hâm mộ mẹ đấy, bà ấy nói bây giờ một ngày 356 năm ngày đều nhìn chồng mình thấy phiền. Một mình mẹ sống rõ là sung sướng, sao cứ phải tìm một người đàn ông khiến mẹ không thoải mái hả?”
Vương Nhược Hàm nói: “Thế hay là mẹ tiếp tục đi đóng phim đi? Chuyên tâm làm việc.”
Phương Xuân Hoa vội lắc đầu: “Lúc nghỉ ngơi mẹ ở nhà nhảy múa là vui rồi, mẹ không đi đâu.”
“Vâng vâng vâng, tùy mẹ vậy.” Vương Nhược Hàm thỏa hiệp, cô múc một chiếc vằn thắn bỏ vào miệng.
“Hôm nay con với Hoắc Kiêu định đi đâu ăn?” Phương Xuân Hoa hỏi.
“Lẩu ạ.”
Phương Xuân Hoa chậc một tiếng: “Không thể đi ăn thứ gì đó cao cấp hơn được à?”
“Trông con gái mẹ giống người cao cấp lắm sao?”
Phương Xuân Hoa cạn lời.
Ăn xong Vương Nhược Hàm nói phải đi, buổi tối còn có hẹn, cô phải quay về trang điểm ăn diện một chút.
Phương Xuân Hoa đưa cô đến cửa, đề nghị nói: “Hay là con lấy xe đi, bình thường con đi làm lái cũng tiện.”
Vương Nhược Hàm xua tay từ chối: “Không cần đâu, khu con ở vừa ra ngoài là có trạm tàu điện ngầm rồi, tiện lắm.”
“Con với Tiểu Hoắc chơi vui nhé.” Phương Xuân Hoa đứng tựa đầu vào cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền của mẹ già.
“Chắc chắn phải vui rồi ạ, con đi nha.”
Cô gọi xe quay về, lúc vào đến cổng khu chung cư, Hoắc Kiêu gửi tin nhắn cho cô nói là anh về rồi.
Vương Nhược Hàm gõ chữ trả lời: Em cũng đến nơi rồi, về ngay lập tức!
Bầu trời ban trưa cao xanh vời vợi, cô cầm chiếc ô chống nắng, nhanh chân bước đi.
Lúc đi đến dưới lầu, Vương Nhược Hàm bị một chiếc xe hhowi lạ mắt hấp dẫn.
Kính chiếu hậu thắt chiếc ruy băng màu đỏ, còn chưa có biển số, thân xe màu trắng sữa, không dính một hạt bụi nào, mới cứng ở dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh.
Vương Nhược Hàm nhận ra dòng xe này, là dòng mini cooper của BMW, cô thường xuyên nhìn thấy trên tiểu hồng thư, văn án rất thống nhất, “Sinh nhật rồi, ông xã tặng một chiếc xe, các chị em thấy thế nào?”.
Các chị em thấy đương nhiên là tốt rồi, nếu như ông xã cô rút thăm ở khu bình luận tặng mỗi người một chiếc thì càng tốt hơn.
Có lẽ là phú bà nào đó trong khu mới mua xe, Vương Nhược Hàm nhún vai, thu mắt về đi vào trong tòa nhà.
Về đến nhà, cô đặt túi xuống, vội vã chia sẻ với Hoắc Kiêu: “Anh có nhìn thấy chiếc xe mới dưới lầu không?”
Hoắc Kiêu vốn đang pha cà phê, nghe thấy thế vội dừng động tác, bên trong vang lên tiếng “ừ”.
“Chủ hộ nào thế? Chẳng là lẽ tầng ba, chẳng phải con gái của nhà họ lên đại học rồi sao, chắc là thi được bằng lái nên mua xe mới đây.”
Nước nóng nhỏ giọt qua lớp giấy lọc, hương thơm nồng đậm của cà phê bay lên, Hoắc Kiêu lấy phin ra, rót đầy cà phê vào trong cốc, vừa khuấy vừa hỏi: “Thích không?”
Vấn đề này khiến Vương Nhược Hàm phì cười: “Em thích thì có tác dụng gì chứ….”
Ý thức được khả năng nào đó, nụ cười của cô cứng đờ: “Hoắc Kiêu, chẳng lẽ là anh mua?”
Hoắc Kiêu nâng cốc cà phê lên uống một hớp, chỉ cười không nói.
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ cảm thấy không có khả năng: “Chắc không phải đâu, chẳng phải anh nói mua cho em thứ thực dụng rồi sao?”
“Xe còn không đủ thực dụng à?”
Vương Nhược Hàm trợn mắt đến nỗi sắp lòi con ngươi ra, cao giọng xác nhận với anh: “Anh mua thật hả?”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Thế em cho rằng anh sẽ tặng thứ gì?”
Vương Nhược Hàm nghiêm túc trả lời: “Đại loại như máy hút bụi gì đó.”
Hoắc Kiêu khinh bỉ cười một tiếng, anh rút chìa khóa từ trong túi ra, ném vào trong lòng Vương Nhược Hàm.
Vương Nhược Hàm đỡ lấy chìa khóa, liên tục xác nhận nhãn hiệu bên trên đó: “Thật ạ?”
Âm đuôi của cô hạ xuống, phản ứng này trông hệt như không hề vui vẻ, Hoắc Kiêu hơi hoảng hốt: “Đúng đó….Em không thích à?”
Vương Nhược Hàm ấn mạnh lên huyệt nhân trung của mình để cho bản thân không ngất ngay tại chỗ.
Hoắc Kiêu vội buông cốc xuống, đi qua giải thích: “Chẳng phải em đưa xe cho mẹ em lái rồi sao? Anh nghĩ đã ba mười rồi, vừa vặn mua cho em một chiếc, anh còn tưởng em sẽ thích nữa.”
Vương Nhược Hàm giơ tay lên: “Đừng nói nữa.”
Hoắc Kiêu ngậm miệng, dùng ánh mắt vô tội chớp chớp.
Vương Nhược Hàm nắm chặt lấy chìa khóa, kéo Hoắc Kiêu định xuống lầu.
“Làm gì đó?”
“Đi xem xe.”
Hoắc Kiêu nắm chặt tay cô lại: “Em đang run hả?”
Hô hấp của Vương Nhược Hàm không được ổn định: “Em cảm thấy hiện giờ em hơi chóng mặt.”
Hoắc Kiêu đỡ lấy cô: “Em không sao chứ?”
Hai người đi xuống dười lầu, đứng trước con xe kia lần nữa, tâm tình cảu Vương Nhược Hàm khác hẳn so với mười mấy phút trước.
Cô vươn tay ra lại rụt về, quay đầu hỏi Hoắc Kiêu: “Có được sờ không ạ?”
Hoắc Kiêu cười rộ lên: “Xe của em đương nhiên là được.”
Vương Nhược Hàm nuốt nước bọt, mím chặt môi dè dặn vươn tay ra, đầu ngón tay chạm đến thân xe cô lại rụt về, cả gương mặt nhăn lại: “Shhhh____Bỏng quá.”
Hoắc Kiêu cười híp mắt, túm lấy tay cô đưa lên miệng thổi: “Nắng to lại phơi rõ lâu đương nhiên là bỏng rồi.”
Vương Nhược Hàm lườm anh: “Thế sao anh không nhắc em một tiếng.”
Cô quay đầu nhìn chiếc xe màu trắng sữa, chiếc xe hơ tinh tế đẹp mắt, xác nhận lại lần nữa: “Là của em thật ạ?”
Hoắc Kiêu không ngại phiền trả lời cô: “Đúng, của em đó, hai hôm nữa có biển là có thể lái ra đường rồi.”
“Hu.” Trông Vương Nhược Hàm hệt như sắp khóc, ôm chặt lấy cổ Hoắc Kiêu treo người lên đo, “Đắt lắm đúng không ạ?”
“Ừ….Nói thật lòng thì cũng tạm, không đắt.”
“Đệch.” Vương Nhược Hàm cọ lên nguwoif anh, “Anh đúng là giàu nứt đố đổ vách.”
Hoắc Kiêu hắng giọng, làm dáng nó: “Anh cảm thấy dùng từ “anh tuấn lắm tiền” để hình dung càng chuẩn xác hơn.”
Vương Nhược Hàm há miệng, vô thức định battle anh hai câu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn ngậm miệng, hôm nay Hoắc Kiêu to nhất, anh nói cái gì cũng đúng hết.
Mặt trời trên đỉnh đầu nắng gắt, dính nhau một lúc thế này đã chảy mồ hồ.
Hoắc Kiêu vỗ lưng cô nói: “Nhìn đủ chưa em? Về nhà đi.”
Vương Nhược Hàm buông tay ra: “Đợi đã.”
Cô rút điện thoại trong túi ra đưa cho Hoắc Kiêu: “Chụp giúp em mấy tấm.”
Tối hôm đó, Vương Nhược Hàm đăng khung chín tấm ảnh lên dòng thời gian kỉ niệm sinh nhật lần thứ ba mươi của mình.
Có người bình luận ở bên dưới: Ôi, mua xe mới rồi hả?
Vương Nhược Hàm chỉ đợi có câu này, khóe miệng cô đã kéo đến mang tai, đắc ý gõ chữ trả lời: Ông xã mua tặng đó!