Mình Yêu Nhau Từ Kiếp Nào

Chương 10: Không muốn thấy mặt




Nhã nghe thấy lời này tuy không đáp lại, nhưng tầm nhìn đã chuyển đi, tay hơi đưa lên ngực im lặng không nói gì. Chú Lê sau khi giúp xong, thì cũng nhận điện thoại từ ai đó, vì việc bận mà phải rời đi. Trước khi đi, có nói mấy câu an ủi sau đó thì đi khỏi. Căn nhà lại trở lại yên tĩnh. Mẹ của Minh để cậu trong phòng, rồi đi xuống bếp lo bữa trưa.

Đằng nào, cũng không thể cứ ngồi ở đó mãi, cơm nước không lo thì cũng không được. Để cho Nhã an ủi con bà, trong lòng bà còn an tâm hơn!

Căn phòng bây giờ, chỉ còn lại hai người, Minh sau khi khóc một trận lớn thì mệt quá mà ngủ. Nhã ngồi ngay bên cạnh trong lòng cũng rối bời, yên tĩnh nhìn cậu. Anh cũng không biết tiếp theo, mối quan hệ của hai người sẽ thế nào. Có thể tiếp tục làm bạn được hay không, hay tiếp tục lại chấm dứt như những lần trước.

Mẹ bưng vào phòng một tô cháo, sau đó ra hiệu khi nào Minh dậy thì nhờ Nhã bảo cậu ăn, nhìn một chút rồi quay đầu ra ngoài.

Nhã thấy Minh cứ ngủ thế này cũng không được, bèn đưa tay lay cậu ngồi dậy. Tay vừa chạm vào, lập tức bị cậu ta hất ra, thì ra Minh đã dậy được một lúc, chỉ là không muốn nhìn anh mà tiếp tục vờ ngủ như vậy.

Nhã bị hất tay có chút khó chịu, nhưng rồi lại đè xuống nói một câu an ủi với Minh.

- Dậy đi, dù có hận tôi thì cũng phải ngồi dậy ăn chút gì chứ!

Minh im lặng, như có gì đó không đúng, lập tức mở mắt ngồi dậy. Ánh mắt nghi ngờ, rồi chuyển sang lạnh lùng hỏi lại:

- Tại sao anh biết tôi hận anh?

Nhã biết mình lỡ lời, tiếp tục giả điếc im lặng. Minh thấy vậy, tức giận túm cổ áo Nhã hỏi lớn:

- Tôi hỏi anh tại sao lại nói như vậy? Anh mau trả lời tôi, đừng có giả ngốc như thế nữa Nguyễn Nhã!

Lần này anh chấn động thật sự, anh không biết cậu ta đã thấy được những gì, nhưng lời vừa nói ra liền khiến anh vô thức mà nhớ lại một số chuyện. Hiện tại kiếp này, tên của anh là Lạc Văn Nhã, nếu cậu ấy đã gọi thẳng thừng như thế, thì chắc chắn đã đoán ra được mọi việc rồi. Nhã đưa tay tính gỡ tay Minh ra, lại bị cậu ta túm chặt kéo ngược lại.

Nhã khó chịu vì thái độ của cậu, anh nắm chặt hai tay của Minh mạnh mẽ tách ra khỏi cổ áo. Nhưng lần nữa bị cậu hung hăng nắm lại, Nhã gỡ tay hơi dùng lực đè cậu nằm ngửa ra giường. Lông mày nhíu lại, khuôn mặt dần toát ra vẻ tức giận.

Minh bây giờ, không còn ngại ngùng hay sợ hãi như trước đây nữa. Mà chỉ có sự lạnh lùng hiện diện trên khuôn mặt. Nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt anh nói từng chữ:

- Mau buông ra!

Nhã từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt này, có gì đó cảm thấy không nỡ. Hai tay vẫn đang giữ chặt hai tay của cậu ta. Tâm trí rối bời, anh bất lực khụy tay gục đầu vào cổ cậu, giọng nài nỉ:



- Cậu hứa với tôi rồi mà, cậu sẽ không đuổi tôi mà, để tôi tiếp tục bên cạnh cậu được không?

- Để làm gì? Để ngày ngày, nhìn kẻ đã ép mình phải tự sát lởn vởn trước mặt sao?

Minh vẫn chăm chăm nhìn trần nhà, ban nãy khi tỉnh lại cậu thật sự không biết phải đối mặt với Nhã như thế nào. Ban đầu còn nghĩ, anh bây giờ cũng không phải là anh của kiếp trước, tuy vẫn lạnh lùng nhưng không phải là kẻ máu lạnh Nguyễn Nhã kia.

Nhưng sau khi nghe anh nói ra câu đó, tâm trí cậu lập tức bị chấn động.

Rõ ràng từ khi tỉnh lại, cậu chưa hề nói bất cứ điều gì với mọi người, tại sao anh ta lại biết đến nó chứ? Thái độ của chú Lê, luôn khiến cậu nghi ngờ quan hệ của hai người. Hay nói thẳng ra chính là nghi ngờ anh!

Câu nói tối qua của anh ta, áp dụng cho hoàn cảnh này, cộng thêm hình ảnh Nguyễn Nhã mà cậu từng thấy hai lần trong gương không hề như lời Nhã nói.

Minh bây giờ đã hiểu, tất cả chỉ là dối trá. Anh ta cứ xem cậu như kẻ ngốc mà lừa gạt lâu đến vậy, còn vui vẻ mà diễn rất tròn vai.

Cậu thật sự rất tức giận, dù không biết tại sao anh ta vẫn là Nguyễn Nhã của kiếp trước. Nhưng thật sự hiện tại, cậu không muốn nhìn thấy anh ta một tí nào. Mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, Minh không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói với Nhã:

- Anh mau cút khỏi mắt tôi, nếu anh không đi thì tránh ra để tôi đi!

Nhã lúc này, nghĩ lại thấy tốt nhất nên để cậu ta yên, liền buông lỏng hai tay, nâng người ngồi dậy. Minh cũng chẳng thèm liếc anh lấy một cái, lập tức né ra chống nạng đi ra ngoài.

Mẹ ban nãy ở dưới bếp, có nghe tiếng cãi vã, không nhịn được mà đứng bên ngoài áp tai nghe lén. Vừa hay cậu mở cửa, chút nữa làm bà ngã nhào.

Thấy cậu ra ngoài, bà muốn hỏi thăm con trai bà vài câu, trùng hợp nhận ra sắc mặt cậu không tốt. Có vẻ hai đứa vừa mới gây gổ với nhau nên cũng tránh không đụng vào, cười hì hì nhanh chân chạy thẳng.

Minh ra khỏi phòng, hầm hầm sắc mặt đi ra ngoài vườn, ngồi yên vị trên ghế đá, sau đó lấy điện thoại bấm số gọi cho chú Lê.

Sau một hồi tút tút, cuối cùng cũng có người bắt máy, giọng ông uể oải vang lên:

- Chú nghe nè Minh, sao thế?

Minh chần chừ một chút, sau đó mới hỏi:

- Chú nói thử xem, chú có phải là chú của cháu không?

Chú Lê nghe cậu hỏi câu này, nhất thời không hiểu, hỏi lại:

- Thế cháu nói thử xem cháu có phải Minh, thằng cháu của chú không?

Im lặng một giây sau, cả hai lại phì cười. Tâm tình cũng có chút thoải mái, Minh lúc này mới nói rõ:

- Chú Lê, chú đừng dấu cháu nữa, chú nói cho cháu biết, Nhã bạn cháu thật ra là thứ gì vậy?

Ông nghe thằng cháu của mình hỏi như thế, liền có thể đoán ra hai đứa chắc đã có chuyện rồi. Cũng chẳng muốn dấu nữa:

- Thiên cơ vốn không phải là thứ có thể dễ dàng nói ra, chú chỉ có thể nói với cháu rằng cậu ta không phải người bình thường. Nhưng cháu yên tâm, cậu ta sẽ không làm hại cháu đâu. Ta lấy nghề tay trái ra cam đoan với cháu đấy!

Minh nghe ông nói thì thở dài, trả lời lại một câu:

- Chú nói như không nói vậy, mấy chuyện này cháu biết thừa! Cái cháu muốn biết là tại sao anh ta có thể sống lâu như thế, anh ta là yêu quái à?



Chú Lê dù muốn cũng không thể nói, chuyện dưới đất người dưới ấy không cho ông nói ra!

Ông mà lỡ lời, không biết sau này có bị làm khó dễ hay không nữa là. Đành nói bâng quơ:

- Canh mà bị đổ ký ức sẽ còn!

Cậu nghe vậy, hai hàng chân mày lập tức nhíu lại. Ông ấy đang nói gì thế này, muốn thì cứ nói thẳng ra, ậm ờ như thế cậu thật sự chẳng hiểu gì.

Biết dù có tiếp tục khui cũng sẽ không có kết quả. Cậu đánh trống lảng nói vài câu, sau đó thì cúp máy. Ngồi ở đấy thất thần nghĩ tới những tháng ngày tiếp theo, phải tiếp tục như thế nào.

Trong đầu cậu, vẫn còn nghe rõ giọng của Lạc Minh trước khi chết đều muốn đời đời kiếp kiếp nhớ đến phần ký ức này. Nhớ, để không phải lặp lại nó một lần nữa!

Mẹ của Minh thấy cậu ngồi ngoài vườn như vậy, cảm thấy lo lắng liền quay người đi vào phòng hỏi nhỏ Nhã:

- Nhã, thằng Minh nó sao vậy con? Hai đứa bây cãi nhau hả? Ban nãy mẹ ở ngoài còn nghe hai đứa lớn tiếng!

Nhã nghe hỏi khẽ gật đầu:

- Cậu ấy giận cháu, không muốn nói chuyện với cháu nữa cô à!

Mẹ của Minh ngạc nhiên khi nghe anh kể lể, trước giờ bà thấy hai đứa trẻ này đối xử với nhau rất tốt, thân thiết như thế. Vậy thì tại sao lại cãi nhau tới mức này chứ? Có chút khó hiểu mà hỏi lại:

- Cãi nhau vì việc gì thế con?

Nhã nhìn bà, sau đó buồn rầu nói:

- Cậu ấy ghen cháu với bạn cùng lớp cô à. Bây giờ không chịu nói chuyện với cháu nữa, cháu giải thích mà cậu ấy không nghe! Chắc tối nay, sẽ đuổi cháu ra ngoài đấy!

Người phụ nữ có đôi mắt tinh tường, nghe vậy liền cười lớn, vỗ lên vai Nhã bộp bộp, hi hi ha ha mà nói:

- Ôi chao tưởng chuyện gì to tát, để đó mẹ lo cho. Mà suốt ngày cứ xưng cô như thế mẹ giận đó nha, không nói giúp cho bây giờ!

Nhã hơi mỉm cười xin lỗi, hứa sẽ cố gắng thay đổi, gọi cho phù hợp hơn. Mẹ của Minh thấy anh cười, thì lại càng vui vẻ liên tục khen:

- Ôi con rể, con cười đẹp trai thế này thì chịu khó cười nhiều lên, có vậy thằng Minh nó mới đổ. Đẹp trai như tài tử thế này mà ít cười quá là uổng lắm nha!

Sau đó quay người đi ra ngoài, thấy bà đã đi, khoé miệng Nhã lập tức nâng lên, rồi trở lại như cũ.

Tối đó đúng như dự đoán, cậu ta tránh mặt anh cả buổi. Cuối cùng Nhã cũng bị Minh đuổi ra khỏi phòng, ôm mền gối mếu máo đến gặp vị nữ chủ nhà than thở.

Mẹ nghe anh nói xong, không nói tiếng nào, nắm tay anh dẫn trở về phòng. Người phụ nữ yếu đuối, tung chân đá một cái bật cả cửa khiến Minh bàng hoàng. Mẹ thấy cậu ung dung nằm trên giường bấm điện thoại thì mắng:

- Nhà này của bố mẹ, không phải của mày, ai cho mày đuổi khách như thế. Nhã leo lên giường ngủ cho mẹ, không đi đâu hết!

Minh nhìn anh ta ôm mền gối đi vào, mặt liền khó chịu ngồi dậy. Tính bỏ ra ngoài thì mẹ lại mắng tiếp:

- Mày thử bước ra khỏi phòng xem mẹ có cắt tiền ăn của mày không! Ở yên đấy!



Minh uất ức la lên một tiếng, sau đó phẫn uất nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu, mặc kệ hai người. Mẹ của Minh nháy mắt một cái, tiện tay tắt đèn rồi đóng cửa ra ngoài. Nhã lúc này mới vui vẻ ôm mền trở lại giường.

Lúc anh vừa đặt mông ngồi xuống, người trong chăn liền lên tiếng:

- Tôi sẽ không thích anh, cả đời này sẽ không thích anh!

Nhã nghe giọng cậu, cũng không biết phải bày ra cảm xúc gì, đành nói một câu:

- Tôi không cần cậu thích tôi, coi tôi là gì cũng được. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ cậu mà thôi!

Minh vùng ra khỏi chăn, giận dữ nói:

- Anh nghĩ tôi sống tới chừng này, đến bản thân mình cũng không tự bảo vệ được à, tôi không cần anh như thế! Bây giờ, đến làm bạn, tôi cũng không muốn làm bạn anh!

Từng lời nói ra, đến cả cậu cũng thấy thật tàn nhẫn. Cậu quả thực không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy. Sau khi nhớ lại ký ức của kiếp trước, Nhã trong mắt cậu liền trở thành kẻ máu lạnh giết người không ghê tay, không tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả người yêu một lòng với anh ta, anh ta cũng thẳng tay hại chết. Chẳng những thế, Nhã còn là kẻ nói dối không chớp mắt!

Cậu không cần biết anh ta là người hay là quỷ, chỉ là cậu cảm thấy không muốn ở chung một chỗ với anh ta. Thái độ lập tức có mấy phần tránh né.

Nhã bị cậu mắng, sắc mặt vẫn không đổi. Cậu thật không hiểu trái tim anh ta làm bằng gì, mà có thể vô tình đến như thế. Đến cả tức giận cũng không thể hiện ra.

Anh chỉ im lặng ôm mền, gối trải xuống dưới nền, sau đó lặng lẽ xuống nằm ở phía dưới. Minh thấy vậy, không hiểu sao lại thấy có chút đau xót, nhưng sau đó cậu lập tức lấy lại tinh thần đắp mền đi ngủ.

Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng thở đều của Minh cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nhã gối đầu lên tay, nhìn lên trần nhà, anh vẫn chưa ngủ, không buồn cũng không vui, tâm trạng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh đưa tay chạm lên vị trí của trái tim. Nó vốn dĩ không hề tồn tại ở đó! Thứ đáng lý ra nên có lại hoàn toàn trống rỗng!

Anh đã dần nhớ ra được nhiều sự việc mà bản thân cứ ngỡ đã quên mất. Thời gian trôi lâu như thế, có vài điều đã quên đi, đến cả khuôn mặt của người đó, trong tâm trí anh cũng đã sớm dần mờ nhạt!

Minh nằm trên giường nhưng mãi cậu mới ngủ được. Cứ ngỡ, sẽ ngủ một giấc thật bình yên nhưng cậu đã nhầm. Những ký ức của kiếp trước, bị lặp lại một lần nữa khiến cậu như phát điên. Từng đoạn mà cậu đã chứng kiến trước đó, hiện lại y hệt một lần nữa. Minh gào thét trong mơ, không muốn phải chứng kiến thêm nữa!

Khi nhìn thấy bản thân đâm mạnh con dao vào lồng ngực, ngả người ra sau, Minh thật sự rất đau lòng, cảm giác bây giờ cậu mới chính là Lạc Minh của kiếp trước. Cậu ở dưới dòng biển lạnh lẽo kia, mắt vẫn mở nhìn về phía mặt nước, nơi chỉ có chút ánh sáng le lói nhờ vầng trăng rọi xuống.

Xung quanh, là một màu đen tối mịt, trống trải, những âm thanh bóng nước mà cậu nghe được bây giờ cũng đã ù đi. Cả cơ thể chìm dần xuống dưới, vừa ngạt nước vừa mất máu, cứ như vậy chết đi. Sự ra đi của cậu thật lạnh lẽo, thật cô đơn thật buồn tủi!