Mình Yêu Nhau Từ Kiếp Nào

Chương 21: Quá khứ của Nhã




Minh vẫn liên tục lo lắng hỏi anh bị làm sao, nhưng Nhã vẫn không trả lời. Mãi đến mấy phút sau, mới bình thường trở lại. Cả đầu đầy mồ hôi, tựa người lên tường, khổ sở vào nhà vệ sinh của bệnh viện, rửa mặt cho tỉnh táo.

Lúc Nhã bước ra, thấy Minh nằm trên giường cứ nhìn mình chằm chằm. Nhã biết cậu ta muốn gì, cũng không che dấu nữa. Ngồi xuống ghế từ từ kể cho cậu nghe mọi chuyện.

Năm đó, sau khi Lạc Minh nhảy vực tự vẫn, Nguyễn Nhã áp giải tất cả nô bộc của y về. Có một số tận trung với chủ tử, thấy chủ đã nhảy vực, cũng quyết chết theo.

Hắn nhìn người chết, thây chất đầy đất ra lệnh cho binh lính đem tất cả về.

Suốt một thời gian dài, chìm đắm trong rượu chè mà bỏ bê chiến sự. Bởi hắn không muốn bản thân mình tỉnh táo, chỉ có rượu mới khiến hắn đầu óc mơ hồ quên đi dáng hình của y.

- Ta nói các người biết, bây giờ ai ai cũng truyền nhau việc cả nhà Lạc Phủ tư thông với giặc. Còn để con trai thứ là Lạc Minh, truyền tin tức binh quyền với vua Xiêm. Khiến Nhã tướng quân suýt chút nữa thua trận. Hắn sau đó trở về, đã tấu lên vua xử tội tru di tam tộc cả nhà Lạc Phủ. Còn thẳng tay đem theo binh lính, giết chết cả nhà của y.

Giọng nói dừng lại một chút, nhấp thêm chén rượu rồi lại tiếp tục.

- Chưa hết đâu, trong số kẻ chạy trốn, chỉ duy nhất người con cả tên Lạc Vấn đã chạy thoát được sang nước giặc. Còn được vua Xiêm nhận nuôi, phong cho chức vị, thống lĩnh đại quân. Chuẩn bị phất cờ sang xâm lược nước ta một lần nữa. Đúng là nuôi ong tay áo! Cả nhà Lạc Phủ toàn một lũ gian thần!

Nguyễn Nhã nâng tay, uống cạn chén rượu. Hắn cười lớn, rồi vung mạnh xuống khiến cái chén vỡ thành trăm mảnh.

Mọi người trong quán rượu đang bàn tán chuyện nhà Lạc Phủ, bị hành động này làm cho kinh sợ mà đồng loạt quay người nhìn lại.

- Im hết miệng cho ta! Lũ điêu dân các ngươi, tin tức có mấy phần là thật? Còn không ngậm miệng lại, thì đừng trách sao ta giết sạch toàn bộ đám các ngươi!

Không khí xung quanh, vì tiếng quát của hắn liền trở nên im bặt. Lát sau có một kẻ gan to bước đến, chỉ tay vào lưng mà quát:

- Ngươi là ai? Có tư cách gì mà dám chen miệng vào chỗ bọn ta đang nói chuyện hả?

Nguyễn Nhã lúc này mới nâng mắt, ngẩng đầu lên xoay người về phía sau, nhìn kẻ dám chỉ tay vào hắn. Vị tướng quân oai hùng ngày nào, hiện tại trông có vẻ tiều tụy. Nhưng ngay khi gương mặt anh tuấn vừa hiện ra, mọi người trong quán rượu đều kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu.

Từ nãy đến giờ, lời của bọn họ đều đã rơi cả vào tai. Hắn được coi là sát thần trên chiến trường, người có thể một đao chống lại vô vàn binh lính tướng giặc. Vốn nổi tiếng là máu lạnh, hung tàn ai ai cũng khiếp sợ.

Người đàn ông vừa nãy còn lớn tiếng quát mắng, sau khi nhìn thấy người lập tức chắp tay, cúi đầu tạ lỗi. Chỉ sợ vô ý nói thêm một câu không đúng, sẽ bị đoản kiếm mang theo bên người vị tướng quân kia đánh cho mình đầy thương tích.

Nguyễn Nhã cũng chẳng muốn đôi co với gã, hắn để lại một thỏi bạc trên bàn, sau đó cầm theo vò rượu nghiêng ngả đi ra cửa. Bỏ lại sau lưng, vô số tiếng xì xào bàn tán.

Hắn về lại phủ, nhìn đứa nhỏ đang chơi ở cửa. Đôi mắt chợt thoáng qua một tia vui vẻ.

Hắn đến gần, khom người ngồi trước mặt, khàn giọng nói với nó:

- Theo ta đi gặp Lạc Minh nào!

Đứa bé trai tầm sáu tuổi, nghe hắn nhắc đến tên của y, sắc mặt từ ghét bỏ liền trở nên hòa nhã. Nó đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai sạn, đợi hắn dẫn nó theo.

Nguyễn Nhã nhìn đứa nhỏ một cái, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng nhưng miệng hô lên một tiếng, gọi kẻ hầu trong phủ chuẩn bị ngựa để hai người rời đi.

Trong cái lạnh giá của những ngày cuối năm, một lớn một nhỏ nắm tay nhau bước đến mép vực, nơi y đã ngã xuống. Hắn đứng trước ngôi mộ không người bên dưới, cúi đầu chắp tay vái một cái. Đứa trẻ thấy hắn làm vậy, cũng cúi đầu bắt chước theo.

- Lạc Minh, huynh ở nơi đó có lạnh lẽo không? Có thiếu ăn, hay thiếu mặc thì báo cho ta một tiếng nhé! Huynh vậy mà đến cả mộng, cũng hận không muốn gặp ta sao?

- Do người hại chết ca ca của ta, nên ca ca mới không thèm đến gặp người! Đáng!

Đứa trẻ này mới sáu tuổi, lại có thể nói ra một câu đau lòng đến vậy, đúng là do chính hắn dạy ra. Lúc đem đứa nhỏ này về, nó chỉ mới bốn tuổi, nhưng chuyện ngày hôm đó nó đều ghi nhớ rõ. Hắn cũng không mong nó nghĩ tốt về mình, vậy nên cứ mặc kệ nó giữ suy nghĩ đó mà lớn lên.

Lần thứ hai quân Xiêm La kéo đến biên giới nước ta, trong trận này đứng đầu là Lạc Vấn, hắn làm chủ tướng và Chiêu Lã làm tướng tiên phong. Thống lĩnh 5000 quân đánh thủy và hơn 1 vạn bộ binh tiến vào nước ta.

Nguyễn Nhã dẫn theo bộ binh và tượng binh nhà Tây Sơn, tính sơ đã vượt hơn 1 vạn đánh trên mặt đất. Tiền quân Lê cơ tên là Lê Triết, đem theo 1 vạn thủy binh tiến đánh trên đường thủy.

Trận chiến so về lực lượng đã quá chênh lệch. Quân Xiêm La do Lạc Vấn dẫn đầu bộ binh tiến vào, mang theo vọng tưởng đánh úp quân Tây Sơn. Chỉ tiếc, đã sớm bị quân ta nắm được, Nguyễn tướng quân cử một tốp quân tiên phong ra thăm dò. Bởi hắn biết rõ, quân giặc vốn tự cao, lại tham tàn. Đánh chưa được bao lâu, thì ra lệnh thu quân về.

Lạc Vấn thấy quân binh của Nguyễn Nhã, vừa ít lại sớm đã bỏ chạy. Nôn nóng muốn lập công, liền đem theo quân lính đuổi giết. Đúng lúc này, dự là thời cơ đã đến, Nguyễn Nhã lập tức cho quân nổi trống, tượng binh nhanh chóng ùa ra. Quân giặc bị bao vây tứ phía chết như ngả rạ, chủ tướng sợ hãi lập tức dơ tay đầu hàng.

Bộ binh bị đánh bại, thủy binh cũng chẳng khá khẩm hơn. Gặp phải lính đánh thủy của quân ta tập kích bất ngờ, thuyền chiến toàn bộ bị đánh chìm. Quân Tây Sơn bước đầu coi như đại thắng.

Lạc Vấn bị bắt sống, quỳ trước Nguyễn tướng quân một thân áo giáp, tay cầm đại đao, ánh mắt nghiêm nghị không khỏi tay chân run rẩy.

- Ngươi, tại sao lại phản bội nhà Lạc Thượng bảo ty. Cả gia đình nhà y đối xử tệ bạc với ngươi vậy sao?

Hắn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn kẻ quỳ gối dưới đất, ít nhiều cũng đã từng có quen biết. Lời nói ra vừa như giễu cợt, vừa có ý thăm dò. Lạc Vấn nằm trong tay hắn chẳng khác gì cá đã trên thớt, chờ người đoạt mạng. Không còn gì phải dấu diếm, cúi đầu thành thật nói ra.

- Ta vốn dĩ là con trai ngoài dã thú của vua Xiêm với mẫu thân là con dân Đại Việt. Từ nhỏ đã không nhận được yêu thương từ người. Bị ghẻ lạnh, coi như nội gián cài vào phủ Lạc Thượng bảo ty.

Gã bị trói ngược hai tay, ngẩng mặt nhìn trời tự thương cho số phận hẩm hiu của chính mình, lắc đầu nói tiếp.

- Ta chịu ơn nuôi dưỡng của Lạc Phủ, nhưng phụ thân ta lại muốn thử coi trọng ta. Chỉ là nghe lén chút tin tức, liền có thể có được sự tin tưởng của ông ấy. Ta có thể cưỡng lại được sao? Ta có phụ thân, người lại là vua của nước giặc, ngươi nói xem ta còn có thể làm gì khác chứ? Chỉ tiếc..

- Ngươi tiếc điều gì?

- Ta chỉ tiếc Lạc Phủ, người xem ta như con ruột, ta lại vì chút tiền đồ mà hại chết cả nhà người! Không những vậy, còn để người đứng ra nhận tội thay ta. Ngươi xem, khi ta chết đi, Lạc Minh hắn liệu có đến tìm ta tính sổ thay cho ông ấy không chứ?

Lạc Vấn nói tới đây, lại bật cười, ánh mắt bi thương pha chút giễu cợt mà tự trách. Vốn dĩ tận sâu trong con người gã, vẫn còn lưu luyến với gia đình Lạc Phủ. Dù sao, cũng từng trải qua mười hai năm sống ở đó. Nhìn nó bị chính mình hủy hoại, liệu có thể không đau lòng sao?

Nguyễn Nhã vẫn không biểu lộ cảm xúc của mình, đứng dậy chuẩn bị quay đi, lại bị lời nói của kẻ trước mặt níu lại.

- Ta muốn trước khi chết, có thể nào để ta đến thắp nhang cho Lạc Minh được không? Dù gì, hắn cũng từng là đệ đệ của ta, ta muốn tạ lỗi với đệ ấy!

Nguyễn Nhã không trả lời, hắn chỉ phất tay, binh lính liền tiến đến giải đi, mặc cho Lạc Vấn có cầu xin thảm thiết.

Hắn rời khỏi lều của mình, đi xuyên qua từng dãy binh lính, đến một bãi đá gần bờ biển ngồi xuống. Cứ yên lặng ngồi đó, nhìn từng đợt sóng vỗ liên tục vào bờ, làm cho bọt nước bắn lên tung toé.

Đôi mắt đen tinh anh, xa xăm nhìn về phía đường chân trời trước mặt. Trái ngược với mặt biển dậy sóng, trong lòng không hiểu sao lại bình lặng đến lạ lùng.

Mọi chuyện xảy ra giống như một trò đùa, chỉ vì một tên gian tế nước giặc là có thể chia cắt hắn và Lạc Minh. Trong tay, dù có lệnh bài miễn tử được vua ban cũng thành ra vô nghĩa. Cứ ngỡ sẽ cứu được mạng của y, nhưng chưa kịp dùng đã bị người đó thẳng thừng từ chối. Bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Minh làm hại chính mình, đời đời nguyền rủa hắn.

Thật trớ trêu!

Sau khi Nguyễn Nhã dành thắng lợi, Lạc Vấn và tù binh toàn bộ bị áp giải về triều. Việc gã cấu kết với giặc cũng được tâu lên. Nỗi oan của cả nhà Lạc Thượng bảo ty, coi như đã được rũ bỏ. Họ dù ở dưới suối vàng, cũng có thể ngẩng cao đầu nhìn mặt tổ tiên.

Nhưng người hắn muốn gặp lại nhất, thì cả đời này dù có mong cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.

Nguyễn Nhã trải qua bao sóng gió, thăng trầm, đôi tay sớm cũng đã nhuộm đỏ. Bây giờ, hắn không còn thiết tha với chuyện triều chính, cuối cùng quyết định tâu vua xin được từ quan, giao trả lại binh quyền sống một đời bình lặng.

Cứ ngỡ ngày tháng ấy, có thể tiếp tục như thế mãi.

Cho đến cuối triều đại Tây Sơn, thời thế lâm vào loạn lạc, Nguyễn Nhã lần nữa được triệu kiến vào cung phò vua đánh giặc. Nhưng bây giờ thế giặc quá mạnh, hắn không trụ được mà thua trận, quân lính thương vong vô số. Bản thân bị truy đuổi, phải tháo chạy vào rừng.

Hắn mang một thân đầy thương tích, đi mãi cuối cùng lại trở về nơi Lạc Minh đã ngã xuống. Do vết thương quá nặng, không trụ nổi mà tử trận bên cạnh mộ của y.

Cứ ngỡ cuộc đời cứ như thế mà chấm dứt, hắn sẽ đến suối vàng tìm gặp Lạc Minh. Nhưng đến khi lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy bản thân trở thành vong hồn, hắn mới biết mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc.

Lúc theo chân đám vong hồn đi đến một cái đình, Nguyễn Nhã nhìn thấy một bà lão có gương mặt phúc hậu, trên khuôn mặt luôn thấp thoáng một nét u buồn. Không đành lòng mà hỏi chuyện về Lạc Minh.

Vị quan dưới âm ty có tên Mạnh Bà, nghe hắn nói sơ chuyện của mình, bà nhìn tên nhóc trẻ tuổi một lúc lâu, sau đó mở sổ xem qua một chút.

Gấp lại cuốn sổ, Mạnh Bà chỉ thở dài một hơi.

Vốn dĩ kẻ trước mặt bà, công lao to lớn, cứu nước cứu dân. Dù phạm tội sát sinh, cướp đoạt sự sống nhiều sinh mạng. Nhưng việc thiện hắn làm, là cứu cả một đất nước, cứu hàng vạn sinh linh. Vì vậy, vẫn có thể giúp hắn mở đường đầu thai vào một chỗ tốt, tiếp tục làm người.

Tên này vậy mà lại vì một người, mà muốn từ bỏ đầu thai, để bản thân dưới âm ty cùng người kia chịu khổ. Dù có chuyển kiếp, cũng chỉ muốn đi theo bảo vệ cho y.

Còn tên ngốc kia thì sao, y là một tội nhân phạm tội tự sát, làm hại thân thể cha mẹ ban cho, bao lâu nay đang chịu quả nghiệp mà bản thân đã tạo. Trả đủ rồi, mới được đầu thai trở lại. Nhưng cái người tên Lạc Minh này, trước khi mất đã nguyền rủa bản thân luôn phải nhớ đến chuyện của quá khứ.

Hai đứa trẻ này, đúng thật là hai kẻ cứng đầu!

Mạnh Bà không đành lòng, mà khuyên Nguyễn Nhã một câu:

- Chàng trai trẻ, bà già nói với ngươi một câu. Việc ngươi muốn làm, chính là bỏ đi con đường đầu thai của tận ba kiếp. Đi theo tên nhóc đó, không tim, không chết như vậy có khác gì một cái xác không hồn chứ? Suy nghĩ lại đi!

Suy nghĩ sao? Khi còn sống hắn phụ y, không những không bảo vệ được còn trực tiếp hại chết người mình yêu nhất. Hắn đã tự dằn vặt cả một đời, bây giờ có thể gặp lại, dễ gì sẽ bỏ qua cơ hội này chứ.

- Ta không oán, chắc chắn không oán! Cầu xin bà, số phận của ta, Nguyễn Nhã ta chắc chắn gánh được!

Vị quan âm ty biết bản thân không khuyên được, lắc đầu bất lực, đành dùng pháp lực rút đi sợi tơ tình từ trong ngực của hắn. Chén canh giúp quên đi ký ức, cũng lập tức được đổ đi.

Hắn tạm thời không thể đầu thai, vì vậy mà cùng Lạc Minh ở âm ty chịu phạt. Hai người ở chung một chỗ, nhưng lại không thể gặp nhau, chỉ có Nguyễn Nhã nhìn thấy Lạc Minh, còn Lạc Minh thì không thể biết kẻ kia sống chết thế nào. Chịu đủ khổ đau, từ ngày này qua năm nọ.

Đến khi tội nghiệp kiếp này đã xong, Mạnh Bà lần nữa đến gặp hắn. Trước khi mở ra một con đường khác dẫn hắn trở lại dương gian, bà còn cố ý nhắc nhở:

- Ta thấy đám trẻ các ngươi, thật không biết trân trọng người ở trước mặt. Chỉ đến khi nhắm mắt, mới hối hận chuyện của bản thân. Bây giờ ngươi có thể trở lại tìm y, nhưng nên nhớ cho kỹ, ngươi chỉ có ba kiếp. Trong ba kiếp này, cho dù có muốn cũng không thể yêu hay chết được. Trừ khi, ngươi khiến linh hồn Lạc Minh trong người y bỏ đi toàn bộ oán niệm, sợi tình trong tay ta mới có thể trả lại cho ngươi. Cố gắng lên nhé!

Nguyễn Nhã ghi nhớ lời của Mạnh Bà đem theo toàn bộ ký ức của tiền kiếp, lần nữa trở lại nhân gian.

Hắn phải bắt đầu lại với mọi thứ, sự thay đổi của xã hội, của con người. Không hề biết được người mình muốn tìm ở đâu, mặt mũi thay đổi thế nào.

Cũng may, Mạnh Bà thương cho kẻ si tình như hắn mà luôn cố tình để hắn gặp được quý nhân. Giúp hắn nhanh chóng trở lại kiếp sống hiện tại, sống cuộc sống không mấy vất vả. Cũng coi như trả lại phần phước đức mà hắn đã tạo ra ở quá khứ.