Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng

Chương 12-1




"Bành Bành……"



Nhìn cậu thanh niên ốm yếu gầy gò nằm trên giường bệnh, Tô Tử Mặc theo bản năng phát âm tên cậu nhóc vừa chơi đàn cùng mình vừa rồi.



Chính thời điểm Tô Tử Mặc gọi tên anh, người thanh niên gầy gò nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ thở đột ngột mở mắt ra!



Đôi mắt đó là kiểu như thế nào ……



Màu trắng?



Tô Tử Mặc quay đầu lại nhìn, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trắng dã, cũng không biết là bởi vì không có đồng tử, hay là bởi vì chính con ngươi có màu trắng nữa, tóm lại đó là một đôi mắt mang theo bệnh trạng và một màu trắng kỳ dị, chỉ cần liếc nhanh một cái cũng khiến cho trái tim lạnh lẽo.



Bởi vì bị Cao Dương và những người khác nhìn chằm chằm, Tô Tử Mặc cũng không cẩn thận quan sát "người" nằm trên giường bệnh, nhưng khi nhìn lại "người" đó một lần nữa, anh phát hiện đôi con ngươi màu trắng kỳ lạ lại một lần nữa nhắm lại.



Cùng lúc đó, trong phòng học âm nhạc, nơi sàn nhà trở thành một mớ hỗn độn, có tiếng đàn piano vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên!





Cửa kính của lớp học được mở ra từ ban đầu nhưng đột nhiên “Bang” một tiếng đóng lại, Trình Tĩnh Manh vừa bị ngã xuống sàn nhà nhanh chóng bò dậy và định mở cửa, nhưng thấy rằng cửa kính đã bị khóa lại hoàn toàn, không thể được mở bằng sức lực của con người được.



Tô Tử Mặc, người đã đàn tấu bản gốc và bản cải tiến trước đó, sớm phát hiện ra rằng tiếng đàn trong phòng học âm nhạc vẫn là "Nhạc phổ của người chết", nhưng lần này tiếng đàn vang lên là một phiên bản thứ ba hoàn toàn khác, rất khác so với trước hai phiên bản trước.




Ngay phía trước lớp học, những phím đen trắng của cây đàn piano đứng nguyên vẹn duy nhất trong phòng học thế nhưng lại chuyển động theo tiếng đàn, như thể có một đôi tay vô hình đang nhanh chóng đàn tấu!



Ở phiên bản piano này không có cảm giác thoải mái, dễ chịu, không có không khí sôi nổi, tươi vui, hơn nữa có nhiều đoạn hình như sai hoàn toàn, khi tiếng đàn trữ tình được nửa chừng thì đột ngột bật ra những nốt trầm hoặc đứt quãng …… Nó thậm chí có thể được coi là tiếng ồn.



Điều đó đủ để khiến thính giác của người bình thường không thể nghe được.



Tô Tử Mặc không cho rằng cái nhạc phổ này bị cải biên, trên thực tế lúc nãy khi cùng Bành Bành đàn tấu với nhau, bản nhạc được họ thay đổi rất nhiều, nhưng mục đích của việc thay đổi là để âm nhạc càng vui vẻ và hài hòa hơn.



Nhưng hiện tại, tiếng đàn không có cảm giác hài hòa, tiếng ồn ào không thể nghe được cứ lặp đi lặp lại, Tô Tử Mặc, người nghĩ rằng mình có năng lực chịu đựng giỏi, cũng cảm thấy việc ở trong một lớp học được bao quanh bởi tiếng nhạc này là một cực hình.




Điều khiến Tô Tử Mặc cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là mỗi khi có tiếng nhạc đột ngột vang lên, anh sẽ cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh, khuôn mặt của ông nội, bố và một số người khác trong gia tộc họ Tô luôn hiện lên trong tâm trí anh, cái cảm giác này rất khó có thể diễn tả được.



Có đau đớn, có khẩn trương, thậm chí có cả buồn bã ……



Tô Tử Mặc cảm thấy rằng anh không còn kiểm soát được cảm xúc của mình dưới tác động của âm thanh đàn piano, mà cảm giác bất lực này vẫn ngày càng tăng lên khi tiếng đàn tiếp tục mở rộng!



[Khả năng đặc biệt: Âm nhạc do chính tác giả đàn tấu sẽ khiến con người bùng nổ du͙ƈ vọиɠ thực sự, cũng có thể thu hút thêm càng nhiều khách hàng đến cửa hàng. ]




Nhìn vào một chuỗi ghi chú dài của "Nhạc phổ của người chết" ở trên tay, Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm một lúc lâu vào cột "Khả năng đặc biệt", có chút hiểu rõ mà "Ah" một tiếng nhỏ. Tô Tử Mặc cảm thấy có lẽ tiếng đàn piano trong lớp học lúc này mới chính là phiên bản thực sự của “Nhạc phổ của người chết”.



"A a a a —"



So với Tô Tử Mặc đang bị tiếng đàn ảnh hưởng, những người rèn luyện khác trong lớp bắt đầu không chịu đựng được nữa!




"Tại sao, tại sao chúng ta lại phải gặp phải loại chuyện này, tôi không chịu nổi…..." Người đàn ông trung niên vốn cẩn thận canh giữ bên cạnh, nhìn đơn giản lương thiện, cũng là người đầu tiên không chịu đựng được tiếng nhạc. Trong phòng học nhạc, ông ta ở hét lên vài tiếng,thanh âm càng ngày càng yếu dần đi, ông ta vừa đau đớn vừa nói: "Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Tại sao tất cả đều sống tốt như vậy, chỉ có tôi đột nhiên thất nghiệp? Làm sao có thể? Tiền cho vay thế chấp mua nhà biết bao giờ mới trả hết? Ngay cả lần này vượt qua thế giới Ác mộng thì sao? Lần sau vẫn là phải chết đi... Không thì chết luôn ở đây cho xong …... "



Nói rồi, người đàn ông trung niên nhìn thấy một vật sắc nhọn cách mình không xa do lúc trước bị rung động vỡ tan, lập tức sốt ruột bò về hướng đó.



"Tôi muốn sống! Tôi không muốn chết như thế này!" Một người rèn luyện khác ngay lập tức lao về phía Cao Dương, Cao Dương vừa mới cố gắng ổn định cơ thể của mình, nhưng vì bị vấp bởi bàn tay dang ra của người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên nắm chặt cánh tay đang cầm con dao của Cao Dương.



Còn người rèn luyện trung niên kia vốn dĩ muốn tìm cái chết bị đá sang một bên, nằm co quắp trên mặt đất, yếu đuối khóc thút thít.



“Anh Cao, chỉ cần anh có thể giữ được mạng sống cho tôi, anh có thể để tôi làm bất cứ điều gì!” Người rèn luyện ôm lấy cánh tay của Cao Dương dường như anh ta đang nắm lấy phao cứu sinh duy nhất trong đại dương và nói lớn, “Tôi biết anh rất giỏi, chỉ cần có thể sống sót, ta có thể làm trâu làm ngựa cho anh! "



“Biến đi!” Cao Dương bị ảnh hưởng đến việc cần dao, ném người rèn luyện xuống đất không do dự, thậm chí còn giơ chân lên, dẫm mạnh vào lòng bàn tay của người rèn luyện, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người rèn luyện đang kêu thảm thiết.