Mộ Đông

Chương 46





Sự ủng hộ mạnh mẽ của ông nội khiến Diệp Sơ Thần bất ngờ, điệu bộ ông nội vội vàng muốn gả Diệp Sơ Thần đi khiến cô không khỏi phàn nàn với Lâm Đông Thăng.

Hai nhà là người quen cũ, khi ăn tối cùng nhau, Diệp Sơ Thần không có hứng thú với chuyện chính trị, bố cô ngồi bên cạnh bố Tần Mộ Đông, nói chuyện về tài liệu vừa mới chuyển phát tới, cô chán nản đến mức không muốn nghe người bố mà cô từng kính trọng, người dùng tình cảm của cô như con bài mặc cả nói chuyện.

Điện thoại vang lên một tiếng "ting"

Lâm Đông Thăng - Gặp mặt người lớn thật rồi?

Diệp Sơ Thần chụp mấy món ăn thừa trên bàn, trả lời cậu ta -- Mình muốn đăng "Khoảnh khắc", viết status như nào thì phù hợp?

- - Cậu đăng cậu đã biết yêu, mình đăng mình đã biết thất tình.

Cô nhắn một icon kiểu "cút đi" xong thì đặt điện thoại trở lại trên bàn, Tần Mộ Đông liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Diệp Sơ Thần ở trước mặt mọi người bị anh nhìn chằm chằm, đỏ mặt cúi đầu: "Anh nhìn em làm gì?"

Tần Mộ Đông nắm lấy tay cô đặt trên đùi, siết chặt, cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói: "Anh hơi say rồi, tối nay em cũng có uống rượu, anh thấy chắc anh không chống đỡ nổi."

Diệp Sơ Thần liếm liếm đôi môi khô khốc, cầm ly nước lên uống một ngụm nước: "Không sao đâu, em đã bảo với bạn em hẹn sang hôm khác rồi."

"Em muốn thì cứ đi đi, lát nữa anh sẽ sắp xếp bên chỗ ông nội em."

Diệp Sơ Thần lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho anh xem - Không muốn, em muốn ở bên anh.

Tần Mộ Đông đọc xong dòng chữ đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào giao diện trò chuyện, cô rõ ràng cảm nhận được ngón tay của anh dùng lực, khiến cô cảm thấy hơi đau.

*

Ông nội mắng Diệp Sơ Thần hôm qua nửa đêm lẻn ra ngoài: “Con nhóc ranh này, ông nội cũng đâu phải ông già cổ hủ, bây giờ tự do yêu đương, hơn nữa thằng nhỏ Mộ Đông này đã yêu đương với cháu lâu như vậy rồi, mà cháu còn đi đứng gần gủi với Đông Thăng, là Mộ Đông không so đo với cháu, cháu đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả."

Diệp Sơ Thần liếc nhìn bố cô, người cũng đang nhìn cô, thấp giọng và không mấy hứng thú nói: "Được rồi, ông nội mau về nhà đi ạ."

“Con không về à?” Giọng ông nội nâng cao, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Hai tai cô hơi nóng, cô buộc mình phải bình tĩnh giải thích: “Hôm qua cháu chẳng phải đã nói với ông là hôm nay có một người bạn đến tìm cháu, bạn không có chỗ ở nên cháu phải về nhà sao!"

Vẻ nũng nịu của cô gái khiến Tần Mộ Đông cảm thấy bụng dưới có gì đó kỳ lạ, anh đứng cách cô không xa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm quyến rũ của cô khi trên giường.

Anh lắc đầu, dây thần kinh tê liệt vì rượu của anh hoàn toàn không thể kiểm soát được, cả tâm trí anh đều là câu nói "anh thúc vào em đi."

Bố của Diệp Sơ Thần đi tới: "Thần Thần…"

Diệp Sơ Thần nhún vai như không có chuyện gì xảy ra và nói: "Bố, không phải bố nói giao căn nhà lại cho con sao? Cách đây không lâu con đã xé hết ảnh của bố với mẹ rồi."

Cô dừng lại rồi nói: "Con cũng vứt hết đồ của hai người rồi, có vài loại giấy tờ khá quan trọng con đã gửi chuyển phát nhanh cho hai người, nhận được thì thanh toán nhé bố ~"

Bố mấy máy miệng, nhưng trước sự có mặt của mọi người, ông ta nói: “Trong tấm thẻ bố đưa cho con có hơn hai trăm nghìn tệ, đi học có chỗ nào cần tiêu tiền thì con cứ tiêu, bố nghe ông nội con nói bây giờ con còn đi làm thêm, con chưa đụng tới số tiền đó sao?"

Diệp Sơ Thần cười khẩy: "Bố à, tấm thẻ đó con đã gửi chuyển phát nhanh cho bố từ lâu rồi, xem ra bố đúng là người bận rộn có nhiều chuyện để quên ha."

Cô không muốn nói với ông ta quá nhiều nên đi tới trước mặt Tần Mộ Đông, nắm lấy cánh tay của anh và nói với ông nội: "Ông nội ~ cháu đã nhờ Tần Mộ Đông đưa cháu đến đó ạ."

Trước khi ông cô kịp trả lời, cô đã hào phóng chào tạm biệt mọi người.

Ông nội từ phía sau hét lên: “Cái con nhóc này, Mộ Đông đã uống nhiều như thế rồi thì sao còn chở cháu đi được?"

Diệp Sơ Thần nghiêng đầu hỏi Tần Mộ Đông: "Anh say rồi à?"

"Không có."

Diệp Sơ Thần quay người lại: "Ông nội, Tần Mộ Đông nói anh ấy không say, anh ấy không sao cả, nếu mà anh ấy say thì cứ để anh ấy ngủ ở phòng khách đi, dù sao ghế sofa mới mua cũng chưa từng có ai nằm đó ngủ."

Ngoại trừ phòng ngủ của cô, đồ đạc gì cô cũng vứt hết, căn bản chẳng hề có chiếc sofa nào cả.

Cô chỉ muốn nói với bố rằng cô đang sống một cuộc sống tốt đẹp và cô vẫn sống tốt khi không có gia đình.

*

Tần Mộ Đông đứng ở cửa chính, sững sốt nhìn vào căn nhà trống trải.

Diệp Sơ Thần nhún nhún vai, tùy ý ném chìa khóa xuống đất: “Đồ đạc trong nhà này em phải vứt lâu lắm mới xong hết, em chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ sắp xếp lại căn nhà, anh đến lúc này còn kịp nhìn thấy dấu vết cũ của nó."

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Mộ Đông lóe lên sự xót xa, không hiểu sao Diệp Sơ Thần lại cười lớn: "Anh biết không? Lúc Lâm Đông Thăng tới đây ánh mắt cậu ta còn rầu rĩ hơn anh, có phải đàn ông các anh rất dễ nảy sinh sự thương hại với mấy cô gái trẻ đáng thương ~ Sau đó thì không cách nào kiềm chế được mà nảy sinh tình yêu ~"

Tần Mộ Đông nghĩ đến lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động của Diệp Sơ Thần, anh uống rượu, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào cô, cô đỏ mặt cúi đầu, trong lòng có chút vui mừng khó giấu: "Anh đã nhìn em chằm chằm từ lúc bước vào nhà, rốt cuộc là anh đang nhìn gì vậy?"

"Tại sao Lâm Đông Thăng lại đến đây?" Anh hỏi.

Không người đàn ông nào muốn nghe bạn gái mình thường xuyên nhắc đến người đàn ông khác bên tai mình, và Tần Mộ Đông cũng không ngoại lệ.

"Cậu ấy đến đây để giúp em chuyển đồ, em không thể tự mình khiêng được." Cô không nghĩ Lâm Đông Thăng xuất hiện ở đây có vấn đề gì, trong suy nghĩ của cô, Lâm Đông Thăng là người thân, là người bạn siêu tốt của cô, từ xưa tới nay cô từng nghĩ đến giữa họ có bất kỳ sự mập mờ nào.

Về phần Lâm Đông Thăng, sau khi cô và Tần Mộ Đông ở bên nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của cậu ta dành cho cô đang thay đổi, nếu phải dán nhãn lên đó, cô nghĩ mình có thể là bạn tâm giao không phân biệt giới tính của Lâm Đông Thăng.

Đứng ngoài ban công, Tần Mộ Đông ôm chặt cô trong vòng tay, gió chiều thổi qua, trên người anh thoang thoảng mùi rượu, gậy th*t cứng rắn của anh ấn vào háng cô, anh hỏi: “Sau này anh mà không ở đây, em sẽ luôn liên lạc với cậu ta để nhờ giúp đỡ à?"

Không có ngữ điệu nào trong lời nói của anh, không thể nhận ra là đang vui hay giận.

Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh, trong mắt anh, hành động này giống như đang muốn được hôn hơn, anh cúi đầu, đôi môi họ dán chặt vào nhau.

Cô đưa tay ấn vào đầu anh, hôn rất lâu, mút môi và lưỡi của nhau, hơi thở nồng đậm mùi rượu, cô mê mẩn người đàn ông này đến mức toàn thân mềm nhũn, cả vách thịt mềm mại cũng đã ẩm ướt.

Tần Mộ Đông cúi người xuống, một tay ôm mông cô, một tay cọ xát hoa huy*t trong quần lót của cô, cơ thể cô run lên, quần lót ướt đẫm mật dịch, cô nhất thời không muốn rời khỏi môi anh, cô ôm lấy anh và hôn anh say đắm, bàn tay anh di chuyển từ mông đến ngực cô, xoa nắn bộ ngực săn chắc của cô gái.

Không thỏa mãn cọ xát qua lớp vải, lòng bàn tay ấm áp và thô ráp của anh luồn vào trong áo phông của cô, cởi áo lót của cô, xoa xoa đỉnh nhũ hoa của cô, tay anh nhéo vào đỉnh nhũ hoa tròn trịa, anh cảm thấy ngứa ngáy, anh muốn được hôn lên đỉnh nhũ hoa đáng yêu kia, nhưng Diệp Sơ Thần lại không cho phép miệng anh rời khỏi môi cô một chút nào.

Hai người kết thúc nụ hôn dài không thở nổi, cô quay người lại, anh vén váy cô lên, dùng ngón tay xoa bóp khe hẹp của cô, hoa huy*t ướt át tiết ra ngày càng nhiều chất lỏng, anh ôm cô thật chặt, gậy th*t anh ấn vào khe hở, cô thở hổn hển, không kiềm chế được mà bật ra tiếng "ưm".

Cô say mê ôm anh, áp môi vào môi anh, thì thầm: “Em sẽ không bao giờ phản bội anh, em cũng sẽ không bỏ rơi anh, Tần Mộ Đông, anh có yêu em không?”

"Yêu em."

Câu trả lời của anh khiến cô choáng váng mấy chục giây, anh say thật rồi, nếu không say, có lẽ cả đời anh cũng không nói được chữ "yêu em" này.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, có lẽ là do cơn say, ánh mắt dịu dàng đến chảy nước, giọng nói càng mê người hơn, nói: “Sau này nếu em có việc gì thì liên lạc với anh.”

Diệp Sơ Thần thích dáng vẻ say rượu của anh, bĩu môi: "Được rồi ~ sau này em đều xin phép anh rồi mới gặp cậu ta, có được chưa?"

"Được." Anh bế cô lên, cô kêu lên: "Anh làm gì vậy~"

"Làm em." Anh đẩy cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường, trong phòng chắc là mới được dọn dẹp gần đây, trong không khí tràn ngập mùi máy lọc không khí, cô ôm cổ anh, đôi mắt tràn đầy yêu thương: "Em bảo cậu ấy tìm một người giúp việc theo giờ để dọn dẹp cho em."

Tần Mộ Đông tự nhiên biết cô đang nhắc tới ai, anh hít sâu một hơi, cởi thắt lưng, hai chân quỳ phía trước hai chân cô, dạng hai chân cô ra hết cỡ, dục vọng đang vươn cao ngạo nghễ kia nhắm thẳng hoa huy*t mà nhẹ nhàng chà xát: "Hình phạt kép."

Anh vừa dứt lời, toàn bộ cây gậy th*t đã được đưa vào hang động sâu kín của cô, lực đẩy rất mạnh, vách thịt bao bọc gậy th*t chặt chẽ, bên trong tràn ngập mật dịch của cô, nơi ấy vừa mềm mại vừa khít chặt, anh ra sức cắm sâu vào, anh liếm mút bầu ngực cô, cô giữ lấy đầu anh, nói lời đầy thâm tình: "Tần Mộ Đông ~ Em yêu anh ~ a..."

Điện thoại bên gối sáng lên, tin nhắn của Lâm Đông Thăng -- Bài đăng "Khoảnh Khắc" đâu?

Anh mở khóa điện thoại di động của cô, lật người cô lại, trực diện với hoa huy*t, "Phụt" một tiếng, anh cắm cả thân gậy vào hoa huy*t cô.

Một giọng nói mạnh mẽ ra lệnh cho cô: "Em đăng ngay lập tức!"