Mỗi giây mỗi phút trôi qua lúc này, Thế Phong có cảm tưởng như anh đang ngồi trên đống lửa vậy. Vành mắt anh nóng rực lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Biết cô gái nhỏ đang phải chịu đựng đau đớn khó chịu vô vàn nhưng anh lại không thể nào tiến tới bên cạnh cô mà giúp đỡ cho cô được…
Anh rõ ràng là nhìn thấy đôi chân Thanh Yến đang run lên, mỗi bước chân cô bước đi đều như phải trải qua nỗi đau đớn cùng cực. Thế nhưng trên mặt cô vẫn luôn giữ biểu cảm hân hoan và tôn nghiêm của một cô gái dâng hương cần có…
Mẹ nó! Chó c-h-ế-t thật! Anh thật sự muốn g-i-ế-t người!
Cảm nhận được sát khí nặng nề từ người cậu Hai toả ra, chú Mẩn phải liên tục khuyên ngăn cậu Hai không cho cậu bước lên làm hỏng nghi lễ. Biết là cô Ba đang có gì chuyện gì đó không ổn, nhưng rõ ràng là cô Ba cũng đang cố gắng hết sức để có thể hoàn thành chu toàn nghi lễ. Nếu bây giờ cậu Hai tiến lên đó rồi đưa cô Ba đi, vậy thì khác nào cậu Hai đang phá hỏng hết mọi công sức và sự cố gắng của cô Ba trong suốt quãng thời gian vừa rồi.
Bây giờ tuyệt đối không thể lên đó đưa cô Ba đi được, cậu Hai phải giữ sáng suốt, chỉ còn một chút nữa là xong. Đưa cô Ba đi vào lúc này chỉ có hại chứ không có lợi, có khi còn làm hỏng luôn cả tương lai của cậu Hai và cô Ba sau này…
Cố gắng nuốt xuống sự sợ hãi vào trong lòng, chú Mẩn vẫn cố khuyên nhủ giữ cho cậu Hai bình tĩnh, giọng chú run run, chú khẽ nói.
– Cậu Hai… chỉ còn chờ dâng hương nữa là xong rồi… cô Ba đang rất cố gắng… cậu phải tin ở cô Ba.
Thế Phong nghiến chặt răng, giọng anh trầm như vọng lên từ dưới âm ti ai oán.
– Tôi biết. Cô ấy chỉ việc cắm nhang thôi, còn cắm mạng của kẻ khác… cứ để tôi lo!
Toàn thân như có dòng điện chạy qua, chú Mẩn bất giác thầm than ở trong lòng… phen này lại có máu tanh chảy xuống rồi… không biết là máu của ai đây?!
*
Hai người ở dưới lo lắng đến không dám rời mắt, còn Ba Yến ở trên đây cũng chưa một lần nào dám quay sang để cầu cứu. Mặc dù cô biết rất rõ là chân của cô có vấn đề, vấn đề ngay từ lúc vừa bắt đầu nghi lễ dâng hương kia kìa. Lòng bàn chân của cô lúc này như có cái gì đó đâm vào, không sâu, nhưng chi chít rất khó chịu, cũng âm ỉ đau nhói. Nhưng vào lúc này cô không được gục ngã, cũng không được dừng lại. Cơ hội tỏa sáng này chính là bàn đạp đưa cô đi xa, cô phải tận dụng, phải cố gắng hết sức, không phụ lòng mong đợi của những người đã hết lòng vì cô được…
Mà cũng may, cũng may cho cô là trước kia Đại Đại huấn luyện thể lực cho cô rất tốt, vậy nên bây giờ dù có đau thì cô cũng có thể chịu đựng được, không đến mức khóc lóc ngã ra ăn vạ.
Mẹ nó! Xong chuyến này, cô mà biết được đứa nào chơi xấu cô, cô phải bắt nó trả lại gấp bội, cô thề!
Nghi thức cuối cùng là ba quỳ chín lạy bái tạ tổ tiên nhà họ Trần, sau đó là tới dâng hương, kết thúc toàn bộ nghi lễ. Ba Yến cầm một nén hương lớn trên tay, cô trước là quỳ xuống, thực hiện nghi thức quỳ lạy. Nén hương khá to, quỳ lạy cũng trở nên mất sức, vậy nên lúc đứng dậy để thực hiện nghi thức cắm hương, cô phải chật vật lắm mới có thể đứng thẳng được trên đôi chân của mình…
Bước từng bước thật nặng nề, Ba Yến bước thật chậm tới trước ban thờ, tự tay cô cắm nén hương to vào lư hương, đồng nghĩa với việc nghi lễ dâng hương cũng đã hoàn thành. Mùi thơm của khói hương tỏa ra, lan khắp đại sảnh rộng lớn, hòa cùng tiếng kèn trống tưng bừng, tạo nên một không khí lễ hội thật hoành tráng và rộn ràng. Chỉ là, mồ hôi trên trán Ba Yến lúc này cũng đã bắt đầu túa ra, vành mắt cô đỏ hoe lên, không biết là vì cay khói nhang hay là vì lý do gì khác nữa…
Ba Yến gắng gượng bước thật nhanh ra khỏi đại sảnh, lúc này người người trong sảnh đều đang nhìn cô, cô không thể để bản thân ngã gục, cũng không thể để mình trở nên thất thố được.
Vừa thoát ra khỏi đại sảnh, cố gắng đi như bay xuyên tới hậu sảnh, lúc nhìn thấy A Ti đang cười toe toét nhìn cô, cô liền nhào vội tới cậu nhóc. Cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, chân cô đau quá, gắng gượng đến giờ phút này đã là quá sức chịu đựng của cô rồi!
Chỉ là khi cô còn chưa chạm được vào A Ti thì cả người cô đã ngã nhào vào lồng ngực rộng lớn của một người đàn ông. Anh ấy giữ chặt lấy cô, sau đó lại cúi người bồng cô ôm vào lòng, đôi chân thoăn thoắt chạy thật nhanh về phía trước trong ánh mắt ngập tràn tò mò của những người đang ở hậu sảnh.
Cậu Hai… người xuất hiện bảo vệ cho cô khi cô chật vật nhất… luôn luôn là cậu!
Có lẽ là ý Trời rồi, cô rõ ràng chọn không sai, cô không hề sai!
*
Bàn chân của Ba Yến được bao bọc bằng lớp vớ trắng mỏng, cô đã thử cố rút chân ra khỏi giày vải nhưng sự thật là quá đau, đau đến mức gân xanh cũng nổi hết lên trên da thịt, vậy nên cô liền từ bỏ. Cảm giác dưới chân của cô rất kỳ lạ, nó nhói nhói, ngưa ngứa, cũng lại rất đau. Mà chiếc vớ cũng vì mang quá lâu, bị ém quá mạnh nên vải của vớ dường như đã dính chặt vào lòng bàn chân của Ba Yến, tạm thời không thể nhúc nhích chân được.
Thầy Lệ được “bế” đến rất nhanh, lúc thầy bước vào phòng, nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của cậu Hai, thầy sợ đến hãi hùng. Trong lòng thầy thầm than… lại chuyện quái quỷ gì xảy ra nữa đây?!
A Ti mếu máo khi nhìn thấy thầy Lệ, cậu nhóc kêu lên.
– Thầy Lệ cứu… cứu cô chủ của con… cứu cô chủ của con đi thầy!
Thầy Lệ chưa nóng đã vã mồ hôi, thầy gật đầu bảo để thầy xem, sau đó thầy bước đến chỗ ngồi của Ba Yến, không cần hỏi thầy cũng đoán được một chút tình hình hiện tại.
Ngồi xổm dưới đất, thầy nâng chân của Ba Yến lên nhìn, không thấy vết thương ngoài da, nhưng mặt mũi của cô thì lại trắng bệch vì đau đớn, không rõ là vì nguyên nhân gì. Thầy Lệ tạm thời chưa đoán được là Ba Yến bị gì, lúc này chỉ có thể ngước lên mà hỏi cô.
– Cô Ba bình tĩnh… à ừm…
Hỏi không hết câu, thầy Lệ lúc này đột nhiên quay sang nhìn cậu Hai, vai thầy thoáng run lên, thầy ngập ngừng e dè, đề nghị.
– Cậu Hai… ừm thì… cậu có thể cách xa tôi một chút không. Tôi… để tôi có thể… nhanh chóng giúp cho cô Ba…
Thế Phong hiểu được tâm lý của thầy Lệ, chẳng qua là anh vì lo lắng cho Ba Yến quá mức nên quên mất luôn chuyện người khác cảm thấy sợ hãi mình. Lúc này anh liền gật đầu, sau đó tự giác lui về sau, đứng cách xa thầy Lệ và Ba Yến một khoảng cách, nhưng cũng đủ gần để anh có thể nhìn thấy rõ được tình hình của bọn họ.
Lúc cậu Hai lùi về sau thì bà Út Lựu, bà Ba cũng vừa hay nghe tin mà chạy tới. Đáng lý Trân Quý và Hai Hạnh cũng vào xem, nhưng Thế Phong vì chướng mắt bọn họ nên không cho vào. Trong phòng đã chật, cho nhiều người vô tích sự vào cũng không giúp cho Ba Yến giảm bớt đau. Tốt nhất nên ở ngoài hết đi, phiền phức!
Thầy Lệ cũng không để ý đến chuyện người ra người vào, thầy lúc này chỉ tập trung vào Ba Yến, thầy hỏi tình hình của cô.
– Cô Ba… không rút chân ra được phải không? Chân cô bị tê liệt hay là thế nào?
Ba Yến rất muốn được cậu Hai ôm để giảm đau, nhưng cô biết thầy Lệ sợ áp khí trên người cậu Hai, vậy nên cô cũng không dám đòi hỏi, chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Môi run lên, cô tự mình lau mồ hôi trên trán, cô run rẩy trả lời.
– Chân con đau lắm, giống như bị gai nhọn đâm vào vậy thầy… cứ nhúc nhích chân là đau… con không dám rút chân ra…
Thầy Lệ gật gù, vừa rồi thầy có sờ kiểm tra xung quanh giày vải. Giày vải rất mềm, đế giày không quá cứng, sờ không thấy gì. Nhưng mà theo thầy đoán thì rất có thể là Ba Yến bị cái gì đó giấu ở lớp đế giày đâm vào da thịt của lòng bàn chân, vậy nên cô mới cảm thấy đau tới như vậy…
– Tôi hiểu rồi, bây giờ cô Ba chịu đau, tôi rút chân cô Ba ra trước nhé? Hoặc nếu như cô Ba không chịu được, tôi sẽ cắt giày vải để kéo chân cô Ba ra…
Ý còn chưa dứt, bà Út Lựu đã lên tiếng can ngăn.
– Không được cắt giày! Đây là giày gia truyền để lại, cắt cái gì mà cắt!
Cậu Hai đã cố nhịn xuống từ nãy tới giờ, lúc nghe bà Út Lựu nói, cậu như bốc hỏa, sát khí tăng vọt, cậu quát lớn.
– Tôi có lệnh, thầy cứ cắt! Ai dám nói gì, tôi chịu!
Thầy Lệ là thầy thuốc, việc cứu người là quan trọng nhất, còn cái chuyện gia đấu gì đó, thầy thật lòng không muốn để tâm tới. Bây giờ đã có lệnh của cậu Hai, thầy còn sợ gì nữa mà không dám cắt. Thầy mà không cứu được cô Ba, để cô Ba có chuyện gì, cậu Hai chắc chắn sẽ cắt cổ thầy!
Bà Út Lựu sau khi quay người nhìn cháu trai, toàn thân bà đột nhiên rét run cầm cập, lời muốn nói đều trôi hết vào trong cuống họng, nghẹn ứ lại một đống. Thánh thần ơi, bà có cảm tưởng như chỉ cần bà nói thêm một lời nào nữa thì thằng cháu trai của bà sẽ “x-i-ên” bà ngủm củ tỏi ngay lập tức!
Bà Ba cũng biết cậu Hai đang nóng ruột vì Ba Yến, bà liền thức thời lôi bà Út sang một bên, lặng yên đứng nhìn như người vô hình.
Thầy Lệ lúc này bắt đầu dùng kéo cắt một đường từ thân giày đi xuống, vì là giày vải nên cắt khá dễ dàng. Lúc kéo được chân của Ba Yến ra, sắc mặt cô đã trắng tới mức không còn đọng lại được một giọt máu…
Giày vải được kéo ra rồi rơi trên đất, nhìn vào liền thấy miếng lót giày bằng bông mỏng cũng rơi hẳn ra ngoài, đã vậy còn rách nữa. Miếng lót giày mỏng manh bẹp dí nhăn nhúm lại, loáng thoáng còn nhìn thấy cả máu…
Chỉ là hình ảnh dưới lòng bàn chân của cô Ba Yến lúc này mới chính là thứ dọa cho mọi người phải hãi hùng đến mức run tay run chân…
Vớ trắng dính sát vào lòng bàn chân Ba Yến, máu tươi thấm vào vớ, loang lổ từng mảng máu nho nhỏ trông rất kinh khủng. Mặt dưới của chiếc vớ, ngoài thấm máu thì còn nhìn thấy được kha khá những hạt li ti nho nhỏ giống như vụn vỡ của thủy tinh đang dính vào. Mà nhìn lại đôi giày vải vừa rơi ra, ở trên lớp đế giày vừa vặn cũng có một lớp thủy tinh li ti vụn vỡ giống như thế…
Theo như phán đoán của thầy Lệ thì lớp thủy tinh li ti nằm trên lớp đế giày này là đâm xuyên qua miếng lót giày bằng bông mỏng kia rồi xuyên tới lớp vải của vớ, tiếp đó mới đâm trực diện vào da thịt mỏng manh của Ba Yến. Đây là một quá trình đủ lâu để đâm xuyên qua nhiều lớp vải… và cũng đủ thâm độc để hạ gục lòng bàn chân của một người phải hoạt động nhiều bởi lớp thủy tinh li ti tưởng chừng như vô hại này…
Mẹ nó! Chơi cú này là quá tàn nhẫn và thâm độc rồi, đến là thầy thuốc như thầy Lệ mà còn không thể chấp nhận được… đây là muốn lấy mạng người ta à?!