Mợ Hai Kỳ Bí Truyện

Chương 7




Cứ như vậy đều đặn ba ngày một lần, Ba Yến sẽ đến lấy lại mặt dây chuyền, sang ngày hôm sau lại đến đưa mặt dây chuyền lại cho cậu Hai. Cậu Hai cũng không hỏi lý do vì sao Ba Yến làm như vậy, nếu cô muốn thì anh sẽ để cho cô làm, vì chí ít thì anh biết mặt dây chuyền này của cô sẽ không gây hại cho anh.

Nhưng chuyện Ba Yến cứ đến đưa rồi lấy mặt dây chuyền cũng sinh ra một vài chuyện kỳ bí, mà đặc biệt nhất đó chính là chuyện áp khí trên người cậu Hai bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống một chút ít. Chuyện này cũng không phải do cậu Hai phát hiện ra, mà người phát hiện ra lại chính là A Đông, người thân cận nhất bên cạnh cậu Hai.

– Chú nói… áp khí trên người tôi có dấu hiệu giảm xuống?

A Đông kích động còn hơn cậu Hai, anh gật đầu nghiêm túc xác nhận.

– Đúng vậy thưa cậu Hai, là tôi để ý một thời gian rồi, bữa nay chắc chắn mới dám nói với cậu. Cậu có nhớ hôm qua trên đường đến nhà xưởng, có một cậu nhóc bán vé số đã tới mời cậu mua không?

Cậu Hai gật đầu, cậu ngờ vực trả lời.

– Ừ thì nhớ. Nhưng điều này cũng có chứng minh được gì? Bình thường trẻ con cũng không hẳn là đứa nào cũng sợ tôi.

A Đông lại tiếp tục giải thích.

– Chứng minh được chứ cậu, bởi vì hôm qua tôi có hỏi thằng bé bán vé số là thằng bé có thấy cậu đáng sợ không? Cậu biết thằng bé trả lời thế nào không… là không thấy đáng sợ lắm. Chưa hết, cụ già đi chung với thằng bé còn nói với tôi là cậu rất đẹp trai, chắc vợ cậu phải là người đẹp lắm mới xứng với cậu… Đó, cậu thấy chưa, bình thường đến nhìn cậu mọi người còn không dám nhìn, vậy mà hôm qua còn có người khen cậu đẹp trai. Tôi đã nói mà cậu Hai không tin, áp khí trên người cậu bắt đầu giảm xuống rồi, mặc dù giảm rất ít nhưng thực sự là có giảm, có giảm mà!

Cậu Hai nghe A Đông nói, lại nhìn thấy sự kích động mừng rỡ hiện rõ lên trên mặt của A Đông, sự hoài nghi trong cậu bắt đầu dáy lên, cậu cũng dần tin tưởng lời của A Đông vừa nói.

Đúng thật là dạo gần đây cũng có một số người dám lại gần cậu, chẳng qua là cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ không biết nên mới đến gần cậu, hoặc là có sợ cậu nhưng vẫn cố gắng đến gần cậu vì một mục đích nào đó. Bây giờ nghe A Đông nói như thế, cậu lại bắt đầu sinh ra tin tưởng, tin tưởng vào những gì mà A Đông đã cảm nhận được…

Cơ thể của A Đông cũng đặc biệt, cũng vì đặc biệt nên mới có thể tiếp xúc thân cận bên cậu Hai mà không sợ áp khí trên người cậu Hai toả ra gây áp lực. Vậy nên nếu A Đông đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn đó là sự thật, bởi vì A Đông sẽ không nói dối cậu Hai, cũng sẽ không nói bừa chỉ để làm cậu Hai vui lòng.

Dưới ánh mắt mừng rỡ của A Đông, Thế Phong cũng bắt đầu cảm thấy dao động vui mừng ở trong lòng. Anh lúc này im lặng suy nghĩ, trong đầu vô thức nhớ đến mặt dây chuyền của Ba Yến, một suy nghĩ nào đó táo bạo hiện ra, anh dường như đã tìm ra được câu trả lời cho nguyên nhân mà cơ thể anh có sự thay đổi. Nếu anh đoán không nhầm thì là do mặt dây chuyền ngọc bội kia của Ba Yến đã giúp anh, giúp anh hút đi áp khí nặng nề từ cơ thể… chắc chắn là như vậy rồi!

– A Đông… nếu tôi nói là nhờ cô Ba mà áp khí trên người tôi giảm xuống thì chú có tin không?

A Đông kinh ngạc, anh ấy vội hỏi lại.

– Cậu Hai nói… chuyện này là nhờ cô Ba? Bằng cách nào chứ?

Thế Phong tin tưởng A Đông, vậy nên có những chuyện mặc dù anh không thể nói cho người ngoài biết, nhưng với A Đông thì có thể.

– Thời gian trước, cô Ba có cho tôi một miếng ngọc màu trắng, miếng ngọc của cô Ba rất giống với miếng ngọc trước kia mà Ngao sư phụ đã từng cho tôi. Chú có còn nhớ miếng ngọc bị vỡ kia của tôi không?

A Đông gật đầu lia lịa.

– Nhớ, tôi nhớ! Là miếng ngọc màu trắng bị vỡ tan tành phải không? Mảnh vỡ của miếng ngọc đó tôi vẫn còn giữ cho cậu…

Thế Phong gật đầu, giọng nói của anh nghiêm nghị hơn rất nhiều.

– Ừ, chính là miếng ngọc đã vỡ đó. Cô Ba cũng cho tôi một miếng y như vậy, cô ấy bắt tôi giữ miếng ngọc ở trong người, không được để lạc mất. Cứ cách ba hoặc bốn ngày thì cô ấy tới tìm tôi lấy lại miếng ngọc, sang ngày hôm sau thì đưa lại cho tôi…

Dừng chút, Thế Phong lúc này đột nhiên nhìn thẳng vào A Đông, anh hỏi, hỏi một câu hỏi cực kỳ hốc búa.

– Chú nghĩ thử xem, sự khác nhau giữa hai miếng ngọc này là gì? Cùng một tác dụng là hút đi áp khí trên người tôi, nhưng miếng của Ngao sư phụ cho tôi thì lại vì không chịu được áp khí hút vào mà vỡ nát. Trong khi miếng của cô Ba cho tôi thì lại không sao, ngược lại còn giúp tôi hút bớt đi áp khí nặng nề. Vấn đề là ở đâu, chú nhìn ra được không?

A Đông là người thông minh, chỉ cần suy nghĩ qua một chút, anh ấy đã liền có câu trả lời.

– Vấn đề không nằm ở hai miếng ngọc, mà vấn đề là nằm ở cô Ba Yến. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì không phải là miếng ngọc chịu không được áp khí của cậu. Mà là do không có Ngao sư phụ giúp miếng ngọc tiêu trừ đi áp khí mà miếng ngọc đã hút vào, vậy nên miếng ngọc mà Ngao sư phụ cho cậu mới bị bể nát..

Thế Phòng gật đầu tán thưởng, đáy mắt xoẹt qua tia vui mừng không giấu giếm.

– Thông minh lắm! Vấn đề là nằm ở cô Ba Yến… vậy nên chú giúp tôi… điều tra kỹ càng và cận kẽ về cô Ba Yến thêm một lần nữa… chắc chắc sẽ phát hiện ra được cô Ba này là ai. Cô Ba không thể tự nhiên mà đến đây, cô ấy tiếp cận tôi là vì có mục đích… chú phải điều tra cho kỹ. Bất kể là đồ vật hay là con người mà có thể giúp cho tôi tiêu trừ đi áp khí… tôi đều muốn giữ lại ở bên mình. Dù là vô dụng hay thật sự hữu dụng, dù là ép buộc hay là giam giữ thì đều phải giữ lại… nhất định phải giữ lại!

– Dạ!

*
Ba Yến với bà Năm nói chuyện rất hòa hợp, hai người làm quen với nhau, sau đó đều đặn vài ngày lại gặp nhau nói chuyện tán dốc. Bà Út Lựu cho rằng hai người các cô có thân phận hèn mọn giống nhau nên mới nhanh chóng làm thân được với nhau. Mặc kệ bà ấy nói gì, Ba Yến với bà Năm vẫn sống rất vui vẻ và lạc quan, không quan tâm tới miệng lưỡi thế gian hiểm độc.

Bà Năm nấu bún bò rất ngon, Ba Yến ăn đến no căng bụng, cô đặt đũa xuống bàn, uống cạn một cốc trà đá, cảm giác sảng khoái đến từng lỗ chân lông. Lúc này, Ba Yến mới ngước mắt nhìn bà Năm, cô cảm thái khen ngợi.

– Bà Năm… con nghĩ là bà nên đi mở quán bún bò để bán… chứ ngon quá trời ngon rồi… không ra bán thì phí của trời quá.

Bà Năm cười tươi tắn, bà nói với Ba Yến.

– Cô Ba khen chi khen dữ vậy, tôi tưởng tôi nấu ngon thiệt rồi ra mở tiệm nữa thì ế sạt nghiệp.

– Nhưng ngon thiệt mà, con nói ngon thì chắc chắn là ngon.

Bà Năm cũng không từ chối nhận lời khen ngợi của Ba Yến, bà cười rất tươi, giọng nói lại rất dịu dàng.

– Trước kia ông chủ cũng khen tôi nấu bún bò ngon… chỉ tiếc là bây giờ ông ấy lại không thể ăn món ăn tôi nấu được nữa…

Trong lời nói của bà Năm nghe ra rõ được sự tiếc nuối, cũng nhìn thấy được sự nhớ thương của bà Năm dành đến cho ông chủ, ba của cậu Hai…

Mà nhắc đến ông chủ, Ba Yến lại cảm thấy tò mò, bởi theo thông tin ít ỏi mà cô được biết thì ông chủ phải lớn tuổi hơn bà Năm rất nhiều, không hiểu sao bà Năm lại có vẻ thương nhớ ông chủ nhiều tới như vậy.

Đã tò mò thì cô sẽ lựa lời mà hỏi, cô nghĩ chắc là bà Năm cũng sẽ nói cho cô biết mà thôi.

– Bà Năm… tình cảm của bà với ông chủ… thật là tốt!

Nghe Ba Yến nhắc đến ông chủ, ánh mắt bà Năm đong đầy sự yêu thương, bà như nhớ đến hình ảnh người đàn ông của đời mình, giọng bà cất lên tràn ngập hoài niệm.

– Ừ, tôi với ông chủ sống với nhau rất tốt, sau này anh ấy bị bệnh, anh ấy cũng chỉ muốn tôi ở bên cạnh chăm sóc. Điều tôi tiếc nuối nhất là tôi không thể sống chung hạnh phúc với anh ấy lâu hơn, thời gian chung sống chỉ hơn một năm… thật sự là quá ít ỏi. Ông chủ là người kéo tôi khỏi hố đen, đời này tôi chỉ có cảm tình với một mình anh ấy… mãi mãi cũng chỉ có một mình anh ấy.

Ba Yến đã từng đến thăm ông chủ, mặc dù ông ấy bây giờ đang bệnh liệt giường, thần trí không tỉnh táo, nhưng có như thế cũng không giấu đi được đường nét gương mặt tuấn tú của ông. Mà theo như sự hoài niệm của bà Năm lúc này, vậy thì cô đoán là bà Năm với ông chủ đã từng có đoạn thời gian sống với nhau rất hạnh phúc, chỉ tiếc là hạnh phúc kết thúc quá nhanh…

Bà Năm vô cùng hoài niệm về ông chủ, mặc dù cứ cách một hai ngày là bà sẽ lại tới thăm ông ấy, nhưng thời gian thăm bệnh ngắn ngủi như vậy, có lẽ là không đủ cho bà hài lòng. Mà cũng không trách được người nhà họ Trần khắc khe, bà Năm chỉ là vợ bé sau này, hiện tại còn không có con nối dõi bên gối. Bà sống yên ổn được đến giờ đều là nhờ vào sinh mệnh yếu ớt kia của ông chủ, ông chủ còn thì bà còn, ông chủ mà mất, vậy thì bà càng khổ thêm. Thân phận của bà éo le như vậy, vậy nên cũng không thể bắt người nhà họ Trần này xem trọng bà được.

Trong lúc Ba Yến và bà Năm còn đang hoài niệm về những suy nghĩ trong lòng mỗi người thì đột nhiên ở bên ngoài lúc này, một người làm chạy nhanh tới, hớt ha hớt hải thông báo một tin giật gân.

– Bà Năm… bà Năm… bà tới phòng bệnh của ông chủ liền đi… Ông chủ… ông chủ… sắp không qua khỏi rồi!

Cả bà Năm và Ba Yến đều đứng bật dậy, tay bà Năm run run, hai mắt bà mở to, giọng kích động gần như hét lên.

– Sao? Cô nói ông chủ làm sao? Trời ơi!

Còn chưa kịp nghe người làm trả lời thì bà Năm đã không chịu được mà lảo đảo ngã ngang qua một bên, may là có Ba Yến đỡ kịp. Người làm cũng phụ Ba Yến đỡ lấy bà Năm một tay, lúc này, người làm mới có cơ hội giải thích rõ ràng.

– Bà Năm bình tĩnh… lúc này bà phải bình tĩnh! Nghe nói… nghe nói là ông chủ bị trúng độc… tình hình nguy kịch lắm… bà Hai với bà Ba cũng tới phòng ông chủ rồi. Bây giờ bà tới đó liền đi, nhanh đi bà!

Trúng độc? Đang yên đang lành sao ông chủ lại trúng độc lên cơn nguy kịch?

Ôi… hay chẳng lẽ là chiến trường gia đấu bắt đầu thật rồi sao? Ôi trời, chắc chắn là như vậy rồi!