Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 24: Hot search




Sau ngày tuyển thành viên của câu lạc bộ, cho dù là sinh viên năm nhất hay là năm ba cũng đều bận rộn.

Kể từ ngày gặp sự cố ở phòng chụp hình Giang Thủy, Yến Kinh Nhiên không nhận được công việc làm thêm người mẫu nào nữa, nói chính xác là, không có nhiếp ảnh gia hoặc phòng chụp hình nào dám mời hắn cả, không cần đoán cũng biết, hầu hết những người này đều đã bị Dụ Thư cảnh cáo qua.

Không có nguồn thu nhập chủ yếu, Yến Kinh Nhiên chỉ đành phải làm liều một phen, đem mấy tấm hình được chụp cách đây không lâu đăng lên Weibo cá nhân.

Đợi khi đăng xong, suy nghĩ một chút, hắn lại đăng thêm một cái, bổ sung thêm hai tấm ảnh cùng một câu nói.

Toàn bộ ảnh chụp đều là Thẩm Vụ Bắc chụp cho hắn vào hôm Quốc Khánh, chưa nói đến có bao nhiêu kỹ xảo, nhưng đều là tràn ngập tình cảm, còn câu nói kia, hắn hy vọng là Thẩm Vụ Bắc có thể nhìn thấy.

Chẳng qua điều mà hắn không ngờ tới là, vừa mới tỉnh dậy, Weibo của hắn liền đã được lan truyền một cách chóng mặt.

"Tiểu Yến! Ngoạ tạo ngoạ tào mau xem nè! Mày lên hot search rồi!"

Trần Trác vốn đang vừa chơi điện thoại vừa đánh răng, khi nhìn thấy bài hot search kia, đều kinh ngạc đến suýt chút nữa nuốt ngụm bọt nước vào bụng: "Má ơi, không biết là ai đưa Weibo của mày lên "quảng trường" Weibo, số bình luận trong bài đăng Weibo của mày bây giờ đều đã lên mấy chục nghìn rồi đó!"

Yến Kinh Nhiên vừa mới mơ màng mở mắt, hắn nghe như vậy, nháy mắt liền giật mình một cái: "Bài đăng nào?"

"Là cái bài 'Khi nhìn thấy em trong mắt liền có ngôi sao' ấy." Trần Trác đánh răng xong, nhìn Yến Kinh Nhiên cười hề hề, "Cái từ "em" này chắc không phải là chỉ học muội Thẩm đâu nhờ."

"..."

Yến Kinh Nhiên hoàn toàn bị hắn dọa tỉnh ngủ, vội vàng lấy điện thoại bật lên xem, đúng như dự đoán, tất cả bình luận và đánh giá đều là 99+.

Dưới khu bình luận đều là mượn chỗ để bộc lộ tình cảm và chúc mừng.

"Chắc chủ thớt cũng phải yêu người chụp ảnh nhiều lắm, thật sự toàn bộ chữ thích như là đều được viết hết trong ánh mắt đó vậy."

"Đây là thầm mến nhưng không dám nói ra cửa miệng sao, a a a mình cũng vậy nè, thích cô ấy lâu lắm rồi, nhưng lại không dám nói, sợ nói ra thì không thể làm bạn được nữa."

"Cái gì mà trong mắt có ngôi sao, rõ ràng là trong mắt có em á."

Nhìn thấy những câu này, Yến Kinh Nhiên đều đã mặt đỏ đến tận mang tai.

Nếu như Thẩm Vụ Bắc mà thấy được, thì cái này không khác gì tỏ tình là mấy.

Nhưng thật vô lý a, sao cộng đồng mạng có thể nhìn ra được hắn thích người chụp ảnh?



Hắn lướt một mạch xuống dưới, rốt cuộc tìm ra được câu trả lời.

Một tài khoản tên là "Tiểu pháo hoa", gửi vào trong khu bình luận một tấm hình, trong hình là tấm lưng của Thẩm Vụ Bắc khi đang chụp hình cho hắn.

Thiếu nữ có thân hình ưu việt, đôi chân vừa dài vừa thẳng, một tay tùy ý cầm camera, nửa khuôn mặt thờ ơ lộ ra ngoài, từ tư thế cho đến thần thái của cô, đều có thể nhìn ra đây là một nhiếp ảnh gia mới vào nghề.

"Lại còn có thêm một góc chụp khác! @Cơ hữu tới nhanh, xem tối nay tao tìm được báo vật gì này, kí lùm mé tao đu CP hai người xa lạ mày ạ."

"Tôi có loại trực giác, con bé này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp mắt!"

Sau đó tên tài khoản "Tiểu pháo hoa" liền trả lời lại: "Xinh đẹp dễ thương lắm luôn á!!! Hai người đều là sinh viên của trường chúng tôi, với lại tôi đều đã sớm là fan của CP 'Nòng ngắm 8x' rồi đó!!!"

"Oa bọn họ đã là người yêu rồi sao?"

"A còn chưa phải... Lẽ ra tôi không nên ở trước mặt chính chủ múa may như vậy, tôi sai rồi."

"Đều như vậy rồi mà còn chưa phải? Trời ơi, không phải là Nhiên Nhiên của chúng ta đang yêu thầm nữ sinh này sao, a a không muốn a, tôi không muốn nhìn tình yêu của Nhiên Nhiên không được đáp lại."

"Khó trách vì sao Nhiên Nhiên lại nói 'Khi thấy em trong mắt liền có ngôi sao', cả nhà ơi đây rốt cuộc là đường hay là thủy tinh vậy hu hu hu."

Nhìn đến bình luận này, Yến Kinh Nhiên nhướng mày.

Không biết vì sao, cái người tên "Tiểu pháo hoa" này lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

Hơn nữa lúc đó ngoài hắn với Thẩm Vụ Bắc ra, hình như cũng chỉ có ba người khác.

Ánh mắt của Yến Kinh Nhiên đình trệ một chút, cười như không cười mà nhìn về phía Trần Trác.

Trần Trác thầm hiểu, vội vàng nhấc tay: "Không phải tao chụp! Cũng không phải tao lan truyền!"

Không phải Trần Trác, Ân Đồ căn bản không có hứng thú gì với loại chuyện này, vậy cũng chỉ còn lại có Bành Bồng.

Giỏi lắm, tiểu pháo bông nổ bùm bùm đúng không?

Yến Kinh Nhiên chậc một tiếng, không có ý định đáp lại những bình luận lung tung này.

Nhưng mà đúng lúc hắn đang chuẩn bị cất điện thoại di động vào thì hộp thư công việc của hắn bỗng nhiên nhận được một tin nhắn email.

Nhìn tên người gửi ở phía trên, hắn sững sờ một lúc, xác định nhiều lần mới dám tin mình không nhìn lầm.

"Trời **!" Yến Kinh Nhiên kinh ngạc thốt lên, sau đó dưới ánh mắt như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ của Trần Trác, hắn cố nhịn xuống, cũng không thể nào đè xuống được khóe miệng đang nhếch lên, hắn hít sâu một hơi, cong cong môi, "Người anh em, hình như tao nhận được công việc mới rồi."

"Thật hả?!" Trần Trác vui vẻ nói, "Là nhà nào vậy?"

"Là nhà tạp chí thời trang hành xử hơi khác người "Loveher" đó, bọn họ mời tao làm người mẫu lâu dài của họ." Yến Kinh Nhiên, "Đoán chừng là bởi vì nhìn thấy trang chủ của tao trên hot search ấy."

"Trâu bò, tiểu Yến thật trâu bò, tao nhớ không lầm thì phòng chụp hình Giang Thủy cũng không dám chọc vào nhà tạp chí này." Trần Trác giơ ngón cái lên, "Học muội Thẩm thật sự là phúc tinh của mày a."

Nhắc tới Thẩm Vụ Bắc, Yến Kinh Nhiên cũng mỉm cười theo: "Tao cũng cho là như vậy."

Từ khi Thẩm Vụ Bắc tới thành phố A, tất cả vận rủi của hắn dường như đều đang dần dần biến mất, hồi tưởng lại những ngày được ở chung với cô, dù chẳng qua chỉ là nghĩ lại thôi, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ rồi.

Thấy hắn cười ngây ngô, Trần Trác nhìn hắn trìu mến một cái, nghĩ đến cái gì: "Tiểu Yến, hồi trước lúc học muội Thẩm đánh dấu mày, do suy xét đến tình trạng cơ thể của mày nên tao mới không hỏi mày chuyện này."

"Chuyện gì?"

Yến Kinh Nhiên vừa lên tiếng đáp lại, vừa xuống giường rửa mặt.

Hắn cầm bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng ra, mới vừa cúi người xuống, liền nghe giọng nói của Trần Trác vang lên phía sau lưng: "Quên hỏi mày, lúc học muội Thẩm cắn mày thì mày có cảm giác gì, có cứng không?"

"Phụt..."

Yến Kinh Nhiên phun nước súc miệng ra ngoài.

"Mày có bệnh đúng không?" Yến Kinh Nhiên lau miệng một cái, quay người lại cười khẩy, "Mày không biết là có cảm giác gì à?"

Trần Trác nhún vai, không kiêng kỵ chút nào mà nói lên lời cợt nhả: "Mày với tao lúc đó không giống nhau, khi tao bị đánh dấu sau gáy, cmn trong đầu tao đều là muốn bị cô ấy **."

"..."

"Tiểu Yến." Trần Trác nhéo mặt của Yến Kinh Nhiên một cái, trong lòng có kết luận, không khỏi bật cười, "Hai tụi mình là gì a, thẳng thắn một chút không được à? Nói thật đi, chuyện hot search mày định nói như thế nào với học muội Thẩm đây? Nếu không thì mày nhân cơ hội đi tỏ tình đi."



"..."

Yến Kinh Nhiên không nói mà nhìn hắn một cái, một lát sau, hắn đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Nó lộ liễu đến như vậy luôn à?"

"Đừng lộ liễu quá như vậy có được không!"

Trần Trác ha ha một tiếng: "Hồi Quốc Khánh đi ra ngoài chụp hình, ánh mắt của mày đều sắp dính vào người của học muội Thẩm luôn mà, cái đêm uống say, mày và em ấy làm gì thì chỉ có mình hai chúng bây biết, còn có vụ phát sinh ở câu lạc bộ hí kịch nữa, tao đều nghe nói là, học muội Thẩm chỉ là diễn thử với học trưởng mà thôi, mày cũng không cho người ta ôm, thế mà còn không phải là thích à, mày đừng nói với tao, cái này mẹ nó đều là tình anh em nha."

"..."

Hơi nóng lan tràn đến lỗ tai, Yến Kinh Nhiên bị hắn liệt kê từng cái một ra khiến cho không nói được nên lời.

Mím môi, hắn cũng không che giấu nữa, có chút thấp thỏm mà hỏi: "Nếu tao tỏ tình mà bị từ chối thì phải làm sao? Có phải là ngay cả làm bạn với em ấy cũng không được đúng không?"

Trần Trác: "Tao chắc chắn là em ấy sẽ không từ chối."

Yến Kinh Nhiên ngơ ngác: "Tại sao?"

Trần Trác cười nhưng không nói, hắn không tiếng động mà thở dài.

Đáng tiếc, chỉ sợ là người trước mắt này sẽ bị Thẩm Vụ Bắc gắt gao ăn hết cả đời luôn cho xem.

Trước khi đi học, Yến Kinh Nhiên gửi cho Thẩm Vụ Bắc một cái tin nhắn.

[ Hướng bắc: Tiểu phúc tinh, tối nay có rảnh đi ăn cơm chung với anh không? ]

Suy nghĩ hai giây, hắn lại bổ sung thêm một câu.

[ Hướng bắc: Còn có chuyện muốn nói với nhóc nữa. ]

-

Ngày tuyển thành viên của câu lạc bộ đã qua, ba người trong phòng ký túc xá 413 đã qua được vòng loại của câu lạc bộ hí kịch, vòng hai sẽ được định vào cuối tháng 10, chủ đề diễn sẽ được bốc thăm ngẫu nhiên.

Ân Đồ và Bành Bồng rút được một đoạn còn tương đối phù hợp với tính cách của bọn họ, chỉ riêng Thẩm Vụ Bắc, rút được một phân đoạn có nhiều lời thoại và nhiều biểu cảm nhất.

Vì để qua được vòng hai, Thẩm Vụ Bắc đã thu liễm lại hết tất cả các cảm xúc thờ ơ với mọi thứ trước đây, không chỉ học thuộc lời thoại, mà còn nghiêm túc luyện tập biểu cảm trước gương.

Ân Đồ đứng ngay phía sau lưng cô, nhìn cô tận tâm mà diễn hỉ nộ ái ố, tham sân si hận.

Nếu để cho những người ái mộ Thẩm Vụ Bắc trong trường học đến xem, nói không chừng sẽ sốc đến mức đánh rơi cả con mắt.

Nhưng mà một Thẩm Vụ Bắc nhiều mặt như vậy, ngược lại không giống với Thẩm Vụ Bắc.

Giống như cô đang dốc hết sức nhập vai vào nhân vật của cô vậy.

Khi nhận được tin nhắn của Yến Kinh Nhiên là lúc Thẩm Vụ Bắc mới vừa định đối thoại với Ân Đồ.

Nên cô đáp lại ngắn gọn là "Được", rồi liền để điện thoại di động xuống.

Ân Đồ đứng ở bên cạnh, vừa vặn thấy được nội dung tin nhắn, yên lặng một lát, hắn buông kịch bản xuống, rồi sau đó mò tay lấy điếu thuốc ra, hung hăng hút một hơi.

Khói bay mù mịt, khuôn mặt anh tuấn tráng kiện của hắn bị khói làm mờ đi.

Chỉ lộ ra một đôi mắt có phần hơi tối tăm.

"Đối thoại thì có thể." Ân Đồ lại hút một hơi thuốc lá, ngước mắt lên nhìn cô, "Nhưng trước tiên mày phải trả lời câu hỏi của tao."

Thẩm Vụ Bắc liếc nhìn đồng hồ: "Có chuyện gì thì luyện xong rồi hỏi sau có được không? Ngày mai là ngày thi vòng hai rồi."

"Không được." Ân Đồ trả lời rất kiên quyết.

Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn mấy lần, nhíu mày lại.

Ân Đồ đối diện với ánh mắt của cô, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao mày lại cố chấp muốn vào câu lạc bộ hí kịch đến như vậy?"

Thẩm Vụ Bắc không đổi sắc mà nói: "Thích."

"Thích?" Ân Đồ lặp lại chữ này thêm lần nữa, nhếch mép một cái: "Nếu thích, vậy mày đã xem qua bao nhiêu cái kịch bản rồi? Phân tích bao nhiêu bộ phim rồi? Hiểu kết cấu ống kính không? Hiểu như thế nào là diễn kịch không?"

Thẩm Vụ Bắc không nói.



Ân Đồ lại hùng hổ dọa người: "Mày làm là vì chị Mộ Chi đúng chứ?"

Nghe được cái tên này, nhiệt độ trong mắt của Thẩm Vụ Bắc dần dần lạnh xuống.

Cô liếc mắt nhìn nam sinh trước mặt, giọng nói mang theo chút cảnh cáo: "Đừng có mà nói bậy."

"Con người mày cũng thật thú vị." Ân Đồ bị câu nói này kích thích, giận quá hóa cười, thoáng chốc cũng không muốn kiêng dè nữa, "Chị Mộ Chi mơ ước trở thành một đạo diễn nổi tiếng, mày liền thi vào Truyền thông A chọn ngành đạo diễn, chị Mộ Chi nói sau khi lên đại học muốn vào câu lạc bộ hí kịch, mày liền chen chúc muốn vào câu lạc bộ hí kịch, nếu chị ấy thích giết người phóng hỏa, cmn có phải là mày cũng sẽ làm như vậy đúng không?! Chị ấy đều đã mất bao lâu rồi mà mày còn chưa chịu bỏ qua cho chính mày vậy?"

Âm tiết cuối cùng rơi xuống, sắc mặt của Thẩm Vụ Bắc nháy mắt trở nên xanh mét.

Trời đã về tối, ánh hoàng hôn được bao phủ bởi những tia sáng lộng lẫy chiếu vào gò má cô, chia cả người cô thành hai thái cực nửa sáng nửa tối.

"Ân Đồ." Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn chằm chằm, thanh âm gắng gượng lạnh xuống, "Nếu mày muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng."

"Bố mày mới lười cùng mày đánh nhau." Không có cười đùa cợt nhả như ngày thường, gương mặt của Ân Đồ lúc này trông vô cùng sắc bén, "Mày cứ tự giày vò chính mình như vậy đi."

Nghĩ đến cái gì, hắn cười một tiếng: "Tối nay anh mày nói có chuyện muốn nói với mày, buổi sáng mày đã thấy cái hot search đó rồi đúng không? Tao liền nói thẳng, nếu mày còn như trước đây không đối diện được với cái chết của chị Mộ Chi, vậy mày cùng anh mày ở chung, mẹ nó là đang hại anh ấy!"

"Anh ấy sẽ không cần một người bạn đời không có cái tôi, sẽ không cần một con rối sống theo ý muốn của người khác!"

Những lời này như là một lưỡi dao sắc bén, suýt chút nữa đã đâm sâu vào tim của Thẩm Vụ Bắc, lông mi của cô run rẩy, lại có chút đứng không vững.

Nhưng cô vẫn không có cách nào phản bác được, bởi vì những lời Ân Đồ nói đều là sự thật.

Thấy cô như đầu gỗ mà mờ mịt luống cuống đứng ở tại chỗ, Ân Đồ có chút mềm lòng.

Hắn đã nhìn thấy cô giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn như thế nào.

6 năm trước Thẩm Vụ Bắc dọn vào Vườn Bạc Hà, hắn cho rằng cuộc sống mới của cô đã bắt đầu rồi, ai ngờ cái người này mẹ nó căn bản là không nghĩ đến cuộc sống mới.

Lúc thi vòng loại, hắn còn thắc mắc tại sao lúc ấy Thẩm Vụ Bắc lại tiếp thu mọi chuyện nhanh như vậy.

Nhưng kết quả là, vào câu lạc bộ hí kịch cũng là vì Thẩm Mộ Chi.

Những thắc mắc đó hắn đã nghẹn lâu lắm rồi.

Lúc trước hắn không dám kích thích cô, là bởi vì cô một thân một mình, mà nay có Yến Kinh Nhiên, cô liền có thứ quan trọng.

Mà người có thứ quan trọng, thì không nỡ chết.

"Thẩm Vụ Bắc." Hầu kết của Ân Đồ lăn lộn, vừa khổ sở vừa bất đắc dĩ mà nhìn cô, "Rốt cuộc mày còn định làm vật thay thế cho chị mày bao lâu nữa? Mày có hiểu không, chị ấy mất không phải là lỗi của mày, mà mày chính là mày, mày không thể thay thế chị ấy sống được."