Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 3: Tâm sự đêm khuya




Yến Kinh Nhiên xoa xoa đôi mắt, tỉnh táo lại.

Liếc thấy Thẩm Vụ Bắc nửa ngồi xổm cạnh ghế sa lon, bàn tay đáp ở trên vai hắn, dùng lực đẩy đẩy đánh thức hắn.

Hắn chống tay ngồi dậy cau mày hỏi: "Sao còn chưa ngủ nữa? Đã lót ga giường cho nhóc rồi, đèn trong phòng ngủ cũng còn để."

Có lẽ là vừa mới tỉnh, nên giọng nói hắn hơi khàn khàn, đuôi mắt có chút đỏ ửng.

Thẩm Vụ Bắc mím môi, người này còn nhớ rõ cô ngủ cần phải để đèn.

"Anh ngủ ở phòng ngủ đi.", mặt cô không đổi sắc mà thu tay về, "Em ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách."

Yến Kinh Nhiên có chút không vui: "Như vậy sao được, trẻ con sao có thể ngủ bên ngoài được? Nhóc đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ngủ trên ghế sa lon cũng không thể duỗi thẳng chân ra được."

Thẩm Vụ Bắc quét mắt nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Anh cũng đâu lớn hơn em là bao, dù sau em cũng là Alpha, không chú trọng nhiều như vậy."

Nghe thấy cụm từ "Alpha" này, Yến Kinh Nhiên rõ ràng sững sốt một chút.

Mặc dù Thẩm Vụ Bắc đã phân hóa thành Alpha từ rất sớm, nhưng trong tiềm thức của hắn, chưa bao giờ chân chính xem cô như là một cái Alpha có thể tạo thành mối đe dọa cho Omega.

Cũng có thể nói, hắn cho rằng cô vẫn còn là cô bé ngoan ngoãn ngày đó luôn đi theo sau lưng hắn tìm sự bảo hộ.

Ngược lại bây giờ, cô lại sinh ra băn khoăn trước giới tính của hắn.

Yến Kinh Nhiên không muốn thừa nhận sự thật này, có vẻ như cô không còn yêu cầu hắn nữa, vì vậy bĩu môi nói: "Liên quan gì, dù sao anh cũng đâu thể ngửi được tin tức tố, nhóc là Alpha hay Omega, đối với anh mà nói thì không có gì khác biệt mấy."

Từ lúc hắn bắt đầu phân hóa, hắn chính là một Omega có khuyết tật bẩm sinh, không phải khuyết tật tuyến thể, cũng không phải khuyết tật tin tức tố, mà là khuyết tật lê mũi khí (*).

(*) Lê mũi khí ( 犁鼻器) hay còn được gọi là Vomeronasal organ VNO: là cơ quan nằm gần mũi, có chức năng chuyển tải tín hiệu hóa chất trực tiếp đến trung tâm chính trong não bộ. Ở người, cơ quan này vẫn tồn tại từ khi còn phôi thai nhưng không thực hiện tốt chức năng sau khi sinh.

Lê mũi khí là cơ quan quan trọng dùng để cảm thụ tin tức tố biến hóa, nhưng dường như thứ đồ này đã thoái hóa trên cơ thể hắn rồi vậy, khiến hắn không thể cảm nhận được tin tức tố của bất kỳ ai, cũng vì vậy mà làm trở ngại tuyến thể phát dục, dẫn đến bản thân cũng không thể phân bố tin tức tố.

Hắn tránh thoát được kỳ phát tình, thứ làm vô số Omega run sợ kinh hãi, lại không thể không đúng hạn uống thuốc thúc đẩy phân hóa, gửi hy vọng bình phục đến lần phân hóa thứ hai.

Nhiều năm như vậy, Yến Kinh Nhiên cũng thiếu chút nữa quên mất bản thân là một Omega.

"Nhưng đối với em mà nói thì khác nhau." Thẩm Vụ Bắc đứng thẳng thân thể, giọng trầm xuống, "Anh ngủ ở bên ngoài, em không quá thuận tiện."

Yến Kinh Nhiên không cảm thấy có gì mà không thuận tiện cả, nhưng nhìn bộ dáng tích cực như vậy của Thẩm Vụ Bắc, chung quy thì so với trưng một bộ mặt lạnh lùng với người khác thì vẫn tốt hơn.

Hắn hỏi: "Muốn cho anh ngủ ở phòng ngủ đến như vậy sao?"

Thẩm Vụ Bắc gật đầu.

"Được a." Yến Kinh Nhiên cà lơ phất phơ mà cười một cái, "Cũng không phải là không thể."

Thẩm Vụ Bắc lẳng lặng nhìn hắn.

Yến Kinh Nhiên đứng lên, chỉ vào vị trí để điện thoại di động trong túi quần cô, trong thanh âm mang theo chút vô lại: "Nhóc bỏ chặn WeChat của anh thì anh liền đi vào ngủ."

"..."

Nhìn đối phương một bộ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, Thẩm Vụ Bắc cân nhắc một chút, thỏa hiệp.

Cô tìm được giao diện trò chuyện WeChat với Yến Kinh Nhiên, bấm vào cài đặt bạn tốt trước mặt hắn, kéo cái nút tắt chặn.

Yến Kinh Nhiên ngay sau đó liền thử gửi một cái biểu tượng cảm xúc qua.

Không có dấu chấm than.

Cục đá trong lòng hắn rốt cuộc cũng rơi xuống, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Việc bỏ chặn này tựa như một cái nút phá lớp băng với Thẩm Vụ Bắc vậy, bởi vì bị chia cắt nhiều năm mà tạo thành lạnh nhạt cùng gay gắt lẫn nhau, vào lúc này cuối cùng cũng có thể vãn hồi được.

Càng nghĩ càng cao hứng.

Yến Kinh Nhiên hơi cong môi, lòng bàn tay ngứa ngáy, không nhịn được mà hơi thò lại gần, giơ tay lên nhéo gò má của thiếu nữ Alpha, thấp giợng khen: "Ô Ô nhà ta, thật ngoan."

Hắn nói chuyện từ trước đến nay đều rất vô tư.

Đột nhiên dựa vào gần như vậy, Thẩm Vụ Bắc hô hấp cứng lại, nhìn chằm chằm hắn, con ngươi vừa đen vừa trầm.

Không khí lặng im mấy giây.

Cô đè nén lồng ngực đang phập phồng lại, giống như đang nhắc nhở bản thân phải chú ý đúng mực vậy, hơi nghiêng người sang một bên, thu mắt lại hô: "Anh."

"Ừ?"

"Sao vẫn còn gọi em như vậy?"

Yến Kinh Nhiên thấy cô bất mãn, không khỏi bật cười: "Gọi nhóc như vậy bộ không được sao?"

"Con nít mới được kêu bằng loại nhũ danh đó."

Yến Kinh Nhiên tỏ ra không đem lời này để vào trong lòng, chế nhạo nói: "Không phải nhóc cũng là con nít sao?"

Thẩm Vụ Bắc kéo kéo khóe miệng, đột nhiên đứng thẳng lưng lại.

Thiếu nữ có vóc dáng cao gầy, đứng ở tư thế thẳng đứng liền bất động thanh sắc mà áp gần hắn nửa bước.

Yến Kinh Nhiên ngẩn người một chút, ánh mắt dừng lại ở đồng tử đen như lưu li của đối phương.

Cũng là lúc này, hắn mới giật mình phát hiện cô bé năm nào mới vừa cao đến bả vai của hắn đã thật sự trưởng thành rồi.

Nhất là dáng người, cao quá nhanh, tuy thân hình hắn rất cao, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới cùng cô nhìn thẳng được, đột nhiên nảy sinh ra một cổ cảm giác áp bách như có như không.

Thẩm Vụ Bắc nhìn chằm chằm hắn, nhấn mạnh từng chữ một: "Em không nhỏ."

"..."

Nếu như không phải biểu tình của Thẩm Vụ Bắc quá mức hững hờ, giọng nói quá mức bình tĩnh, thì thiếu chút nữa liền làm cho người ta nghĩ bậy bạ ngay.

Khí thế của cô quá mức cường thịnh khiến dây thần kinh của Yến Kinh Nhiên cũng dựng thẳng lên, có phần hụt hẫng mà kéo ra khoảng cách, nhỏ giọng thì thầm: "Dễ dỗi như vậy, lại nói là không phải con nít đi."

Sau đó liền lê dép về phòng ngủ: "Anh đi ngủ đây, nhóc cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại.

Thẩm Vụ Bắc thu hồi tầm mắt, thân thể rơi xuống ghế sa lon mềm mại, trong phòng khách để lại một cái đèn bàn nhỏ, làm cho cả căn phòng không đến nỗi tối đen.

Cô nằm nghiêng ở vị trí mà Yến Kinh Nhiên vừa mới nằm qua, đôi mắt nửa khép lộ ra một chút khát vọng mơ hồ.

Suy nghĩ một lát liền móc điện thoại di động ra, mở ra tấm ảnh chân dung WeChat của Yến Kinh Nhiên.

-

Thành phố A có bốn mùa rõ rệt, vào ban đêm cái nóng oi bức không hề giảm đi.

Tiệc mừng đã tàn, Dụ Thư cùng bạn thân của mình tụm lại ở một chiếc bàn nhỏ, vẻ mặt cô không được vui vẻ lắm, câu được câu không mà uống rượu.

Bạn thân thấy vậy, trêu chọc: "Nhiếp ảnh gia Dụ, đây là hiếm thấy được tình trường thất ý a, chỉ là một tiểu người mẫu mà thôi, lâu như vậy rồi mà còn chưa bắt được sao?"

Dụ Thư uống cạn một ly rượu, buồn bực nói: "Tối nay vốn đã có được cơ hội, bị nhỏ em gái nhà bên cạnh gì gì đó làm cho thất bại."

"Mày nhé, mày chính là làm không đúng cái rồi." Bạn thân cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chứa cả sự khinh miệt, "Yến Kinh Nhiên chỉ là cái loại Omega có xuất thân từ một thành phố nhỏ mà thôi, nếu mày giới thiệu một số tài nguyên trong giới thời trang cho cậu ta thì cậu ta còn có thể không vội vàng lên nịnh nọt mày hay sao? Mày lại còn vì cậu ta mà đi hợp tác với những tạp chí bất hợp pháp đó, không phải là đang tự hạ thấp giá trị con người mày xuống rồi sao?"

Dụ Thư: "Cậu ta không giống với những người mẫu đó."

"Có cái gì mà không giống nhau, làm ngành này ai mà chả muốn phát đạt." Bạn thân nháy mắt ra hiệu với cô, "Tình cảm thì phải để ý nhu cầu của nhau, mày cho cậu ta thứ cậu ta cần, chỉ cần cậu ta có chút đầu óc, tất nhiên sẽ không làm bẽ mặt mày rồi."

Dụ Thư không quá tán đồng: "Tao muốn theo đuổi cậu ấy một cách chính đáng, làm cho cậu ấy cũng thích tao..."

"A, nhiếp ảnh gia Dụ, mày nói mày chơi qua không ít Omega rồi mà nhỉ, làm sao mà còn mặt mũi nói bản thân muốn làm quân tử (*) chứ?" Bạn thân vỗ vào bả vai cô, cười thô bỉ một tiếng, "Theo như tao thấy, trước tiên nên dụ dỗ đánh dấu, không thích thì cũng thành thích thôi, không có Omega nào mà có thể kháng cự lại bản năng cả."

(*) "quân tử": Người có nhân cách cao thượng, đối lập với tiểu nhân.

Dụ Thư có một khuôn mặt ôn hòa, mới nhìn thì không thấy có tính công kích gì, nhưng khi sắc mặt trầm xuống, mới có thể mơ hồ nhìn thấy được chút kiêu ngạo trong giới trăng hoa: "Cần mày lắm mồm à."

"Mày không phải đang thẹn quá hóa giận sao?"

Bạn thân biết cô đang bị lời nói của mình lay động, cho nên rất biết cách thêm dầu vào lửa: "Nói trước thì, mày không thể giải quyết được tiểu người mẫu đó, thì tao rất là xem thường mày a."

Dụ Thư vốn đang tức giận, bị kích động như vậy, cũng cảm thấy nếu bản thân không làm chút gì đó thì sẽ bị bẽ mặt, vì vậy ánh mắt tối sầm lại, căng da đầu nói: "Chờ đi, ngày mai cậu ta còn có một nội dung cần phải chụp ở phòng chụp hình, mở to mắt chó của mày lên mà xem, cậu ta leo lên giường tao như thế nào."

-

Ngày thứ hai, Thẩm Vụ Bắc dậy rất sớm.

Phần lớn học sinh sau khi thi vào trường cao đẳng xong thì sẽ bung xõa thỏa thích, ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi, nhưng cô thì rất ít khi buông thả, từ trước đến giờ luôn tự gò bó bản thân như vậy.

Tuy là cô đã dậy rất sớm, nhưng từ trên ghế sa lon ngồi dậy cô đã nghe thấy chút động tĩnh nhỏ truyền đến từ phòng bếp.

Yến Kinh Nhiên hình như đang làm cơm sáng.

Cô dạo bước đi tới, xuyên qua khe hở của chiếc cửa trượt, tầm mắt dừng lại ở chiếc tạp dề đầy hoa văn màu sắc trên người nam sinh trẻ tuổi.

Sợi dây mỏng nhỏ được buộc lại, ngăn cách bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà của hắn, làm lộ ra một vòng eo thon thả mà mềm mại.

Cũng không biết có phải là do Alpha tuổi trẻ khí thịnh hay không mà rất dễ dàng bị xao động, cũng có lẽ là do hình ảnh hai người ở chung một chỗ xẹt qua trong đầu cô quá nhiều lần làm Thẩm Vụ Bắc có chút không thể dời đi được tầm mắt.

"Dậy rồi?" Yến Kinh Nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến từ phía sau, hơi quay người lại ra hiệu với cô, "Đi rửa mặt đi, chút nữa là có thể ăn được rồi."

Thẩm Vụ Bắc lười biếng mà dựa vào cửa trượt bằng kính của phòng bếp, quan sát bóng dáng bận rộn của hắn: "Anh học được nấu ăn từ khi nào vậy?"

Yến Kinh Nhiên đem nguyên liệu đã được xắt đổ vào trong nồi, dùng vá gỗ khoấy hai cái: "Ngày thường phải đi học, cuối tuần phải đi làm thêm, thật ra thì anh chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng anh nghĩ, nhóc vất vả tới chỗ này của anh một chuyến, anh cũng không thể để cho nhóc ăn cơm hộp đúng không?"

Vừa nói, hắn cong cong môi: "Ăn sáng xong nhóc có thể đi tìm bạn của nhóc chơi, nhưng buổi tối cần phải trở về, hôm nay anh cũng cố gắng hết sức kết thúc công việc chụp hình để sớm một chút về nhà, cho nhóc một cái bất ngờ."

Nhắc tới công việc, Thẩm Vụ Bắc ngược lại nhớ tới một số chuyện: "Tối qua cái cô nhiếp ảnh gia họ Dụ đó đang theo đuổi anh hả?"

"... Theo đuổi anh?" Yến Kinh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cách kỳ lạ, "Sao nhóc lại có cái suy nghĩ đó?"

Thẩm Vụ Bắc lãnh đạm nói: "Ai có mắt đều nhìn ra được cô ấy đang lấy lòng anh."

"..." Yến Kinh Nhiên buồn bực, không cách nào phản bác lại được.

Tối hôm qua khi cự tuyệt lời mời ở lại của Dụ Thư, hắn còn sợ bản thân tự mình đa tình, không nghĩ tới Thẩm Vụ Bắc cũng đều nhìn ra được đầu mối.

Thảo nào tối qua những người trong phòng đều ồn ào cả lên.

"Vậy thì sao?" Yến Kinh Nhiên lau nước trên tay, nói sự thật, "Anh với cô ấy là đối tác công việc, chỉ như vậy thôi, nhóc đừng có mà suy nghĩ nhiều."

Vốn dĩ bây giờ Thẩm Vụ Bắc đã không thích hắn, nếu hắn để lộ ra có ý định yêu đương, nói không chừng con nhóc này có thể lập tức trở mặt tránh hiềm nghi với hắn.

Hắn phải diệt tận gốc loại khả năng có thể phát sinh này.

"À." Thẩm Vụ Bắc nói, "Em cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

Yến Kinh Nhiên: "..."

Hắn đều biểu hiện như vậy, phản ứng chỉ có thế thôi à???

Yến Kinh Nhiên trừng lớn một đôi con ngươi nhạt màu, Thẩm Vụ Bắc khó hiểu mà bật cười, không lại tiếp tục đề tài này, rơi xuống một câu "Em đi rửa mặt." liền xoay người vào phòng vệ sinh.

Chờ Thẩm Vụ Bắc rửa mặt xong, Yến Kinh Nhiên đã chuẩn bị gần xong bữa sáng.

Nghe được tiếng mở cửa, hắn bưng đồ ăn vào phòng ăn: "Không biết bây giờ nhóc thích ăn cái gì, anh chỉ nấu cháo thịt nạc rau củ, nhóc nếm thử coi ngon hay không?"

Thẩm Vụ Bắc kéo ghế ra ngồi xuống, cháo nấu có chút loãng, nhưng cô vẫn nắm chặt cái muỗng, rất vinh dự mà thưởng thức.

Nếm thử một cái, hương vị liền thiếu chút nữa tiễn cô đi ngay tại chỗ.

Yến Kinh Nhiên nhìn vẻ mặt quái dị của cô, không nhịn được hỏi: "Làm sao, ăn không quen hả?"

Thẩm Vụ Bắc một lời khó nói hết mà nâng mắt lên, khó khăn nuốt xuống: "Đây không phải là vấn đề về có quen hay không..."

Yến Kinh Nhiên: "?"

Thẩm Vụ Bắc: "Mà đây là vấn đề về độ chín."

"..."

Yến Kinh Nhiên bị những lời này đả kích, không tin tà mà nuốt một ngụm nhỏ.

Hai giây sau.

Mặt hắn không đổi sắc mà cầm cái chén trước mặt Thẩm Vụ Bắc dịch trở về: "Đợi chút, để anh đi xuống dưới mua cái mới cho nhóc."

"Không cần phiền phức như vậy." Thẩm Vụ Bắc nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay của hắn, "Cũng có thể tạm ăn được."

Yến Kinh Nhiên nhíu mày: "Đồ nửa sống nửa chín thì sao mà ăn."

Thẩm Vụ Bắc: "Không phải chút hồi anh còn phải đi phòng chụp hình sao, gần 8 giờ rồi, đến trễ không tốt đâu."

Yến Kinh Nhiên ngẫm lại cũng đúng.

Hai ngày nay đều là chụp hình ở ngoài trời, sợ không kịp thời gian nên phòng chụp hình yêu cầu phải có mặt trước 8 giờ rưỡi.

Hắn thỏa hiệp nói: "Vậy thì nấu lại mấy phút rồi ăn."

Thẩm Vụ Bắc "ừ" một tiếng, vừa muốn thu lại tay, lại bị Yến Kinh Nhiên nắm lại.

Hắn ngượng ngùng mà cúi đầu, nhìn kĩ lại, lỗ tai còn có chút hơi đỏ: "Thật xin lỗi Ô Ô a, đây cũng là lần đầu tiên anh nấu nên có chút không nắm bắt được thời gian."

Trong giọng nói hắn có hàm chứa chút xin lỗi, nhưng mà Thẩm Vụ Bắc không có tâm tư để nghe.

Ánh mắt cô đều đổ dồn vào bàn tay ấm áp mềm mại kia.

"Sẽ không có lần sau." Con ngươi của Yến Kinh Nhiên sáng như tuyết, dò xét mà hỏi, "Cho nên nhóc ở lại chỗ anh nhiều hơn một chút nha? Anh sẽ học nấu rất nhiều món ngon cho nhóc ăn."

Sợ cô cự tuyệt, hắn đến gần cô nửa bước, khẽ giơ lên cổ tay, như vuốt lông mà cưng chiều xoa đầu cô.

Đáng tiếc lòng bàn tay lại trống rỗng.

"..."

Thẩm Vụ Bắc rũ mắt, thân thể còn đang duy trì tư thế né tránh.

Bắt gặp vẻ ảm đạm chợt lóe trên khuôn mặt của Yến Kinh Nhiên, cô hé môi, muốn giải thích vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở về, chỉ nói: "Để xem."

Tâm trạng của Yến Kinh Nhiên vừa mới thu thập xong từ tối hôm qua đã bị hành động này đập cho tan tành, lồng ngực ngăn không được mà chua xót lên.

Ngay cả tóc cũng không cho sờ.

Con nhóc này, có cần phải đối với hắn xa lạ như vậy không?

Hắn mím chặc môi, bưng đồ ăn vào phòng bếp, khó chịu đến mức không kiềm được mà suy nghĩ linh tinh.

Thẩm Vụ Bắc cũng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, trầm mặt bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Nước chảy ào ào trong bồn rửa mặt, ánh đèn rực rỡ bao trùm lấy cơ thể cô, soi sáng lên cái trán và cần cổ đang nhễ nhại mồ hôi.

Cô vốc nước dội lên mặt, sống lưng cong xuống thành một vòng cung lớn, cưỡng bách bản thân xem nhẹ hơi thở và nhiệt độ còn tàn lưu của người nọ.

Chỉ một cái động tác như vậy, liền hao hết phân nửa sức lực của cô.

Thẩm Vụ Bắc thấp giọng mắng ra một tiếng, bực bội mà dựa vào cánh cửa lạnh băng sau lưng, khẽ khép mắt lại, hơi thở dốc.

Là sắp tới kỳ mẫn cảm rồi sao, chẳng qua là bị hắn đụng một cái mà thôi.

Lại trở nên chật vật thành như vậy.