Mộc Hề Bạch

Chương 32




Cậu bưng kín mũi, gắt gao ức chế dục vọng muốn nôn mửa, ngoài ra còn trông thấy một bóng dáng mơ hồ vừa cao lớn vừa lạnh lùng giữa đám thi thể và máu tươi. Quần áo hắn đã sũng máu, không biết có phải là do khô cạn rồi lại bị bắn lên thêm không mà vết máu đã thành màu đỏ sậm.

Quân Mộc Hề giật mình, dường như thấy bóng dáng kia đang xoay người lại, rất thong thả, không biết qua bao lâu, đến khi cậu thấy rõ gương mặt của bóng dáng đó, đột nhiên trừng lớn hai mắt, sợ đến mức lông tơ dựng ngược. Đó là gương mặt lạnh lùng mà cậu vô cùng quen thuộc.

“Sư phụ?!”

Không thể tin nổi hình ảnh trước mắt, lại dường như đột nhiên tỉnh táo lại, cậu mở mắt ra, lại thấy mình đã không còn ở trong lều trại mà Nguyên Tĩnh Thành chuẩn bị cho mình. Trước mắt cậu là khung cảnh hoang vắng, từng luồng khí lạnh băng như kim đâm vào da thịt cậu.

Cậu nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn quanh bốn phía, lại thấy xung quanh đều là huyệt mộ tinh xảo, không hiểu sao cậu lại vào trong hoàng lăng rồi.

“Sao thế này… lạnh quá…” Lại căng thẳng nuốt nước miếng, cậu biết trong mắt đám yêu ma quỷ quái, mình chính là cái bánh ngọt thơm phức, kẻ nào cũng muốn cắn một miếng, ai ngờ giờ bản thân như đã bước vào tử lộ rồi.

“Chậc chậc chậc…… mùi thơm quá…”

“Đúng vậy… sao lại có thứ tốt như thế chứ… A… âm khí còn tốt hơn cái nơi rách nát này nhiều…”

“Là do Huyễn làm phải không… cũng chỉ có hắn mới làm được trò quỷ quái này…”

Quân Mộc Hề túm chặt lấy quần áo trên người, trán đã toát mồ hôi lạnh, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai, nhưng trước mặt vẫn là những nấm mồ hoang tàn vắng vẻ, không có một ai cả. Nếu đã không phải người, vậy chỉ có thể là những thứ khác.

Ngay khi cậu đang sợ hãi, cố ép buộc mình phải bình tĩnh lại bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó lạnh lẽo đang bò lên mắt cá chân mình, rồi dần dần lên tới cẳng chân, đùi, eo sườn.

“Cái… cái gì vậy?!” Cảm giác lạnh lẽo khiến cậu run rẩy, hoảng loạn sờ chân mình nhưng không sờ được gì hết, thứ này không phải thực thể.

“Ha ha, nhân loại quả nhiên dễ lừa nhất, chỉ cần tái hiện thứ nằm sâu trong tiềm thức là có thể dễ dàng điều khiển được chúng…… Lần này vận khí quả là tốt, chỉ cần ăn thịt ngươi thì mấy tên hoà thượng thối trên núi kia sao có thể là đối thủ của ta…” Giọng điệu âm lãnh nghe vô cùng đắc ý.

Quân Mộc Hề chịu đựng thứ lạnh lẽo ẩm ướt kia bò đến eo mình, lại âm thầm vận khởi chút dương khí chí dương trong cơ thể. Vì thường xuyên giao hợp với hoà thượng nên khí chí âm trong cơ thể cậu cũng lẫn chút khí chí dương của hắn, dựa theo phương pháp hòa thượng đã dạy mình, cậu vẫn có thể thúc giục được một chút dương khí.

Thứ âm lãnh kia lướt tới giữa đùi thiếu niên, đó là nơi âm khí nồng đậm nhất.

“A! Cái gì vậy?!…” Khi Huyễn đang chậm rãi tiến vào cái miệng nhỏ chứa âm khí nồng đậm kia, một luồng khí cực nóng mãnh liệt bỗng nhiên đánh úp lại, gần như lập tức đốt hết một phần ba âm khí của nó, trong không khí còn vang lên tiếng ầm ầm.

“Mẹ nó… tại sao bên trong thân thể chí âm lại có khí chí dương!?”

Quân Mộc Hề âm thầm thở ra, cảm giác âm lãnh lập tức biến mất không thấy, cậu biết, đã có tác dụng.

Nhưng còn chưa yên tâm được bao lâu thì luồng khí âm lãnh che trời lấp đất lập tức bao vây cậu, hàn ý thấu xương đã lâu không thấy lập tức vây lấy đại não.



“Ưm?!” Thân thể cậu dường như đã bị luồng khí âm lãnh này trói buộc, khoang miệng xoang mũi, còn cả hạ thể bị từng luồng khí âm vọt vào.

“Ha ha… nếu đã thế thì chúng ta kết hợp hành động đi…”

“Đúng vậy, Huyễn… thứ tốt thì mọi người phải cùng nhau chia sẻ…”

Dương như ma vật tên Huyễn kia vừa hừ lạnh một tiếng, nhóm yêu ma quỷ quái này thấy nó ăn mà thèm, không khỏi muốn sáp lại gần muốn chia sẻ.

Quân Mộc Hề cảm giác mình sắp hít thở không thông, hai lỗ nhỏ dưới thân dường như bị một lượng lớn âm khí rót vào, dương khí mà hoà thượng cho cậu dần trở nên nhỏ bé không đáng kể, cảm giác âm lãnh tràn ngập hạ thể, mị thịt mềm mại ấm áp cũng dần trở nên lạnh băng.

“Đừng… khó chịu quá… sư phụ…” Cậu cảm giác như ý thức của mình đã dần mơ hồ.

“Gì! Sao lại thế này!…”

“Sao âm khí lại nóng lên…”

“A! Thứ đáng ghét này… mau lui đi… nó sẽ thiêu chết chúng ta mất…”

Hồi lâu sau, Quân Mộc Hề đột nhiên cảm giác miệng mũi cuối cùng cũng được thả ra, cậu há to miệng hít thở không khí, lại hoảng sợ phát hiện lỗ nhỏ dưới thân được một thứ gì đó man mát thọc vào, khiến lỗ nhỏ căng thẳng, mị thịt giữ chặt thứ man mát kia theo phản xạ.

Khi nhận ra mình đang bị cắm vào, trong lòng Quân Mộc Hề lạnh toát, cậu liều mạng giãy giụa, lại cảm thấy mình đang bị một bóng dáng vô hình ôm lấy, có hơi lạnh, nhưng không lạnh thấu xương như lúc nãy.

“Đừng sợ… bé Hề, sư phụ tới rồi…” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi vang lên bên tai, thiếu niên chợt đỏ hốc mắt, tuy cậu không thấy thân thể cùng gương mặt Mộ Bạch, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc khiến mình an tâm kia.

“Hu… sư phụ… hu hu hu…” Cậu thực sự rất sợ, không hiểu sao bị đưa tới chỗ này, còn suýt bị hại chết nữa.

“Kiên nhẫn một chút… giờ sư phụ chỉ có thể giúp em như vậy…” Mộ Bạch vừa thọc sâu dương vật của mình vào, vừa dùng đầu lưỡi liếm láp miệng nhỏ của cậu.

“Ưm… ha… sư phụ… sao chàng… sao em không trông thấy chàng…” Quân Mộc Hề ngoan ngoãn hé miệng, lại ngạc nhiên phát hiện không chỉ có dương vật của hòa thượng lạnh mà đầu lưỡi cũng lạnh lẽo.

Đầu lưỡi lạnh lẽo ấy quấy loạn trong khoang miệng ấm áp, Quân Mộc Hề vừa thoải mái vừa khó chịu, nước miếng cũng chảy xuống khoé môi.

“Nơi này âm khí quá nặng, thân thể phàm nhân không chống đỡ được bao lâu, chỉ có thể hóa thành linh hồn bọc trong âm khí mới có thể tiến vào.” Mộ Bạch bế cậu lên, dương vật vẫn cắm trong lỗ nhỏ, nhưng linh hồn lại như bay trên trời.

“Ưm a! Quá sâu… ha…” Cảm giác không trọng lực đột ngột khiến Quân Mộc Hề sợ đến nhảy dựng, lại vì tư thế này mà dương vật lạnh lẽo kia tiến vào càng sâu, gần như đâm tới tử cung cậu.

Mộ Bạch bế cậu lên một cây đại thụ, cành cây thô tráng chống đỡ thân thể không quá nặng của Quân Mộc Hề, những yêu vật kia cảm nhận được thân thể chí dương của Mộ Bạch nên giờ không biết đã chạy đi đâu, bốn phía xung quanh họ rất im ắng, ngẫu nhiên thậm chí còn có vài tiếng quạ đen vang lên. Tuy họ đang làm động tác nguyên thuỷ nhất, nhưng cây đại thụ ở khu mộ này cũng thật âm trầm, hơn nữa còn đang ở trên cao, Quân Mộc Hề sợ đến mặt mũi trắng bệch, dương vật tú khí phía trước cũng mềm oặt.



Mộ Bạch thấy vậy liền xoay cậu lại đối diện với mình, dương vật vẫn đang cắm sau trong hoa huyệt, cứ quay người lại như vậy vừa lúc nghiền mạnh bên trong, cảm giác lạnh lẽo kích thích làm Quân Mộc Hề run rẩy cả người.

“Ha a!… Lạnh quá… ưm… sư phụ đ* sâu quá, bụng em lạnh quá…” Dương vật hoà thượng cắm sâu vô cùng, phần đỉnh lạnh lẽo như muốn nghiền nát cổ tử cung, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên kích thích làm cậu cảm nhận được khoái cảm vượt mức bình thường.

Mộ Bạch thấy dương vật thanh tú của cậu bị kích thích tới mức run rẩy đứng lên, đáng thương phun nước mà động lòng.

Quân Mộc Hề bỗng thấy kích thích vô cùng sảng khoái, gậy nhỏ dưới thân tiến vào một nơi ướt mềm, được đầu lưỡi lành lạnh kia liếm láp, nơi đó vốn rất ít chạm vào chứ đừng nói đột nhiên bị kích thích lớn như vậy.

“Ưm a… sư phụ… đừng… đừng hút… sướng quá! Em muốn tới a a!” Cậu không nhịn nổi vươn tay, ôm lấy cái đầu mình không nhìn thấy trước mặt, dùng đôi vú mềm mại cọ lên đỉnh đầu trơn bóng của hoà thượng, đầu vú cọ xát cùng dương vật bị kích thích khiến trước mắt cậu như trắng xoá.

Mộ Bạch rời khỏi gậy thịt thanh tú kia, ực một tiếng, đó là tiếng nuốt, vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Quân Mộc Hề đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hoà thượng khẩu gia cho cậu, còn nuốt thứ của cậu vào. Tuy cậu không nhìn thấy động tác cùng biểu hiện của hoà thượng lúc này, nhưng tự mình tưởng tượng lại càng có cảm giác hơn là nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú cấm dục mà lại sắc tình của hoà thượng xuất hiện trong đầu cậu, làm thân thể cậu không khỏi càng thêm hưng phấn, cảm giác sợ hãi lúc trước cũng tiêu tan.

“Ha… A…”

Cao trào qua đi, thiếu niên đỏ mặt thở dốc, vì hoà thượng giờ chỉ là linh hồn nên trong mắt người ngoài, ở đây chỉ có một thiếu niên xinh đẹp, tự mình nằm trên cành cây đại thụ thô to, chân mở lớn, cái miệng nhỏ dưới thân không biết bị thứ gì hình trụ thọc vào, ngạc nhiên là chẳng thấy có thứ gì cả nhưng lại có thể mở rộng hoa huyệt đỏ tươi kia ra, cảnh tượng bên trong bị thấy rất rõ ràng.

Quân Mộc Hề không thấy dáng vẻ bản thân lúc này, nhưng Mộ Bạch lại nhìn rất rõ. Bởi vì bản thân giờ chỉ là linh hồn nên chính hắn cũng không thể trông thấy thực thể của mình. Hắn nhìn hoa huyệt của bé cưng dưới thân bị dương vật căng tới mức cực đại, bên trong là mị thịt kiều nộn, dương vật đâm sâu vào, thậm chí có thể trông thấy cả miệng tử cung của bé cưng.

Quân Mộc Hề cảm giác người đàn ông đang dừng lại, dương vật không hiểu sao lại càng lớn hơn, lỗ nhỏ bị căng đến mức không chịu nổi, rồi lại cực kỳ tê ngứa, chỉ muốn dương vật thô to lành lạnh kia thọc mạnh vào trong.

“Ha a… sư phụ, sâu quá… to quá… chàng động đi…” Hai chân cậu quấn lấy eo hắn, miệng quyến rũ cầu hoan.

“Bé Hề có thấy bụng khó chịu không?” Bàn tay hơi lạnh đặt trên bụng nhỏ trắng nõn của thiếu niên, bây giờ Quân Mộc Hề mới cảm giác được bụng mình quả thật có hơi không thoải mái, dường như đang có thứ gì đó làm loạn bên trong.

“Ưm… có một chút…”

“Tuy sư phụ đã tiêu trừ âm khí trong huyệt đạo, nhưng tử cung của em còn sót lại âm khí, sư phụ sẽ thọc dương vật vào tử cung, bé Hề chịu khó một chút.” Giọng điệu hòa thượng mềm nhẹ, tiếng nói lại hơi ám ách.

“Ha a… thọc vào?!” Quân Mộc Hề mở to mắt, thọc vào là ý gì cơ? Trước đó miệng tử cung bị va chạm thôi mà đã khiến cậu sướng đến chết ngất rồi, giờ còn muốn thọc vào á?!

“Sư phụ! Đừng… bé Hề sẽ bị đâm hỏng mất… hu hu” cậu túm lấy cánh tay hòa thượng, thân thể có hơi muốn lui về phía sau.

 

------oOo------