Mộc Hương Ký

Chương 5: Nàng dâu điên




Trong gian phòng tràn ngập mùi thuốc, thân thể Bùi Như Ngọc đau như kim đâm đao khoét, các vết thương bên ngoài cũng rát như lửa, toàn thân bất động, từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa từng chịu khổ sở như vậy, hận không thể ngất đi. Mồ hôi nóng mồ hôi lạnh trên người lần lượt tuôn ra, một bên thì đau, một bên thì phải uống chén thuốc giải nhiệt. Thị nữ Yểu Yểu nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương của hắn, không dám dùng sức, bởi vốn thái dương của hắn cũng đã tím xanh một mảng.

Nghĩ tới ánh mắt của Bạch Mộc Hương lúc nhìn hắn, trông rất thê thảm, hiện tại chắc hắn trông rất khó coi.

Mà nữ nhân này, hừ!----

Bùi Như Ngọc vừa định bình tĩnh lại một lát, liền nghe thấy tiếng hô to của nữ nhân bên kia, "Ui chao, hôm nay thịt hầm ngon quá, thơm ghê!"

Nghe cái giọng điệu không có tí học thức này đi, chỉ có mỗi món thịt hầm thôi mà cũng làm như là tám đời chưa được ăn cơm vậy, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, sao trên đời lại có người có bộ dáng ăn uống mất mặt như vậy chứ. Hắn không cần tận mắt nhìn, cũng biết chắc rằng bây giờ Bạch Mộc Hương đang dí mặt tới bát thịt hầm để ngửi mùi thơm này!

Không phải hắn xem thường xuất thân bần hàn của Bạch Mộc Hương, hắn cũng có đồng môn xuất thân rất bình thường, nhưng không có ai có bộ dáng không có tiền đồ như vậy cả. Ngay cả một thị nữ thô kệch trong nhà hắn nhìn thấy thịt cũng không đến nỗi như vậy!

Bạch Mộc Hương cứ như vậy!

Rõ ràng là không có chỗ nào để người ta kính phục nàng, nhưng lại luôn chê người khác xem thường nàng. Muốn người khác để mắt tới ngươi, thì ngươi cũng nên có phẩm cách để người ta chú ý tới chứ!

Sâu trong thâm tâm Bùi Như Ngọc vừa khinh bỉ Bạch Một Hương một trận, sau đó lại nghe tiếng vui vẻ của Bạch Mộc Hương, khen gà mập, khen món ăn rất tươi. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, làm như Bùi gia bỏ đói nàng ta không bằng!

Hừ!-----

Bùi Như Ngọc lại hừ một tiếng, Quan Quan dịu dàng xách hộp cơm tới, Bùi Như Ngọc nào có tâm trạng để ăn uống. Hắn chỉ nói theo lẽ công bằng, mà đổi lại thì sao, chịu đình trượng, cũng chọc giận cả tổ phụ, bây giờ đang vô cùng tổn thương, không còn sức để đói bụng.

Quan Quan ôn nhu khuyên bảo, "Đại gia, tốt xấu gì ngài cũng nên ăn một miếng, cũng để lão phu nhân và phu nhân yên tâm hơn."

Đến cuối cùng thì Bùi Như Ngọc cũng không có ăn, Bùi đại lão gia hồi phủ, hầm hầm đi tới viện của Bùi Như Ngọc, dù không có đánh Bùi Như Ngọc, chủ yếu là vì nhìn tình hình hiện tại của hắn, chỉ sợ đánh thêm thì sẽ có án mạng. Nhưng cũng chỉ vào đầu Bùi Như Ngọc mà mắng hơn nửa canh giờ, tới khi Bạch Mộc Hương ăn cơm tối xong, Bùi đại lão gia vẫn còn chưa mắng xong. Xi? hã? đọc ?r??ệ? ?ại # T?U?T? UYỆN.?N #

Mãi đến khi trời gần sáng Bùi Như Ngọc mới ngủ được.

Kết quả là, vừa mới nhắm mắt liền bị tiếng của Bạch Mộc Hương đánh thức, cả người Bùi Như Ngọc đau đớn khổ sở, nhịn không được thầm mắng một tiếng, "Bạch Mộc Hương, ngươi có thể yên tĩnh một lát không hả!"

Quân tử Bùi Như Ngọc trước giờ sẽ không lớn tiếng kêu la, huống chi, hôm nay quân tử lại bị đánh đến như vậy. Cơ mà, nha hoàn bên người Bùi Như Ngọc lại rất ôn nhu lanh lợi, Quan Quan vội đi ra ngoài, khẩn cầu Bạch Mộc Hương, "Đại thiếu phu nhân, người có thể nhẹ giọng chút được không, đại gia vừa mới ngủ."

Bạch Mộc Hương "à, ừ" hai tiếng, chẳng qua nàng chỉ đang cảm khái thời tiết buổi sáng hôm nay chút mà thôi, trước đây thì giờ này Bùi Như Ngọc đã sớm lăn vào triều, nên nàng quên mất chuyện giờ hắn ta không thể ra khỏi giường. Bạch Mộc Hương cũng không phỉa là người không hiểu chuyện, sau khi rửa mặt liền cùng Tiểu Tài đi tới viện của Bùi phu nhân để thỉnh an. Hôm nay, Bùi phu nhân không có lệnh Bạch Mộc Hương tới việc để hầu, Bạch Một Hương vừa mới tới, Tuyết Phỉ đã mời nàng vào cửa, khóe mắt Bùi phu nhân tràn ngập vẻ tiều tụy, hỏi Bạch Mộc Hương, "Tình hình của Như Ngọc đã tốt hơn chưa?"

"Cũng tốt hơn chút, nhưng cũng không khá lắm, cả đêm không ngủ, lúc con vừa ra khỏi cửa thì mới chợp mắt." Bạch Mộc Hương dựa theo mấy lời mà Quan Quan nói để trả lời Bùi phu nhân.

Đôi mắt Bùi phu nhân thâm quầng, đêm qua không ngủ ngon giấc, Bạch Mộc Hương cảm thấy kì lạ, "Phu nhân lo lắng như vậy, sao không qua đó thăm hắn chút."

"Ngươi đang chê ta hỏi nhiều ngươi sao?"

Bạch Mộc Hương giữ im lặng, nàng chỉ có ý tốt thôi mà. Bạch Mộc Hương nói, "Con ngại gì đâu chứ, đây cũng là lần đầu người hỏi con mà. Haiz, chắc có lẽ đây là quy củ của nhà này. Ở nông thôn chỗ con, nếu con mình không khỏe, người làm mẹ đều sẽ trông nom ở bên cạnh hắn. Ừm, chuyện này thì, người không ở bên cạnh hắn thì cũng không sao, dù sao thì hắn cũng có rất nhiều nha hoàn ở bên, Quan Quan cũng rất tận tâm. Hừm, nếu người không muốn qua đó, thì hỏi con cũng được."

"Ta không muốn qua? Làm gì có người mẹ nào mà không lo lắng cho con mình chứ, ngươi xem ngươi nói gì vậy hả!"

Bạch Mộc Hương cũng tức, "Ấy, người đừng có không biết tốt xấu như vậy chứ. Con chỉ có ý tốt nên mới nói như vậy, người nổi đóa như vậy làm gì!"

"Ta không biết ngươi có ý tứ thế nào! Từ khi con trai ta lấy ngươi thì không có chuyện tốt lành nào cả!" Bùi phu nhân ném cây lược gỗ trong tay, rơi lệ, "Trước kia, con trai ta chỗ nào cũng tốt."

"Được rồi được rồi, nếu người cảm thấy ta là nguyên nhân khiến con trai người đau đầu, vậy tranh thủ thời gian viết giấy hòa ly đi, ta sẽ lập tức rời đi. Để xem ta không ở trong Bùi gia các người, thì con trai người có tốt đẹp hơn không." Bà mẹ chồng này luôn tìm cách làm khó nàng, bây giờ nhìn bộ dáng nước mắt lăn dài của bà ta, Bạch Mộc Hương hoàn toàn không hề nảy sinh ra chút áy náy nào, nàng ước mình mau chóng rời khỏi Bùi gia, để tránh bị Bùi Như Ngọc liên lụy tới mình.

Bạch Mộc Hương ngửa mặt lên nhìn nóc nhà, bộ dáng có chết cũng không thấy hối lỗi. Nếu Bùi phu nhân mà dám hưu Bạch Mộc Hương, thì bà ta đã sớm làm rồi, chẳng qua bà ta không thể. Bùi phu nhân khóc rống lên, "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Bạch Mộc Hương trước giờ cũng chưa từng ở lâu trong phòng của Bùi phu nhân, nên cũng chẳng luyến tiếc gì, xoay người rời đi. Nàng cùng Tiểu Tài đi tới tiểu viện của Bùi lão phu nhân, sắc mặt của Bùi lão phu nhân cũng không được tốt, vừa nhìn thấy Bạch Mộc Hương cũng hỏi câu y đúc với Bùi phu nhân, "Tình hình của Như Ngọc đã tốt hơn chưa?"

Bạch Mộc Hương lại lặp lại lời mà vừa nói ở bên viện cua Bùi phu nhân, Bùi lão phu nhân thở dài, nói với Bạch Mộc Hương, "Ngươi cố gắng ở bên cạnh hầu cận nó, rảnh rỗi thì khuyên nó vài câu. Đứa nhỏ này, có chút cứng đầu, nhưng trái tim thì lại rất mềm mỏng."

Bạch Mộc Hương đáp một tiếng vâng.

Bùi lão phu nhân thở dài, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của Bạch Mộc Hương, hỏi một câu, "Sau chỉ có mỗi mình ngươi tới, phu nhân của bên đấy đâu?"

Bạch Mộc Hương cũng thở dài, "Hôm nay tâm trạng của bà ấy không tốt, trút giận lên con một trận, sau đó bảo con cút, nên con tự tới đây.

Bùi lão phu nhân lại không nhịn được mà thở dài, đây là đứa cháu dâu đích trưởng của Bùi gia, cũng lớn bằng tuổi này rồi, mà vẫn không hiểu cách kiêng kỵ nể nang người lớn chút nào. Mẹ chồng nói nặng vài câu, thì nên chịu đựng, chứ không được nói ra với người ngoài như vậy. Lại còn nói bằng cái giọng đường hoàng như thế, sẽ khiến hạ nhân chế giễu. Chẳng những chế giễu mẹ chồng của ngươi, mà còn châm biếm cả ngươi nữa.

Đương nhiên, Bùi lão phu nhân cũng biết, da mặt của cháu dâu đích trưởng này dày tận tám trượng, hoàn toàn không sợ bị chê cười. Lúc vừa mới vào cửa, hạ nhân mắt chó coi thường người khác, đến cả đồ ăn cũng không làm tử tế, đứa cháu dâu đích trưởng này liền tới phòng bếp, đánh quản bếp bầm dập mặt mũi, rồi đuổi ra ngoài. Xuất thân của cháu dâu đích trưởng không tốt, hạ nhân vừa nhắc tới một câu về nhà mẹ đẻ của nàng khiến nàng nghe thấy, nàng ta cũng chỉ dừng lại rồi đánh một trận, sau đó đuổi đi.

Náo loạn cả phủ, khiến không ai dám trêu chọc nàng, không sợ bất cứ thứ gì, đúng là cháu dâu đích trưởng của bà mà.

Haiz, Bùi lão phu nhân vừa nghĩ tới liền thở dài, cố nén lại tâm trạng, chỉ bảo nàng một câu, "Trưởng bối nói, ngươi chỉ cần nghe là được, cũng không cần nhiều lời, cố bỏ qua đi."

Bạch Mộc Hương không lên tiếng.

Bùi lão phu nhân cũng không còn cách nào cả, đây là đứa cháu dâu đích trưởng mà lão đầu tử nhà bà tự đi cầu thân, tự sắp xếp hôn lễ. Mà con người này, không sợ xuất thân thấp hèn, cũng không sợ bị dạy đời. Hôm qua còn khi dễ Lam nha đầu, Bùi lão phu nhân nhìn Bạch Mộc Hương thật sâu, cuối cùng đuổi nàng đi hầu cận cháu trai của mình.

Bạch Mộc Hương vừa ra khỏi viện của Bùi lão phu nhân thì trợn mắt trừng một cái, thật là buồn cười, sao không nói là con dâu của người phát tác bệnh thần kinh đi, mà lại còn bảo người khác làm bánh bao! Bùi gia các người cao quý như vậy, làm như ai cũng nguyện ý luyện hai chục năm để làm dâu nhà các người vậy!