Đó là mơ ước, là khao khát cháy bổng của các cặp đôi yêu nhau. Anh và cô cũng thế!
Một chiều gặp gỡ. Một mùa thu bên nhau. Đã sớm khắc sâu cơ duyên trời định.
Mười năm biệt ly. Anh rong ruổi bốn phương tìm kiếm. Đã gặp lại nhau rồi thì lòng khó mà buông.
Làn gió lướt qua khẽ khua cành cây trút lá. Dưới mặt đất, từng đám lá khô cuốn theo chiều gió nghe lao xao, xào xạc.
Đi bên anh, Mộng Cầm đưa tay chỉ vào đám lá rơi bay: "Mộc Trầm, anh xem có đẹp không?"
Anh nhìn theo ngón tay thon, trong tầm mắt là cơn mưa lá. Đẹp đến nao lòng trong nhàn nhạt nắng mai.
Anh ôm lấy bờ vai gầy. Kéo cô sát vào người mình. Rồi cúi đầu hôn lên mái tóc thơm ngát hương hoàng lan, nói một câu: "Cảnh trước mắt có đẹp cũng không đẹp bằng người trong lòng!"
Mộng Cầm mỉm cười. Cô ngước mặt nhìn anh. Đôi mắt màu mật long lanh như viên ngọc quý quyện chặt vào đôi mắt xanh lam đượm tình: "Có thật không?"
"Ừm! Mộng Cầm của anh là đẹp nhất!"
Sáng sớm, lửa tình đã nhen. Một nụ hôn dưới tán cây me tây làm ấm lòng đôi lứa yêu nhau.
Nhất Vệ theo hộ giá, anh ấy không khỏi ngỡ ngàng trước trình độ hôn siêu cấp của hoàng tử nhà mình.
Để ghi lại một bức ảnh đẹp. Vừa làm kỉ niệm những tháng ngày đi theo hoàng tử tán gái, vừa lấy làm bằng chứng để trêu anh ta chút cho bõ công khổ cực, Nhất Vệ lén đưa hai người vào khung hình rồi chạm vào màn hình chiếc iphone.
Lập tức ở đó hiện một bức ảnh đẹp đến mê hồn. Dưới tán cây, đám lá me vàng rơi rơi bay bay vướng lên tóc, lên bờ vai đôi trai gái. Chàng trai ôm ghì cô gái, mắt nhắm nghiền ngấu nghiến dày xéo một đôi môi.
Chà!
Đẹp đến ghiền!
Có lẽ chính vì vậy nên mới sinh lòng đố kị cho một người.
Trên ban công tầng ba, vị thầy giáo trẻ thấy cặp đôi đan tay nhau, vui vẻ bước vào lớp, anh ta không cam lòng.
"Mộc Trầm! Múa ballet là gì?"
Phần này đã học qua từ lâu, anh ta tin thằng sinh viên mới sẽ không trả lời được!
Anh ta đang hí hửng chờ cơ hội cười nhạo thì Mộc Trầm trả lời vanh vách: "Ballet là một loại hình vũ kịch có nguồn gốc và xuất xứ từ Ý..."
"Lý thuyết thông qua, giờ lên thực hành vài động tác cơ bản của múa ballet cổ điển!"
Từ khi theo Mộng Cầm học múa. Ba động tác này không còn làm khó được anh. Trong tích tắc, Mộc Trầm biểu diễn luôn vài đường trong vở ballet 'Don Quixote'.
Tuy chưa hoàn hảo nhưng vũ điệu của anh sống động mang đậm phong cách Tây Ban Nha nên các bạn trong lớp vỗ tay tán thưởng rần rần.
Mộng Cầm lấy làm hãnh diện. Mà Kỳ Lam bên tay phải cô thì hào hứng quá mức. Cô ấy đứng lên ghế với tay bứt luôn dây trường xuân đang treo trên cửa sổ lớp làm quà tặng anh.
Khi vũ điệu kết thúc, Mộng Cầm còn ngơ ngẩn si mê trước màn biểu diễn của Mộc Trầm thì Kỳ Lam đã chạy lên vòng vào cổ anh dây trường xuân. Và bất ngờ hôn vào má anh một cái.
Một khắc im lặng. Đổi lấy một tiếng đồng hồ la ó cuồng nhiệt.
"Kỳ Lam cố lên! Mộng Cầm cố lên!"
Ũa! Cổ vũ gì lạ vậy?
Mộc Trầm lập tức đẩy Kỳ Lam ra. Đôi mắt tức khắc hướng về Mộng Cầm mang theo ngàn lời thanh minh: Là do cô ấy chứ không phải anh nha! Anh vô tội!
Mộng Cầm không biết đứng bên anh từ lúc nào. Cô đang lấy khăn ướt lau bên má anh, chỗ Kỳ Lam vừa hôn.
Lau một tờ, cô sợ chưa phai hơi ấm đôi môi của Kỳ Lam lưu trên má. Cô rút thêm tờ nữa. Rồi tờ nữa. Lại một tờ.
Lau đến hộp khăn ướt tám mươi tờ cô vừa mới mua chỉ còn cái vỏ rỗng. Thế nhưng, Mộng Cầm chưa yên tâm, cô ôm đầu anh, kéo xuống thấp rồi chu miệng hôn liên tiếp hàng chục cái lên chỗ Kỳ Lam vừa hôn bậy.
Màn lau má người tình, xóa nụ hôn của gái lập tức đi vào kỉ luật tám chuyện trong giờ giải lao của lớp múa đương đại.
"Ê! Tụi mày thấy má Mộc Trầm bị rách không?"
"Có! Tụi tao thấy bay luôn miếng da chỗ đó!"
"Mà bà Kỳ Lam chơi kì cục!"
"Tao thì chẳng thấy gì là kì! Con người luôn ngưỡng mộ cái đẹp!
Có trách là trách bà Lam hôn nhầm chỗ! Gặp tao...tao hôn luôn lên môi cho đã!"
Những nụ cười khúc khích. Những câu buông dưa lê vang lên đó đây không làm Mộng Cầm quan tâm.
Điều cô quan tâm là: "Má anh còn cảm giác gì của người lạ không?"
Mộc Trầm đang dán chặt mắt vào khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận của cô, anh trả lời bừa: "Em nghĩ coi, da sắp bị lột thì có cảm giác gì?"
Cô hài lòng, vỗ vỗ vào má anh: "Như vậy thì tốt! Đau rát mới lấn át được cái miệng hư của Kỳ Lam!"
Chú cha! Cái mùi ghen này...sao anh thấy khoái à nha!
Bởi, nó minh chứng cho anh biết, Mộng Cầm yêu anh. Yêu tất cả những gì thuộc về anh. Và cô cũng muốn độc chiếm anh như anh muốn độc chiếm cô.
Aiya! Em yêu à!
Chúng ta là trời sinh một cặp!
Nên vị thầy giáo kia đành phải nghĩ kế khác cao thâm hơn mới mong tách rời được đôi uyên ương càng sớm càng tốt.