Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 14: Trước giờ chia xa




Rời xa ánh đèn sân khấu. Trở về với thân thể mệt nhoài sau bao cố gắng, Mộng Cầm xoay xoay chiếc cúp quán quân Tài năng trẻ trong tay, tựa lưng vào ngực anh, cảm khái: "Vì nó mà hai đứa mình khổ biết bao nhiêu!"

Mộc Trầm phủ bàn tay lớn lên bàn tay mềm có những ngón thon dài. Cùng cô xoay nhẹ chiếc cúp. Ánh hào quang của nó dưới ánh đèn đẹp không tì vết: "Mồ hôi đổ đơm hoa kì tích. Khổ vậy chứ khổ nữa, anh thấy cũng xứng!"

Vinh quang nào không ẩn giấu đằng sau nó sự hi sinh thầm lặng?

Mộng Cầm cười, đôi mắt màu mật rạng ngời hạnh phúc: "Có anh ở bên, thật tốt!"

"Ngốc quá! Anh có làm được gì cho em đâu! Em nhìn xuống đôi chân mình xem? Đó có phải là chân của một cô gái không?"

Những vết lở chi chít chồng lên nhau. Có vết còn tươi nguyên màu máu đỏ, năm ngón chân chai sần, tím đỏ theo vũ điệu ballet khiến bàn chân cô đối ngược hoàn toàn với vẻ đẹp mong manh thanh thuần của hình thể và gương mặt.

"Kệ nó! Em quen rồi!" Mộng Cầm buông năm từ nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng.

Anh mỉm cười véo vào chóp mũi cô, nghiêng đầu hôn lên gò má trắng sứ, khen: "Em là một cô gái rất dũng cảm!" Vượt lên nỗi đau của thân thể để cháy hết với niềm đam mê.

Mộng Cầm để cho anh mặc sức hôn, cô an nhiên thụ hưởng. Rồi nói như một triết lý gia: "Nếu ví sự đam mê của em là ngọn nến đỏ thì anh là chiếc quẹt ga thắp sáng niềm đam mê đó!

Không có anh em sao nghĩ ra được vở ballet Giselle!"

Anh lại cười. Rồi hôn phạt lên cái miệng biết nói vừa lòng người: "Em đúng là nàng Giselle bé nhỏ của anh!"

Anh là thuận miệng khen cô hóa thân thành nàng Giselle hoàn hảo chạm đến cảm xúc của khán giả. Nhưng Mộng Cầm lại không vui.

Cô khoát tay: "Thôi em không làm cái cô Giselle gì đó đâu!" Rồi bất ngờ ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Bởi, em không muốn anh là tên Công tước đa tình đó!

Có vợ sắp cưới cao sang quyền quý. Còn giả dạng đi tán tỉnh gái đẹp.

Để rồi kết quả thật đau lòng!" Cô bùi ngùi xót thương: "Dẫu ở màn hai của vở kịch, Albrecht khóc than trước ngôi mộ Giselle và cầu xin nàng tha thứ. Và linh hồn của Giselle đã dịu dàng tha thứ cho anh. Tình yêu cao thượng và lòng vị tha của nàng Giselle đã cứu anh thoát khỏi án tử khi các Willis dùng ma thuật khiến anh nhảy múa cho tới khi kiệt sức.



Nhưng một cái kết âm dương li biệt như vậy, em rất buồn và cực kì, cực kì không thích một chút xíu xìu xiu nào!" Cô thị phạm tí xíu trên móng tay mình.

Mộc Trầm như hóa đá sau những lời cô nói. Bởi chính anh cũng không thích một cái kết đó một tẹo nào.

Anh thích một cái kết viên mãn hạnh phúc hơn. Nên: "Mộng Cầm à! Mai anh xin phép nghỉ vài ngày. Nhà anh có chút chuyện, anh phải về nhà một chuyến!"

Mộng Cầm đang thương cảm nàng Giselle trong vở kịch, cô giật mình, ngơ ngác nhìn sững vào anh. Rồi giọng run run: "Việc gì hệ trọng không? Anh đi bao lâu thì trở lại?"

Mộc Trầm choàng tay kéo cô vào lòng. Chưa đi đã nghe mùi của ly biệt. Anh vuốt nhẹ mái tóc người yêu, vùi mặt mình vào hương tóc thơm hoa hoàng lan, vỗ về người tình nhỏ: "Cha anh ổng nhớ anh sinh bệnh, anh về cho ổng khỏe, chứ không có chuyện gì đâu em!

Em đi học vui vẻ. Thi rồi tạm thời không cần giữ eo nữa. Em ráng ăn nhiều vô chút, anh ôm cho êm tí.

Ra đường thì choàng thêm khăn. Không có anh ủ ấm, em phải mặc áo nhiều vào, nhớ chưa?"

"Sao anh dặn em kĩ thế? Làm em càng lo!"

"Ngốc quá! Một giây xa cách người mình thương kéo dài như hằng thế kỉ. Anh không dặn kĩ lỡ ngày anh về, em ốm ho khan thì làm sao anh hôn?"

Cô cười, dụi đầu sâu vào ngực anh, lí nhí: "Em biết rồi! Em sẽ ăn ngày bốn bữa, choàng hai cái khăn và mặc tám lớp áo ra đường! Anh yên tâm chưa?"

Mộc Trầm hôn lên mái tóc: "Ờ, nghe lời vậy, anh thương!

Anh đi rồi sẽ về sớm nên em đừng có nhớ anh nha!"

"Hứ, ai mà thèm nhớ cái mùi rừng phong ngã vàng màu lá!"

"Ờ, nhớ chi cái mùi li..."..biệt ấy!



Rõ ràng là anh nịnh người yêu. Nói xuôi theo cho cô yên lòng. Vậy mà, Mộng Cầm đưa tay bịt miệng anh lại: "Em không cho anh nói gỡ như vậy!"

Môi anh thật ấm. Tay cô thật êm.

Xúc cảm theo đó truyền tới não bộ và chạy xoẹt vào tim. Đâu đây nghe vang lên lời thúc giục: "Hôn đi! Hôn đi!"

Vậy là hôn thôi!

Nụ hôn trước giờ chia xa. Chời ơi! Mộc Trầm anh muốn nghiền nát mới thỏa lòng!

Anh hôn đi rồi hôn lại. Một nụ chưa đã, anh làm thêm nụ hai, nụ ba. Rồi kèm nụ bốn tới nụ mười.

Đám Thập Vệ đứng khoanh tay đằng xa nhìn chằm chằm vào miệng Mộc hoàng tử mà..phát thèm!

Mười thằng nghĩ: "Ước gì có môi ai đó chạm vào môi mình! Dù một chút thôi cũng thấy đã!"

Và mười thằng đã được như ý nguyện.

Nhưng mà lạ lắm cơ!

Bang!

"Đồ biến chất!" Nhất Vệ tát vào miệng Nhị Vệ, Nhị Vệ tát vào cái mỏ đang chu ra của Tam Vệ. Và Tứ Vệ thì đập miệng Ngũ Vệ.

Cứ như vậy..đập tới thằng số 10.

Là do mười thằng bất ngờ bị Mộc hoàng tử phát hiện nhìn lén. Nên trong một giây vội vàng quay lưng, bá vai nhau giấu mặt..trán cụng trán và môi cụng môi.

Hè..hè..hè.. Vậy đó. Nụ hôn đầu đời của đám trai FA. Đáng đời cho cái tội..nhìn trộm người ta hôn.