Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 30: Đường đi tìm người thương (2)




Mộng Cầm xoay người tìm kiếm. Nhưng bốn bề tuyệt nhiên không thấy một ai.

“Là ai vậy ạ?” Cô lại bắt tay làm loa hỏi vào khoảng không âm u.

“Là ta!”

Lại giọng nói ấy. Nó xuất phát từ phía bên trái. Mộng Cầm quay sang.

Trước mặt cô là một chàng trai, trạc lứa Mộc Trầm. Anh vận bộ vest trắng trông rất ung dung tự tại.

“Chào anh, anh cho tôi hỏi thăm, làm sao để qua bên kia bờ ạ?”

Anh ấy nhìn cô một lượt từ trên xuống. Một cô gái trẻ, nét mặt yêu kiều trong trang phục hỷ. Rõ ràng là một cô dâu xinh đẹp.

Anh ấy lấy làm thắc mắc nên không có trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Hà cớ gì một tân nương như cô lại vội vã qua đò?

Cô có biết, con sông này là cửa đầu tiên vào Địa phủ không?"

“Địa phủ à?” Mộng Cầm thoáng sững sờ khi biết bản thân đã hóa thành hồn ma. Cô có chút luyến tiếc duyên trần vì chưa gặp lại, nhìn người mình yêu lần cuối.

Anh chàng bạch công tử nhận ra vẻ hụt hẫng và lưu luyến của cô: “Vì sao cô xuống đây?” Rồi anh ấy đi vòng quanh xung quanh cô gái trẻ tự đặt giả thuyết: “Bị ép hôn? Bị tân lang ruồng bỏ? Hay bị ả tiểu tam bức hại hòng soán ngôi?”

Mộng Cầm nghe xong lòng chùng lại. Nói cô bị ép hôn cũng đúng. Nhưng chung quy lại là do cô tự nguyện.

“Là tôi cam tâm khoát y phục đỏ để cứu người tôi yêu!” Đây mới là lý do đúng.

Chàng bạch y lấy làm hứng thú. Anh ấy xếp cây quạt, đập đập lên tay trái. Gật đầu ra vẻ đã hiểu: “À! Thì ra cô cứu tình lang nên mới vong mạng!”

Thật cảm thương!

Anh ấy chợt trầm tư nhớ lại đoạn tình cảm của riêng mình. Rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Anh ta có biết không?”

“Biết để làm gì? Tôi cầu mong bí mật này muôn đời là bí mật!” Mãi mãi Mộc Trầm không nên biết để anh sống tốt ở tương lai.

“Tôi rất hâm mộ anh ta!” Có được một tình yêu sâu đậm. Chẳng bù cho anh, yêu người hết cả tim gan mà người không hề yêu anh: “Tình ái là bể khổ! Dính vào chỉ có hai chữ ‘thương đau’!”



Mộng Cầm nghe vậy. Cô không đồng ý: “Anh nói vậy là chưa hề hiểu hết chữ ‘yêu’. Yêu không phải là bể khổ. Mà ngược lại mới đúng. Rất vui vẻ và hạnh phúc!”

“Hạnh phúc đến vong mạng ư?”

“Vong để người mình yêu được sống đó cũng là hạnh phúc!” Cô cười thật tươi với anh chàng bạch y.

Anh ấy dường như chưa hiểu lắm nên cứ há miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Thôi anh đừng nhìn tôi nữa! Anh sang sông bằng cách nào thì cho tôi quá giang!” Nếu đã chết rồi thì cô cần đến nơi mình nên đến. Lưu luyến hồng trần chỉ mang lại sầu khổ mà thôi!

"Được! Tôi cho cô quá giang! Dù gì cô cũng đã xuống đây rồi đâu còn đường để lui!

Chết rồi là hết! Cô ráng tu tâm chờ cơ hội ân xá đầu thai!"

“Ừm!” Mộng Cầm gật đầu.

Vậy mà, khi đến ‘Dòng sông quên lãng’, anh chàng bạch y bắt cô phải uống một ngụm nước đê quên hết mọi chuyện của kiếp này, cô lại lắc đầu không chịu uống.

“Tôi không muốn mình quên đi ba mẹ và Mộc Trầm!”

“Nhưng nếu cô không trút bỏ những vương vấn ở cõi trần, cô sẽ không suôn sẻ để đầu thai?”

Mộng Cầm không chút đắn đo: “Tôi không cần đầu thai!”

“Chấp nhận ở mãi cõi âm ư?”

“Ừm!” Cô kiên định. Đôi mắt chợt bừng sáng một tia hi vọng: “Tôi ở đây chờ anh ấy!” Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm hay một trăm năm, một ngàn năm cô vẫn chờ!

Anh chàng bạch y nghe xong cười sảng khoái. Anh ấy chỉ chỉ cây quạt vào cô: "Nói cô chung tình hay là ngốc nghếch đây?

Cô chờ anh ta đoàn tụ ở Âm phủ. Nhưng lỡ người cô chờ uống nước sông quên lãng để mong đầu thai chuyển kiếp, không mảy may còn nhớ đến cô thì sao?"

Mộng Cầm nhìn anh ấy nói: “Không! Mộc Trầm sẽ không uống!”



Thật như những lời Mộng Cầm nói.

Khi hồn Mộc Trầm đến dòng sông đầu tiên. Anh thấy ở bến có một cô gái đợi sẵn. Cô ấy hỏi: “Anh muốn qua sông?”

“Phải!”

“Vậy hãy thành thật trả lời cho tôi ba câu hỏi. Vượt qua ba câu hỏi này, tôi sẽ đưa anh sang sông.”

“Mời cô!” Anh đang vội nên ánh mắt lộ rõ vẻ nôn nóng mong cô gái hỏi nhanh giùm.

Trái với anh, cô gái có vẻ không vội. Cô ấy nhìn anh một hồi rồi nhắc lại: "Anh nhớ trả lời thật lòng. Bởi, nếu nói dối khi uống nước ‘Dòng sông nói thật’ này sẽ bị câm.

Có gì đâu mà phải dối lừa. Mộc Trầm gật đầu: “Cô cứ tự nhiên!”

Câu thứ nhất: “Anh có người yêu chưa?”

“Rồi!”

“Cô gái ấy tên gì?”

“Mộng Cầm!”

Nếu bắt anh cứu một trong hai người: mẹ và người tình, anh sẽ chọn ai?"

Mộc Trầm thoáng buồn khi đưa ra quyết định: “Cứu mẹ và quyên sinh theo người tình!” Có như vậy, chữ hiếu với chữ tình mới vẹn vẽ cả hai.

Cô gái im lặng chẳng nói gì. Cô múc đưa anh ly nước.

Mộc Trầm ngửa cổ uống cạn. Rồi hối: “Cô hãy mau giúp tôi qua sông! Tôi đang rất vội!”

Cô gái nghe xong cười ha hả: “Làm gì có ai nôn vào cửa tử? Anh có biết dòng sông này là ranh giới giữa địa ngục và trần gian không?”

Nói như vậy, sợ anh không hiểu, cô gái giải thích thêm: “Có nghĩa là bây giờ nếu anh thấy mình đi lạc vẫn có thế quay về!”

“Không! Tôi muốn diện kiến thần Hades, xin Ngài ấy thương tình trả lại linh hồn người con gái tôi yêu!”