Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 8: Mộc hoàng tử...ăn chay




Cùng lúc đó ở Mộc quốc.

Lão Tể tướng đang chắp tay tấu trình: "Bẩm Mộc Vương, sứ thần Hương quốc xin vào cầu kiến!"

Mộc Vương uy nghiêm trên bệ rồng, khoát nhẹ tay hạ lệnh: "Cho vào!"

Được lệnh triệu kiến, sứ thần Hương quốc cùng đoàn tùy tùng khiêng mấy chiếc rương tiến vào chính điện.

"Muôn tâu Mộc Vương, theo giao ước hai vương quốc, công chúa Hương quốc đã tròn mười tám, hôm nay hạ thần nhận lệnh mang lễ cầu thân!"

"Ta chấp thuận!" Mộc Vương niềm vui dâng lên mắt. Ông cười sảng khoái rồi nói vào tai lão thái giám: "Có tin tức gì của Thế tử chưa?"

"Dạ chưa!"

Nụ cười trên môi Mộc Vương cứng ngắc. Một lúc sau, ông truyền khẩu dụ: "Hạ lệnh đội Thập Vệ cấp tốc truy tìm Thế tử!"

"Tuân lệnh!" Lão thái giám cúi đầu.

Mộc Vương hắng giọng vài cái rồi nói sứ thần Hương quốc: "Con trai ta đang bận theo một khóa học, đợi hoàng tử nghỉ hè, chúng ta bàn hôn sự!"

"Dạ!"

Hôn ước lập tức kết giao! Chờ ngày hoàng tử Mộc quốc nghỉ hè cùng công chúa Hương quốc gặp mặt.

Ở nhà ai bàn chuyện hôn nhân, ai nhận lễ gì thì ráng mà chịu nha! Chứ Mộc Trầm anh đang cõng người yêu đi ăn... trưa.

Say mê luyện tập thì ít mà mê tít hôn hít thì nhiều nên mới đó mà đã bốn giờ chiều. Cả hai đói meo rã ruột.

"Anh ăn gì?" Vừa đặt mông xuống ghế, Mộng Cầm hỏi ngay.

Mộc Trầm chẳng hiểu quán này bán gì. Anh nói luôn: "Em ăn gì, anh ăn cái đó!"

Cô cười tít mắt: "Anh thật dễ thương!"

Rồi quay sang ông chủ quán già: "Ông Bảy, cho con hai tô phở bò!"

Mộc Trầm chẳng biết món phở cô gọi là gì? Vì Mộc quốc ăn thuần chay nên anh chỉ biết các món cỏ cây, rau củ.

Khi thấy hai tô phở bốc khói nghi ngút, trên bề mặt có mấy miếng thịt đo đỏ, anh tự nhiên thấy nhờn nhợn...muốn ọe. Mộc Trầm nhìn trân trân vào nó như nhìn một sinh vật lạ.



Nên người ta đưa người yêu đi ăn thì ga lăng bỏ rau, vắt chanh cho bạn gái. Đằng này thì ngược lại.

Mộng Cầm chẳng thấy anh động tay, động chân gì. Cô bèn đứng lên chăm sóc người yêu.

"Anh ăn đi! Ngon lắm!" Cô vắt nốt miếng chanh rồi mời anh.

"Ò! Em cứ mặc anh! Em ăn đi!" Anh cười khoát khoát tay.

Mộng Cầm hí hửng với món ăn cô thích. Đang đói, vừa nóng, vừa thổi, vừa ăn là tuyệt cú mèo!

Hớp một thìa nước, thêm vài cọng phở rồi gắp miếng thịt bò tái đưa vào miệng. Đôi đũa còn nằm trong miệng, cô chợt nghe ở phía đối diện.

Ọe...ọe...ọe...

Nuốt hết vô!

Cô nhả ra miếng thịt, gác đũa, đứng lên đi về phía anh: "Anh sao thế ạ? Đừng nói cõng em mà ốm nghén nghen!"

Ốm nghén?

Sao anh nghe từ này quen quen!

"Ngày mang thai con! Mẹ con ốm nghén suốt thai kỳ! Đã không ăn uống được gì mà cứ ói suốt! Để con được sinh ra trên đời này, mẹ con phải hi sinh rất nhiều. Nên con phải biết thương mẹ, hiếu thảo với mẹ!" Cha anh thường nói với anh như vậy!

Eo ơi!

Mộc Trầm tự nhiên hết ói. Anh ngẩng mặt nhìn cô: "Anh là đàn ông sao ốm nghén được!" Không lẽ ở thế giới loài người nhiệm vụ thiêng liêng này thuộc về phái nam?

Mộng Cầm nhìn vẻ mặt đầy thảng thốt của anh. Cô vỗ vỗ hai má anh: "Em giỡn thôi!" Cô khom người thì thầm vào tai anh: "Chỉ cõng đơn thuần sao ốm nghén được! Phải vận động xxxx gì đó mới có!" Cô cười hì hì, đập vai anh một cái: "Anh ăn mau lên! Kẻo nguội mất ngon!"

Vận động xxxx à?

Nhắc chi cho người anh nó rạo rực!

Anh nhìn Mộng Cầm không chớp mắt.

"Anh ăn đi! Nhìn em làm gì?" Cô vừa nhai miếng thịt vừa nói.

Thấy miếng thịt đo đỏ trong miệng cô. Anh lại muốn ói. Anh quay mặt nhìn sang hướng khác: "Tự nhiên...anh no! Em lo ăn đi rồi mình đi uống sinh tố!" Món này anh mới sài được!

Trông thấy bộ dạng của anh, cô cười rồi trêu: "Đừng nói với em, anh không ăn được thịt nha?"



Bên tai chợt có tiếng hưởng ứng: "Cô gái, cô nói đúng rồi đó! Hoàng tử Mộc quốc chỉ thích ăn chay!"

"Nhất Vệ! Ai cho phép cậu xía vô?" Mộc Trầm trừng mắt cảnh cáo tên cận vệ.

"Tôi không có xía. Tôi chỉ muốn nhắc: Anh nên tập ăn thịt!"

Nhất Vệ xoay xoay tô phở bò rồi nói vào tai Mộc hoàng tử: "Thịt bò thấy ói thì sao ăn được thịt...người!" Vừa nói Nhất Vệ vừa miêu tả vài động tác ăn thịt gì gì đó cho vị hoàng tử hiểu.

Nghe xong. Hai mắt Mộc Trầm sáng lên.

Khá khen cho tên cận vệ trung thành!

Anh phải tập ăn thịt mới được. Anh bê tô phở lại gần. Nhìn chằm chằm vào nó rồi trở đũa.

Anh gắp kiểu gì mà ở phía đối diện, Mộng Cầm mở to hai mắt, há to cả miệng.

"Anh không biết...dùng đũa hả?" Cô nhoài người qua bàn hỏi nhỏ anh.

Mộc Trầm trưng cho cô bộ mặt khổ. Rồi gật gật cái đầu.

Mèn ơi!

"Vậy bình thường anh ăn bằng gì?"

"Nĩa và dao!"

Tưởng gì kiếm không có!

"Để em lấy cho anh!" Cô quay sang ông chủ quán: "Ông Bảy, cho con cái nĩa và dao ăn!"

Ông chủ quán ngơ ngác: "Quán phở không có dao ăn!" Tụi nhóc này tưởng đây là nhà hàng bán bít tết chắc!

"Vậy cho con tạm dao thái lan!" Mộng Cầm hết cách.

Rất nhanh chiếc nĩa và con dao gọt hoa quả được mang ra.

Mẹ ơi!

Không riêng gì ông chủ quán và Mộng Cầm. Mà cả thực khách có mặt ở quán đều kinh ngạc trước màn ăn phở có một không hai trên đời. Màn ăn phở bằng nĩa và con dao thái lan của chàng trai mặc áo xanh lam trông rất nho nhã và thư sinh kia!