Đêm, một chiếc tàu chiến khổng lồ lặng lẽ trôi nổi ở vịnh Nam Hải, nhìn từ xa, tựa như một con quái vật trầm lặng, khi đến gần, ngọn đèn tàu lập lòe ánh sáng, yên tĩnh không một âm thanh.
Trong bếp, Chung Ý và một vài người phục vụ đang cố gắng hoàn thành công việc dọn dẹp, chỉ sau khi quản đốc xác nhận và kiểm tra xong, cậu mới được phép nghỉ ngơi.
Những người khác tốp năm tốp ba trở về phòng nghỉ của họ, nhưng Chung Ý vẫn phải lên boong để trực ca đêm. Công việc này tuy mệt nhọc, nhưng lương cao, còn có trợ cấp ca đêm. Chung Ý rất vui khi làm công việc này.
Bàn tay giống như không còn cảm giác, lại nghĩ đến mấy ngày nữa có thể nhận lương rời tàu, trong lòng thấp thỏm mong chờ, dường như sự mệt mỏi cũng vơi đi bớt.
Bây giờ con tàu đang lênh đênh trên vùng biển quốc tế, nhiều du khách đang đánh bạc bên trong, có rất ít người ở ngoài boong.
Mỗi lần Chung Ý đi tuần trên boong tàu, cậu đều chú ý đến người đàn ông im lặng ngồi ở mũi tàu.
Hắn rất cao, đường nét khuôn mặt rắn rỏi, giống như người mẫu nam trên bìa tạp chí vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.
Người đàn ông này có sở thích khác với đa số du khách ở đây. Hắn không có bạn bè, không bài bạc, không rượu bia, kể cả là các party trên tàu, phần lớn thời gian chỉ ngồi trên ghế ở mũi tàu, ban ngày thì xem máy tính, đọc sách, thỉnh thoảng lại trông về phía xa xăm. Ban đêm phải thật khuya mới ra đây ngồi, có khi nhắm mắt mơ màng. Cũng không biết hắn trở về phòng lúc nào.
Lần đầu tiên Chung Ý tiếp xúc với hắn, là do đêm đó hắn nhờ Chung Ý lấy giúp một ly rượu.
Liên tiếp nhiều buổi tối như vậy, cũng là thời gian đó. Thường là rượu mơ dịu nhẹ, uống không say.
Chung Ý bình thường không hay để ý đến du khách ở đây, nhưng người đàn ông này lại là ngoại lệ. Hắn giúp Chung Ý giải vây.
Phần lớn du khách trên tàu không phải quý phái cũng là sang trọng, bạn đi cùng du khách có nhiều dạng, có bạn ngủ, có bạn xã giao. Ngay cả phục vụ cũng không ngoại lệ, không ít người chọn làm phục vụ quán bar để câu khách, dẫn tới thiếu nhân sự.
Trong lúc Chung Ý vùi đầu làm việc trong bếp cũng hay có người trêu ghẹo cậu, nói cậu đẹp trai như vậy, tiện tay câu dẫn vài ba vị khách là đã có thể tiết kiệm được kha khá thời gian làm công ở đây. Chung Ý nghe xong mấy câu như vậy cũng chỉ cười trừ. Chẳng qua cậu chỉ kiêm thêm một công việc, đơn giản là cởi bỏ bộ đồ làm công ra, là nhanh chóng thoát nghèo.
Hành khách trên tàu lần này có không ít người là nhà giàu mới nổi đến từ nước ngoài, quen biết được mấy ngày, họ đã rủ nhau uống rượu, xong lại bắt đầu ầm ĩ. Đêm đó, lúc nào cũng có vài vị khách muốn ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu. Chung Ý phải liên tục để mắt đến, tránh cho bọn họ lại chóng mặt ngất xĩu trên boong tàu, vậy thì không tốt lắm.
Lần ấy, khi cậu giúp người đàn ông trung niên có râu nọ, gã ta vì uống quá nhiều phải vịn vào lan can ói không ngừng, Chung Ý cầm khăn và nước đứng bên cạnh hỗ trợ. Vất vả lắm mọi thứ mới xong xuôi, người đàn ông có râu vừa ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt cậu, lợi dụng men say, gã ta ôm eo, bóp mông Chung Ý, ghé tai cậu hỏi giá cả. Hai tay Chung Ý đang cầm khay không cách nào phản kháng, cả người bị đẩy vào mạn thuyền, chính người đàn ông im lặng đã kéo tay gã ta ra, giúp cậu thoát khỏi vòng vây của người đàn ông có râu.
"Cậu ấy là bạn của tôi." Người đàn ông nói với tên có râu, sau đó bảo Chung Ý đi thay trà cho hắn.
Chung Ý cảm thấy vô cùng biết ơn hắn. Lúc đó trên mũi tàu có không ít người, ai cũng nghe được mấy lời bậy bạ của tên râu ria, nhưng đều làm ngơ. Chỉ có người đàn ông này không sợ rắc rối là đứng ra can thiệp.
Người này không phải không quen biết ai trên tàu. Có một cô gái xinh đẹp hay đến trò chuyện với hắn, Chung Ý nghe thấy cô xưng hô "Diệp công tử" với hắn. Nhưng cho dù cô gái xinh đẹp nhiệt tình thế nào, Diệp tiên sinh cũng không để vào mắt, khiến mỹ nhân vô cùng thất vọng.
Chưa tới hai ngày Chung Ý đã biết cô gái xinh đẹp kia là họ hàng với thương gia Cảng Thành Vinh công tử. Nhà họ Vinh là thương gia có tiếng ở Cảng Thành, tên của con tàu vốn được đặt theo tên của Vinh tam công tử, tuy Chung Ý không hay nhiều chuyện nhưng cũng nghe lỏm được mấy câu từ những phục vụ khác. Trên thuyền ngoài làm việc ra họ cũng không có gì để giải trí, đối với những người làm phục vụ như bọn họ, bàn tán về chuyện của người giàu có tiếng ở Cảng Thành, chính là thú vui tao nhã.
Dù Vinh tam công tử cũng sở hữu riêng một chiếc du thuyền, nhưng hắn lại bằng lòng ở đây hai tuần, cùng ăn uống đánh bạc, hóng chuyện từ phục vụ, mục đích tạo mối quan hệ với mấy ông chủ lớn đại lục.
Chung Ý không quan tâm chuyện nhà họ Vinh, chỉ chú ý chuyện Diệp tiên sinh và người đẹp họ Triệu. Nam thanh nữ tú, trông rất đẹp đôi, có khi chuyến tàu này là cơ hội mà ông trời đã tác hợp cho họ. Chung Ý nghĩ.
Mắt thấy người đẹp họ Triệu lại lần nữa bị Diệp tiên sinh thờ ơ, Chung Ý dừng lại hóng hớt, đi tới nói với Diệp tiên sinh: "Tiên sinh, dự báo thời tiết nói tối nay có gió lớn, nhớ chú ý giữ ấm an toàn. Ngài cần tôi thay chăn dày hơn không?"
Diệp tiên sinh nhìn nước biển đen như phủ mực trước mắt, nói: "Không cần." Hắn suy nghĩ một lúc, nói: "Bây giờ tôi về phòng. Cậu xuống gọi bữa tối đến phòng 2702 giúp tôi."
Chung Ý gật đầu. Trùng hợp hiện tại là giờ giao ca của cậu, một chuyện không cần hai người, cậu trực tiếp mang đến là được.
Không ngờ trong lúc mang đồ ăn lên lại bị người đẹp kia chặn ở hành lang.
"Nhờ chút, cậu đến phòng của Diệp tiên sinh à, giúp tôi mang ly nước trái cây vào được không, cả bó hoa này nữa."
Chung Ý im lặng nhìn ly nước trái cây đang đặt trong khay.
"Giúp tôi đi mà!" Đôi mắt người đẹp đầy khẩn thiết.
"Diệp tiên sinh thức khuya nhiều không tốt, uống ít cà phê lại." Người đẹp nhẹ nhàng nói, như thể đang nói với Diệp tiên sinh. Đây rõ ràng là muốn nhờ Chung Ý thuật lại.
Đối với chuyện giúp theo đuổi đàn ông, đời này Chung Ý chưa làm qua bao giờ. Nhớ lại quy định trên tàu, hình như... không vi phạm gì. Có thể... làm Diệp tiên sinh không vui, vậy cũng không hay lắm.
Chung Ý xoắn xuýt.
Người đẹp nhìn cậu không phản ứng, chợt cậu bị Vinh tam công tử kéo sang một bên.
Vinh công tử tinh ý, nhét mấy tờ tiền vào túi trước ngực Chung Ý, vỗ vai cậu: "Cậu trai đẹp, giúp đỡ một chút, cảm ơn nhiều." Sau đó đem bó hoa trong tay người đẹp đặt lên khay.
Bó hoa che đi tầm mắt Chung Ý.
Chung Ý cầm chắc khay đựng, chưa kịp thốt lên gì, Vinh tam công tử đã đẩy Chung Ý đi tới phía trước.
Nghĩ đến đống tiền boa, Chung Ý không cách nào từ chối, nói: "Được. Tôi sẽ thuật lại lời của tiểu thư cho Diệp tiên sinh."
Rẽ vào góc ngoặc chính là phòng 2702, Chung Ý cầm khay trên tay bấm chuông.
Diệp Chiếu Minh cau mày nhìn vào khay, nói với Chung Ý, "Tôi nhớ chỉ gọi một phần ăn tối."
Chung Ý nói: "Hoa và nước trái cây là của Triệu tiểu thư nhờ tôi mang đến, cô ấy cũng để lại một lời nhắn," Chung Ý nói: "Diệp tiên sinh thức khuya nhiều không tốt, uống ít cà phê lại."
Diệp Chiêu Minh nghe xong mặt không đổi, nhẹ gật đầu, nói: "Sau này đừng mang đến. Chỉ lần này thôi."
Thấy Diệp tiên sinh lộ rõ vẻ khó chịu, Chung Ý vội gật đầu, quyết định sau này không làm chuyện như vậy nữa.
Lúc cậu chuẩn bị đi thì Diệp Chiếu Minh lấy tiền boa ra, nói: "Nửa tiếng sau cậu đến đây thu dọn. Tôi không thích giữ rác qua đêm."
Chung Ý gật đầu nói được.
Mặc dù sẽ nghỉ ngơi muộn một chút, nhưng được boa thêm mấy vạn, làm Chung Ý vô cùng vui vẻ.
Trở lại phòng nghỉ tắm rửa, sau đó mặc lại bộ áo làm công, nhớ tới đống tiền boa, cậu lấy ra số tiền bị Vinh tam công tử nhét vào túi áo, cậu cầm ra chưa kịp bỏ vào lại, đồng nghiệp kế bên đã dùng giọng điệu ghen tị nói: "Oa, quả nhiên là đô la, đại gia nào hào phóng như vậy? Cậu thật may mắn."
Đó là năm tờ đô la Mỹ mệnh giá một nghìn*, đổi ra được 40.000 đô la Hồng Kông, tương đương với một tháng lương ở Cảng Thành.
(*Theo tỉ giá hiện tại 5000USD~118.387.500VND)
Chung Ý cũng sửng sốt, nhìn số tiền trong tay, suy nghĩ, nói: "Chắc đưa nhầm rồi."
Chắc chắn Vinh tam công tử đã đưa nhầm, Chung Ý đang nghĩ cách trả lại. Chợt thấy mấy đồng nghiệp dùng vẻ mặt phức tạp nhìn qua, Chung Ý nói: "Tôi sẽ đem đi trả lại."
Cậu ra cửa gặp phải quản đốc, thuận miệng nói ra chuyện đưa nhầm tiền boa, rồi cậu báo phải sang phòng 2702 giúp Diệp tiên sinh dọn bữa tối, sau đó mới về lại phòng nghỉ.
Trở lại 2702, cậu phát hiện Triệu tiểu thư vậy mà đang đứng canh ở cửa.
Chung Ý nói: "Triệu tiểu thư, quà đã được mang đến cho Diệp tiên sinh."
Triệu Y Văn mỉm cười: "Tôi biết rồi." Sau đó hơi nhíu mày: "Hình như Diệp tiên sinh không thích, vừa nãy tôi bấm chuông không thấy phản ứng."
Chung Ý an ủi cô: "Có thể ngài ấy đang tắm. Lát nữa dọn dẹp tôi giúp cô hỏi một chút. "Nghĩ đến mấy tờ đô la Mỹ đó, Chung Ý lấy tiền ra nói với cô: "Triệu tiểu thư, Vinh tiên sinh có lẽ đã đưa nhầm tiền boa, phiền cô giúp tôi trả lại ngài ấy."
Triệu Y Văn xua tay: "Tự cậu trả lại cho hắn đi, tôi đưa hắn sẽ không nhận đâu."
Tiểu thư nhà giàu có khác, tiền bạc không quan trọng, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái. Chung Ý thở dài, lấy lại số tiền, nói: "Được rồi, nếu cô thấy Vinh tiên sinh, giúp tôi nói một tiếng."
Sau đó cậu đi bấm chuông.
Cửa nhanh chóng mở ra, vừa đối mặt với Diệp tiên sinh, chưa kịp nói gì, đã bị kéo tay vào trong, sau đó cánh cửa chợt bị đóng lại, khóa trái.
Chung Ý nhìn mặt Diệp tiên sinh đỏ bừng, thở không ra hơi, bỗng cảm thấy khó hiểu. Thấy Diệp tiên sinh cầm lấy điện thoại bấm số, nói: "Dặn dò những người khác, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, không được đến làm phiền tôi. Đúng, phòng 2702."
"Có phải cậu được cho tiền để giúp họ?" Diệp Chiếu Minh chỉ ngoài cửa.
Chung Ý hoang mang, nhẹ gật đầu.
"Bao nhiêu?"
Chung Ý suy nghĩ, lấy ra mấy tờ đô la kia.
Tiên sinh cười khẩy một cách khó hiểu, hơi thở càng lúc nặng nề, như đang cố kìm nén gì đó.
"Tôi nghĩ, là do nhầm lẫn..."
"Hay lắm!" Diệp Chiếu Minh như không nghe thấy, chửi rủa một tiếng, sau đó kéo Chung Ý vào phòng, ném thẳng lên giường, sau đó tắt đèn.
Chung Ý bất ngờ bị ép ngửa ra, chưa kịp đứng dậy, đã bị hắn dùng thân đè lên.
Sau đó cậu bị khăn mặt bịt miệng lại, từng món đồ bị cởi xuống, tay bị trói tay lên khiến cậu không thể nhúc nhích.
Chung Ý nhớ lại đêm đó, ngoại trừ kinh hoàng ra chỉ còn lại nỗi đau vô tận. Diệp Chiếu Minh giống như con thú mất hết kiểm soát, dưới tác dụng của thuốc, cơn phẫn nộ bị dồn ép vào việc xâm chếm cơ thể cậu, vô số lần phát tiết, vô số tư thế làm người ta hổ thẹn. Dù cho Chung Ý có cố sức rút khăn ra khỏi miệng, khóc lóc van xin thảm thiết, cũng không thể nhận lại dù chỉ là một chút thương hại từ người đàn ông lạnh lùng này, tất cả những gì cậu đổi lấy chỉ là những cú tát trên người đầy đau đớn.