Mỗi Một Câu Nói

Chương 8: Âm thầm quan tâm




Trong lúc Chung Ý đang ở thành phố S tưởng tượng về tương lai thì Diệp Chiếu Minh ở Cảng Thành bận tối tăm hết mặt mũi.

Cuộc khủng hoảng tài chính đã nổ ra trên toàn thế giới được hơn nửa năm, lượng lớn thương nhân ở Cảng Thành đã phá sản, còn số các thương nhân lớn vẫn đang trên đà nguy hiểm. Diệp Chiếu Minh thuộc bộ phận quản lý vốn đầu tư.

Lần này bộ phận đã thể hiện rất tốt, ứng phó linh hoạt, thành công chèo lái Diệp gia vững chãi vượt qua, thậm chí còn lợi dụng cháy nhà đi hôi của, thu mua được một đống tài sản giá rẻ chất lượng cao.

Diệp Trường Tân nói với Diệp Chiếu Minh: "Xem ra đợt này Vinh gia đang tuột dốc."

Vinh gia thua bạc hơn 15 tỷ đô la Úc, giá cổ phiếu của công ty giảm xuống 30%, đoán chừng tương lai cũng không dễ dàng.

Diệp Chiếu Minh vừa lật xem báo cáo vừa nói: "Đó là chuyện sớm muộn, dù gì trong nhà bọn họ cũng không có mấy ai làm việc đàng hoàng, chỉ thích có địa vị cao."

Cậu cả Vinh gia ăn chơi phóng túng, cậu hai Vinh gia có lòng thương người nhưng bất tài vô dụng, nhắm mắt làm liều. Cậu ba Vinh gia mưu mô xảo quyệt, lòng tham không đáy. Bình thường thì không sao, nhưng đến khi gặp khó khăn sẽ lộ ra bản chất, hiện tại ba anh em họ đang tranh giành tài sản với nhau.

Diệp Trường Tân cười lớn. Vinh gia thất bại trong cuộc cá cược lần này, và dĩ nhiên Diệp gia chính là kẻ chiến thắng.

Diệp Chiếu Minh phụ trách quỹ đầu tư của sản nghiệp gia đình, tạo ra dòng tiền khổng lồ trên thị trường, phán đoán cực kỳ chuẩn xác, quyết định dứt khoát, chèn ép đô Mỹ, đè bẹp đô Úc, còn thu lại một lượng lớn lợi nhuận từ các hợp đồng tương lai.

"Chúc mừng con đã báo thù được Vinh gia." Diệp Trường Tân nghĩ đến khối tài sản ở Cảng Thành đang ngày một tăng lên thì cảm thấy vô cùng sung sướng, càng nhìn mấy thằng con trai vô dụng của Vinh gia, ông càng cười đến híp cả mắt.

"Chỉ là chuyện công việc thôi. Tiện tay thu dọn Vinh gia, ai rảnh chăm chăm vào việc tàn phá một gia tộc chứ." Diệp Chiếu Minh tiếp tục bình tĩnh đọc báo cáo. Hắn thực sự không có ý định trả thù Vinh gia, chỉ là Vinh gia tự tìm đường chết, họ thất bại vì không rõ tình hình còn hám lợi làm bừa.

"Sau khi chuyện ở Cảng Thành kết thúc, con về lại đại lục quản lí chuyện chính đi ha?" Diệp Trường Tân bắt đầu nói về công việc. Mấy năm nay ông chạy vạy qua lại hai bên, dù đã để Diệp Chiếu Minh giúp đỡ chia sẻ gánh nặng nhưng thực sự rất mệt mỏi, nếu như năm đó Vinh gia không rắp tâm hãm hại Diệp Chiếu Minh thì Diệp Trường Tân đã trút được một nửa gánh nặng.

"Nói sau đi, khủng hoảng đợt này vượt qua không hề dễ. Con muốn tìm hiểu thêm về thị trường ở đại lục." Diệp Chiếu Minh không ngại lui về sau màn, việc đứng ở phía sau trái lại khiến hắn có cảm giác thành tựu khi đương đầu với thách thức.



Thảo luận với Diệp Trường Tân xong, hắn xem đồng hồ, vẫn còn sớm, có thể kịp quay lại thành phố S ăn cơm tối.

Hắn gửi tin nhắn báo Chung Ý biết, sau đó bảo tài xế chở hắn quay về thành phố S.

Hai tháng nay bận ứng phó khủng hoảng tài chính, đã lâu rồi chưa quay về.

Chẳng biết từ lúc nào, mỗi khi hắn mệt sẽ nghĩ đến việc trở về thành phố S, về nơi có Chung Ý.

Dù trong lòng không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận nơi đó càng ngày càng giống 'nhà' của hắn.

Một nơi làm người ta an tâm, làm người ta thư giãn, một nơi đủ thoải mái để sống.

Diệp Chiếu Minh ngồi trong xe suy nghĩ về sự chuyển biến tâm lý này.

Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Chung Ý rất vừa mắt hắn, cười lên ánh mắt cong cong, chết tiệt chói mắt, vô cùng hấp dẫn người nhìn.

Về tính cách, cậu có vẻ khá tốt bụng, hiền lành và chu đáo.

Còn hương vị trên cơ thể cậu ấy, so mấy thứ khác còn ngon miệng hơn. Mỗi lần vuốt ve làn da của cậu, Diệp Chiếu Minh thích đến không nỡ rời tay.

Ban đầu, Diệp Chiếu Minh ở đây với cậu là để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ sớm chán Chung Ý, nhưng không ngờ lên giường mấy năm nay kiểu gì cũng không thấy đủ.

Nếu không phải vì những vướng mắc trước kia, biết rõ cậu là người mưu mô, đạo đức giả, Diệp Chiếu Minh cho rằng mình đã rơi vào tay giặc.

Thật ra bây giờ nói hắn bị rơi vào tay giặc cũng không sai lắm.



Lúc hắn đi Cảng Thành hay ra nước ngoài công tác đều nghĩ về Chung Ý. Nghĩ về lúc cậu ở một mình trong nhà, dọn dẹp nhà cửa tươm tất, nấu những món ăn ngon, giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai hắn.

Nghĩ đến đây, lòng hắn dâng lên một cảm giác thỏa mãn ấm áp.

Hắn ở ngoài vừa nghĩ về Chung Ý vừa tưởng tượng ra hình ảnh của cậu.

Loại khao khát này không liên quan đến ham muốn, chỉ là sự thỏa mãn tinh thần thuần túy.

Chung Ý cho hắn cảm giác ấm áp của một gia đình lý tưởng.

Bất kể ý định ban đầu của cậu là gì, cho dù tình cảm không có thật, Diệp Chiếu Minh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Hắn bắt đầu không thể kiềm chế bản thân quan tâm đến cơm ăn áo mặc của Chung Ý, nghĩ xem cậu ở nhà có ăn ngon mặc đẹp, có sống tốt hay không.

Nhưng khi thấy cậu mặc đẹp thì lại cảm thấy ghét cậu vì quá quyến rũ.

Sợ trên giường làm cậu tổn thương nên cố kìm nén dục vọng của mình.

Sợ sức khỏe của cậu không tốt, vơ bét thuốc quý khắp nơi đem về cho cậu, định kỳ mời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe.

Tất cả những điều này, hắn không dám để Chung Ý biết là mình quan tâm, chỉ có thể âm thầm thực hiện.

Hai người ở chung càng hòa thuận lại càng khiến hắn khó chịu, không kìm lòng đối xử hung ác với cậu, nhưng sau đó lại ghét mình không giữ được bình tĩnh.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, lần nào Diệp Chiếu Minh cũng muốn phỉ nhổ bản thân.