Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 10: Tự Đào Hố Chôn Mình




Chu Bách Triết động tâm không thôi, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu không thể hấp thu quá nhiều tinh hạch, chỉ đành trơ mắt nhìn chúng, tâm tình này làm cậu thực mâu thuẫn.



Để dời đi lực chú ý, Chu Bách Triết mở thông tin của mình xem thử, rất nhanh liền bị thu hút.



[Tên] Chu Bách Triết



[Giới Tính] Nam



[Chủng Tộc] Ớt



[Cấp Bậc] Cấp ba



[Trạng Thái] Người thực vật có thể động chưa có tri giác.



[Kỹ Năng] Bom ớt: ớt chỉ thiên tự bạo. Những kỹ năng khác chưa kích hoạt.



[Điểm Tích Phân] 503



Không ngờ cậu đã lên cấp ba, thế nhưng lại không hay biết gì cả, còn có hơn năm trăm điểm tích phân, thực sự làm Chu Bách Triết sửng sốt thật lâu.



Quá tốt rồi!



Đến lúc này Chu Bách Triết không thể áp chế được mong đợi trong lòng, vội vàng mở cửa hàng tìm kiếm những vật phẩm có thể đổi được, sau khi nhìn những vật phẩm kia, tâm tình hào hứng phấn khởi lập tức nguội lạnh.



Này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?



Chu Bách Triết mắng mỏ sỉ vả hồi lâu vẫn không bày tỏ hết bức xúc trong lòng, cũng khó trách cậu phản ứng lớn như vậy, thực sự là những món vật phẩm cần năm trăm điểm tích phân thực sự quá hố.



[Đèn Ngũ Sắc] Đổi vật phẩm này có thể làm quả ớt phát ra ánh sáng ngũ sắc, vào ngày lễ tuyệt đối có thể tạo ra bầu không khí náo nhiệt, rất thích hợp để đi du lịch.



[Quả Ớt Vui Vẻ] Đổi vật phẩm này có thể kết thành quả ớt vui vẻ, người ăn quả ớt này sẽ mất khống chế bật cười thật to, cười đến chảy nước mắt cũng không ngừng lại được, là vật phẩm tuyệt vời dùng để chỉnh người, rất đáng giá.



[Quả Ớt Buồn Bã] Đổi vật phẩm này có thể kết thành quả ớt buồn bã, ăn vào sẽ làm người ta mất khống chế gào khóc thảm thương, thảm đến mức muốn tự sát, ai cũng không ngăn được, là vật phẩm tuyệt vời dùng để chỉnh người, rất đáng giá.



Chỉ nhìn ba món vật phẩm này thôi liền có cảm giác bị cả một rổ hố đập vào mặt, Chu Bách Triết càng xem sắc mặt càng đơ, toàn bộ cây ớt đều không còn sức sống.



Hệ thống này quả nhiên rất hố người, nhiều điểm tích phân như vậy cư nhiên không đổi được món nào tốt, tất cả đều là mấy thứ vật phẩm trêu chọc hố người.



Nghĩ tới đây, đầu Chu Bách Triết chợt lóe, chuyển qua xem các vật phẩm một ngàn tích phân, nhất thời nước miếng ừng ực chảy đầy đất.



Mặc dù một ngàn tích phân đổi một vật phẩm thực sự quá đắt đỏ, thế nhưng đều là những vật phẩm hữu dụng với tình trạng của Chu Bách Triết hiện giờ, vấn đề là làm sao để kiếm điểm tích phân...





Con đường trước mắt thực sự là vừa xa vời vời vừa gian nan vất vả, bất quá vẫn phải cố gắng!



Chu Bách Triết siết chặt nắm tay, tắt cửa hàng, nhìn lướt qua thông tin của mình, ánh mắt nhất thời ngân ngẩn, vừa nãy cậu chỉ chú ý tới tích phân cùng cấp bậc, căn bản không để ý tới những thuộc tính khác.



Thế nhưng hiện giờ Chu Bách Triết có chút không thể tin được nhìn chằm chằm bảng thông tin, ước chừng nhìn chằm chằm vài giây để chắc chắn mình không hoa mắt, sau đó cả cây ớt hưng phấn như muốn bay lên.



Có thể động a!



Chu Bách Triết kiềm nén kích động, hệt như chuẩn bị tỏ tình, vừa khẩn trương lại kích động run rẩy giơ một chiếc lá cây, phần phật phần phật trong gió.



Thực sự có thể động a!



Chu Bách Triết nhìn chằm chằm lá cây, kích động đến nghẹn ngào, thử giơ một chiếc lá khác, cảm thụ gió thổi qua lá cây, cả cây ớt đều hưng phấn hơn hẳn.



Cảm giác có thể động đậy được thực tốt.



Chu Bách Triết cong cong cuống lá rồi dùng lá cào đất, rất nhanh liền lộ ra chùm rễ chằn chịt của mình, nhìn chằm chằm chùm rễ, tâm niệm khẽ động bắt đầu điều khiển đám rễ chia thành hai phần quấn chặt vào nhau, trở thành hai bắp đùi bền chắc cường tráng.



Chu Bách Triết dè dặt bước một bước, lúc cái chân rễ vững vàng đạp lên nền đất, Chu Bách Triết kích động đến mức không thể suy nghĩ, giống như phát điên phần phật phần phật rung hai chiếc lá cây.



Thật lâu sau, Chu Bách Triết mới bình tĩnh lại, chẫm rãi vươn hai cẳng chân cường tráng khó khăn đi tới bờ sông, lợi dụng tầm mắt có thể nhìn trong đêm tối của mình nghiêm túc quan sát bóng ngược của mình trên mặt nước, nhịn không được có chút say mê với hình ảnh uy vũ đẹp trai rạng ngời của mình.



Quả nhiên, cho dù trở thành cây ớt thì cũng là cây ớt cường tráng uy vũ nhất trong giới ớt.



Trong mắt Chu Bách Triết, làm một võ giả thì tuyệt đối phải rắn chắc, không thể là gà yếu!



Thưởng thức xong, Chu Bách Triết vươn hai chiếc lá, cuộn lá lại vốc nước rưới lên chiếc lá trên cùng của mình, thực nghiêm túc tỉ mỉ chà rửa.



Bởi vì chiếc lá này chính là mặt của cậu.



Mặc dù linh hồn một trăm phần trăm là nhân loại nhưng Chu Bách Triết theo bản năng biết chiếc lá này chính là mặt mình.



Sau khi chà xát rửa mặt xong, Chu Bách Triết thực vui vẻ thưởng thức cảm giác thoải mái khi được hóng gió, sau đó một lần nữa vươn bắp chân cường tráng, lẹp bẹp quay trở lại ruộng.



Sau đó... nhảy vào trong hố, ngồi xổm xuống, dùng cành lá của mình tự lấp đất lại.



Qua nửa đêm, Chu Bách Triết bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không biết từ khi nào, ý thức dần dần chìm vào bóng tối, lúc đi tới không gian tối tăm quen thuộc, xung quanh là chi chít những điểm đỏ có độ sáng bất đồng.



Lần này Chu Bách Triết có thể nhìn xa hơn, có rất nhiều điểm đỏ đang lóe sáng, quan trọng nhất là cậu không còn là một quả ớt nhỏ như trước đó nữa, cậu là một quả ớt đang tỏa sáng rực rỡ chói mù mắt, cơ hồ lần át tất cả những điểm đỏ ở bên cạnh.




Sáng sớm hôm sau, đội trưởng đội săn giống như thường ngày dẫn theo đội ngũ lên đường, thân nhân của thành viên đội săn đứng im chăm chú nhìn về phương xa, vừa sợ hãi lại lo lắng.



Mọi người đều biết thành viên của đội săn đều là dị năng giả, thế nhưng tỷ lệ chết cũng rất cao, có lẽ lần này đi ra ngoài, tới chạng vạng tối sẽ không quay về được.



Lúc Chu Bách Triết tỉnh lại thì đã là giữa trưa, cậu nhịn không được ngáp một cái, theo bản năng run run cành lá, cây ớt không gió nhưng tự lay động lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Tây, bé nghĩ mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn chằm chằm cây ớt kia.



Nhưng sau đó cây ớt kia không động nữa.



"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm à?" Tiểu Tây khó hiểu lẩm bẩm.



Chu Bách Triết lúc này đang cứng ngắc đứng đó, động cũng không dám động, lẩm bẩm nói thực nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị phát hiện, lần sau tuyệt đối không thể bất cẩn như vậy.



Chạng vạng tối, tất cả thôn dân đều dừng lại việc trong tay, rối rít đi tới đầu thôn chăm chú nhìn về phương xa, theo thời gian dần trôi qua, bọn họ ngày càng khẩn trương hơn.



Bọn họ rất sợ đội săn không về được, cũng sợ... có người chết ở bên ngoài.



Cũng may tầm bảy tám giờ, đội săn rốt cuộc cũng trở lại, mặc dù có không ít người bị thương, thế nhưng thôn dân đều vô thức thở phào.



Từ sau chuyện trùng triều, đối với thôn làng nho nhỏ này mà nói, bị thương tựa hồ không phải quá khó tiếp nhận như trước, bởi vì chỉ cần thân nhân của họ còn sống quay về là tốt rồi.



Trưởng thôn tranh thủ thời gian để người bị thương đi chữa trị vết thương, đội trưởng đội săn hưng phấn nói: "Trưởng thôn, lần này chúng tôi giết được một con trùng biến dị cấp ba."



Nghe vậy, gương mặt có chút khắc khổ của trưởng thôn liền giãn ra.



Chu Bách Triết không nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm viên tinh hạch cấp ba kia, nhịn không được nuốt nước miếng.




Đêm đó, Chu Bách Triết không để nhóm tiểu đệ hỗ trợ mà tự lực cánh sinh đào đất lôi tinh hạch ra, sờ sờ cái này cọ cọ cái kia, cuối cùng thực thỏa mãn hấp thu sạch sẽ.



Lần này cậu có thể rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực của mình trở nên cường đại, mở hệ thống kiểm tra cấp bậc, Chu Bách Triết nhịn không được nhíu mày, bởi vì cậu vẫn là cấp ba như cũ.



Điều này làm Chu Bách Triết có chút nổi giận, vốn cậu nghĩ rằng hấp thu hết số tinh hạch này có thể thuận lợi thăng lên cấp bốn.



Sau vài phút tức giận, Chu Bách Triết nhanh chóng chỉnh lý tâm tình, cảnh báo chính mình không nên quá nôn nóng, sớm muộn gì cũng thăng cấp mà thôi.



Từ trùng triều đến giờ cậu đã gom góp được hơn bảy trăm điểm tích phân, chỉ còn kém một ngàn điểm một chút mà thôi, nói không nôn nóng là không có khả năng.



Chẳng qua...



Chu Bách Triết nhịn không được than thở, không thể không biết xấu hổ lại chạy đi chôm tinh hạch trong kho hàng a.




Lại qua ba ngày, ba ngày này Chu Bách Triết căn bản không hề nhàn rỗi, mỗi đêm đều không ngừng rèn luyện tinh thần lực, phát triển đội ngũ tiểu đệ, tranh thủ để tất cả các gốc ớt trong ruộng đều trở thành tiểu đệ của mình.



Cậu muốn bao thầu cả mảnh ruộng này!



Cậu chính là vua ớt của mảnh trời đất này!



Chu Bách Triết hăm hở đong đưa cành lá, tựa như cảm giác khí thế vương giả của mình lúc này, đừng xem thường thân ớt mỏng manh, kỳ thực cô đọng mới là tinh hoa.



"Toàn thể nghỉ!" Chu Bách Triết vung lá cây, dùng ánh mắt tự nhận là đặc biệt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hơn ba mươi tên lính ớt quèn ở trước mắt.



"Bẹp!" Một âm thanh vang lên, hơn ba mươi gốc ớt chỉ thiên hệt như binh lính đồng loạt di chuyển bắp chân cường tráng, hai cành lá nhân cách hóa hệt như hai cánh tay vòng ra sau lưng, ưỡn ngực, mỗi chiếc lá đều dựng thẳng tắp!



"Rất tốt!" Chu Bách Triết hài lòng gật lá cây: "Nhớ, tụi mi là binh lính của ta! Phải nghe lời lão đại ta đây, biết chưa?"



Hoàn toàn yên tĩnh...



Hơn ba mươi cây ớt chỉ thiên không chút phản ứng, vẫn duy trì động tác nghỉ.



Chu Bách Triết cũng không lúng túng, tiếp tục hăm hở quơ quào cành lá, dõng dạc nói: "Toàn thể, nghiêm!"



"Bẹp!" Một tiếng, tất cả binh lính ớt lùi chân lại, cành lá thẳng tắp rủ xuống, phần chỏm lá cao nhất dựng thẳng, hệt như đang ngẩng cao đầu vậy.



Chu Bách Triết thực hài lòng, đời trước cậu là võ giả, mặc dù đóng phim nhưng diễn đại đa số đều có liên quan tới võ thuật, vốn tiền đồ rất rộng mở nhưng nào ngờ lại đụng trúng tên điên kia.



Bất quá cậu chọn làm diễn viên cũng vì muốn diễn những vai cường giả trong phim, có thủ hạ có tiểu đệ, có thể oai phong một cõi.



Nói trắng ra, Chu Bách Triết làm diễn viên chỉ vì cậu nghiện làm lão đại mà thôi.



Mà hôm nay...



Cậu rốt cuộc chân chân chính chính có tiểu đệ của mình.



Mặc dù...



Nhóm tiểu đệ này chỉ là những cây ớt chỉ thiên mà thôi.



.*.