Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 105: Trùng Biến Dị Cấp Bảy Hóa Ra Là...




Chỉ là âm thanh có chút trầm đục, nghe không rõ.



Để chứng minh mình không bị ảo giác, Chu Bách Triết nghiêng đầu dùng lá cây chỉ chỉ lỗ tai Áo Cổ Đinh, hỏi đối phương có nghe thấy gì hay không.



Cũng may động tác tay trai đổi hoàn toàn không có chướng ngại với nhân loại.



Áo Cổ Đinh lập tức hiểu ý Chu Bách Triết, lắc đầu.



Chu Bách Triết lại càng mờ mịt không thôi.



Âm thanh nghe được khi nãy thật sự là ảo giác sao?



Trùng biến dị cấp bảy vuốt ve quả cầu cực lớn kia, con ngươi lóe lên tia âm lãnh, nó gầm nhẹ, âm thanh chói tai làm người ta sợ hãi.



- ---- nhân loại đáng chết, chúng phải chết!



Lần này Chu Bách Triết có thể khẳng định mình thật sự không bị ảo giác, âm thanh kia mặc dù có chút phát âm không rõ, thế nhưng cậu có thể đoán được câu đó là gì.



Lập tức, Chu Bách Triết vô thức nhìn về phía trùng biến dị cấp bảy, trong lòng lại càng kinh hãi hơn.



Chẳng lẽ.... là con trùng kia phát ra?



Trong đầu Chu Bách Triết nháy mắt xuất hiện rất nhiều khả năng, tâm tư cũng thực hỗn loạn.



Áo Cổ Đinh đứng dậy, xốc Chu Bách Triết đang hỗn loạn lên, theo đường cũ quay trở về.



Tiếp tục đợi ở đây cũng không phát hiện thêm gì khác, không bằng dứt khoác rời khỏi nơi này, tránh thời gian quá lâu sẽ làm người bên ngoài lo lắng.



Lúc này Chu Bách Triết vẫn còn chìm trong khiếp sợ, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã rời khỏi sơn động, hội hợp cùng cả nhóm.



Hoàng Mao cùng đội trưởng đội săn và nhóm thôn dân tiến tới, trên dưới quan sát một phen rồi mới thở phào.



Không bị thương, chỉ là có chút chật vật, cả người nhếch nhác.



Hoàng Mao vội vàng đưa nước tới, đó là ly nước thô sơ làm từ ống trúc, Áo Cổ Đinh nhận lấy uống mấy hớp, trong ánh mắt tò mò lại khẩn trương của mọi người kể tóm tắt chuyện bên trong sơn động.



Mọi người kêu rên một trận, mồ hôi lạnh suýt chút nữa rơi xuống, may mắn mà bọn họ không cùng Áo Cổ Đinh đại nhân vào trong, nếu không thì nhất định sẽ kéo chân sau của ngài.



Nhất là đội trưởng đội săn lại càng sợ hãi không thôi.



Hoàng Mao lộ ra biểu tình đắc ý, Áo Cổ Đinh tướng quân quả nhiên vĩnh viễn là người lợi hại nhất.



Có thể tự nhiên đi lại ngay dưới mắt trùng biến dị cấp bảy mà không bị nó phát hiện.



"Ớt đại vương, ngài cũng uống nước đi." Đội trưởng đội săn vội đưa ống trúc tới, bên trong chứa đầy nước trong suốt mát lành lấy từ khe núi.



Chu Bách Triết vẫn còn chìm trong cảm giác hoảng hốt, không trả lời.



Lúc này mới thu hút sự chú ý, trái tim mọi người lập tức giật thót.



Ớt đại vương làm sao vậy?



Ngây ngô sững sờ không nhúc nhích, chẳng lẽ già quá si ngốc ngủ gục?



Duy chỉ có Áo Cổ Đinh là búng đóa hoa trên đỉnh đầu Chu Bách Triết.



Chu Bách Triết giật mình, cảm giác run rẩy từ tận linh hồn này làm cậu cảm thấy cực kỳ quen thuộc, vội vàng che đóa hoa trên đỉnh đầu: "Đừng có búng."



Thấy Chu Bách Triết có phản ứng, mọi người thở phào một hơi, đội trưởng đội săn vội vàng đưa nước tới: "Ớt đại vương, cho ngài."



Chu Bách Triết nhận lấy nước hút vài ngụm, đầu óc vẫn còn chìm đắm trong cảm giác bị búng hoa khi nãy.



Cảm giác đặc biệt quen thuộc, rốt cuộc cậu đã cảm thụ ở đâu rồi chứ?



Trong lúc lơ đãng, dư quang Chu Bách Triết quét tới nơi không tiện gọi tên của Áo Cổ Đinh, đột nhiên kinh hoảng ngớ ra, cậu rốt cuộc cũng hiểu cảm giác đó vì sao lại quen thuộc như vậy.



Bởi vì, bị búng hoa có cảm giác----- giống như bị búng bé kê kê, có chút kích thích, còn có chút tê dại lan sâu tới tận xương tủy.



Trong phút chốc, Chu Bách Triết đột nhiên không có cách nào đối mặt với đóa hoa trên đỉnh đầu mình.



Địa cầu cổ từng lưu truyền một truyền thuyết liên quan tới đóa hoa.



Đó chính là---- hoa tương đương với bộ phận sinh dục của cây.



Mặc dù không biết truyền thuyết này là thật hay giả, thế nhưng Chu Bách Triết vẫn cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhích bên trái một chút lại nhích bên phải một chút, cuối cùng dứt khoát ngó lơ như không biết, dứt khoát không để mặt tới thể diện gì gì đó nữa, dù sao thì đối với những người này thì đóa hoa của cậu cũng chỉ là một đóa hoa mà thôi.



May mắn lúc đi mọi người đều có mang theo chút lương khô tùy thân, lúc này mới không cần châm lửa nấu cơm, trực tiếp ăn là được.



Chu Bách Triết thân là một cái cây chỉ cần chôn mình trong đất rồi bảo người tưới chút nước là được.



Cũng vào lúc này Chu Bách Triết mới cảm giác chính mình là một cái cây thật ra cũng có không ít chỗ tốt.



Chẳng qua nghĩ tới hiện giờ đang ở gần đại bản doanh trùng triều, tâm tình mỗi người đều thực nặng nề, cũng không ai biết lần này tiến vào rốt cuộc có thể sống sót hay không, thế nhưng bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước, sau lưng còn nhiều người cần bảo vệ như vậy, một khi lùi bước thì có lẽ xong thật rồi.



Chu Bách Triết còn đang suy nghĩ về chuyện con trùng cấp bảy kia, lần đầu tiên gặp phải trùng có thể nói chuyện, hơn nữa xem ra trí thông minh hẳn là không thấp, thế nhưng kỳ quái là toàn bộ hành trình Áo Cổ Đinh không hề có phản ứng, cũng không biết là vì anh nghe không hiểu hay là không nghe được tiếng côn trùng.



Chỉ là chuyện này, rốt cuộc có nên nói cho Áo Cổ Đinh biết hay không.



Chu Bách Triết có chút do dự, bởi vì cậu hiểu rõ một chuyện, trùng biến dị thật sự là vấn đề cực kỳ nhạy cảm với nhân loại, nhân loại cùng trùng biến dị giống nhau khắc tinh của nhau vậy, căn bản không tồn tại bất cứ khả năng hòa bình chung sống nào.



Hai bên tương ngộ chỉ có một kết quả, không phải mày chết thì chính là tao chết, không có lựa chọn thứ hai.



Cũng chính vì thế, Chu Bách Triết sợ nói ra chuyện mình có thể nghe hiểu lời trùng biến dị cấp bảy sẽ gây nên sự ngăn cách với thôn dân, hiện giờ thì cậu cũng như trùng biến dị, chính là dị loại, thế nhưng may mắn là cậu không phải trùng biến dị nên có thể chung sống hòa bình với họ, nhưng khi nào sự hài hòa này bị phá vỡ thì cậu không biết mình có thể sinh tồn trong xã hội loài người nữa hay không.



Bởi vì lo lắng nhiều, Chu Bách Triết do dự hồi lâu, quyết định cuối cùng là chờ một chút xem tình huống, tạm thời sẽ không nói ra chuyện này.



Sau khi ăn cơm xong, mọi người liền ngồi dưới đất, biểu tình nghiêm túc, Áo Cổ Đinh dùng kiếm kích quang vẽ bản đồ toàn bộ lối đi trong sơn động mà mình từng đi qua, cuối cùng chỉ chỉ tiêu điểm, trầm giọng nói: "Chỗ này chính là chỗ trùng biến dị cấp bảy."



Mọi người nhịn không được ừng ực nuốt nước miếng, bản đồ đường đi rối rắm phức tạp như vậy, vị đại nhân này làm sao nhớ được?



Nếu đổi thành bọn họ thì có thể sống sót ra ngoài được đã không tệ rồi, sao có thể nhớ nổi đường đi như vậy chứ?



Giờ phút này bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch của mình cùng Áo Cổ Đinh lớn thế nào.



Chỉ là trực tiếp tiến vào đại bản doanh như vậy có phải quá nguy hiểm không?



Dù sao thì số lượng trùng biến dị cũng nhiều như vậy nhưng tổng quân số cũng chỉ hơn một trăm người, mặc dù cấp bậc đều là cấp năm, một chiêu có thể đồ sát hơn trăm con trùng biến dị cấp hai cấp ba.



Thế nhưng bọn họ không thể nào chiến đấu với con trùng cấp bảy kia, chênh lệch cấp bậc thật sự quá lớn.




Chỉ nghĩ tới nó thôi đã làm thôn dân không ức chế được sự sợ hãi.



Thôn dân lo âu là có đạo lý.



Nhưng Áo Cổ Đinh lại nói: "Nhiệm vụ duy nhất của mọi người chính là không để đám trùng biến dị kia quấy nhiễu tôi."



Mọi người sửng sốt, có chút không dám tin, chẳng lẽ... Áo Cổ Đinh đại nhân muốn....



Áo Cổ Đinh siết chặt kiếm kích quang trong tay, lạnh lùng nói: "Con trùng biến dị cấp bảy kia, tôi sẽ đối phó."



Mọi người xôn xao, vốn lúc tới đây bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ quần công con trùng cấ bảy kia, dù sao dựa hết vào một mình Áo Cổ Đinh thì không thể nào đối phó với nó.



Chỉ là không ngờ Áo Cổ Đinh lại chọn một mình đơn độc đối kháng với con trùng cấp bảy đáng sợ kia.



"Đại nhân, như vậy sao được?" Hoàng Mao vội la lên.



Lần trước Áo Cổ Đinh tướng quân có thể giết chết con trùng biến dị cấp bảy kia cũng nhờ hơn một ngàn chiến dị năng trợ giúp mới có thể tiêu hao một số năng lượng của nó, cuối cùng bị Áo Cổ Đinh giết chết.



Chiến dịch lần đó có thể nói là cực kỳ nguy hiểm cực kỳ kinh tâm, ngay cả người có thần kinh thô như Hoàng Mao cũng cảm thấy kinh hãi.



Bây giờ Áo Cổ Đinh tướng quân lại lựa chọn một mình đối phó với trùng biến dị...



Thế nhưng Hoàng Mao rất hiểu Áo Cổ Đinh, anh đã nói tức là đã quyết định, không thể nào thay đổi.



Hoàng Mao không dám khuyên nhủ, chỉ là trong lòng lại gấp tới sắp phát điên rồi.



Như vậy tuyệt đối không được!



Bất đắc dĩ, Hoàng Mao chỉ có thể đưa mắt nhờ giúp đỡ về phía Chu Bách Triết: "Ớt đại vương, ngài không khuyên Áo Cổ Đinh đại nhân à?"



Chu Bách Triết run run lá cây, giọng điệu đặc biệt kiên quyết: "Tôi đồng ý với quyết định của Áo Cổ Đinh."



Các thôn dân đã là cấp năm, hoàn toàn có thể một địch trăm, để bọn họ kiềm chế trùng triều là biện pháp tốt nhất.



Áo Cổ Đinh có thể coi là dị nhân giả có sức chiến đấu mạnh nhất trong thôn, chỉ có anh có thể đánh một trận với con trùng cấp bảy kia.



Dị năng giả khác căn bản không thể giúp đỡ, dù sao thì chênh lệch giữa cấp năm và cấp bảy thật sự quá lớn.



Mọi người cũng hiểu được điều này, thế nhưng để Áo Cổ Đinh đơn độc với trùng cấp bảy kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như trứng chọi đá.



Chẳng qua không ai dám nói thẳng mặt những lời này.



Thực lực của Áo Cổ Đinh thật sự rất mạnh, thế nhưng trùng biến dị mạnh mẽ đến mức nào đã sớm ăn sâu trong đầu mọi người, làm bọn họ kinh hãi tột độ.



Áo Cổ Đinh nhìn thấu nhưng không vạch, chỉ nhàn nhạt nói: "Chốc nữa sau khi tiến vào trong, mọi người tận lực ẩn núp, có thể giết được bao nhiêu trùng biến dị thì giết bấy nhiêu."



Mọi người vội vàng gật đầu, biểu thị đã biết.



Áo Cổ Đinh nói tiếp: "Một khi để trùng biến dị phát hiện tung tích, có thể nháo lớn bao nhiêu thì cứ nháo lớn bấy nhiêu, tranh thủ giữ chân trùng triều.



Vừa nói Áo Cổ Đinh vừa lộ ra sát ý, kiếm kích quang cắm bản đồ vừa vẽ ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Đến khi đó, ta cùng con trùng cấp bảy kia tử chiến một trận."



Sát ý đập vào mặt làm tinh thần thôn dân rét run một cái, tâm tình sợ hãi khẩn trương tựa hồ tan sạch, chỉ còn lại tràn đầy nhiệt huyết dâng trào.




Lần này, bọn họ phải giết trùng biến dị không còn manh giáp!



Nhân loại tất thắng!



Áo Cổ Đinh chia thôn dân thành năm người kết thành tổ tiến hành đột kích, đường đi trong sơn động phần lớn đều lặp lại nên Áo Cổ Đinh sắp xếp sẵn đường đi cho bọn họ, tranh thủ để các tiểu đội không bị trùng đường, cố gắng giết càng nhiều trùng biến dị.



Chiến đấu sắp khai hỏa, sắc mặt mỗi người đều kích động tới khó hình dung, vì khẩn trương nên nhóm thôn dân nắm chặt kiếm kích quang, hô hấp cũng trở nên dồn dập.



Tròng mắt tràn đầy tơ mắt, huyệt thái dương không ngừng giật giật, tâm tình đều khó bình tĩnh.



Ngoại trừ Áo Cổ Đinh.



"Đi thôi." Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nói.



Các thôn dân im lặng không lên tiếng, dựa theo đường Áo Cổ Đinh phân bố tiến tới trước, sau khi tiến vào sơn động thật lớn kia thì thế giới trước mắt đột nhiên tối sầm, mọi người có chút bối rối, thế nhưng may mắn là nhanh chóng trấn định lại, điều chỉnh xong hô hấp thì tiếp tục tiến tới trước.



Trên đường bọn họ cảnh giác xung quanh, cho dù là chút động tĩnh nhỏ bé cũng có thể làm bọn họ khẩn trương.



Lúc bọn họ đi qua một mảnh cỏ đuôi chó, Chu Bách Triết khẩn trương, bởi vì có vài người định giẫm lên, Áo Cổ Đinh ấn Chu Bách Triết sắp nhảy cỡn lên, dùng ánh mắt cảnh báo.



Chu Bách Triết cứng lại, chỉ có thể làm như không thấy.



Lúc này đang ở trong ổ trùng biến dị, chỉ cần có chút động tĩnh thì nhất định sẽ bị nó công kích, nếu vì thế mà phá hỏng toàn bộ kế hoạch thì thực phiền toái.



Chu Bách Triết cũng hận không thể tự đánh mình, trước khi vào sơn động đã quên nhắc nhở thôn dân đừng có đạp số cỏ đuôi chó kia.



Rất nhanh mọi người đã đi tới lối rẽ, Áo Cổ Đinh dùng tay ra hiệu cho mọi người chia ra, mỗi tiểu đội năm người nhanh chóng khom người tiến tới trước.



Tự nhiên bao gồm cả Hoàng Mao cùng đội trưởng đội săn, bọn họ chia ra rời đi theo những hướng khác nhau, chỉ còn lại Áo Cổ Đinh lưu lại tại chỗ, trên đầu vai là một cái cây nhỏ có một đóa hoa trên đỉnh.



Chu Bách Triết vẫy vẫy lá cây, dùng thủ thế hỏi có cần tiến tới trước hay không.



Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, khẽ vuốt cằm rồi sải bước bước tới lối đi đi tới chỗ ở của trùng cấp bảy.



Nửa đường gặp phải vài con trùng biến dị, Áo Cổ Đinh không ẩn núp đi vòng như trước mà nhanh chóng tiến tới, dùng kiếm kích quang chém đám trùng biến dị kia thành khối vụn.



Khoảnh khắc chết đi, đám trùng biến dị kia ngay cả kêu rên một tiếng cũng không kịp.



Áo Cổ Đinh thu hồi kiếm kích quang, trong ánh mắt sùng bái thàn phục của Chu Bách Triết thản nhiên rời đi.



Trên đường lại gặp phải vài đội ngũ trùng biến dị nhỏ, lúc chúng chuẩn bị phát ra âm thanh cảnh báo thì Áo Cổ Đinh đã triệt tiêu âm thanh của chúng, mà tinh hạch trong đầu chúng thì dĩ nhiên được Chu Bách Triết nhắc nhở thu thập.



Chu Bách Triết ba chân bốn cẳng cuốn số tinh hạch kia, nhanh chóng hấp thu sạch sẽ, nhìn lướt qua con số tích phân của hệ thống tính được, tâm Chu Bách Triết cũng run rẩy theo.



Số tinh hạch này thật sự đổi được quá ít tích phân.



Thế nhưng thịt muỗi có nhỏ thế nào thì cũng là thịt.



Chu Bách Triết tuyệt đối không từ bỏ, vã lại, từ từ góp nhặt từng chút tích phân nhỏ cũng có thể đổi được vài món hàng tiện nghi.



Dọc theo đường đi, Chu Bách Triết phát hiện số lượng trùng biến dị ngày càng nhiều, cũng may đều là cấp năm trở xuống, Áo Cổ Đinh hoàn toàn có thể dùng một chiêu đồ sát.



Càng đi sâu vào trong, số lượng trùng biến dị lại càng dày đặc, chúng giống như đang canh phòng, làm hết phận sự bảo vệ sự an toàn của trùng vương.




Đáng tiếc lúc gặp phải sát trùng cuồng ma Áo Cổ Đinh thì chúng chỉ có thể trở thành đạo cụ đưa đầu, vì Chu Bách Triết mà cống hiến không ít tích phân.



Rất nhanh, một đường vừa giết trùng vừa không để chúng phát hiện, Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết hao tốn nửa tiếng thời gian tới được cái động rỗng khá lớn kia.



Chỗ này có không ít trùng biến dị đang vận chuyển phân cầu vào cửa động lớn kia, mỗi con trùng biến dị đều thực bận rộn, giống như một dây chuyền sản xuất, toàn bộ quá trình đều thực liền mạch.



Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết mai phục trong bụi cỏ, không phát ra bất cứ âm thanh nào.



Thợ săn giỏi là người biết kiên nhẫn chờ đợi.



Rất nhanh, mười phút sau, đám trùng biến dị rốt cuộc cũng kết thúc việc vận chuyển, bắt đầu rút đi như thủy triều, không còn mống nào.



Áo Cổ Đinh từ phía trên cửa hang nhảy xuống, lúc đáp xuống đất không phát ra chút tiếng động nào, cũng giống như lần trước tiến vào lối nhỏ, đi tới cuối thì có thể nghe thấy âm thanh của con trùng biến dị cấp bảy kia.



Xuyên qua tầng đất đá che chắn có thể rõ ràng nhìn thấy thứ khổng lồ kia đang nằm dưới đất dùng mấy cái chân không ngừng lăn phân cầu, làm nó vừa tròn vừa lớn hơn.



Ngay lúc này, con trùng biến dị cấp bảy kia ngừng lại, vươn cái chân quơ mấy cục phân nhỏ nhét vào trong phân cầu, sau đó lại tiếp tục lăn, một lần nữa vo nó thành tròn vo.



Mà lần này Chu Bách Triết rốt cuộc cũng thấy rõ con trùng biến dị cấp bảy trong truyền thuyết này.



Cả người nó đen nhánh, lớp xác phẳng như xe tăng, sáu cái chân hơi cong, làm người ta chú ý nhất chính là phần đầu cùng cái nanh cực kỳ to lớn, nó đang dùng cái nanh này cố định phân cầu, sáu cái chân thì điên cuồng lăn phân cầu.



Chu Bách Triết suýt chút nữa thất thanh kêu lên.



Bởi vì cái thứ khổng lồ ở trước mắt này, sao lại giống---- bọ hung như vậy chứ?



Nhất thời, Chu Bách Triết thậm chí có chút khó tiếp nhận.



Trùng vương cường đại cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết có thể hiệu lệnh cho trăm triệu trùng triều, là đại boss cuối cùng, cư nhiên lại thứ khó ngửi này, một con bọ hung khổng lồ, một con bọ hung thích vo phân.



Tất cả nghi ngờ đều sáng tỏ vào thời khắc này.



Vì sao trong cái hố to kia lại có nhiều phân cầu như vậy, vì sao đám trùng biến dị lại vận chuyển phân, vì sao trùng vương cấp bảy lại thích lăn phân thành cầu!



Hóa ra đây chính là nguyên do, vì trùng vương chính là một con bọ hung vẫn chưa mất đi trùng tính.



Chu Bách Triết cảm thấy tam quan của mình vụn vỡ rơi rụng, cậu nhịn không được liếc nhìn Áo Cổ Đinh, thực muốn biết lúc này anh có biểu tình gì.



Chỉ là Áo Cổ Đinh chỉ sợ sẽ làm Chu Bách Triết thất vọng.



Bởi vì toàn bộ hành trình Áo Cổ Đinh tướng quân vẫn duy trì gương mặt nhìn không ra chút biểu tình gì, híp mắt như đang suy nghĩ phải làm sao giết chết con trùng biến dị cấp bảy này.



Chu Bách Triết im lặng hộc máu trong lòng, sâu sắc tỉnh ngộ, cảnh giới giác ngộ của cậu thật sự quá thấp.



Chỉ là một con bọ hung thôi mà, nhìn Áo Cổ Đinh người ta đi, hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào, nhìn lại mình thì phản ứng cứ như thấy người dùng mông ăn cơm ấy.



Rất nhanh, Chu Bách Triết cũng bình tĩnh lại, bắt đầu tập trung tinh thần lực, sẵn sàng có thể thúc giục sinh bom ớt bất cứ lúc nào.



Thân là vú em, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng buff cho DPS.



***



Trùng biến dị cấp bảy lăn cầu một hồi rồi cẩn thận đặt xuống, đó là thành quả nó bận bịu cả ngày.



Ngửi thấy mùi vị cực kỳ mất hồn này, trùng biến dị cấp bảy càng hưng phấn run run chân, cả thân mình lăn tại chỗ vài vòng, sau đó nhân tính hóa nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.



Một lát sau nó cẩn thận di dời một tảng đá lớn để lộ ra mạch nước ngầm đang lưu động bên dưới dòng đất, trùng biến dị hưng phấn run chân, cả người nhảy xuống vũng nước lớn, bắt đầu lau rửa thân thể.



Dòng nước chảy rất xiết, thế nhưng bởi vì thể hình to lớn nên lượng nước chảy xuôi này cũng chỉ giống như vòi sen cọ rửa sạch sẽ từng ngóc ngách thân thể, bóng loáng ướt át, thoạt nhìn chính là một con trùng có chất lượng cuộc sống rất tốt.



Sau khi tắm xong, trùng biến dị leo lên, dời tảng đá lại vị trí cũ, run run một thân bọt nước, nhìn phân cầu to lớn kia vài lần, có chút lưu luyến không nỡ rời đi, thế nhưng nó vẫn không chạm vào phân cầu mình thích nhất mà nằm bò xuống tấm nệm chất bằng tiên thảo nghỉ ngơi.



Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên tia kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh trực quan cảm nhận được chỗ thông minh của trùng biến dị cấp bảy.



Ngay lúc này từ xa xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng nổ lớn, trùng triều giống như sôi trào không ngừng phát ra tiếng gầm thét, trùng biến dị cấp bảy chợt mở mắt giương cao chiếc nanh dữ tợn, phát ra tiếng gầm mà nhân loại nghe không hiểu.



"Giết hết thảy nhân loại!"



Vào lúc này cũng không cần Chu Bách Triết nói nhiều, Áo Cổ Đinh đã trực tiếp giống như một viên đạn đại bác vọt ra ngoài, rút kiếm kích quang đã được kích hoạt chém về phía chiếc nanh trùng biến dị cấp bảy.



Ánh sáng sáng choang chiếu sáng không gian có chút tối tăm, trùng biến dị cấp bảy có chút không thích ứng với ánh sáng bất ngờ này, thế giới trước mắt đột nhiên trống rỗng, động tác của nó cũng vì thế mà hơi do dự một giây.



Thế nhưng một giây này đã đủ để Áo Cổ Đinh phát động công kích.



Chỉ nghe thấy có thứ gãy lìa rớt xuống đất, trùng biến dị vì đau đớn mà gào thét, nó điên cuồng giãy dụa thân thể làm bụi đất trong sơn động bay tứ tung, vách tường cũng run lên.



Áo Cổ Đinh nhân cơ hội này nhanh chóng đi vòng qua, hoàn mỹ né tránh công kích điên cuồng của trùng biến dị.



Ánh sáng từ kiếm kích quang vẫn còn sáng choang, thế nhưng trùng biến dị cấp bảy nhanh chóng thích ứng, nhìn thấy dị năng giả trước mắt nó nhiều lần muốn giết chết nhưng cố tình vẫn không thể thành công, nó phẫn nộ gầm thét.



Nhân loại đáng chết!



Trùng biến dị cấp bảy rất tức giận, chiếc nanh lớn mà nó vẫn luôn xem là niềm kiêu ngạo đã không còn, chỉ còn lại một khúc gốc, nó điên cuồng gào thét, ra lệnh cho đám trùng biến dị cấp sáu nhanh chóng tập hợp, tới nơi này công kích dị năng giả.



Chu Bách Triết nghe vậy thì không để ý tới những thứ khác nữa, vội vàng nói với Áo Cổ Đinh: "Con trùng vương cấp bảy kia bắt đầu gọi đám tiểu quái cấp sáu tới."



Ánh mắt Áo Cổ Đinh chợt lóe, một lần nữa né tránh chân trùng vương giẫm xuống, dùng kiếm kích quang kích phát dị năng đông cứng chân nó, trùng biến dị vì thế mà hành động bất tiện, lực công kích cũng suy giảm không ít, điều này lại càng làm nó tức giận hơn.



Nhân loại đáng chết này!



Nó nhất định phải ăn thịt nhân loại này để trả thù!



Tim Chu Bách Triết nhảy lên tới cổ họng, rễ cây vững vàng quấn lấy cổ Áo Cổ Đinh, sợ mình sẽ bị vô tình hất văng.



Áo Cổ Đinh trầm giọng nói: "Giữ chắc."



Chu Bách Triết vội nói: "Tôi vẫn luôn quấn chặt."



Cho dù chết cũng tuyệt đối không buông tay.



Khóe miệng Áo Cổ Đinh hơi co quắp, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ.



Chu Bách Triết thấy vậy thì suýt chút nữa đã chụp lá cây lên mặt Áo Cổ Đinh, đã là lúc nào rồi mà còn tâm tình giật giật khóe miệng chứ.



Ngay lúc này ánh mắt Áo Cổ Đinh chợt lóe, kiếm kích quang trong tay thoáng chốc phát ra....



.105.