Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 114: Muốn Giết Ớt Đại Vương




Chiến hạm vận tải giống như trong phim điện ảnh, đường nét khung chiến hạm lưu loát, lớp vỏ ngoài xám bạc không biết làm từ vật liệu gì, thoạt nhìn cực kỳ xa hoa cao cấp.



Chu Bách Triết có chút ngơ ngác, đối với cậu mà nói, tinh hạm như thế đã là rất sang trọng, thế nhưng không ngờ đây cư nhiên là sản phẩm sắp bị loại bỏ.



Như vậy phi hạm tiên tiến nhất tinh cầu A còn đồ sộ tới cỡ nào chứ?



Chiến hạm vận tải màu bạc chầm chậm đáp xuống, cửa mở ra, bên trong có vài người mặc đồng phục thống nhất màu bạc bước ra.



Trưởng thôn vội vàng đi qua, thực thân thiết nói: "Trương thuyền trưởng, sao lâu như vậy các ngài mới tới."



Người được gọi là Trương truyền trưởng biểu tình có chút kỳ quặc nói: "Hai tháng trước bọn tôi đã định tới rồi, thế nhưng không biết vì sao nơi này tựa hồ bị năng lượng gì đó bao bọc lại, không có cách nào đáp xuống."



Trưởng thôn tuy đã sớm đoán được nguyên nhân nhưng vẫn không khỏi giật mình: "Thì ra là vậy."



Đoàn người Áo Cổ Đinh nhanh chóng đi tới, khí thế nổi bật cực kỳ chói mắt, Trương thuyền trưởng có chút khẩn trương, với kinh nghiệm vào nam ra bắc suốt nhiều năm qua của ông, người này tuyệt đối không đơn giản.



Xuất phát từ tâm tư muốn kết giao, Trương thuyền trưởng lập tức tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn khi nãy: "Trưởng thôn, vị đại nhân này là...."



Trưởng thôn lập tức giới thiệu: "Vị này là Áo Cổ Đinh đại nhân."



Trương thuyền trưởng lập tức chào hỏi, Áo Cổ Đinh chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lại.



Đối với thái độ lãnh đạm này, Trương thuyền trưởng chẳng những không giận mà còn nhiệt tình hơn, các vị đại nhân vật ngồi ở vị trí cao lâu ngày đều có khí chất cao cao tại thượng này.



Kết giao nhiều thêm một chút cũng tốt, cho dù không kết giao được thì ít nhất cũng lưu lại ấn tượng không tệ trong lòng đối phương.



Sau một phen trò chuyện khách sáo, trưởng thôn mới nói: "Có thể hỗ trợ chở thêm người không, chỗ bọn tôi không có phi thuyền, Áo Cổ Đinh cùng các vị đại nhân muốn rời khỏi đây..."



Trưởng thôn còn chưa nói hết, ánh mắt Trương thuyền trưởng đã sáng lên, thầm nghĩ đây là cơ hội tốt, liền nhanh miệng nói: "Trưởng thôn, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy rồi, chút việc nhỏ này khẳng định không thành vấn đề."



Trưởng thôn gật đầu, ông biết Trương thuyền trưởng này mặc dù mắt cao hơn đầu nhưng thực thế thì bản chất không xấu, bằng không đã không kiên trì tới nơi này hỗ trợ nhiều năm như vậy.



Trong sự nhiệt tình không gì sánh được của Trương thuyền trưởng, lúc nhóm Áo Cổ Đinh lên phi thuyền, Áo Cổ Đinh khẽ ấn ấn trán nói: "Chờ đã, còn một người chưa lên thuyền."



Trương thuyền trưởng ngẩn người, vội vàng cười nói: "Vâng vâng."



Trưởng thôn khều đội trưởng đội săn, dò hỏi: "Ớt đại vương đâu?"



Đội trưởng đội săn mờ mịt nói: "Mọi người chia ra khắp nơi tìm thử xem."



Nghe vậy, biểu tình thôn dân đều thực phức tạp, rõ ràng là không quá tình nguyện, ánh mắt lộ rõ luyến tiếc.



Cảm giác ngột ngạt này giống như bảo bối nhà mình khó khăn lắm mới nuôi lớn đảo mắt đã cùng nam nhân khác bỏ trốn vậy.



Thế nhưng cố tình mọi người chỉ có thể mở to mắt tiễn Ớt đại vương rời đi.



Đêm qua, trưởng thôn tập trung mọi người lại thông báo Ớt đại vương sẽ cùng Áo Cổ Đinh đại nhân rời đi.



Phản ứng của thôn dân tự nhiên là rất kịch liệt, đối với bọn họ mà nói, Ớt đại vương chính là bảo bối của thôn, thời gian dài như vậy, bọn họ đã sớm quen với sự tồn tại của Ớt đại vương rồi.



Tựa hồ chỉ có Ớt đại vương ở thì tâm tình mới an định được.



Bây giờ Ớt đại vương lại muốn rời đi, mọi người nhất thời hoảng loạn, thậm chí muốn khuyên Ớt đại vương lưu lại, thế nhưng trưởng thôn chỉ nói một câu lại làm mọi người á khẩu không trả lời được, chỉ áy náy cúi đầu.



"Lẽ nào mấy người còn muốn liên lụy Ớt đại vương nữa à? Nó khác với chúng ta, nó có chuyện mình muốn làm, mấy người muốn giữ nó lại thật sự chỉ vì luyến tiếc nó hay luyến tiếc chỗ tốt mà nó mang tới cho mấy người?"



Tay trưởng thôn run run, lần nữa nói: "Đừng để Ớt đại vương phải trả giá vì chúng ta nữa, chúng ta đã muốn quá nhiều rồi."



Thôn dân cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.



Hiện giờ trong lòng bọn họ thực không dễ chịu, chính là có thể làm thế nào chứ, Ớt đại vương đã vì mọi người trả giá nhiều như vậy, lẽ nào bọn họ còn muốn triệt để trói chân Ớt đại vương ở đây sao?



Lúc mọi người đang định tản ra khắp nơi tìm kiếm, một âm thanh quen thuộc ở phía xa vang lên.



"Tôi tới rồi."



Trương thuyền trưởng có chút kinh ngạc, tuy ông không quá thân thiết với thôn dân nhưng cũng nhớ được đại khái, âm thanh này, ông khẳng định mình chưa từng nghe qua.



Rất nhanh, ở xa xa có một cây ớt chỉ thiên cành lá tung bay phần phật trong gió chầm chậm chạy tới.



Thân mình nó trong suốt gần như có thể nhìn thấy rõ ràng gân lá, rễ cây xanh nhạt hệt như được điêu khắc từ bảo ngọc.



Ấn tượng đầu tiên của Trương thuyền trưởng chính là kinh diễm cùng rung động.



Thật là một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.



Thẳng đến khi đi tới bên chân trưởng thôn, nó khẽ nâng lá cây của mình-----



Đám Trương thuyền trưởng trừng to mắt.



Đột nhiên ý thức được, cái này là----- cây sống?



Còn có thể chạy có thể nhảy, đáng sợ nhất là, nó còn có thể nói chuyện?



"Trưởng thôn...." Cái cây kia đột nhiên lên tiếng.



Nháy mắt đó, Trương thuyền trưởng theo bản năng rút kiếm kích quang: "Yêu quái!"



Áo Cổ Đinh híp mắt, lập tức đè lại kiếm của Trương thuyền trưởng, làm ông muốn tiến không được muốn lùi không xong, Trương thuyền trưởng trợn to mắt, lắp ba lắp bắp: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ngài...." Chẳng lẽ ngài cùng phe với ngoại tộc?



Nửa câu sau Trương thuyền trưởng không dám nói, sợ sẽ bị vị đại nhân uy thế cực kỳ đáng sợ này giết chết.



Một cái cây biết nói biết cử động khẳng định có mang theo ác ý đối với nhân loại, nếu bây giờ không giết nó, nói không chừng nó sẽ giết hết mọi người!



Thế nhưng làm Trương thuyền trưởng một lần nữa khiếp sợ là---- nhóm thôn dân lại nhao nhao rút kiếm ra, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.



Nhóm trương thuyền trưởng cực kỳ kinh hãi, vội vàng nói: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi."



Trưởng thôn có chút đau đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút không vui, thế nhưng rốt cuộc vẫn giấu phần khó chịu kia đi, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách nhóm Trương thuyền trưởng.



Vô luận dị năng giả nào nhìn thấy một thứ vượt khỏi sự hiểu biết của mình, phản ứng đầu tiên chính là rút kiếm laser tự bảo vệ bảo thân.



Trưởng thôn vội vàng nói: "Mọi người mau để kiếm xuống."



Vẻ mặt mọi người có chút không vui, thế nhưng vẫn nghe theo trưởng thôn, để kiếm trong tay xuống.



Tuy Trương thuyền trưởng từng hỗ trợ thôn làng, thế nhưng nhìn thấy Trương thuyền trưởng mắng Ớt đại vương như vậy vẫn làm mọi người cảm thấy khó chịu.



Ớt đại vương quả thực có ngoại hình không giống nhân loại, thế nhưng nó không phải yêu quái gì cả!



Lúc này Chu Bách Triết mới kịp phản ứng, giật giật khóe miệng, suýt chút nữa cậu đã quên mất mình là một cây ớt chỉ thiên rồi, ngoại trừ thôn làng cùng nhóm Áo Cổ Đinh, những người khác nhìn thấy mình nhất định sẽ cảm thấy hoảng sợ, thậm chí còn theo bản năng tiến hành công kích.




"Các người... lẽ nào cùng...." Trương thuyền trưởng nghẹn nửa ngày mới nói: "Cùng một giuộc với nó à?"



Chẳng lẽ đều đã bị yêu quái này đầu độc rồi?



Trên đời này sao lại có cây biết nói, đáng sợ hơn là nó còn có đôi mắt cực kỳ thuần khiết nhìn bạn, làm bạn căn bản không sinh ra được chút hoảng sợ nào.



Trưởng thôn theo bản năng giải thích: "Nó không phải yêu quái, nó là thần bảo hộ của thôn, nó giúp bọn tôi giết trùng biến dị, bảo vệ thôn làng và mọi người."



"Nếu như tôi có ác ý với ông, bây giờ ông còn có khả năng đứng đó cầm kiếm chỉa về phía tôi à?" Chu Bách Triết khoanh hai chiếc lá cây lại, làm ra dáng dấp mình rất là trâu bò.



Dù sao thì này cũng không phải nói khoác.



Nhóm trưởng thôn hiểu rõ, nếu Ớt đại vương ra tay, ngoại trừ Áo Cổ Đinh thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị cay chết.



"Buông kiếm." Áo Cổ Đinh nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương thuyền trưởng, con ngươi đen nhánh thâm trầm không thấy đáy, làm người ta lạnh ngắt cả người.



Trương thuyền trưởng theo bản năng buông kiếm, run sợ nói: "Mấy người không sợ nó..."



Dù sao đầu năm nay ngay cả trùng biến dị cũng có trí khôn, còn bắt đầu tụ tập lũ côn trùng sâu bọ công kích nhân loại, nhân loại đã nằm trong trạng thái cực kỳ chật vật, thật sự không thể chịu nổi đợt tập kích của ngoại tộc thứ hai.



Trưởng thôn đúng lúc bước ra nói: "Trương thuyền trưởng, ông không tin tôi à, Ớt đại vương trước nay chưa từng chủ động tổn thương nhân loại."



Trương thuyền trưởng suy nghĩ một chút, cực kỳ gian nan buông kiếm, cười khổ: "Thật sự xin lỗi, tôi... vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, thực khó tiếp loại này...."



Trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi hiểu, ngài yên tâm, Ớt đại vương thật sự không giống trùng biến dị, nó rất hữu hảo với nhân loại."



Trương thuyền trưởng thở phào một hơi, gật đầu.



Trải qua một phen tiếp xúc hữu hảo với Chu Bách Triết, Trương thuyền trưởng vẻ mặt quái dị tìm tới trưởng thôn nói nhỏ: "Nơi này có cả đống cây thông minh như vậy hả?"



Mới vừa nãy câu thông với cây thực vật này, Trương thuyền trưởng ngoài ý muốn phát hiện chỉ số IQ của nó cơ hồ ngang hàng với nhân loại, thậm chí còn biết nói đùa, chỉ sợ ngay cả trùng biến dị cũng không thông minh được như nó.



Trưởng thôn vỗ vai Trương thuyền trưởng nói: "Đương nhiên chỉ có một mình nó mà thôi."



Trương thuyền trưởng thở phào một hơi: "Như vậy thì tốt, nếu trên đời này có quá nhiều yêu thực vật thông minh như vậy, nếu chúng có chút tà niệm thì chỉ sợ nhân loại sẽ đối mặt với tương lai càng tăm tối hơn."



Trưởng thôn há miệng, thực không dám nói, bản thân Ớt đại vương vốn chính là yêu tinh, chỉ số IQ hiển nhiên cao hơn nhân loại.



Thế nhưng vì không để Trương thuyền trưởng bị dọa hỏng, trưởng thôn hiền lành vẫn giấu chuyện này đi.



Rất nhanh, nhóm Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết cùng đội trưởng đội săn được Trương thuyền trưởng an bài lên thuyền.



Chu Bách Triết ngồi trong lòng Áo Cổ Đinh, có thể nhìn thấy rõ ràng vành mắt ửng đỏ của thôn dân, thế nhưng vẫn im lìm không nói tiếng nào.



Trong lòng Chu Bách Triết có chút chua xót, vô thức giơ lá cây.



"Các vị hương thân, tôi sẽ về thăm mọi người."



Lời này, Chu Bách Triết thật lòng muốn nói.



Những người này mặc dù cũng không hoàn mỹ, thế nhưng mỗi người đều thật lòng quan tâm cậu.



Lần xa cách này không phải là vĩnh viễn.



Đến khi cậu trở nên cường đại hơn thì có thể áo gấm trở về.




Chiến hạm vận tải chầm chậm khởi động, cuối cùng bay lên không trung triệt để rời đi.



Trưởng thôn dần dần đỏ vành mắt, cứ cảm thấy trong lòng có một mảng trống rỗng.



Tâm tình thôn dân cũng suy giảm, mọi người nhìn bầu trời thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.



"Được rồi, trở về đi." Trưởng thôn mệt mỏi phất tay.



Thôn dân biết rõ người khó chịu nhất chính là trưởng thôn, vì thế đều tản ra, để ông có không gian an tĩnh.



Trưởng thôn chậm rãi đi trên đường, nhìn cảnh vật quen thuộc bên đường, trong đầu vô thức hiện ra bóng dáng Ớt đại vương.



Nó luôn lặng lẽ chạy tới những nơi đất phì nhiêu nhất, lặng lẽ nhổ cây dời sang một vị trí khác, chính mình thì an tâm thoải mái chui vào trong hố ngủ.



Nó cứ cho rằng ông cùng thôn dân không biết, thật ra thì chỉ là mọi người không nói mà thôi, Ớt đại vương rõ ràng đã hơn hai ngàn tuổi nhưng lại cứ như một đứa nhóc tràn đầy tinh thần phấn chấn bồng bột của đám trẻ.



Có lẽ vì nó là yêu tinh nên có chút mơ hồ với khái niệm thời gian.



Trưởng thôn vừa nghĩ vừa mở cửa.



Ánh mắt trở nên ngây ngẩn---- trong phòng, ở trên bàn là một đống lá cây quen thuộc.



Chỉ phút chốc, trưởng thôn phảng phất nghe thấy trong lòng mình có âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, ông run rẩy đi tới, tay vẫn run lẩy bẩy, làm sao cũng không thể cầm được thứ trên bàn.



Những thứ này.... đều là lá cây của Ớt đại vương.



Mắt trưởng thôn đỏ ngầu, nghẹn ngào nửa ngày.



Nhiều lá cây như vậy, chỉ sợ Ớt đại vương bứt từng lá một, sau đó lại kích phát lá cây rồi lại bứt, cứ vậy tích góp từng chút một.



Vì sao.... cho dù phải đi rồi, nó còn phải trả giá cho thôn nhiều như vậy?



Ớt đại vương, vẫn luôn ngốc như vậy.



Trưởng thôn cười mà nước mắt trào ra, cầm lấy số lá cây này, trong lòng dần dần có quyết định.



Ông thu thập lá cây, ánh mắt tràn đầy kiên định.



***



Ở trong không gian, khắp nơi đều là thiên thạch nhàn nhạt tỏa ra quang mang.



Làm một người địa cầu thuần túy, Chu Bách Triết chưa từng có cơ hội tận mắt nhìn thấy cảnh vật xa lạ này, thật sự cực kỳ xúc động.



Lúc này Áo Cổ Đinh đang ở trong buồng bái kiểm tra bản đồ tinh tế, nhíu mày, thường xuyên thấp giọng nói gì đó với Trương thuyền trưởng.



Chu Bách Triết không hể có hứng thú với những thứ đó, cậu liền bảo Hoàng Mao dẫn mình cùng đội trưởng đội săn đi dạo trên phi thuyền.



Đội trưởng đội săn mặc dù đã từng ngồi chiến hạm vận tải rất nhiều lần nhưng bình thường phần lớn thời gian vẫn luôn đợi trong phòng, rất ít khi ra ngoài.



Hoàng Mao tựa hồ mới gặp đã quen, rất nhanh đã thân thiết với nhóm thủy thủ đoàn, đi tới nơi nào cũng có người chào hỏi, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Bách Triết một cái, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hiếu kỳ.



Lúc phi thuyền khởi hành, thuyền trưởng đã thông báo có một vị khách đặc biệt lên thuyền, nó không phải là nhân loại mà là một cái cây, hơn nữa còn có trí lực không hề thua kém nhân loại, hi vọng trong hành trình thủy thủ đoàn có thể chung sống hòa bình với nó.




Lúc mới bắt đầu, đoàn viên có chút sợ hãi với cái cây xa lạ này, thế nhưng theo thời gian tiếp xúc, rất nhanh bọn họ kinh ngạc phát hiện hình thức tư duy của cái cây này giống nhân loại như đúc, nó có hỉ nộ ái ố, cũng có thể phân biệt thị phi, quan trọng nhất là, nó đồng dạng cũng căm thù trùng biến dị tận xương tủy.



Chu Bách Triết cũng phát hiện nhóm thuyền viên nhìn thấy mình không có chút lực sát thương vào thì bắt đầu thả lỏng, đối với chuyện này, Chu Bách Triết chỉ cười chứ không nói gì.



Nếu như nhóm thuyền viên này biết bom ớt của cậu khủng bố tới mức nào thì tin tưởng bọn họ sẽ hoài nghi nhân sinh.



Ban đầu Chu Bách Triết còn cảm thấy thực mới mẻ với sự vận chuyển của vũ trị, thế nhưng sau một ngày, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán.



Cậu nằm trong phòng Áo Cổ Đinh, chán tới mức bắt đầu hát hò.



"Em là tình nhân của tôi, dùng đôi môi thật dầy của em làm tôi tiêu hồn trong đêm."



Áo Cổ Đinh vừa vặn đẩy cửa nghe thấy lời ca phóng đãng số dách này, nháy mắt trầm mặc ba giây.



Chu Bách Triết vốn đang quơ quào múa may lá cây nháy mắt cứng đờ, cái đầu răng rắc răng rắc quay lại, an tĩnh đối mặt với gương mặt không biểu cảm của Áo Cổ Đinh ba giây.



"Anh nghe thấy gì rồi?"



Chu Bách Triết trầm mặc nửa ngày, cực kỳ chật vật hỏi.



Áo Cổ Đinh gãi gãi mũi nói: "Không nghe gì cả."



Chu Bách Triết ồ một tiếng, yên lặng cuộn tròn chính mình, an tĩnh bất động.



Áo Cổ Đinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói lảng sang chuyện khác: "Cảm giác trên phi thuyền thế nào, có chỗ nào không thích ứng không?"



Chu Bách Triết lặng lẽ lộ ra lá cây, khẽ run run, buồn bực nói: "Tốt lắm, chỉ là có chút buồn chán."



Áo Cổ Đinh gật đầu: "Em có thể lên mạng tinh tế chơi."



Chu Bách Triết nghe vậy thì nháy mắt ló đầu ra, giọng nói cũng vui vẻ hẳn: "Thật à?"



Là một thanh niên nghiện internet của địa cầu, hoàn toàn quán triệt internet chính là phương châm sống còn, trầm mê tới khó có thể kềm chế, từ khi tới thế giới tương lai này, đã rất lâu rồi cậu không lên mạng.



"Thật tốt quá, ở đây có thể lên mạng à?" Chu Bách Triết nhịn không được hỏi.



Áo Cổ Đinh lấy trí não lớn cỡ lòng bàn tay ra, nhướng mày nói: "Nơi này tín hiệu mạng có chút yếu nhưng vẫn có thể lên mạng, hơi lag chút thôi.



Chu Bách Triết gật đầu, lag thì lag, mấu chốt là có thể lên mạng là được.



Một tia sáng xanh lóe lên, Áo Cổ Đinh thấy hoa mắt, trí não trong tay nháy mắt biến mất, mà bên giường thì có thêm một cây ớt nghiện lên mạng cầm trí não cười tới mức mắt cũng nheo lại.



Áo Cổ Đinh lắc đầu, tiếp tục trầm tư.



Trước đó anh đã hỏi thăm thuyền trưởng về chuyện của mấy tinh cầu phụ cận, thế nhưng tin tức nhận được làm anh đau đầu không thôi.



Tinh cầu xung quanh đã bị Long Tam thống trị, nếu không phải bởi vì khi đó tinh cầu D:234 xuất hiện trùng biến dị cấp bảy, không biết vì sức mạnh thần bí nào đó làm tất cả phi thuyền không có cách nào đáp xuống thì tinh cầu này có lẽ đã sớm bị Long Tam cướp đoạt.



Nếu muốn có được tinh hạm duy nhất có thể đi đường xa thì nhất định phải trấn áp Long Tam.



***



Chu Bách Triết cầm trí não trong tay, tâm tình cực kỳ kích động.



Ngẫm lại thì người địa cầu cổ làm sao có cơ hội chạm vào sản phẩm siêu khoa học kỹ thuật như thế này, tính ra thì trọng sinh tới đây kỳ thực cũng không tệ lắm.



Dùng lá cây vuốt màn hình quang não, trong sát na, màn hình bắn ra một khung thông báo hỏi là dùng màn hình giả lập hay màn hình thực thể.



Chu Bách Triết nhịn không được kinh hô, dùng lá cây thử chạm vào màn hình giả lập thì phát hiện tay mình nháy mắt xuyên qua, cũng không chạm phải bất kỳ vật gì.



Xem ra kỹ thuật mô phỏng không kém.



Chu Bách Triết phát hiện màn hình này có không ít icon, giống như màn hình máy tính của địa cầu cổ vậy, sau khi mở từng cái ra thì phát hiện kỳ thực cơ bản cũng giống như phần mềm của địa cầu, chỉ là trải qua nghìn năm đổi mới cùng thay đổi, hiện giờ màn hình đã có hiệu ứng 3D đặc biệt, chân thật cực kỳ.



Chu Bách Triết liền hỏi: "Cái này có thể chơi game toàn tức không?"



Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, cảm giác một cây ớt muốn chơi game toàn tức thật sự có chút quái dị, thế nhưng anh vẫn tận lực đáp: "Loại quang não này chỉ có màn hình giả lập thôi, phải là nón trò chơi ảo mới có thể tiến vào thế giới toàn tức."



Chu Bách Triết ồ một tiếng, một lần nữa vùi đầu nghiên cứu quang não.



Mở phần mềm có thể tìm kiếm tin tức, Chu Bách Triết nhập ba chữ "địa cầu cổ", chỉ trong chốc lát đã xuất hiện rất nhiều tư liệu liên quan.



Chu Bách Triết nháy mắt lên tinh thần, bắt đầu đọc.



Một lúc sau cậu thở hắt một hơi, biểu tình phức tạp.



Áo Cổ Đinh đi tới, liếc mắt nhìn màn hình giả lập: "Sao em lại xem mấy thứ này?"



Chu Bách Triết thu hồi tâm tư bay bổng nói: "Tôi không ngờ địa cầu cổ cuối cùng lại hủy trong chính tay nhân loại."



Tận thế mà địa cầu cổ vẫn luôn đồn đại không tới, nguyên do là nhân loại tàn bạo phá hoại hoàn cảnh, dẫn tới địa cầu xuất hiện đại họa, giống như trong phim ảnh, kỷ băng hà ập tới, tất cả mọi nơi biến thành giá rét cực độ, nhân loại căn bản không có cách nào sinh tồn trong thế giới như vậy.



Vì thế nhân loại dốc hết nguồn lăng lượng cùng sức mạnh chế tạo ra phi tuyền có khoa học kỹ thuật cao cấp nhất thời đó, sau đó những nhân loại còn sống sót ngồi trên phi thuyền, rời khỏi tinh cầu.



Xoay xoay chuyển chuyển, không biết lang thang trong tinh tế bao lâu, bọn họ rốt cuộc phát hiện tinh cầu mới, đó là một tinh cầu rất phù hợp để nhân loại sinh tồn.



Bọn họ tới nơi này, bắt đầu thành lập vương quốc nhân loại, nỗ lực phát triển văn minh cùng khoa học kỹ thuật.



Thế nhưng chuyện làm người ta không tưởng tượng được đã xảy ra, ở tinh cầu này lại có rất nhiều trùng biến dị đáng sợ, càng đáng sợ hơn là chúng kết thành quần đội hệt như thủy triều vọt tới làm nhân loại một lần nữa tổn thương nặng nề, nhân số suy giảm mất phân nửa.



Sau đó vì sinh tồn, mọi người phát triển ra kiếm kích quang, cầm vũ khí bắt đầu chiến đấu, chỉ là sau mấy trăm năm giãy dụa, mọi người rốt cuộc quét sạch trùng biến dị trên tinh cầu, bắt đầu thành lập thế giới khoa học kỹ thuật càng phát đạt hơn.



Thế nhưng nền văn minh địa cầu cổ thì đã sớm thất lạc.



Cũng chỉ ghi chép lại chút tri thức không trọn vẹn được truyền miệng.



Lúc này nhân loại đã bắt đầu điên cuồng muốn tìm kiếm văn minh địa cầu cổ, thế nhưng mọi thứ đã quá muộn, cũng có người nỗ lực muốn tìm về địa cầu cổ, đáng tiếc bọn họ phát hiện không thể tìm được đường trở về.



Chu Bách Triết chỉ một tin tức trên màn hình, nghi hoặc hỏi: "Sao không có miêu tả tỉ mỉ nhân loại làm sao phát hiện được kiếm kích quang?"



Ánh mắt Áo Cổ Đinh khẽ lay động: "Thực tế thì không ai biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."



Chu Bách Triết nhớ mang máng là Áo Cổ Đinh từng nói về chuyện này, lẩm bẩm: "Chuyện này thật sự kỳ quái, chuyện này vốn là bước ngoặt trọng đại, sao có thể không có chút tư liệu nào chứ?"



Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm giọng nói: "Không sai."



Chu Bách Triết nhịn không được suy đoán chuyện này có khi nào là...



[end 114]