Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 117: Cây Ớt Ói...




Thời gian.... đã qua một tiếng.



Nhóm Hoàng Mao xụi lơ trên ghế sô pha, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.



"Nghĩ tới phải kiên trì bảy ngày nữa đã thấy sợ rồi." Hoàng Mao lộ ra biểu tình hoảng sợ, thậm chí còn có chút không muốn tiếp thu sự thật này.



Hồng Lăng cười lạnh: "Không ăn thì chỉ có thể chết đói."



Triệu Nam Các cùng Thái Thản Ba lúc này không nói lời nào, bọn họ sợ hé miệng sẽ không thể khống chế mà nôn ra, bằng không.... ngày hôm nay sẽ bị đói bụng.



Mà Áo Cổ Đinh.... thì mặt không biến sắc đứng bên cạnh kính thủy tinh phòng hộ, lẳng lặng nhìn tinh không mênh mông bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thâm trầm dáng dấp lạnh lùng làm người ta không dám tới gần.



Chu Bách Triết cẩn thận chọt chọt Áo Cổ Đinh hỏi: "Anh... ổn không?"



Áo Cổ Đinh quay đầu, thản nhiên nói: "Vẫn ổn."



Chu Bách Triết nháy mắt cảm thấy thực kính nể, nhìn dáng vẻ trang bức này đi, cao biết bao nhiêu!



Bất quá....



Chu Bách Triết khó hiểu hỏi: "Lẽ nào mọi người đã quên... đội trưởng đội săn biết nấu cơm à?"



"..." Vẻ mặt của đám Hoàng Mao nháy mắt trở nên xấu hổ.



Chu Bách Triết không phúc hậu cười hắc hắc vài tiếng.



Đội trưởng đội săn có chút không biết làm sao, ông vốn muốn nói để mình nấu cơm, thế nhưng thấy dáng vẻ sôi sục ý chí chiến đấu của Hoàng Mao đại nhân, ông còn tưởng đối phương rất biết làm cơm.



Thế nhưng không ngờ.... vị Hoàng Mao đại nhân này lại làm cơm khó ăn như vậy.



Vì vậy, đám Hoàng Mao yên lặng dời mắt tập trung về phía đội trưởng đội săn.



Đội trưởng đội săn lau mồ hôi nói: "Lần sau để tôi làm."



Mọi người thỏa mãn gật đầu.



Ngay cả Áo Cổ Đinh vốn vô thức mím môi thoáng chốc cũng thả lỏng.



Chu Bách Triết nháy mắt hắc tuyến, thứ này thoạt nhìn hơi ghê ghê một chút, thế nhưng thật sự khó ăn như vậy sao?



May mắn trong dĩa vẫn còn chút nước canh, Chu Bách Triết thử dò xét vươn rễ ra chấm một cái, sau đó----- qua ba giây.



Chỉ ngắn ngủi ba giây lại làm Chu Bách Triết sống một ngày như một năm.



Bởi vì... nước canh này tựa hồ mang theo năng lực thần kỳ, từng chút từng chút xâm chiếm tất cả cảm giác của cậu, tên khoa học gọi là khó ăn tới muốn nói, cảm giác này tràn ngập trong đại não.



Chu Bách Triết co quắp một hồi, rất muốn ói, thế nhưng làm một gốc thực vật không có miệng, cậu làm sao có thể nôn ra được.



Sau một trận nôn khan, lá cây Chu Bách Triết đều rũ oặt xuống, uể oải không còn sức sống.



Ánh mắt mọi người tràn đầy ý cười nhưng phải cố nhịn xuống.



Không có cách nào, ai bảo vị Ớt đại vương này da mặt mỏng đến vậy, lỡ mà giận lên thì biết làm sao?



Một lúc lâu sau Chu Bách Triết mới tỉnh lại, nhất thời tuôn ra vô hạn kính phục với tài nấu bếp của Hoàng Mao, vị này rốt cuộc làm sao biến thức ăn thành khó khăn như vậy?



Thế nhưng làm Chu Bách Triết kính phục chính là những người này cư nhiên không biết sắc nuốt mấy thứ này vào bụng.



Thật không hổ là dị năng giả, lực nhẫn nại mạnh khỏi bàn.



Tinh hạm vẫn di chuyển trong tinh không mênh mông, liên tục nhìn quang cảnh bất biến suốt ba ngày, mọi người đều cảm thấy thị giác mỏi mệt, bắt đầu tập trung lại xem phim điện ảnh có sẵn trong quang não chiến hạm.



Chu Bách Triết nhanh chóng nhấc một băng ghế nhỏ tới, cực kỳ mong đợi, không biết phim điện ảnh ở thế giới tương lai rốt cuộc là dạng gì.



Nào biết sau khi phim chiếu xong, cả cây ớt đều không tốt, tình tiết trong phim ở thế giới tương lai này cũ rích, cho dù là địa cầu cổ cũng rất ít khi dùng thể loại này.



Thế nhưng đám Hoàng Mao lại xem mê mệt, còn thảo luận đã lâu không xem qua bộ phim nhiệt huyết như vậy.



Những người khác cũng thực cảm khái, nhao nhao gật đầu.



Biểu tình Chu Bách Triết không biến đổi, cố gắng kiềm chế ý tưởng muốn phỉ nhổ, ngây ngốc cắm rễ trong nước xem xong bộ phim.



Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên ý cười, lắc đầu, bảo mọi người giải tán.



Mấy ngày nay đều do đội trưởng đội săn làm cơm, tuy tài liệu đơn điệu nhưng may mắn là đồ gia vị có không ít, cơm nước cũng không tệ.



Mọi người ăn sạch thức ăn, tuy bụng vẫn còn hơi đói nhưng mọi người chỉ có thể uống chút nước để xoa dịu cảm giác đói, khoảng cách tới mục tiêu chỉ còn bốn ngày, trong lòng mọi người có chút nôn nóng, chỉ hận không thể lập tức bay tới nơi.



Rốt cuộc trong sự chờ mong của mọi người, chiến hạm rốt cuộc cũng tới nơi, Chu Bách Triết dựa vào lồng bảo hộ nhìn ra ngoài, nhịn không được thở dài: "Đây chính là tinh cầu chợ đêm sao, thật xinh đẹp."



Địa cầu có màu lam là chủ đạo, màu lục điểm xuyến, thế nhưng tinh cầu chợ đêm này lại không phải như vậy, nó là một tổng thể màu trắng bạc nhưng trải rộng rất nhiều ấn ký xanh nhạt.



Hoàng Mao không biết đã đi qua biết bao nhiêu tinh cầu cũng không khỏi bị tinh cầu này kinh diễm, ở một nơi vắng vẻ thế này thật không ngờ lại có một tinh cầu xinh đẹp như vậy.



Cũng không biết tinh cầu này rốt cuộc tạo thành từ cái gì.



Rất nhanh, trong sự chờ mong của mọi người, chiếm hạm rốt cuộc chậm rãi từ trên bầu trời đáp xuống đất, phát ra tiếng vang vang dội.



Hoàng Mao lắc đầu bình phẩm chiến hạm: "Thứ này thật sự không được."



Chu Bách Triết nghe vậy liền buộc miệng hỏi: "Tại sao?"



Thành thật mà nói, cậu cảm thấy chiến hạm này cũng không tệ lắm.



Hoàng Mao lắc đầu: "Chiến hạm này lúc đáp xuống phát ra âm thanh, nếu đang ở chiến trưởng, cho dù phát ra một chút âm thanh nhỏ thôi cũng có thể phát sinh nguy cơ ngoài ý muốn.



Chu Bách Triết hiểu ra: "Vậy chiến hạm tốt nhất ở tinh cầu A bọn cậu khi đáp xuống sẽ không phát ra bất cứ âm thanh gì à?"



Vẻ mặt Hoàng Mao cực kỳ kiêu ngạo: "Không sai, tốc độ cùng sức chiến đấu của nó đều mạnh hơn chiến hạm này rất nhiều."



Áo Cổ Đinh mở cửa khoang thuyền, cắt đứt màn tự biên tự diễn của Hoàng Mao: "Đi, xuống phía dưới."



Mọi người rùng mình, lập tức điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, cũng không biết tinh cầu này rốt cuộc là dạng gì.



Cửa khoang từ từ mở ra, lộ ra thế giới bên ngoài.



Mặt đất có màu bạc vô cùng vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, thế nhưng có trải rộng màu xanh nhàn nhạt của cây cối, trên mặt đất có rất nhiều loại quả màu bạc không biết tên, quan trọng hơn chính là chúng đang phát ra quang mang rọi sáng cảnh vật xung quanh.



Mặt đất màu trắng bạc kia không biết hợp thành từ chất liệu gì mà có thể phản xạ quang mang từ trái cây tỏa ra làm nơi này bừng sáng như ban ngày, bởi vì bầu trời tinh cầu vẫn là màu đen điểm xuyến những ngôi sao lấp lánh, càng nổi bật lên vùng đất đẹp như tranh vẽ này.



Chu Bách Triết nhịn không được cảm khái: "Nếu không phải vì số cây cối này có màu xanh nhạt thì tôi còn tưởng mình đã đi tới mặt trăng rồi."



Lời này làm mọi người có chút chấn động, Hoàng Mao hỏi ngược lại: "Mặt trăng là cái gì?"



Chu Bách Triết sửng sốt, lúc này nhân loại đã trải qua hai nghìn năm biến đổi, sớm đã không còn lưu giữ tư liệu về địa cầu cổ, vì thế bọn họ tự nhiên không biết cái gì là mặt trăng.



"Mặt trăng là thiên thể quay xung quanh hành tinh trên một chu kỳ, nó có màu trắng bạc, bên trên có rất nhiều hố vẫn thạch, từ địa cầu nhìn lên có thể thấy ánh trăng treo trên bầu trời tỏa ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, tựa như phủ một tầng lụa mỏng trong suốt lên trái đất."



Mọi người bị hình dung của Chu Bách Triết đả động, không khỏi lộ ra biểu tình hướng tới, nếu nơi này là địa cầu cổ thì nói không chừng bọn họ đã có thể nhìn thấy mặt trăng mà Ớt đại vương nói rồi.



Chu Bách Triết lại nói: "Mặt trăng đỏ mà chúng ta nhìn thấy khi còn ở làng cũng không sai biệt lắm, chỉ khác ở màu sắc mà thôi."



Mọi người nhao nhao gật đầu, lộ ra biểu cảm ngộ ra.



Lúc này Áo Cổ Đinh mới nói: "Được rồi, đi thôi."



Chu Bách Triết cúi đầu dùng rễ cây cào cào thứ trắng bạc kia, ngoài ý muốn phát hiện chúng rất giống hạt cát có màu bạc, nhẵn nhụi xuyên qua khe hở của bộ rễ, trơn trượt không có cách nào bắt lấy, ngược lại tốc độ chảy lại càng nhanh hơn.



Chu Bách Triết nói: "Mấy thứ này trông giống như hạt cát."



Mọi người gật đầu: "Quả thực là vậy, xem ra tinh cầu này hợp thành từ một lượng cát lớn, cũng không biết người ở đây làm sao sinh tồn."



Mọi người đi một vòng cũng không phát hiện tung tích của bất kỳ nhân loại nào, ngược lại chỉ thấy không ít thực vật màu xanh nhạt, gió thổi qua, cát mịn bay lượn tôn lên cảnh quang đẹp tuyệt vời ở nơi này.



Chu Bách Triết phảng phất cảm giác được tâm tình mình nháy mắt bình tĩnh trở lại, cậu ngồi trên vai Áo Cổ Đinh, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm xung quanh.



Lại đi thêm một chốc thì tựa hồ nghe thấy âm thanh mơ hồ.



Áo Cổ Đinh tinh thần lực nhạy bén nhất híp mắt, chỉ về một hướng nói: "Đi qua bên đó."



Mọi người không chút hoài nghi vội vàng chạy tới, phụ cận toàn là cây cối màu xanh nhạt này, nhóm Áo Cổ Đinh lập tức ẩn núp, trốn trong bóng tối quan sát.



Cách đó không xa có vài người mặc áo giáp thủ vệ màu trắng đang hành hạ vài người đầy vết thương, nam có nữ có, tiếng kêu rên thảm thiết của bọn họ liên tiếp vang lên, kèm theo vài tiếng khóc tuyệt vọng.



"Khóc cái gì mà khóc, còn khóc thì kết quả của mày cũng giống như nó đấy."



Một người nam nhân mặc áo giáp trắng bạc mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm người nữ quỳ dưới đất khóc rống.



Người nữ kia tuyệt vọng nhìn thoáng qua anh trai bị hành hạ đến chết, quang mang trong mắt tàn lụi.



Sống như vậy còn ý nghĩa gì đâu chứ?



Chi bằng.... chi bằng chết đi cho xong.



Cũng tốt hơn là bị dằn vặt.



Lúc người nữ kia định tự sát thì cô nghe thấy tiếng gào thảm của đám thủ vụ, cô ngẩng đầu, nhịn không được ngây ngốc.



Thì ra mới vừa nãy, lúc đám thủ vệ mặc khôi giáp định giết chết người nằm dưới đất thì Hoàng Mao đã ra tay đả thương đám thủ vệ kia.



Dị biến phát sinh quá nhanh, nhóm thủ vệ căn bản không có biện pháp phản ứng, bọn họ nằm dưới đất kêu thảm, đau đớn làm chúng chỉ hận không thể lập tức bất tỉnh, cơn đau này tựa hồ sâu tận xương tủy làm người ta không thể nào chịu đựng, thế nhưng lúc này bọn họ căn bản không có năng lực hành động, chỉ có thể bị động chịu đựng từng cơn đau ập tới.



Hoàng Mao cười hắc hắc từ phía sau lùm cây đi ra nói: "Thế nào, có phải đau muốn chết không?"



Chu Bách Triết núp trong túi áo Áo Cổ Đinh không nhúc nhích.



Cậu cũng không muốn xuất hiện trong tình huống này, gân nên hỗn loạn cùng phiền phức không cần thiết.




Đám Áo Cổ Đinh chậm rãi đi tới, khí thế đáng sợ đập vào mặt làm người ta sợ hãi không thôi.



Nhóm thủ vệ hoảng sợ không gì sánh được.



Những người này rốt cuộc là ai? Sao nhìn lạ mắt như vậy.



Hoàng Mao lập tức tiến tới ép hỏi vì sao lại hành hạ nhóm người kia như vậy.



Vì mạng sống, nhóm thủ vệ kia liền khai hết tất cả.



"Mấy... mấy người đó đều là nô lệ của chợ đêm, bọn họ trốn chạy, chúng tôi tới bắt bọn họ lại."



Sắc mặt Hoàng Mao có chút không tốt, hỏi sang nhóm bị hại: "Hắn nói thật à?"



Nhóm bị hại lạnh run co rúc vào nhau, khẽ gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra, chỉ là vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm đám thủ về, bất quá e ngại lực chiến đấu mạnh mẽ của đám Áo Cổ Đinh mà không dám nói nửa lời.



Hoàng Mao ý thức được điểm ấy, liền nói với đám thủ vệ: "Nếu chạy trốn thì bắt về là được, sao lại còn muốn giết người?"



Hoàng Mao không phải người hiền lành thánh mẫu, người bên cạnh sống hay chết không quan hệ tới hắn, thế nhưng hắn không chịu nổi khi nhìn thấy người yếu bị bắt nạt.



Thân làm dị năng giả, khi dễ nhỏ yếu có gì tài giỏi chứ.



Ánh mắt của đám thủ vệ có chút né tránh, tựa hồ không dám trả lời.



Lúc này có một người bị hại lá gan lớn giơ tay, yếu ớt nói: "Bởi vì... bọn họ muốn chúng tôi mang thứ tốt hối lộ cho bọn họ."



Nói xong, ánh mắt người nọ đỏ ửng, cắn răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi không đưa ra được, hắn liền muốn giết chúng tôi, chúng tôi đều là bị ép ký kết khế ước nô lệ, căn bản không phải tự nguyện."



Sắc mặt Hoàng Mao lại càng khó coi hơn, hỏi đám thủ vệ: "Bọn họ nói đều là thật à?"



Bọn thủ vệ giải thích: "Bọn tôi cũng không muốn, đây chính là lệnh của thành chủ, bọn tôi cũng không có cách nào."



"Hắn nói láo!" Một người trong nhóm bị hại phẫn nộ nói.



Bọn thủ vệ nháy mắt hoảng loạn, ý thức được chuyện này rất có thể không gạt được liền khóc lóc nói mình nhất thời hồ đồ chứ không phải có ý muốn giết người.



Thế nhưng ngoại trừ nhóm người bị hại, người ở đây đều là tinh anh, làm sao có thể tin tưởng mấy lời này.



"Đại nhân?" Hoàng Mao hiển nhiên có chút tức giận, thế nhưng vẫn kiềm chế chờ Áo Cổ Đinh định đoạt.



Ánh mắt Áo Cổ Đinh lạnh băng: "Giải quyết tại chỗ."



Loại bại hoại này tuyệt đối không thể tha thứ.



Bọn thủ vệ ngay cả kêu la cũng không kịp, cứ vậy bị Hoàng Mao giải quyết triệt để, nhóm người bị hại chẳng những không sợ hãi, ngược lại giống như báo được đại thù, nhao nhao khóc rồng dập đầu cảm tạ nhóm Áo Cổ Đinh.



Mắt thấy bọn họ dập đầu tới sắp rướm máu, nhóm Hoàng Mao vội vàng bảo bọn họ đứng dậy, đồng thời hỏi kế tiếp bọn họ sẽ làm gì.



Mọi người nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.



Khế ước nô lệ của bọn họ vẫn còn nằm trong tay thành chủ, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt trở lại, trừ phi được giải ước, nhưng như vậy thì không thực tế chút nào.



Sau khi hiểu được khốn cảnh của bọn họ, ánh mắt Áo Cổ Đinh lạnh băng hỏi: "Tên thành chủ kia là người thế nào?"



Nói tới thành chủ, đám người liền nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Thành chủ chợ đêm so với đám thủ vệ này còn tàn ác hơn, ban đầu chúng tôi chính là cư dân bản xứ ở đây, thế nhưng từ khi Long Tam thống trị nơi này thì tất cả mọi người đều bị ép ký kết khế ước nô lệ, làm việc cho bọn họ, vốn số lượng hơn trăm ngàn người, hiện giờ đã chết hơn phân nửa, cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết."




"Chết tiệt, khế ước nô lệ vốn phải là tình nguyện." Hoàng Mao oán hận nói.



Những người đó gật đầu: "Nếu như không ký sẽ bị đánh chết tươi."



Mọi người càng phẫn nộ hơn, chỉ hận không thể lập tức giết chết Long Tam.



Thế nhưng bọn họ hiện giờ cũng là một mối phiền phức.



Sau khi thảo luận một phen, bọn họ đã định ra một biện pháp.



Đó chính là tìm một nơi tương đối an toàn, Lang Tam sẽ chịu trách nhiệm bảo hộ bọn họ, mà Áo Cổ Đinh cùng những người khác sẽ tiến vào Hắc Thị Thành, bắt giữ Long Lam, thuận tiện lấy đi chiến hạm duy nhất có thể nhảy vọng qua trùng động. [Hắc Thị = chợ đêm]



Chu Bách Triết núp trong áo Áo Cổ Đinh, tâm tình cực kỳ phức tạp.



Nguy cơ trùng triều nghiêm trọng như vậy, cộng thêm trải qua hơn nghìn năm phát triển nhưng nhân loại vẫn không trốn được bản năng của mình, chính là ích kỷ.



Luôn có người ham muốn quyền lợi, chèn ép dân chúng bình thường phục vụ cho cuộc sống vàng son của mình.



Vì thế lúc nhóm Áo Cổ Đinh quyết định muốn giết chết Long Tam, Chu Bách Triết chỉ hận không thể nhảy ra bày tỏ ý tán thành, thế nhưng nghĩ tới rất có thể sẽ dọa hoảng đám bị hại đáng thương kia, Chu Bách Triết chỉ đành từ bỏ.



Dù sao thì sau khi trải qua những việc này, năng lực chịu đựng đã gần ranh giới tan vỡ, cậu không thể kích thích bọn họ thêm nữa.



Rất nhanh, Thái Thản Ba ở lại bảo hộ nhóm người không có năng lực tự vệ này.



Những người còn lại tiếp tục đi tới phía trước, xuất phát về phía Hắc Thị Thành. Sau khi đi ba giờ, mọi người rốt cuộc cũng thấy được Hắc Thị Thành, tường thành nguy nga cao lớn vây chặt mọi thứ bên trong thành, cửa thành có trọng binh canh gác, xung quanh cũng không ít người mặc áo choàng đen ra vào.



Mọi người im lặng tiến tới trước, thẳng tới khi đám trọng binh kia cản nhóm Áo Cổ Đinh lại, miệng hùm gan sứa nói: "Ba viên tinh hạch cấp hai đâu?"



Hoàng Mao nhanh chóng bước ra, nhanh miệng nói: "À anh trai này, chúng tôi mới tới lần đầu, định tới chợ đêm bán ít đồ, thế nhưng không rõ quy củ lắm, anh giải thích giùm với."



Hoàng Mao lấy lòng cũng không có tác dụng gì, trái lại còn làm đám trọng binh này mặt lạnh quát: "Không đóng nổi tiền mà đòi vào thành?"



Hoàng Mao chớp chớp mắt, lặng lẽ từ trong túi áo lấy ra hai khối tinh hạch cấp ba đưa qua: "Bọn tôi quả thật không hiểu chuyện, xin ngài đừng nóng giận."



Cầm lấy hai viên tinh hạch, sắc mặt tên trọng binh kia mới hòa hoãn một chút: "Bọn mày thông minh như vậy, tao cũng cố nói một chút chuyện bọn mày không biết ở trong thành."



Hoàng Mao lập tức hạ thấp người gật gù: "Vâng vâng, ngài nói."



Trọng binh nhét tinh hạch vào túi áo, thấp giọng nói: "Sau khi tiến vào, không cần nói gì, cứ đi tới phòng thủ vệ nộp phí bảo hộ, như vậy sẽ tiết kiệm được không ít phiền phức, đừng có tiếc chút tiền này."



Hoàng Mao lập tức cảm kích nói: "Thật sự rất cám ơn ngài."



Trọng binh gật đầu, tránh đường: "Đi vào thì phải nhớ kỹ, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng tuyệt đối không được chọc tới đám thủ hạ thân tín của thành chủ, bọn họ mặc áo giáp màu trắng, nhớ kỹ."



Hoàng Mao vội vàng gật đầu, biểu thị đã biết.



Ngay sau đó, nhóm người thuận lợi vào thành, biểu tình Hoàng Mao nháy mắt lạnh đi, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"



Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Tìm chỗ tạm thời ở lại hai ngày, tra xét tình huống."



Mọi người gật đầu xác nhận.



Rất nhanh, Hoàng Mao dựa vào bản lĩnh trời sinh mới gặp giống như đã quen, mọi người tìm được một nơi ở khá hẻo lánh, ngoại trừ Hồng Lăng cùng Thái Thản Ba thì không có mặt, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, bắt đầu điều tra sự tình về thành phố này.



Chu Bách Triết rốt cuộc không cần vùi trong túi áo nữa, có thể quang minh chính đại tới lui trong phòng, nơi này khắp nơi đều là hạt cát, căn bản không có đất, Chu Bách Triết có chút không thích ứng run run rễ cây, nhanh chóng tìm một chậu nước chui vào.



Chỉ cần có nước thì lá cây của cậu có thể bảo trì tươi mới.



Hai hôm sau, nhóm Hoàng Mao rốt cuộc đã điều tra không sai biệt lắm.



Áo Cổ Đinh vỗ bàn, trầm giọng nói: "Đã phát hiện được gì rồi?"



Mọi người vội vàng nói ra tin tức mình dò xét được.



Thì ra thành chủ Long Tam này mặc dù chỉ là dị năng giả cấp bốn nhưng hắn cùng vài thân tín cùng nhau lớn lên từ nhỏ, phối hợp thật sự chặt chẽ không chê vào đâu được.



Cho nên rõ ràng là dị năng giả cấp bốn nhưng phối hợp lại có thể so với cấp sáu, gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, từng chút từng chút nắm giữ thế lực của tinh cầu này, mở rộng thế lực của mình, cuối cùng dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn hành hạ nhóm dân chúng ở đây.



Nhất là cư dân bản địa, tất cả đều bị bắt ký khế ước nô lệ, ngắn ngửi một năm đã chết không ít người.



Phàm là muốn mua đồ ở đây đều phải giao nộp phí đắt đỏ, rời khỏi Hắc Thị Thành thì cũng chỉ kiếm được chút tiền mà thôi.



Thế nhưng bởi vì khu vực này quá hẻo lánh, chỉ có vài tinh cầu có người ở, mà tinh cầu này vừa vặn nằm ở vị trí trung tâm, có lượng người tới lui lớn nhất.



"Thật sự kỳ quái, sao bọn họ không hết cả người vào thành rồi ký kết khế ước nô lệ, như vậy không phải có thể lấy hết tiền của của à?" Chu Bách Triết nghi ngờ nói.



Hoàng Mao giải thích: "Nếu như bắt lại hết thì lâu dài sẽ không còn ai nguyện ý tới đây mua bán nữa, đám Long Tam cũng không có cách nào tiếp tục kiếm tiền, cho nên tên này cũng coi như thông minh, biết duy trì phát triển, như vậy mới có thể không ngừng kiếm tiền."



Chu Bách Triết hiểu ra, lại hỏi: "Vậy mọi người định làm thế nào?"



Mọi người nhìn về phía Áo Cổ Đinh, đợi lệnh.



Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Tìm ra Long Tam, giết chết bọn chúng."



Chu Bách Triết thực muốn quỳ lạy, những lời này quả thực vừa trực tiếp lại thô bạo.



Chính vì có vũ lực mạnh mẽ nên nhóm Áo Cổ Đinh mới có thể trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, căn bản không cần luận mưu bàn kế gì cả.



Sau khi bàn tốt kế hoạch, mọi người nghỉ ngơi một đêm.



Ngày hôm sau để Chu Bách Triết xuất ra tinh hạch cấp bảy cực kỳ đáng giá, nhờ vào đó tiến vào được chỗ ở của thành chủ, sau đó giết chết.



Tuy Chu Bách Triết cảm thấy thực nhức nhối, thế nhưng cũng sảng khoái giao ra để cổ vũ mọi người.



Hoàng Mao mang theo tinh hạch cấp bảy tìm tới thủ vệ giữ cửa phủ thành chủ, sau khi nói ra ý mình, thủ vệ kinh hãi không dám tin tưởng đám Hoàng Mao có tinh hạch của trùng biến dị cấp bảy.



Trên đời này sao lại có người có thể giết chết trùng biến dị cấp bảy chứ?



Sắc mặt thủ vệ thay đổi, căn bản không dám kéo dài, lập tức báo chuyện này cho thành chủ cùng nhóm thân tín.



"Mau mời người vào." Nhóm thành chủ cũng có chút mất bình tĩnh, vội vàng thảo luận xem chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, cùng với ý đồ của đám người kia.



Áo Cổ Đinh thu liễm một thân khí thế, cũng mặc áo choàng đen, như vậy người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy người này có chút thần bí chứ không phải là sức chiến đấu cực mạnh.



Sau khi đám Hoàng Mao tiến vào liền được đám thành chủ nhiệt tình hoan nghênh, vội vàng dâng trà tiếp nước, sau một phen khách khí, thành chủ rốt cuộc hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất.



"Không biết.... các vị đến đây là để...."



[end 117]