Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 95: Con Sông Quỷ Dị




Áo Cổ Đinh có chút nhịn không được quyết định cưỡng ép kéo trưởng thôn ra, ngay lúc này đội trưởng đội săn nhạy bén nhanh chóng xông lên kéo trưởng thôn, thấp giọng khuyên nhủ: "Trưởng thôn, ngài đừng ảnh hưởng Áo Cổ Đinh đại nhân cứu ớt."



Trưởng thôn run rẩy, cũng không khóc nữa, hai con ngươi sáng như bóng đèn, sáng đến mức làm người ta sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, Ớt đại vương vẫn chưa chết, tôi phải mau mau cứu nó."



Thế nhưng làm sao cứu đây?



Trưởng thôn mất hồn mất vía, chỉ có thể chuyển mắt tới nhóm thôn dân am hiểu trồng ớt nhất trong thôn, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Áo Cổ Đinh nói: "Đều tránh ra."



Tròng mắt đen láy của Áo Cổ Đinh làm người ta e ngại, không biết vì sao thôn dân cảm thấy tim mình có chút đập rộn lên, nhìn cũng không dám nhìn, chỉ vội vàng lùi ra.



Áo Cổ Đinh vô thức nhíu mày, xốc Ớt đại vương đi tới bờ sông, cứ hệt như rửa thịt dê mà không ngừng đảo tới đạo lui trong sông.



Thấy một màn này, nhóm thôn dân suýt chút nữa đã bùng nổ.



Không nên ngược Ớt đại vương như vậy a.



Trưởng thôn run run, hai mắt đỏ ngầu, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời, tự trách tràn ngập trong tâm làm ông buồn bực đến không thở nổi.



Chu Bách Triết cảm giác chính mình bị chìm vào dòng nước lạnh buốt, giọt nước vui sướng xoay chuyển quanh người cậu, không ngừng thấm vào cành lá khô héo.



Rất nhanh, lá cây chậm rãi khôi phục dáng vẻ non mềm mọng nước trước đó, rễ cây cũng không còn khô héo mà tươi non như có thể bóp ra nước vậy.



Chu Bách Triết điên cuồng hấp thu lượng nước, từng ngụm từng ngụm ừng ực uống, dòng nước ngọt ngào thực sự uống rất ngon, có lẽ nó có ẩn chứa thành phần nào đó không biết tên làm cơ thể cậu có chút ngứa ngáy, lá cây dần dần khô héo rồi rụng mất, theo dòng nước trôi đi.



Mà nháy mắt đó, lá cây mới lại một lần nữa mọc ra...



Chu Bách Triết vừa vặn ăn uống no đủ mở mắt ra thì thấy một màn này, suýt chút nữa đã hoảng tới sặc nước, cậu vội vàng quẫy cành lá, lớn tiếng la: "Ngừng ngừng ngừng... đừng có khuấy nữa, tôi muốn ói rồi đây này."



Trên bờ sông, nhóm thôn dân nghe thấy âm thanh cực kỳ thánh thót kia liền hiểu xảy ra chuyện gì, nhất thời phát ra một trận hoan hô.



Tốt quá rồi, Ớt đại vương không sao!



Trái tim thấp thỏm của thôn dân rốt cũng an bình trở lại.



Trưởng thôn ngồi bệch dưới đất, nước mắt ào ạt, tự lẩm bẩm: "Tốt quá rồi, Ớt đại vương không sao."



Áo Cổ Đinh nhanh tay túm Chu Bách Triết đặt lên bờ.



Lá cây sũng nước rũ xuống dính sát vào thân cây, thoạt nhìn cây ớt nhỏ trông cực kỳ đáng thương.



Chuyện đầu tiên sau khi bò lên bờ Chu Bách Triết làm chính là cúi đầu nhìn lá cây của mình.



Nhóm thôn dân hiển nhiên cũng phát hiện Ớt đại vương không đúng, bọn họ rối rít há hốc mồm, có chút khó tin.



Lá cây của Ớt đại vương... hình như nhỏ đi?



Trước đó thân cao rõ ràng là ba mươi cm, thế nhưng bây giờ trực tiếp... teo nhỏ lại còn có mười cm, có thể nói là chân chân chính chính là cây bỏ túi.



Trưởng thôn cho là Ớt đại vương biến hóa như vậy vì bị phơi nắng quá độ, biểu tình như đưa đám, nức nở nói: "Đều tại tôi không tốt, làm hại Ớt đại vương biến thành như vậy."



Chu Bách Triết giật mình vội vàng mở bảng nhân vật nhìn lướt qua thuộc tính của mình.



Sau khi nhìn chằm chằm cấp bậc một hồi, Chu Bách Triết nuốt nước miếng, cơ hồ cho là mình xuất hiện ảo giác.



Rốt cuộc... xảy ra chuyện gì vậy?



Tự dưng cậu ù ù cạc cạc từ cấp năm thăng lên cấp sáu?



Rõ ràng cậu không hề hấp thu viên tinh hạch nào cả a.



Chu Bách Triết ngẫm nghĩ vài giây, mơ hồ nhớ tới chuyện phát sinh dưới nước, chẳng lẽ là... nước kia có vấn đề?



"Ớt, Ớt đại vương, ngài cảm thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không?" Trưởng thôn đè nén ưu tư, dè dặt hỏi.



Chu Bách Triết lấy lại tinh thần nói: "Bây giờ tôi tốt lắm." Cậu hơi khựng một chút rồi an ủi: "Trưởng thôn, chuyện này không liên quan tới ông, đừng quá tự trách."



Chỉ ngắn ngủi vài tháng mà trưởng thôn đã già thành như vậy, Chu Bách Triết thật sự không đành lòng để vị trưởng thôn này một lần nữa chịu đả kích.



Trưởng thôn nghe vậy thì lộ ra nụ cười như sắp khóc: "Tôi biết."



Thế nhưng mọi người đều nhìn ra được, trưởng thôn thực sự rất khó chịu.



Mọi người đều biết những lời đó của Ớt đại vương chỉ là an ủi mà thôi, một cây ớt từ ba mươi cm biến thành mười cm, thấy thế nào cũng không giống không sao.



Loại cây như cây ớt thì phải càng cao càng tráng thì mới càng khỏe, thế nhưng Ớt đại vương bây giờ thấp bé như vậy, rõ ràng là dinh dưỡng không đủ.



Bất quá mọi người cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi trưởng thôn, nói ông an tâm hảo hảo bảo trọng thân thể, nếu ông xảy ra chuyện thì trong thôn sẽ không có ai chủ trì đại cuộc.



Trưởng thôn cũng hiểu đạo lý này, ông gật đầu đè nén suy nghĩ lung tung trong lòng, không muốn làm Ớt đại vương lo lắng.



Chuyện này cứ vậy tạm thời bỏ qua, mọi người thần giao cách cảm đều ngầm hiểu không nhắc tới chuyện Ớt đại vương teo nhỏ, còn ân cần dặn dò đám nhỏ trong nhà không được nói chuyện này với Ớt đại vương, tránh làm lão ớt mất mặt.



Bọn nhỏ trong thôn vốn rất hứng thú với chuyện Ớt đại vương nhỏ đi, người lớn dặn dò chúng phải giữ kín chuyện này như bưng ngược lại càng làm chúng hiếu kỳ hơn.



Ớt đại vương không gì không thể vì sao đột nhiên nhỏ đi chứ?



Nhóm người lớn không thể trà lời, vì thế bọn nhỏ chỉ có thể hỏi người trong cuộc... không đúng, là ớt trong cuộc.





"Ớt đại vương!"



Nhị Cẩu Tử đỏ mặt bị đám nhỏ đẩy ra, nó dùng âm thanh non nớt mềm mại của mình gọi lão ớt gia gia đang ngắm phong cảnh ở trước mặt.



Nghe người lớn nói, Ớt đại vương đã hai ngàn tuổi rồi, là một vị gia gia rất già rất già rất rất già.



Chu Bách Triết thoát ra khỏi trạng thái ưu sầu bi thương, thấy Nhị Cẩu Tử thì nhịn không mỉm cười, sau đó nhịn không được đưa lá cây sờ... ống quần Nhị Cẩu Tử.



Chu Bách Triết giật giật khóe miệng, từ sau khi biến lùn, cậu không... thể nào sờ đầu đám nhỏ được nữa.



Này thật là một chuyện bi thương.



Cũng may đám nhỏ đang ở độ tuổi ngây thơ, căn bản không nhận ra phản ứng lúng túng của Chu Bách Triết, chúng không sợ bẩn mà ngồi bệch xuống đất, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ớt gia gia bị teo nhỏ hỏi: "Ớt gia gia, bọn con có thể hỏi ngài một chuyện không?"



Chu Bách Triết nháy mắt cứng đờ, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Mấy đứa gọi ta là... Ớt gia gia?"



Cậu chỉ là tiểu thịt tươi còn chưa được hai mươi bảy tuổi a, sao tự dưng bây giờ lại biến thành gia gia rồi?



Nhị Cẩu Tử vốn không phải gọi là Nhị Cẩu Tử, chẳng qua người trong nhà cảm thấy tên xấu dễ nuôi, dù sao ở thời đại tương lai này quả thực nguy hiểm rình rập ở khắp nơi.



Nhị Cẩu Tử đương nhiên gật đầu: "Cha nói ngài đã hai ngàn tuổi rồi, nhất định là lão gia gia."



Trong não không ngừng tuần hoàn ba chữ lão gia gia, Chu Bách Triết thổ huyết đầy mặt, lá cây cũng giận tới run lẩy bẩy.



Nhị Cẩu Tử có chút bất an, lúc này mới nhớ ra vị ớt gia gia này rất trọng mặt mũi, không thích người khác nói mình già, nó vội vàng sửa lời: "Thật xin lỗi, Ớt đại vương."



Chu Bách Triết hít sâu, chuyện này thực sự không thể trách đứa nhỏ, cậu vỗ ống quần Nhị Cẩu Tử an ủi: "Không sao, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ."



Nhị Cẩu Tử thận trọng hỏi: "Vậy tụi con còn có thể hỏi không ạ?"



Chu Bách Triết cảm thấy thực mệt mỏi: "Hỏi đi."



Lúc này Nhị Cẩu Tử mới vui sướng hỏi: "Vì sao ngài đột nhiên lại teo nhỏ như vậy ạ?"



Đối với đám nhỏ thì điều này thực sự quá kỳ quái, chúng không thể nào nghĩ được rốt cuộc là chuyện gì.



Chu Bách Triết nháy mắt nghẹn lời, không biết vì cái gì đứa nhỏ này rõ ràng có gương mặt ngây thơ non nớt như thế nhưng cậu lại hiểu lời nói trong sáng của nó theo một ẩn ý khác.



Chẳng lẽ tư tưởng của cậu đã xấu xa như vậy rồi sao?



Chu Bách Triết vội vàng bật dậy, ngẩn đầu nói với Nhị Cẩu Tử: "Chuyện này ta cũng không thể nói rõ là vì cái gì, ta còn chút chuyện, đi trước."



Nói xong, Chu Bách Triết lập tức chuồn đi, cũng không dám quay đầu nhìn lại đám nhóc phía sau, sợ chúng lại hỏi ra vấn đề gì khác lại càng xấu xa hơn.



Này chính là đóa hoa tổ quốc, cậu không thể làm chúng hư hỏng được.



Đối với bọn nhỏ mà nói, Ớt đại vương rất lợi hại, rất cường đại, là anh hùng mà chúng sùng bái nhất.



Vì thế lúc Chu Bách Triết nói phải rời đi, không có đứa bé nào dám ngăn cản.



Chu Bách Triết chạy tới chỗ chậu hoa trong phòng Áo Cổ Đinh... đào hố đem mình chôn vào trong, cảm giác an toàn tĩnh mịch rốt cuộc cũng quay trở lại làm Chu Bách Triết thoải mái run run lá cây.



Áo Cổ Đinh đúng lúc trở lại, đẩy cửa đi vào nhàn nhạt nhìn lướt qua cây ớt trong chậu nói: "Trở lại rồi à?"



Chu Bách Triết nhân tính hóa than thở, cứ cảm thấy ngày hôm nay đặc biệt xúi quẩy, cậu có chút vô lực lắc lắc lá cây: "Tôi cảm thấy mình vẫn nên ở trong chậu thì hơn, thế giới bên ngoài thực sự quá nguy hiểm."



Sẽ hố chết ớt!



Áo Cổ Đinh nhíu mày, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Sáng nay người đem em ra ngoài phơi nắng là tôi." Dứt lời, anh lại nghiêm túc kiểm điểm: "Là tôi nhất thời sơ sót để em ở ngoài quá lâu, vì thế mới xảy ra chuyện."



Anh cảm thấy cây ớt nhỏ có quyền biết chuyện này.



Chu Bách Triết sửng sốt, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của Áo Cổ Đinh mà nhịn không được vặn vẹo thân ớt: "Anh nghiêm túc như vậy làm tôi có chút không thích ứng a."



Áo Cổ Đinh nhíu chặt mày, giọng điệu lại càng nghiêm túc hơn: "Chuyện này, là tôi không đúng."



Chu Bách Triết vội vàng duỗi lá cây, ngắt lời: "Ngừng ngừng ngừng, chuyện này sao càng nói lại càng nghiêm túc như vậy a."



Dứt lời, Chu Bách Triết lại nói: "Chuyện này tôi đã sớm đoán được rồi, anh không cần xin lỗi."



Lúc này chân mày Áo Cổ Đinh mới giãn ra, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.



Chu Bách Triết suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ ngọn nguồn với anh.



"Tôi có chuyện muốn nói với anh."



Áo Cổ Đinh nghe vậy liền nhích tới gần Chu Bách Triết, híp mắt: "Chuyện gì?"



Chu Bách Triết vô thức lui về sau, muốn định rút lui khỏi khí tức bá đạo của đối phương: "Đừng có áp gần như vậy."



Áo Cổ Đinh nhướng mày, bất quá vẫn lui về sau, bận vẫn nhàn nhã nói: "Nói đi."



Chu Bách Triết lặng lẽ thở phào một hơi, chỉnh sửa lại suy nghĩ: "Hôm nay... không phải anh đã ném tôi xuống sông sao?"



Áo Cổ Đinh gật đầu, tỏ ý bảo Chu Bách Triết nói tiếp.




Chu Bách Triết có chút khổ não nói: "Rễ cây của tôi không ngừng hấp thu nước sông, dưới đó hình như có thứ gì đó làm lá cây tôi rụng đi, sau đó tôi liền biến nhỏ."



Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên nghi hoặc, chuyện này ngược lại có chút kỳ lạ.



Chu Bách Triết quơ quơ lá cây, tựa hồ chuyện phát sinh vẫn còn rành rành ngay trước mắt, giọng điệu cậu có chút không xác định: "Tôi nghi ngờ trong con sông kia hoặc là trong đất có thứ gì đó, bởi vì... sau khi uống nước đó xong tôi nháy mắt thăng cấp."



Tin tức này không thể nghi ngờ giống như một quả bom nguyên tử, ngay cả Áo Cổ Đinh xưa nay vẫn luôn bình tĩnh cũng khó nén ưu tư, anh bật dậy, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy: "Em chắc chắn không?"



Chu Bách Triết cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cậu quả quyết gật đầu: "Tôi chắc chắn việc mình thăng cấp có quan hệ với nước này." Giọng nói cậu chuyển đổi: "Thế nhưng không thể khẳng định là vì nước, đất hay vì nguyên nhân khác."



Ánh mắt Áo Cổ Đinh thâm trầm, trong đầu nháy mắt lóe lên vài phương án, cuối cùng nói: "Đi, đi tìm trưởng thôn."



Chu Bách Triết không biết Áo Cổ Đinh muốn làm gì, thế nhưng vẫn nghe lời tự đào mình chui ra, rễ vừa mới chạm đất thì cả cây ớt bị người ta nhấc lên giữa không trung.



Tâm Chu Bách Triết giật thót, vội vàng đung đưa cành lá: "Áo Cổ Đinh, mau thả tôi xuống."



Từ khi cậu nhỏ đi, cả thế giới giống như biến thành lớn gấp đôi, trước kia độ cao này rõ ràng không có cảm giác, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy hoa mắt choáng đầu, bởi vì thật sự quá cao rồi a.



Giống như nhân loại bị người ta nhấc lên đứng ở một nơi cao hơn tám mươi mét, hoàn toàn không có biện pháp phòng vệ nào, cho dù là người lớn gan chỉ sợ cũng không giữ nổi bình tĩnh.



Chu Bách Triết cảm thấy mình không tè ra quần đã là tốt lắm rồi.



Này quả thực là hù chết ớt mà.



Áo Cổ Đinh không biết làm sao, vội vàng đặt Ớt đại vương lên bờ vai, trầm giọng nói: "Giữ chặt."



Chu Bách Triết căn bản không cần áo cổ đinh nói, toàn bộ rễ cây đã trực tiếp quấn lấy cổ đối phương, tin tưởng ngoại trừ giông bão thổi bay cả Áo Cổ Đinh, bằng không không có thứ gì có thể tách rời anh và cậu.



Bên ngoài gió nhẹ thổi lất phất, thời gian là hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời vốn chói chang cũng chuyển thành nắng chiều, mặc dù thời tiết vẫn còn hơi oi bức nhưng may mắn có vài cơn gió mát thổi qua mang tới một trận mát mẻ.



Chu Bách Triết hưởng thụ làn gió mát, tiếng lá cây xào xạc xào xạc thực sự tuyệt vời, nó làm người ta cảm thấy buồn ngủ, tâm tình cũng thực bình lặng.



Đến khi Áo Cổ Đinh đi tới nhà trưởng thôn, gõ cửa gọi: "Trưởng thôn."



Cửa két một tiếng lập tức mở ra, bên trong là gương mặt bất an của vợ trưởng thôn, trưởng thôn từ trong nhà đi ra nói: "Là ai tới vậy?"



Vợ trưởng thôn vội nói: "Là, là Áo Cổ Đinh đại nhân."



Trưởng thôn run bắn, vội vàng sải bước đi tới cửa thì thấy đại nhân cùng Ớt đại vương đứng ở cửa, ông vội vàng nghênh đón vào nhà, còn bảo vợ mình châm trà, có chút bất an hỏi: "Không biết Áo Cổ Đinh đại nhân có chuyện gì mà tới tìm tôi?"



Áo Cổ Đinh gõ bàn, bình tĩnh nói: "Phái người kiểm tra dưới con sông kia, xem xem có gì dị thường hay không."



Còn nguyên nhân thì Áo Cổ Đinh không nói, chuyện này tốt nhất vẫn tạm thời giấu đi, không thích hợp truyền ra ngoài.



Trưởng thôn cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp đứng dậy nói: "Tôi lập tức làm ngay, kia... trừ bỏ chuyện này, ngài còn cần tôi làm thêm gì nữa không?"



Áo Cổ Đinh cũng đứng dậy: "Không còn việc gì khác, chốc nữa tôi cũng ra bờ sông xem một chút, chuyện này rất quan trọng, nói mọi người nhất định phải tỉ mỉ lục soát."



Trưởng thôn rét run, mặc dù không biết vì sao Áo Cổ Đinh lại chú ý tới con sông này như vậy nhưng ông cũng ý thức được chuyện này nhất định phải thận trọng, chắc chắn có nguyên nhân trọng đại gì đó, nhất quyết không thể lơ là.



"Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận lục soát." Trưởng thôn vỗ ngực đảm bảo.



Lúc này Áo Cổ Đinh mới cáo từ rời đi, trưởng thôn thu hồi ánh mắt vội vàng ra ngoài tìm người, còn có công cụ, chuẩn bị tới bờ sông tiến hành lục soát.



Trên đường, Áo Cổ Đinh nghiêng đầu nói với Chu Bách Triết: "Từ lúc ra ngoài tới nhà trưởng thôn sao không nói câu nào cả?"



Điểm này thực không phù hợp với phong cách của cây ớt nhỏ này.




Trong mắt Áo Cổ Đinh thì cây ớt nhỏ này rất trương dương, lại thích sĩ diện, thích nổi tiếng, thích tất cả mọi người sùng bái, mỗi phút mỗi giây đều không dừng lại được.



Quan trọng nhất là, nó nói rất nhiều.



Thế nhưng lúc này lại yên lặng như vậy dĩ nhiên làm Áo Cổ Đinh có chút hiếu kỳ.



Chu Bách Triết bây giờ căn bản không nghe thấy lời Áo Cổ Đinh, bởi vì cậu đang bận kiểm tra hệ thống thương phẩm.



Ngay lúc Áo Cổ Đinh ra cửa, Chu Bách Triết liền mở hệ thống thương thành, bắt đầu tìm kiếm công kích phù hợp.



Đầu năm nay, cho dù có bom ớt vô địch cũng chưa đủ tự vệ.



Cậu cần phải có nhiều bản lĩnh hơn để phòng thân.



Cái này không được!



Chu Bách Triết thầm lắc đầu, quả quyết lật trang tiếp tục xem.



Cái này không thích hợp với mình.



Chu Bách Triết lại lật trang.



Cho đến khi ánh mắt cậu quét trúng một vật phẩm thì khựng lại, nhìn chằm chằm một hồi, cậu quyết định bấm vào xem chi tiết.



[Kỹ năng biến lớn biến nhỏ] Kỹ năng chỉ dùng được một lần, mỗi lần cần tốn năm ngàn điểm tích phân để biến hóa, còn căn cứ theo mức chênh lệch lớn nhỏ mà trừ tích phân tương ứng, cứ mười cm trừ tích phân gấp bội, độ cao nhất không hạn chế.



Chu Bách Triết nuốt nước miếng nhìn chằm chằm ba chữ không hạn chế kia thật lâu vẫn không lấy lại bình tĩnh.




Này có nghĩa là gì?



Có nghĩa là cậu muốn biến thành thật lớn, thậm chí là người khổng lồ cao mấy ngàn mét cũng được, thế nhưng kỹ năng này có một hạn chế đáng buồn là sẽ trừ rất nhiều rất nhiều tích phân.



Căn cứ theo độ hiểu của cậu về đoạn giải thích này thì nếu cậu muốn biến thành cây ớt cao hai mươi cm thì cần năm ngàn tích phân, bốn mươi cm cần mười ngàn tích phân.



Như vậy cao mấy ngàn mét thì sao?



Con số tích phân đáng sợ này làm Chu Bách Triết giật mình, không dám nghĩ tiếp nữa.



Bất quá mấy ngàn mét không làm được nhưng mười cm thì vẫn rất dễ dàng, chỉ là bây giờ cậu không còn bao nhiêu điểm tích phân, chỉ có thể chờ hôm nay giết trùng triều xong mới mua được.



Chu Bách Triết kiềm chế tâm tư muốn cao lên, tiếp tục lật xem thương thành, mặc dù vấn đề cao thấp đã được giải quyết nhưng phương diện công kích thì vẫn chưa có đầu mối.



Chu Bách Triết kiên nhẫn tìm kiếm, rốt cuộc ở góc trong cùng của trang thứ mười tám tìm được một kỹ năng không quá bắt mắt.



[Kỹ năng thăng cấp phân thân] Kỹ năng cần tiêu phí tích phân, có thể tiến hành thăng cấp phân thân bù nhìn, mỗi lần thăng cấp cần tiêu hao ít nhất một ngàn tích phân, cấp bậc cùng số lượng gia tăng sẽ bị trừ lượng tích phân tương ứng.



Chu Bách Triết suy tư hồi lâu, cảm thấy kỹ năng này có thể tạm thời sử dụng, với thực lực của cậu bây giờ nếu sử dụng vũ khí thì nhất định sẽ làm thôn dân hiếu kỳ, dù sao thì một cây ớt có thể có nhiều sức mạnh thần kỳ nhưng nhất định không có cách nào tự phọt ra vũ khí.



Chu Bách Triết không biết thế giới này có nút không gian hay không, cậu không dám mạo hiểm, chỉ có thể tạm thời sử dụng kỹ năng thoạt nhìn rất hợp lý này để gia tăng sức chiến đấu.



Với lại để phân thân giúp mình chiến đấu vẫn tốt hơn bản thân tự lăn lộn, với lại dị năng này thoạt nhìn rất bá đạo, nhất định sẽ làm thôn dân sùng bái tranh nhau quỳ lạy.



Chỉ suy nghĩ thôi mà cây ớt nhỏ đã cảm thấy kích động.



Áo Cổ Đinh có chút không biết làm sao, anh vốn tưởng cây ớt này lại ngủ nên thân thiết không quấy rối nó, nào ngờ không được bao lâu thì nghe thấy nó vui sướng hắc hắc hắc không ngừng, cũng không biết nằm mộng đẹp gì mà ngay cả ngủ cũng nhịn không được cười vui vẻ đến vậy.



Đi một hồi, Áo Cổ Đinh đi tới bờ sông, lúc này bờ sông tụ tập rất nhiều thôn dân, bọn họ cởi áo, chỉ mặc quần xắn cao rồi nhảy vào trong sông.



Âm thanh ùm ùm vang lên liên tiếp, rất nhiều thôn dân bơi xuống đáy sông, sau đó dùng cái xẻng đã chuẩn bị sẵn bắt đầu đào xuống.



Dị năng giả ở tương lai không giống địa cầu cổ, hiện giờ đại đa số mọi người đều là dị năng giả cấp ba, có thể kiên trì không hô hấp trong vòng mười phút, còn người địa cầu thì chỉ sợ một phút đã không chịu nổi rồi.



Mặt sông lăn lăn gợn sóng, ánh ráng chiều màu đỏ chiếu rọi làm mặt sông giống như một dải ruy băng đỏ vàng cực kỳ dễ nhìn, yên lặng tường hòa mỹ hảo.



Chu Bách Triết vừa mới thoát ra khỏi hệ thống liền thấy cảnh đẹp như vậy.



Trong phút chốc cậu kiềm không được hoảng hốt, cảm khái nói: "Thật là đẹp a."



Áo Cổ Đinh khẽ động: "Tỉnh ngủ rồi à?"



Chu Bách Triết có chút buồn bực, vừa nãy cậu không ngủ nhưng chuyện này lại không có cách nào giải thích, chỉ có thể ngậm miệng thừa nhận.



"Lớn tuổi rồi, ngủ gật là rất bình thường." Chu Bách Triết mặt không đỏ tim không đập mạnh nói, dứt lời lại dùng lá vỗ vỗ Áo Cổ Đinh: "Người trẻ tuổi, sau này phải bảo trọng thân thể, ít thức đêm, rèn luyện nhiều, bằng không già rồi sẽ giống như tôi a."



Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, cứ có cảm giác lời này có hàm lượng rất lớn.



Chu Bách Triết nói xong thì cực kỳ đắc ý, cảm giác giáo dục Áo Cổ Đinh thực tốt, thực muốn làm thêm lần nữa.



Bất quá nhìn gương mặt đen như mực của Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết sáng suốt lựa chọn im miệng, tuyệt đối sẽ không thiếu đánh nói thêm câu nữa.



Áo Cổ Đinh xoa xoa chân mày, cứ cảm thấy cây ớt nhỏ này bất cứ thời khắc nào cũng có thể dễ dàng khuấy đảo tâm tình mình.



Cũng không biết là chỗ nào có vấn đề.



Lúc này, Chu Bách Triết chú ý tới bờ sông có rất nhiều người đang bàn luận xôn xao, bất quá vì cách quá xa, hơn nữa âm thanh của bọn họ khá nhỏ nên Chu Bách Triết căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì.



"Bọn họ đang làm gì đó?" Chu Bách Triết hiếu kỳ hỏi.



Cậu chú ý thấy nhóm Hoàng Mao đứng trên bờ sông, biểu tình rất ngưng trọng.



Điều này lại càng làm Chu Bách Triết hiếu kỳ hơn.



Áo Cổ Đinh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Bọn họ đang tìm kiếm dưới đáy sông."



Đầu óc Chu Bách Triết có chút mơ hồ, lúc này không biết khi nào trùng triều sẽ tới, nhóm thôn dân sao lại có tâm tình nhảy xuống sông tìm kiếm gì chứ?



Nháy mắt trong đầu chợt lóe lên chút gì đó, biểu tình Chu Bách Triết trở nên lúng túng: "Chẳng lẽ bọn họ đang tìm thứ đã làm tôi thăng cấp?"



Áo Cổ Đinh gật đầu: "Đúng vậy."



Chu Bách Triết ôm mặt kêu thảm, chuyện này rõ ràng là cậu nói ra, kết quả tới bờ sông rồi còn dại dột hỏi người ta xảy ra chuyện gì, thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa a.



Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia chế nhạo, khóe môi hơi cong lên.



Không biết qua bao lâu, mặt sông lú lên vài đầu người, bọt nước văng tung tóe, nhóm thôn dân nhanh chóng lên bờ, lau bọt nước trên mặt thở hổn hển báo cáo với trưởng thôn: "Đoạn sông này không tìm được thứ gì cả."



Một thôn dân khác cũng nói: "Tôi cũng không tìm được gì, tôi đã đào sâu xuống tận hai mét nhưng không phát hiện gì."



Nói ra thì trưởng thôn rốt cuộc muốn tìm thứ gì?



Nhóm thôn dân thực tò mò, thế nhưng trưởng thôn giữ kín như bưng, sau vài lần thì thôn dân thức thời không hỏi nữa.



.95.