Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 58: Thi đấu hữu nghị




Lần này thi đấu hữu nghị, các trường học trong thành phố và thành phố bên cạnh đều tới tham gia, phần lớn đều tới trường Đại học H thi đấu.

Chủ yếu là trường Đại học H có cơ sở vật chất rất tốt, sân tập đầy đủ tiện nghi, so với thuê sân còn có hoàn cảnh tốt hơn một chút.

Vì vậy, với tư cách là đội chủ nhà, đội của Đồng Dật trở thành đội đầu tiên thi đấu.

Đồng Dật và các đồng đội của hắn không muốn làm rớt ngôi vị năm trước, vì vậy họ đến sân rất sớm để làm nóng.

Đồng phục của họ màu đen, đội bóng cao to mang đậm sắc thái truyền kỳ xuất hiện trên sân đấu, lại là đội vô địch toàn quốc lần trước, tự nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Người trong khán phòng vẫn rất đông, có người xem các đội thi đấu khác, có người đến xem vì tò mò, và cả sinh viên của trường.

Đội bóng chuyền vốn dĩ không mong đợi họ có thể có đội cổ vũ.

Ban đầu, ở cơ sở cũ khoa thể dục của bọn họ học chung khoa khoa học tự nhiên, khắp nơi là con trai, không có khái niệm đội cổ vũ. Nhưng nhìn thấy trường khác có đội cổ vũ, trong lòng vẫn sẽ sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ.

Tư Lê nhìn xung quanh, nhìn thấy một bên có một nhóm lớn nữ sinh mặc đồng phục giống nhau, liền nhịn không được cảm thán: "Trường học nào thế này, kéo tới hai xe đội cổ vũ à?"

Các đồng đội cũng đồng thanh cảm thán: "A, có nữ sinh trường học thật tốt."

Đồng Dật đang khởi động cơ thể, xem xem cơ thể mình có bị thương gì không, xác định không sao rồi mới yên tâm. Ngay sau đó, hắn nghe thấy Tư Lê kích động gọi một tiếng: "Ba ba!"

Đồng Dật ngạc nhiên nhìn sang, liền nhìn thấy Mễ Nhạc vậy mà đến, còn khiến những người từ trường khác kích động một lúc.

Mễ Nhạc đến nơi, ngồi xuống vị trí phía trước hàng đội cổ vũ lớn, nói gì đó với một cô gái bên cạnh.

Sau đó, hắn nhìn thấy cô gái ấy kêu gọi đội cổ vũ đứng dậy, bắt đầu cổ vũ cho đội của Đồng Dật.

Vì đội tạm thời lập ra, không có băng rôn, không có cờ, chỉ có trang phục thống nhất và động tác cổ vũ chỉnh tề.

Một màn này kết thúc, toàn khán đài đều sôi động.

Quả là hoành tráng.

Đội cổ vũ khoa nghệ thuật do Mễ Nhạc mang đến hầu hết đều là những người đã học múa, ngoại hình không có gì phải chê, phần lớn đều là gái xinh, thường xuyên đi chơi cùng nhau cũng rất ăn ý, trở thành đội cổ vũ tạm thời cho đội bóng chuyền cũng rất dễ dàng.

Đồng Dật không khỏi vui vẻ, Mễ Nhạc không những đến xem hắn thi đấu, còn mang theo nhiều người như vậy để cổ vũ cho hắn. Quả thật lần này quá có mặt mũi.

Trong lòng không khỏi tràn ngập một trận ngọt ngào.

Kỳ thực lần trước, khoa nghệ thuật và khoa thể dục đã cãi nhau không mấy vui vẻ.

Tranh cãi giữa Đồng Dật và đội điền kinh kia đã làm Mễ Nhạc bị vạ lây. Các nữ sinh khoa nghệ thuật biết chuyện này, tức giận đến không nhịn được. Tuy họ không phải bạn tốt của Mễ Nhạc, nhưng họ rất quý cậu. Vì vậy, sinh ra không ưa các sinh viên thể dục.

Cũng chính là bảo vệ người của mình trong truyền thuyết.

Sự việc một đồn mười, mười đồn trăm, ai cũng biết.

Các nữ sinh khoa nghệ thuật không có việc gì liền chạy đến đội điền kinh đi quấy rối.

Họ đang tập luyện trên đường băng thì mấy nữ sinh không có việc gì liền chạy đến chiếm chỗ. Các cô gái không phải đang ngồi dưới ô tám chuyện phiếm thì cũng là tụ tập lại chụp ảnh.

Hành động này khiến đội điền kinh không thể tập luyện tốt trong vài ngày. Khi nói chuyện không thành, đội điền kinh bắt đầu nổi nóng. Cuối cùng, hai bên cãi nhau, mối quan hệ lại xấu đi.

Ngay sau đó, Đồng Dật tiếp tục hành động ngớ ngẩn, đột nhiên chạy đến bên ngoài nhà hát làm bắp rang.

Hành động này của hắn khiến người của câu lạc bộ kịch cảm thấy hắn đang đến đây khiêu khích, gây hấn, khiến họ khó chịu.

Giống như việc Đồng Dật đi đến nhà hàng xóm dò xét, sau đó mua "thần khí" đến trấn áp vậy, chính là biện pháp tai hại.

Hai bên bắt đầu xung đột.

Điều khiến mọi người không ngờ là, Mễ Nhạc đột nhiên tổ chức đội cổ vũ cho đội bóng chuyền.

Sau khi Mễ Nhạc nói ra, rất nhiều người trong khoa nghệ thuật tỏ ra phản đối.

"Không cần cổ vũ cho một đám người đáng ghét!"

"Bọn họ thi đấu liên quan gì đến chúng ta? Khi tôi biểu diễn kịch, bọn họ có đến hỗ trợ không?"

Mễ Nhạc suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Có thể, đến lúc đó tôi tìm họ đến làm bảo kê."

"Làm bảo kê?" Cung Mạch Nam ngạc nhiên hỏi, diễn kịch cần cái đó sao?

"Đúng vậy, khí chất của họ rất phù hợp." Mễ Nhạc nhớ đến bộ dáng giống như cho vay nặng lãi của họ liền muốn cười, duy trì trật tự tuyệt đối là số một.

"Gần đây tâm trạng của cậu dường như rất tốt." Cung Mạch Nam nhìn chằm chằm Mễ Nhạc hỏi.

"Ơ......" Mễ Nhạc đột nhiên ngẩn ra.

Cuối cùng, Mễ Nhạc vẫn là lấy lý do hỗ trợ ban tuyên truyền, mời một đám người đến làm đội cổ vũ.

Dù sao lần này mấy trường học đến tham gia, tạo thể diện một chút cũng tốt.

Ban đầu đến còn không tình nguyện, kết quả đến sân rồi liền bị không khí hiện trường lây nhiễm, không tự chủ được mà đi theo cổ vũ, còn cực kỳ khí thế.

Sân nhà tuyệt đối không thể thua!

Trên sân thi đấu, cuối cùng tuyên bố đối thủ đánh với đội bóng chuyền H Đại.

Tuyên bố xong, liền nghe thấy một bên phát ra tiếng kêu rên.

Đồng Dật và đồng đội của hắn đã đạt được mưu kế, cười ha hả lên sân khấu chờ đợi đối thủ.

Đối thủ của họ trong trận đấu quyết định này lại là người quen, họ đã gặp nhau trong lần thi đấu toàn quốc trước đó.

Tuy nhiên, chính vì trận đấu đó, đội đối thủ đã không thể vào vòng 24 đội mạnh nhất, vốn dĩ cũng không phải là đội quá yếu, nhưng nhắc đến điều này lại khiến họ vô cùng mất mặt.

Sau khi lên sân đấu, một thành viên của đội đối phương đến hỏi họ: "Không phải có một người size 40 và một người size 41 sao? Tư Lê, cậu bao nhiêu?"

Tư Lê vẫy vẫy chân của mình: "41."

"40 đâu? Các cậu báo thông tin giả hả!"

"Này, đây." Đồng Dật đi tới nói.

Một đám người nhìn Đồng Dật, nhìn nhìn lại chân của Đồng Dật, nhịn không được mắng: "Đùa cái gì vậy?!"

Lần đầu tiên Đồng Dật trải nghiệm cởi giày trước khi thi đấu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đôi giày của mình bị đội trưởng đội đối thủ cầm lên xem xét.

Đồng Dật quay sang hỏi Lý Hân: "Bọn họ tính hửi giày sao?"

Lý Hân thấy vậy cũng sửng sốt: "Dù sao chắc chắn sẽ sờ giày bẩn rồi."

Đội đối phương xem xét xong, trả lại giày cho Đồng Dật, sau đó hắn mang giày vào.

Đội trưởng đội đối phương kinh hô một tiếng: "Hắn thật sự mang vào!"

Một người khác đi theo hỏi: "Các cậu thật sự không phải đội tuyển người khuyết tật hả?"

Đồng Dật tức giận đến mức muốn hộc máu, phản bác lại: "Phắc, các cậu bị người khuyết tật đánh bại mà không biết xấu hổ sao?"

Đội đối phương cuối cùng cũng không còn lời nào để nói.

Lúc này, huấn luyện Lữ cùng với vài người khác đi tới. Huấn luyện Lữ cười tươi như hoa.

"Đám nhỏ của tôi rất có tinh thần phải không?" Ông ấy nói với những người bên cạnh.

"Ừm, thoạt nhìn đều rất ổn, nếu là chơi bóng rổ thì tốt rồi." Huấn luyện viên bóng rổ của H Đại nhìn đội Đồng Dật nói.

Huấn luyện viên của đội đối phương bước nhanh đến, hỏi huấn luyện Lữ: "Lần này các ông có phải đang cố tình khi dễ người khác không? Sân nhà mà lại ghi số liệu hoang đường như vậy?"

Huấn luyện vẫn giả vờ ngu ngơ: "Đây chẳng phải là một cuộc thi thể thao vui vẻ sao? Quy tắc còn không phải như vậy sao?"

"Với size giày như vậy, ai có thể nghĩ đến là các ông chứ?"

Huấn luyện Lữ cười hắc hắc, sau đó vung tay nói: "Vậy chúng tôi nhường các ông một chút."

"Ông tính làm thế nào?"

Huấn luyện Lữ nhìn đội của mình, sau đó hô một câu: "Lý Hân, hôm nay cậu chơi vị trí phó công."

Lý Hân cao hai mét mốt là tay chuyền hai rất nổi tiếng được nhiều người biết đến.

Gia đình Lý Hân đều có gen bình thường, bố cao 1m88, mẹ cao 1m67.

Trước đây khi đến khoa thể dục, cậu vẫn luôn chơi ở vị trí tay chuyền hai.

Kết quả, đến cao trung thì chiều cao bắt đầu không chịu kiểm soát, nhưng lúc ấy lại đến giai đoạn tuyển chọn đại học, đổi vị trí đột ngột không quá ổn thỏa.

Vì vậy, Lý Hân vẫn luôn là tay chuyền hai, dù sao ở vị trí này lâu rồi kỹ thuật vẫn rất cứng.

Đến đại học, huấn luyện Lữ có ý định cho Lý Hân chuyển sang vị trí phó công, nhưng vẫn trong giai đoạn giao lưu, chưa từng chính thức thi đấu một lần nào.

Lúc này đây vừa lúc có thể luyện tập một chút.

Lý Hân chuyển sang vị trí phó công, các đồng đội cũng không tỏ thái độ gì, vẫn rất bình tĩnh, ít nhất không đến mức quá hoang đường.

Kết quả, huấn luyện Lữ lại đột ngột nghĩ ra một ý tưởng, nói: "Đồng Dật, cậu chơi vị trí chuyền hai."

"Ha?!" Đồng Dật lập tức chấn kinh, hắn chưa từng chơi qua vị trí đó! "Huấn luyện viên, giỡn kiểu gì vậy?"

"Nhường họ một chút."

Đồng Dật suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi, nói thật, đứng ở vị trí này làm Đồng Dật cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Sau khi trận đấu bắt đầu, bên H Đại đánh đến gà bay chó sủa.

Đồng Dật chuyền bóng, cố gắng đưa cho đồng đội, nhưng vẫn nghe thấy: "Đồng Dật, bóng này quá cao!"

"Đội trưởng, bóng này hơi thấp, đánh không được."

"Bóng vừa rồi không phải cho tôi sao?"

Đồng Dật đánh đánh, liền trở về theo thói quen của mình, kết quả liền đụng vào tay chủ công hiện tại, khiến cả hai như hai con ngựa húc nhau.

Mễ Nhạc cố ý tìm người khoa nghệ thuật để cổ vũ họ, kết quả bọn Đồng Dật đánh như thế thì gọi là hay cái quần gì?

Mễ Nhạc cũng không thèm nhìn, vẫn luôn trầm mặc mà không nói chuyện.

Đội cổ động viên cũng không có tâm trạng tiếp tục cổ vũ, chỉ ngồi ở đây mà quan sát.

Không có gì bất ngờ, vòng thứ nhất thua.

Đồng Dật sau khi kết thúc trận đấu đi đến bên cạnh huấn luyện Lữ: "Huấn luyện viên, chơi lớn quá cơ."

Huấn luyện Lữ cũng không nghĩ tới sẽ thua thảm như vậy, ho khan một tiếng nói: "Tiếp theo trở về vị trí của mình đi."

"Được rồi!" Tất cả các thành viên cùng nhau đáp lại.

"Lúc sau đánh như thế nào? Có cần phải đẩy nhanh một chút không?" Đồng Dật uống một ngụm nước hỏi.

Huấn luyện Lữ cười cười: "Dựa theo phong cách các cậu mà đánh."

"Ok." Đồng Dật lập tức đã hiểu.

"Chúng ta có muốn hô khẩu hiệu không?" Tư Lê thò đầu qua hỏi.

Huấn luyện Lữ gật gật đầu: "Hô nhỏ một chút."

Đội bóng chuyền tụ lại đây, nhỏ giọng hô khẩu hiệu: "Chỉ cần thắng lợi, không cần hữu nghị, cố lên!"

Hô xong khẩu hiệu, trận thứ hai bắt đầu.

Huấn luyện Lữ nhìn thấy khán phòng cuối cùng đã có một đám người, không nhịn được nở nụ cười.

Ông đã mời các đồng đội cũ của đội tuyển quốc gia đến, nhưng họ đến muộn.

Vòng đầu huấn luyện Lữ không cần các thành viên thi đấu tốt, vì yêu cầu phối hợp lại vị trí, nhịp độ cũng rất chậm. Vì vậy, hiện tại thể lực của Đồng Dật và các thành viên vẫn ở trạng thái đỉnh cao.

Sau khi tiếp tục thi đấu, họ trở lại vị trí của mình, có thể thuận buồm xuôi gió, thi triển tùy ý.

Cố gắng biểu diễn nào, đám nhãi ranh, những người đó lúc này đang quay phim đó.

Huấn luyện Lữ cười càng thêm đắc ý, sau đó lại nghe thấy huấn luyện viên bóng rổ cảm thán một lần nữa: "Mầm tốt như vậy, chơi bóng rổ thì tốt rồi."

Lữ huấn luyện: "..."

Vòng thi đấu này bắt đầu, không còn có trạng thái như vòng đầu, mọi người giống như thay đổi thành người khác vậy, sẵn sàng đón quân địch.

Không còn trong trạng thái đùa giỡn, mà là thực sự đang tiến hành một trận thi đấu chính thức.

Một trận quyết đấu áp đảo.

Từ khí thế đến kỹ thuật, đội đối diện đều đã hoàn toàn thất bại.

Điểm số dần dần kéo giãn, đến cuối cùng, đội đối thủ dường như đã đánh mất ý chí chiến đấu còn sót lại.

"Có chút đỉnh......" Đội cổ động viên dần dần có những tiếng như vậy.

"Cái số 1 kia đỉnh của chóp."

"Số 1 chính là người trêu chọc chủ tịch."

"Nhưng mà quả thật có chút đỉnh."

"Tiểu Tư Lê cố lên!"

"Tư Lê cố lên!"

Bởi vì quen thuộc với Tư Lê, đội cổ động viên còn dành riêng cho Tư Lê một đợt cổ vũ.

60 mấy cô gái xinh đẹp cùng nhau hô hào Tư Lê cố lên, Mễ Nhạc nhìn thấy Tư Lê đổi về vị trí của mình, đánh rất đẹp.

Mễ Nhạc nhìn những thân ảnh vẫn luôn thi đấu trên sân, bọn họ lần lượt nhảy lên, tiếp theo ngăn cơn sóng dữ.

Ngay cả Tư Lê cũng là như thế này, bình thường có chút ngốc, nhưng toàn bộ quá trình đều rất nỗ lực.

Phải chăng đây mới là bản chất của bọn họ, chỉ có ở trên sân thi đấu bóng chuyền, mới có thể phóng thích ra bản tính của bọn họ.

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật một hồi, nhịn không được nâng tay lên sờ sờ môi.

Quả thật rất đỉnh, muốn... Ngày.