Khoảnh khắc Lâm Dữu ngửa đầu đến gần là khoảnh khắc căng thẳng đầu tiên trong đời Trì Uyên, ánh mắt của anh chuyển từ lông mày Lâm Dữu đến chóp mũi, rồi đến môi, sau đó không dừng lại được.
Nếu không phải Lâm Dữu thúc giục, có lẽ Trì Uyên vẫn còn đang thất thần.
“Anh giúp em tháo nó ra đi, để như vậy không thoải mái.” Lâm Dữu nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Trì Uyên cúi đầu ừ một tiếng, sau đó cẩn thận giúp Lâm Dữu tháo lens, vừa tháo lens xanh xuống, con ngươi đen trắng rõ ràng lập tức lộ ra.
“Vẫn là màu mắt ban đầu thích hợp với em hơn.” Anh thích màu sắc đó.
Ánh mắt Lâm Dữu trong suốt có hồn, khi nhìn chằm chằm vào người ta luôn lấp lánh, khiến người ta có thể vì cô mà đáp ứng bất cứ chuyện gì.
“Vì hiệu quả sân khấu mà.” Bình thường khi lên sân khấu, cô rất ít khi đeo lens.
Lâm Dữu dùng sức chớp chớp mắt, khóe mắt lập tức có nước mắt chảy ra, Trì Uyên không kìm lòng được, vươn tay lau sạch giúp cô.
Động tác này làm cho hai người đồng thời sửng sốt, Lâm Dữu giống như một con thỏ kinh hãi lui về phía sau, ngón tay Trì Uyên hơi lạnh, nhưng loại xúc cảm này lại làm cho tim cô đập nhanh như trống đánh.
Ánh mắt Trì Uyên khẽ động, vội vàng đưa đôi lens màu lam trong tay qua: “Lần sau đeo lens đừng dụi mắt nữa.”
Lâm Dữu lấy đôi lens từ lòng bàn tay anh, không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay Trì Uyên, khác với nhiệt độ đầu ngón tay, mang theo chút hơi nóng.
“Cảm... Cảm ơn.” Cô mím môi nói lời cảm ơn.
Trì Uyên nhìn chiếc áo khoác sáng bóng trên người cô, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ cô cởi áo khoác trên sân khấu, anh khẽ nhíu mày hỏi: “Tạo hình lần này của em là do ai thiết kế vậy.”
Lâm Dữu vui vẻ trả lời: “Tất cả đều là suy nghĩ của em, lần này từ sân khấu, biên đạo múa đến trang điểm, toàn bộ thiết kế đều là em tham gia.” Nhưng ngay sau đó cười hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì ạ?”
Trì Uyên giãn mày, nếu là cô tham gia thiết kế, anh còn có thể nói gì nữa.
“Em ở đây hơi lâu rồi, chắc người đại diện đang đi tìm, vậy em về trước nhé.” Dù sao cô ở lại nơi này cũng không tốt, nếu bị người có tâm nhìn thấy cũng không biết sẽ đồn thổi mối quan hệ giữa cô và Trì Uyên như thế nào.
Trì Uyên khẽ gật đầu, cuối cùng hỏi: “Nếu đã lấy được vị trí thứ nhất, có muốn quà gì không, tôi tặng cho em.”
Lâm Dữu có hơi bất ngờ, nhưng thấy vẻ mặt Trì Uyên không giống như đang nói dối, cũng hơi suy nghĩ về lời nói của anh, sau đó lắc đầu nói: “Không có, em cũng không thiếu gì.”
Trì Uyên nhàn nhạt cười nói: “Vậy quà cứ giữ lại đã, chờ đến lúc em nghĩ ra thì đòi tôi cũng không muộn.”
***
Lâm Dữu vừa rời đi, Khâu Minh đã đi vào, vừa nhìn thấy Trì Uyên, miệng của anh ấy đã nhịn không được nói ra.
“Vừa nãy hai người ở trong phòng làm gì đó, em đến phòng bên cạnh nói chuyện với người khác một chút, anh đã lập tức xuống tay với Lâm Dữu? Đây là phòng chờ, anh không sợ người khác đến nhìn thấy sao? Lần đầu tiên em làm người đại diện mà lại sợ hãi như vậy đó…”
Trì Uyên nhíu mày: “Cậu đang nói gì vậy?”
“Còn hỏi em đang nói gì, vừa rồi có phải là anh hôn Lâm Dữu không, hai người tiến triển nhanh như vậy sao?” Khâu Minh khịt mũi.
Trì Uyên nhìn lướt qua anh ấy một cái, ngữ khí ghét bỏ nói: “Vừa rồi tôi giúp Lâm Dữu tháo lens, đầu óc cậu cả ngày đều nghĩ gì thế, chỉ có thể nghĩ đến những chuyện đó sao?”
Khâu Minh cười ha hả: “Có bản lĩnh thì sau này anh đừng nghĩ.”
Trì Uyên không trả lời.
Khâu Minh hừ lạnh một tiếng: “Bị em nhìn thấu rồi đúng không, tuy rằng hiện tại không làm, nhưng không có nghĩa là sau này không muốn làm. Cũng chỉ có Lâm Dữu đơn thuần, không nhìn ra anh có ý đồ khác!”
“Tiền lương tháng sau giảm một nửa.” Trì Uyên khẽ nhếch khóe môi nói.
Lần này Khâu Minh cũng không sợ, lồng ngực thẳng tắp: “Nếu sau này anh muốn em giúp đỡ, anh nên tăng lương chứ đừng có mà trừ tiền lương của em. Anh không biết đó chứ, người đại diện như em cực kỳ vất vả, cách đây không lâu còn có người tới hỏi em có quan hệ đặc biệt với Lâm Dữu không.”
Con ngươi Trì Uyên lập tức lạnh xuống: “Cậu trả lời thế nào?”
“Em đương nhiên nói mình cùng cô ấy không có giao tình gì, sau đó nói hai ba câu rồi đuổi đi.” Khâu Minh trả lời.
Trì Uyên cười lạnh: “Những người này thật nhàm chán.”
“Bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa ngoài kia trăm loại người. Bây giờ anh có địa vị vững chắc trong giới, nhưng Lâm Dữu thì không, anh nói có phải còn phải nhờ vào em không?” Khâu Minh bày ra vẻ mặt đắc ý nói.
Trì Uyên không bị uy hiếp chút nào, anh híp mắt: “Cậu biết tôi muốn ngoan ngoãn nghe lời người đại diện rất đơn giản, không phải sao?”
Khâu Minh vội vàng nhận ra: “Đừng, anh Trì, em sai rồi, từ hôm nay anh bảo em đi hướng Đông, em tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây!”
***
Trở lại ký túc xá đã là năm giờ chiều, Lâm Dữu hoàn toàn không muốn ăn cơm, vừa nằm xuống giường đã ngủ đến tám giờ sáng hôm sau.
Lúc cô tỉnh lại, Nhiếp Niệm Vũ vừa mới đẩy cửa tiến vào: “Em tỉnh rồi à, có muốn ăn gì không?”
Lâm Dữu ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động nhìn mới phát hiện đã qua lâu như vậy: “Em ngủ lâu vậy sao? Em đi rửa mặt đây.”
“Không vội, cứ từ từ.” Nhiếp Niệm Vũ nở nụ cười sau đó lui ra ngoài.
Chờ Lâm Dữu rửa mặt xong đến phòng khách, bụng cô cũng phát ra mấy âm thanh ùng ục: “Thơm quá, chị Ánh Hàm làm bữa sáng rồi ạ.”
“Tối hôm qua lúc về thấy em ngủ thiếp đi, chị đoán chắc em còn chưa ăn gì. Hơn nữa em lấy được vị trí quán quân, đây là đặc biệt làm riêng cho em.” Lý Ánh Hạm vẫy tay bảo Lâm Dữu tới ngồi.
“Quả thật rất đói bụng.” Lâm Dữu cười tủm tỉm nói: “Vậy em không khách sáo nữa nhé!”
“Tối hôm qua tâm tình của anh Tần vô cùng tốt, chị thấy lần này sân khấu rất bùng nổ.” Nhiếp Niệm Vũ ngồi đối diện cô cũng vui lây.
Lâm Dữu miệng thì ăn cơm, mắt lại nhìn cửa phòng khác: “Mấy người họ không ăn sao?”
“Đang ngủ đó, gọi cũng không tỉnh.” Lý Ánh Hạm đặt món ăn Lâm Dữu thích ở trước mặt cô: “Em cứ ăn của em là được.”
“Mấy ngày nữa có một lễ trao giải nhỏ, anh Tần bảo chúng ta luyện tập lại mấy bài hát đó.” Nhiếp Niệm Vũ nói.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lâm Dữu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em không cần đội tóc giả nữa nhỉ, dù sao lúc ở trong chương trình đã công khai rồi.”
Lý Ánh Hạm cười lắc đầu: “Không cần.”
“Trang phục đi thảm đỏ cũng đã chuẩn bị xong, ở trong công ty, ngày mai em đi xem chút đi.” Khi nói những lời này, vẻ mặt Nhiếp Niệm Vũ có chút khó nói.
Lâm Dữu lập tức đoán được: “Cùng màu hay khác ạ?”
Nhiếp Niệm Vũ cười khổ gật đầu: “Thống nhất một màu đen.”
Lâm Dữu thở dài một tiếng: “Tiền của ông chủ chúng ta rốt cuộc đã tiêu đi đâu rồi…”
***
Phần trình diễn của Lâm Dữu được phát sóng ở tập hai, mặc dù khán giả có chút tiếc nuối, nhưng trong tập đầu tiên, cảnh quay của Lâm Dữu cũng có khá nhiều, chính là vì cuộc thi ăn chanh kia.
[Cảm giác những người khác đều ủ rũ, chỉ có một mình Lâm Dữu là vô cùng hăng hái.]
[Lúc cô ấy giơ tay lên, tôi hình như đã động tâm, cô ấy thật sự rất xinh đẹp.]
[Ai nói Lâm Dữu là bình hoa, đến so ăn chanh với cô ấy đi.]
[Không, nhóm ăn chanh(*) kia nhất định giỏi hơn Lâm Dữu rồi!]
(*) Ăn chanh còn có nghĩa khác là ghen tị
[Người có ngoại hình đẹp cho dù là lúc ăn chanh vẫn rất đẹp.]
[Tần Vĩ nói không sai, Lâm Dữu nên đổi tên thành Lâm Chua mới đúng ha ha ha.]
[Mama mua cho bé!!! Bé muốn ăn bao nhiêu chanh mama đều mua cho!!!]
[Quyên góp tiền mua chanh cho Lâm Dữu đi, đừng để đứa nhỏ đói nữa.]
Đoạn trailer ngắn ngủi mười giây đã giúp khán giả thấy tạo hình sân khấu của Lâm Dữu, ngoại trừ thán phục kêu trời thì không còn biết nói gì, ai nấy đều hận không thể lập tức tới tuần sau.
Vài ngày sau, Lâm Dữu và các thành viên đi đến lễ trao giải nhỏ kia, một lễ trao giải chỉ cần đi là có thể nhận được giải thưởng, hàm lượng vàng của chiếc cúp gần như bằng không, nhưng ít nhất cũng sẽ có livestream, sẽ thu hút người xem, cũng xem như một kênh hút fans.
Khi Lâm Dữu diện tóc vàng váy đen xuất hiện, máy ảnh hiện trường hầu như đều hướng về phía cô.
Dưới ánh đèn flash mãnh liệt, ánh mắt Lâm Dữu cũng không chớp một cái, cười nhạt về phía ống kính.
Hôm nay tuy Lâm Dữu rất đẹp, nhưng lại có rất nhiều người chê trang phục cô mặc, mà hashtag #Lâm Dữu tóc vàng lại lên hot search vào đúng lúc này.
— Mỹ nữ nhuộm tóc vàng vẫn rất yêu kiều, công ty này thật sự nhặt được bảo vật mà.
— Hu hu hu, Tiểu Dữu lại nhuộm tóc vàng! Thảo nào mấy ngày trước trang phục sân bay lại có chút không thích hợp, tham dự sự kiện vẫn đội mũ, có phải sắp phát hành album mới hay không??!!
— Mỹ nữ muốn khen, công ty muốn mắng. Cái váy rẻ tiền này cho Lâm Dữu mặc cái gì, may là có cái mặt chống đỡ.
— @Giải trí Mộng Kỳ chọc chửi à, bọn nhỏ không kiếm tiền cho công ty sao, quần áo đi thảm đỏ sao giống như đi buôn thế hả...
Sau đó, Lâm Dữu vừa kết thúc lịch trình thì lập tức nhận được tin nhắn của Trì Uyên.
“Tôi mua quần áo cho em nhé.”
Lâm Dữu: “...”
***
Ngóng sao ngóng trăng, mãi đến tập cuối cùng phát sóng chương trình, lượng truy cập gần như nổ tung, dù sao kỳ này cũng là mấy idol nổi tiếng tụ lại.
Sân khấu của Hứa Hạo Sơ và Tần Vĩ liên tiếp khiến khán giả thán phục, đợi đến khi Lâm Dữu đi ra đã trực tiếp đánh vào lòng người.
[Cmn, Cmn đẹp quá đi.]
[Lâm Dữu trắng phát sáng, da đen như tôi biết sống thế nào đây.]
[Lâm Dữu man quá, cưới em đi cưới em đi!]
[Mỹ nữ kẹp cổ em đi, huhuhu.]
Đợi đến khi Trì Uyên xuất hiện, thì màn bật khóc điên cuồng lại kỳ diệu dừng lại, bởi vì mọi người cũng không thể tin được cái người giám khảo thần bí này lại là Trì Uyên.
Mà lúc này bình luận trực tiếp cũng tiến hành phần đoán không có giải, tuy rằng Lâm Dữu dẫn đầu về số phiếu bầu, nhưng phiếu này của Trì Uyên rốt cuộc sẽ bỏ cho ai, bọn họ đều rất tò mò.
Ý kiến của đại đa số mọi người đương nhiên là Tần Vĩ, biểu hiện tốt, sân khấu đặc sắc, lại là nghệ sĩ dưới trướng Trì Uyên, không có chuyện không bầu cho anh ấy.
[Nếu Trì Uyên thật sự bỏ phiếu theo quan hệ, vậy thì không phải là Trì Uyên nữa.]
Rất nhiều người đều khen ngợi bình luận này, bởi vì đây là sự thật, cho tới bây giờ Trì Uyên vẫn là một người rất có nguyên tắc.
Khi phiếu của Trì Uyên được công bố, đại đa số mọi người đều chấp nhận, dù sao sân khấu của Lâm Dữu cũng vô cùng tuyệt vời, có thể dùng từ chấn động để hình dung. Bọn họ đều cảm thấy Trì Uyên rất kiên trì với quy tắc bỏ phiếu này của mình.
Lúc này Khâu Minh cũng đang theo dõi buổi phát sóng này, khi nhìn thấy những bình luận này trên màn hình, cũng lén ném cho Trì Uyên đang ngồi cách đó không xa một ánh mắt khinh bỉ.
“Bình luận nói anh là một người rất có nguyên tắc.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào máy tính, không thèm nhìn Khâu Minh một ánh cái, thản nhiên trả lời: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thấy chương trình phát sóng xong, Khâu Minh cũng mang theo tò mò đi về phía Trì Uyên: “Từ lúc nãy anh đã ngồi trước máy tính, làm gì vậy?”
“Mua váy cho Lâm Dữu.” Trì Uyên nhẹ giọng trả lời.
Khâu Minh đến gần nhìn, một đống những kiểu váy khác nhau khiến anh ấy hoa cả mắt.
Anh ấy lập tức thấy tâm tình của Trì Uyên rất tốt, sau đó không nhịn được thầm khinh bỉ, đúng là nên để cho những người nói Trì Uyên có nguyên tắc tới xem một chút.
Có nguyên tắc cái con khỉ.