Không biết có phải là do may mắn hay không, sau khi video Lâm Dữu livestream khâu áo lên hot search, cô lại bất ngờ nhận được lời mời hợp tác của một thương hiệu quần áo, mặc dù không phải là một tên tuổi lớn, nhưng lại có chút danh tiếng trong giới sinh viên.
Đây là đại ngôn đầu tiên, lúc Lâm Dữu nghe Tần Trạch nói cũng có chút không thể tin được.
Sau khi ký hợp đồng, Lâm Dữu lập tức lao vào chụp poster quảng cáo.
Cho dù là váy của học sinh hay áo thun quần jean đơn giản, mặc lên người Lâm Dữu dường như đều mang theo một bộ lọc đẹp mắt.
Người phụ trách thương hiệu quần áo nhìn ảnh chụp trong máy tính cũng liên tục gật đầu, cảm thấy mời Lâm Dữu tới đây quả thật là một việc rất đúng đắn.
Tần Trạch cũng cười trả lời: “Bản thân Lâm Dữu có điều kiện tốt rồi, chọn cô ấy tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.”
Sau khi quay quảng cáo xong, Lâm Dữu cũng nhận được rất nhiều quần áo của thương hiệu này, ít nhất là việc hợp đồng trong năm nay không còn phải lo nữa.
Khi lái xe trở lại, Tần Trạch còn không quên trêu chọc cô: “Ít nhất bây giờ em cũng không cần mặc quần áo rách nữa.”
Lâm Dữu bị chọc có chút bất lực: “Anh Tần, sao ngay cả anh cũng cười em.”
Không phải cô chỉ khâu có cái áo thôi sao, kết quả đến công ty tất cả mọi người đã bắt đầu hỏi cô chuyện này...
Tần Trạch lúc này cũng không chọc cô nữa, nghiêm túc nói: “Hôm nay Sunrise đã trở lại, vậy nên ông chủ cũng sẽ trở về, sẽ tiến hành kiểm tra album mới lần cuối cùng.”
Ngày phát hành album mới đã được công bố từ lâu, ngay cả các đoạn trailer cũng đã được đăng tải, fans bày tỏ sự mong đợi.
“Hy vọng lần này sẽ có kết quả tốt.” Tần Trạch chờ mong nói: “Em tham gia vài chương trình nổi tiếng, lại có dấu hiệu hơi hot, không có lý do gì mà danh tiếng cả đội không tăng lên được.”
Bản thân Lâm Dữu cũng lo lắng, cô chắp tay cầu nguyện: “Hy vọng có kết quả tốt!”
***
Lúc Lâm Dữu trở lại công ty, đúng lúc mấy người Nhiếp Niệm Vũ vừa ăn cơm trưa xong, biết Lâm Dữu trở về, còn đặc biệt để lại cho cô một phần.
Món ăn cực kỳ đơn giản, hầu như không nhìn thấy chút thịt nào, nhưng Lâm Dữu vẫn vui vẻ ăn, bởi vì buổi sáng cô chỉ uống một ngụm nước.
“Em nghe mọi người nói ông chủ đã trở lại.” Giản Điềm nhỏ giọng nói: “Hình như tâm trạng không tốt lắm, có người nói là thua tiền mới như vậy.”
“Có lần nào ông ta về mà không thua tiền đâu chứ.” Ninh Du đáp.
Lý Ánh Hạm nhìn xung quanh, sau đó kịp thời dừng lại đề tài này: “Đừng nói chuyện này nữa, hai ngày nữa là tới buổi họp báo ra mắt album mới rồi, không bằng luyện tập vũ đạo cho tốt đi.”
Lâm Dữu ngồi bên cạnh ăn cơm cũng gật đầu: “Chị Ánh Hạm nói đúng đó.”
Cô ăn xong, ra ngoài vứt rác thuận tiện đánh răng, lúc trở về vô tình đụng phải Tiêu Thừa Tu ở hành lang. Chuyến lưu diễn Sunrise này không chỉ ở trong nước, ở nước ngoài cũng có mấy buổi, Lâm Dữu nhớ rõ đã ba tháng không gặp Tiêu Thừa Tu.
“Tuy rằng đi lưu diễn, nhưng cũng nghe được không ít tin tức của em.” Trên gương mặt anh tuấn của Tiêu Thừa Tu không che dấu đi sự tươi cười của mình: “Chúc mừng em đạt được vị trí quán quân.”
Lâm Dữu cười trả lời: “Cảm ơn.”
Sau khi cô vào công ty, Tiêu Thừa Tu đã giúp đỡ cô rất nhiều, coi như là một người bạn khác giới hiếm hoi trong giới giải trí này của cô.
Tiêu Thừa Tu nhìn chằm chằm mặt Lâm Dữu một hồi, mới nói: “Khoảng thời gian này hẳn là em mệt lắm, cảm giác gầy đi rất nhiều.”
Lâm Dữu sờ sờ mặt mình, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Hình như không chỉ một người nói em gầy đi, có lẽ khoảng thời gian này lịch trình quá nhiều, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục lại thôi.”
Tiêu Thừa Tu nhìn Lâm Dữu, muốn nói lại thôi: “Anh đã xem tiết mục mà em và Trì Uyên tham gia, em và anh ấy…”
Lời của anh ấy còn chưa nói xong, Lý Ánh Hạm đã ra ngoài tìm cô, bởi vì đã đến thời gian luyện tập.
Lâm Dữu trả lời Lý Ánh Hạm trước, sau đó nhìn về phía Tiêu Thừa Tu: “Còn chưa chúc mừng buổi lưu diễn lần này của các anh kết thúc thuận lợi, cũng không biết khi nào bọn em mới có thể có cơ hội mở concert, không nói chuyện nữa, em đi tập đây.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tiêu Thừa Tu nhìn Lâm Dữu rời đi, ánh mắt cũng dần trầm xuống. Anh ấy đã xem chương trình, dựa theo trực giác của một người đàn ông mà nói, ánh mắt Trì Uyên nhìn Lâm Dữu tuyệt đối không đơn thuần.
***
Ngày phát hành album mới, địa điểm họp báo có phóng viên nhiều gấp mấy lần trước kia, khi mấy người Lâm Dữu đang ở hậu trường chuẩn bị, cảm giác lo lắng cũng nhân lên gấp bội. Nhưng vừa đến lúc lên sân khấu, sự lo lắng này dường như đã bị âm nhạc xoa dịu, sân khấu chính cũng kết thúc hoàn mỹ, không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào.
Tiếp theo phóng viên cũng được các thành viên trả lời phỏng vấn, toàn bộ buổi họp báo đều tiến hành một cách có trật tự.
“Citrine đã ra mắt được ba năm, có ý kiến gì về chuyện yêu đương không?” Một phóng viên đặt câu hỏi.
Mà vấn đề này đúng lúc đến phiên Tề Mộng Dao trả lời, lúc này trái tim Lâm Dữu và Nhiếp Niệm Vũ như bị xách lên.
“Chúng tôi còn đang ở giai đoạn trưởng thành, chuyện yêu đương có thể nói sau.” Câu trả lời này khá chung chung, nhưng ít nhất cũng không có vấn đề.
Lâm Dữu nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thả lỏng, phóng viên lại đặt câu hỏi khiến cô run lên.
“Cách đây không lâu cô và Trì Uyên mới vừa hợp tác, anh ấy lại là một tiền bối lớn trong giới âm nhạc, album mới lần này có thỉnh giáo anh ấy không?”
Lâm Dữu vẫn mỉm cười trả lời: “Tiền bối Trì Uyên rất bận rộn với công việc, hơn nữa album lần này của chúng tôi là tuyệt đối bí mật, ngay cả rất nhiều nhân viên trong công ty cũng không biết.”
Phóng viên thấy không hỏi được đáp án mình muốn cũng im lặng lui ra ngoài, để phóng viên phía sau tiến lên hỏi.
Kết thúc cuộc phỏng vấn là phần chụp ảnh, sau khi chụp ảnh mới tính là kết thúc họp báo.
Tiếp theo là thời gian dành cho fans, lần này có tổng cộng sáu trăm fans được mời đến hỗ trợ. Không giống như sân khấu vừa rồi, lần này hoàn toàn là biểu diễn cho fans xem. Vốn có chút khẩn trương, nhưng sau khi lên sân khấu thì lại nhận được rất nhiều lời cổ vũ nhiệt tình, làm cho họ càng thêm hăng hái.
Nhìn sự hưởng ứng nhiệt tình của người hâm mộ dưới sân khấu, Lâm Dữu cảm thấy một tháng luyện tập ngày đêm này vô cùng đáng giá.
MV chủ đạo của album mới và sân khấu trực tiếp đã lan truyền trên weibo, rất nhiều người qua đường đều nhấn vào xem MV, cũng nhất trí khen ngợi bài hát mới, đặc biệt là sân khấu, tất cả đều nói rất có điểm nhấn.
Sau khi biết Lâm Dữu tham gia biên đạo múa, fans của cô cũng có cảm giác vui lây.
— Lâm Dữu trong MV thật sự rất đẹp, tôi thật sự không thể chống cự lại với nhan sắc của mỹ nữ [Nắm tay]
— Lâm Dữu đi quay phim đi, vai diễn trong MV thật sự rất tốt.
— Line của Lâm Dữu sao vậy, có nổi mười giây không???
— Fan đã thấy rất thỏa mãn rồi, phần hát chúng tôi không cưỡng cầu, nhưng phần dance break thật sự rất ngầu!
— Hát ít một chút cũng không sao ha ha ha.
***
Lúc phát hành album mới, Lâm Dữu có lên nền tảng âm nhạc xem, album điện tử bán được nhiều hơn trước kia, thậm chí còn gấp mấy lần, cũng lọt vào top ba bảng xếp hạng bài hát mới, bình luận càng tăng lên gấp bội.
Lần này thiết kế album vô cùng đẹp mắt, bên trong chụp rất nhiều phong cách, Tần Trạch cũng nói lần này lượng bán đã tăng nhiều hơn trước, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt.
Bởi vì thành tích lần này khá tốt, nên cả sáu người đã tụ tập lại trong ký túc xá, Dương Đan giấu Tần Trạch mua cho các cô rất nhiều thịt ăn mừng.
“Uống thêm một lon nữa đi!” Lâm Dữu nếm thử bia xong đã thấy mê.
Nhưng Dương Đan nhanh tay lẹ mắt cướp đi lon bia trong tay cô: “Ngày mai em có lịch trình mà, quên rồi sao? Không thể uống nữa đâu.”
Lâm Dữu nghe vậy, bày ra vẻ mặt tủi thân: “Em chỉ uống thêm một lon, chị xem này, em còn chưa say.”
Nhìn mặt Lâm Dữu đỏ lên, Dương Đan biết cô cũng đã ngà ngà say, nhưng bị đôi mắt to ngập nước tủi thân của cô nhìn, Dương Đan suýt nữa đã đưa bia qua, nhưng may mắn đã tỉnh táo đúng lúc.
“Em đừng mơ dùng chiêu này với chị, không được là không được.”
Lâm Dữu lập tức nhụt chí, hiện tại ngay cả chiêu này cũng vô dụng, xem ra thật sự không uống được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dữu bị Dương Đan lái xe bảo mẫu tới đón, sau đó trực tiếp đi đến địa điểm chụp ảnh, lịch trình này không tính là lớn, cho nên Tần Trạch không tới.
“Uống chút sữa lót dạ đi.” Dương Đan đưa qua một ly sữa nóng, bởi vì là chụp ảnh, nên bữa sáng cũng trực tiếp cho qua.
Lâm Dữu cố gắng nói lý lẽ: “Chị Đan Đan, chị biết không, mấy ngày trước kiểm tra cân nặng em chỉ có bốn mươi ba phẩy năm ký, em lại gầy đi, nên bổ sung thêm mới được.”
Dương Đan vừa lái xe, vừa lắc đầu: “Anh Tần nói bên kia sắp chọn nam nữ chính, đến lúc đó em cũng phải đi theo vào đoàn phim, nếu mập lên thì lên hình không đẹp.”
Lâm Dữu lại nhụt chí, cô lại thành công bị thuyết phục.
***
Đầu thu đến, phong cách chụp ảnh tổng thể của Lâm Dữu hôm nay chính là phong cách mặc vào mùa thu, áo sơ mi, váy ngắn chữ A cộng thêm mũ nồi đỏ là bộ đầu tiên, tự nhiên hào phóng lại mang theo cảm giác thiếu nữ.
Thợ chụp ảnh cho Lâm Dữu vừa chụp vừa cảm thán, bởi vì Lâm Dữu căn bản không cần chọn góc độ, cho dù chụp chính diện, chụp nghiêng, chụp từ dưới hay từ trên xuống đều đẹp như nhau.
Tổng biên tập phụ trách cuộc phỏng vấn lần này cũng hài lòng gật đầu trước máy tính: “Đã sớm nghe nói mặt Lâm Dữu tinh xảo đến kỳ lạ, hiện tại nhìn thấy người thật mới biết lời này còn khiêm tốn, gương mặt này trong giới thời trang nhất định rất hút mắt.”
Dương Đan ở bên cạnh nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, làm gì có minh tinh nào không muốn tài nguyên trong giới thời trang đâu chứ, nếu Lâm Dữu muốn, về sau cũng không cần lo về chuyện tài nguyên nữa.
Một buổi sáng quay chụp, Lâm Dữu thay ít nhất mười bộ quần áo, chờ ăn cơm trưa xong, cô còn phải tiếp tục quay chụp.
Lâm Dữu xoa xoa hai má có chút cứng ngắc, đi theo Dương Đan đến phòng nghỉ: “Chị Đan, em đói quá, có thể ăn cơm không?”
“Chờ một chút, chị dẫn em đi gặp một người.” Dương Đan cười thần bí.
Lâm Dữu có chút mờ mịt, nhưng vẫn đi theo, đến một phòng nghỉ khác, nhìn Khâu Minh đứng ở cửa cô cũng biết chuyện gì xảy ra.
“Học trưởng Khâu Minh.” Dương Đan đi tới kêu một tiếng: “Không ngờ hai người lại quay chụp ở phòng bên cạnh.”
Lúc này Lâm Dữu cũng mới biết, tạp chí mời Trì Uyên chụp ảnh bìa, còn cô chụp là cho những trang bên trong nên đương nhiên cũng không phải cùng đẳng cấp.
“Trì Uyên ở bên trong chờ cô đấy.” Khâu Minh cười nói, sau khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lâm Dữu cũng hiểu được suy nghĩ của cô, vì thế giải thích: “Buổi trưa mọi người đều ăn cơm, không ai biết cô tới đây, hơn nữa anh Trì rất quen thuộc nơi này, sẽ không ai nói lung tung gì đâu.”
Vẻ mặt Lâm Dữu lúc này mới buông lỏng, tin lời Khâu Minh, nhanh chóng nhấc chân vào cửa.
Trì Uyên mặc một bộ âu phục màu đen thuần ngồi ở trước bàn, cà vạt đã tháo xuống, nút cổ áo hơi mở, yết hầu lộ ra rất rõ ràng, phối hợp với kính không tròng gọng nhỏ trên sống mũi, toát lên một vẻ cấm dục.
Lâm Dữu dừng bước, tim đập thình thịch khiến cô có chút không biết phải làm sao.
“Sao không tới ngồi?” Trì Uyên nhìn cô cười.
Trái tim Lâm Dữu sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô ổn định hô hấp mới chậm rãi nhấc chân: “Trùng hợp quá, lại gặp nhau ở đây.”
“Không trùng hợp.” Trì Uyên cười khẽ, tạp chí này nhiều lần mời anh chụp ảnh bìa, anh đều từ chối, chỉ là bởi vì biết lần này Lâm Dữu cũng sẽ chụp nên mới nhận, còn đặc biệt chọn cùng một ngày.
Tâm tư nhỏ bé như vậy cũng bị Khâu Minh cười nhạo một phen, nhưng anh nguyện ý.
“Ăn cơm chưa?” Lâm Dữu tìm đề tài nói chuyện, lần trước Trì Uyên nói muốn mua quần áo cho cô, cuối cùng cô vẫn từ chối, cũng không biết anh có tức giận hay không.
Vừa dứt lời, Khâu Minh và Dương Đan đồng thời cầm đồ ăn đi vào, Lâm Dữu cũng vui vẻ, cuối cùng mình cũng có cơm ăn.
Cô khẩn cấp mở đồ ăn mang đi của mình ra, sau khi thấy khẩu phần ăn cả người trở nên cứng đờ, salad trái cây và rau quả màu đỏ lẫn màu xanh, thật sự là… Đẹp quá...
Đột nhiên, Lâm Dữu ngửi thấy mùi thịt bò, cô nghiêng đầu nhìn, đồ ăn của Trì Uyên gần như đều là thịt!!!
“Chênh lệch giữa người giàu và người nghèo lớn thật đó.” Lâm Dữu lập tức cảm thấy phần đồ ăn này của mình không hề có hương vị.
“Quản lý dáng người, anh Tần nói rồi đó.” Dương Đan giải thích một câu, sau đó đi theo Khâu Minh đến bàn khác ăn cơm.
Lâm Dữu ai oán nhìn bóng lưng Dương Đan, lúc quay đầu lại, đã thấy Trì Uyên đưa một miếng thịt bò đến trước mặt Lâm Dữu.
Đôi môi của anh mở ra, khẽ nói: “Ăn đi.”
Lâm Dữu khẽ nhìn thoáng qua Dương Đan, sau đó nhanh chóng cắn miếng thịt Trì Uyên đưa tới.
Thịt bò mềm vừa bỏ vào miệng đã gần như tan chảy, hương vị rất ngon, nhưng chỉ có thể ăn một miếng thực sự là quá đáng tiếc.
Trì Uyên dường như nhận thấy tâm tư của Lâm Dữu, vội ho khan một tiếng: “Khâu Minh, giúp tôi rót một ly nước tới đây.”
Khâu Minh ăn cơm, đang muốn nói bên cạnh anh không phải có nước sao, sau đó lập tức nhận ra ý tứ của Trì Uyên, đây là muốn khiến hai bóng đèn này rời đi.
Anh ấy vội vàng đứng dậy, sau đó dùng uy nghiêm của học trưởng đưa Dương Đan rời khỏi phòng nghỉ, thuận tiện đóng cửa lại giúp anh.
Người vừa đi, Trì Uyên đã đem phần đồ ăn của mình đẩy đến trước mặt Lâm Dữu: “Em ăn đi.”
Nghe vậy, con ngươi Lâm Dữu sáng lên, vừa vươn đũa ra lại dừng một chút: “Anh cho em đồ ăn, vậy còn anh ăn gì?”
Trì Uyên nhìn Lâm Dữu mỉm cười: “Tôi ăn đồ của em.”