Mỗi Ngày Đi Làm Đều Xuyên Qua

Chương 2: Bí mật




Edit: Mặc Mặc Vô Ngôn

Lực đạo của hắn quá mạnh, khiến cổ tay Thời Niên đau nhói, cô không nhịn được mà giãy dụa, nhưng lại đụng phải ánh mắt của nam nhân.

Không còn thờ ơ như vừa nãy, hắn nhìn cô, đôi mắt đen sâu hun hút, tựa hồ đang nhìn kỹ cái gì, chợt lóe lên một tia sắc bén.

Giây tiếp theo, bàn tay của hắn phủ lên trán cô.

Thời Niên run lên.

Lòng bàn tay hắn hơi lạnh, che lấp mi tâm của cô. Cô cảm giác được ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn, như có như không mà chạm vào lông mi của mình.

Cô không biết hắn đang làm gì, nhưng theo bản năng lại thấy bất an, cứ như bí mật của mình bị người ta dò xét.

“Anh…”

“Thời Niên? Cậu ở chỗ này sao, mình tìm cậu cả buổi!”

Chu Tiểu Hồi chen qua đám người tiến lên, đến khi nhìn thấy sắc mặt của Thời Niên vẻ mặt lại biến đổi, “Cậu sao thế? Tại sao lại ngồi ở đây?”

Cô nàng ngồi xổm xuống, cũng chú ý tới người đàn ông bên canh, “…Anh là? Xin lỗi, đây là bạn tôi, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Tiểu Hồi giọng điệu khách khí, trên mặt vài phần cảnh giác. Người đàn ông tóc đen vẫn không lên tiếng.

Tóc vàng đẹp trai cũng theo tới, hai người nhìn nhau, tóc đen nhẹ nhàng gật đầu với hắn.

Tóc vàng đẹp trai khiêu mi, ánh mắt rơi xuống người Thời Niên, có chút kinh ngạc.

Tóc đen thu tay về, tùy ý đứng lên, “Không có chuyện gì, vị tiểu thư này vừa rồi bỗng nhiên ngã xuống, tôi nghĩ có ấy có lẽ bị bệnh, nhất thời sốt ruột, giúp cô ấy kiểm tra một chút.”

Bộ dạng của Thời Niên, quả thật rất giống người bệnh, Chu Tiểu Hồi hỏi: “Vậy kết quả ra sao?”

“À, lúc tôi kiểm tra mới nhớ, bạn tôi là bác sĩ, còn tôi thì không phải. Nên thật đáng tiếc, không tra ra được gì cả.”

Chu Tiểu Hồi nhăn mày, không thể tin được lại nghe được kiểu trả lời như vậy.

Hắn ta không có vẻ gì là phát hiện lời nói của mình không ổn, may mắn tóc vàng ca tiếp lời: “Xin lỗi, bạn tôi chỉ đùa chút thôi. Nhưng tôi là bác sĩ, nếu cần, có thể kiểm tra giúp tiểu thư một chút.”

Chu Tiểu Hồi vẫn chưa trả lời, tay đã bị kéo nhẹ, Thời Niên nhỏ giọng: “Tiểu Hồi, mình không sao. Chúng ta trở về đi.”

Cô gái sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lại đầy kiên định, Chu Tiểu Hồi ý niệm vừa chuyển, lập tức ra quyết định, “Được, chúng ta đi. Gần đây có bệnh viện, mình dẫn cậu đi kiểm tra, đừng lo.”

Thời Niên chỉ muốn mau mau rời khỏi, không thèm phản bác, nhờ Chu Tiểu Hồi đỡ dậy. Ánh mắt liếc về phía hai người kia, cô suy nghĩ một chút, gật đầu với tóc vàng đẹp trai, “Lúc nãy cảm ơn anh. Hẹn gặp lại.”

Người được cảm ơn còn chưa lên tiếng, người bên cạnh đã tiếp lời, “Không khách khí, hẹn gặp lại.”

Giọng điệu lười biếng, ấm cuối kéo dài, tựa hồ có thâm ý khác.

Chuyến tham quan viện bảo tàng trong mơ, cứ thế mà kết thúc giữa chừng, Thời Niên có chút áy náy, Chu Tiểu Hồi nói: “Không sao không sao, là mình không nên miễn cưỡng cậu, ai lại ngờ lão nhân gia cậu không hợp bát tự với viện bảo tàng chớ? Ui ui nhìn gương mặt trắng bệch đáng thương này nè, mình nhìn mà xót cả ruột lòng rồi.”

Cô nàng bày ra bộ dáng lưu manh chọc ghẹo gái, sờ sờ cằm Thời Niên.

Thời Niên sau đó không có đi bệnh viện, cô chỉ bảo rằng mình thấy tốt hơn rồi, không cần đi kiểm tra. Chu Tiểu Hồi hơi do dự, Thời Niên tiếp tục quăng thêm một quả bom, “Hai ta tiền gửi ngân hàng sắp không đủ mà ăn cơm, bệnh viện cái gì? Mua ít thuốc uống là ổn.”

Đành phải đồng ý thôi.

Hai người ngồi tàu điện ngầm về, đùa gì chứ, bắt taxi ít nhất cũng hơn một trăm đồng, đủ để ăn no một bữa rồi. Về đến nhà Chu Tiểu Hồi xông xáo xung phong làm bữa tối, bảo phải nấu thật ngon bồi thường Thời Niên, chờ cô nàng soạn cơm tối ra, lại thấy Thời Niên nằm trên ghế sa lon, nhìn trần nhà đến xuất thần.

Chu Tiểu Hồi quơ quơ tay trước mặt Thời Niên, Thời Niên không động, tiếp tục quơ quơ tay, vẫn không động, nhưng Thời Niên mở miệng hỏi: “Tiểu Hồi, cậu có biết…cái gì là giáo phường tư không?”

Chu Tiểu Hồi thời phào,”May mắn may mắn, không trúng tà…Giáo phường tư, ý cậu là giáo phường tư cổ đại á?”

Thời Niên gật đầu.

Chu Tiểu Hồi: “Biết biết, chính là nơi phụ trách âm nhạc trong cung đình thời xưa í, hình như Đường triều mới xây, đào tạo nhân tài biểu diễn âm nhạc ca vũ cho hoàng thân quý tộc, ngẫu nhiên cũng bồi ngủ luôn…Khoan khoan không đúng, cậu là một đứa dốt đặc lịch sử mà, còn biết cái này?”

Nếu là ngày trước, cô xác thực không biết.

Thời Niên ngồi dậy, nhìn bầu trời đêm u ám bên ngoài.

Rất nhiều chuyện, cô không tâm sự cùng ai, nhưng trên người cô, có một bí mật. Một bí mật rất lớn.

Cô có thể biết những chuyện mà mình không nên biết.

Lần đầu tiên phát hiện cái này, là khi 8 tuổi, được cha mẹ đưa đi Tây An chơi. Lúc tham quan lăng mộ, hướng dẫn viên du lịch vì muốn làm bầu không khí thêm sôi nổi, cố ý hỏi bạn nhỏ duy nhất trong đoàn, chính là Thời Niên, “Con có biết bên trong là ai không?”

Thời Niên khi đó vừa lên tiểu học, là một cô bé nhỏ xinh trắng trẻo, nghe hướng dẫn viên du lịch hỏi mình mờ mịt mở to hai mắt, thậm chí còn quay đầu nhìn một cái, tựa hồ đang suy tư. Những người lớn bị chọc cười, đương lúc hướng dẫn viên công bố đáp án chính xác, lại nghe được cô bé nhẹ nhàng nói: “Hán Vũ Đế, Lưu Triệt.”

Toàn bộ đoàn du lịch đều sửng sốt, cô bé còn ngại chưa đủ giơ bàn tay nhỏ mập mạp, chỉ mấy đỉnh núi xung quanh, cứ như giới thiệu mấy người bạn của mình, “Kia là Hán Vũ Lý Hoàng Hậu, Liệt hầu Vệ Thanh, Cảnh Hoàn hầu Hoắc Khứ Bệnh, Tuyên Thành hầu Hoắc Quang, còn kia, Kính hầu Kim Nhật Đê…”

Nói xong, cô bé nhìn hướng dẫn viên du lịch, nghiêm túc hỏi:”Cô ơi, cô còn muốn biết gì nữa?”

Hướng dẫn viên du lịch: “…”

Mọi người: “…”

Sau đó suốt cả chuyến du lịch, hướng dẫn viên thán phục với chuyện này không thôi, khen cha mẹ Thời Niên biết dạy con, càng khen Thời Niên thiên tư thông minh. Cô ấy không hiểu Thời Niên làm sao mà nhớ được nhiều tên như vậy, thậm chí còn nhớ được cả thụy hào ít người biết đến của bọn họ, chính cô cũng phải cảm thán, “Ngay cả mình cũng chưa chắc nhớ hoàn toàn!”

Mà cha mẹ Thời Niên lại càng không hiểu, bởi vì họ chưa hề nói cho Thời Niên những thứ này, hơn nữa bé gái 8 tuổi rõ ràng sẽ không biết những thứ này, nếu nói là đọc sách tự hiểu thì hơi bị khó tin.

Không ai biết, những cái tên đó, là khi cô bé đứng trước lăng tẩm hùng vĩ, nó tự hiện lên trong đầu.

Lần thứ hai, là hồi sơ trung.

Thời Niên đại diện toàn trường tham gia học sinh giỏi lịch sử, áp lực vô cùng lớn, ôn tập chuẩn bị rất lâu, nhưng đến khi cầm bài thi thì thì phát hiện hơn quá nửa là kiến thức mình không biết. Sau ba mươi giây đau khổ vì tủ đè, cô quyết định phó thác tất cả cho vận số, dùng trực giác để làm! Chuyện quỷ dị xảy ra ngay lúc đó. Đọc xong một đề, tay đã chọn A, trong đầu xuất hiện âm thanh nói chọn B mới đúng. Cô bị âm thanh này thao túng, như người mộng du làm xong nguyên tờ bài thi. Cuối cùng bài trắc nghiệm đúng hết, bài vấn đáp cũng ngoài ý muốn được chấm điểm cao.

Cô cứ thế đoạt giải nhất.

Chuyện này đã hoàn toàn làm Thời Niên chấn động.

Tây An lần đó dẫu sao còn nhỏ, ấn tượng không mấy sâu sắc, còn chuyện này phát sinh lúc cô 14 tuổi, đang học sơ nhị, sau chuyện này Thời Niên miên man suy nghĩ, chẳng lẽ mình là người được chọn trong truyền thuyết?

Vậy mình thuộc tổ chức nào? Thủy thủ mặt trăng hay Sakura Thủ lĩnh thẻ bài? Biệt đội X-Men hay The Avengers?

Học viện Hogwarts sao còn chưa gửi giấy báo trúng tuyển cho mình!

Thời Niên ôm một lòng mong đợi, đợi, đợi mãi, nhưng từ đầu đến cuối không có tổ chức hay đồng đội gì gì đó tìm tới. Cô bắt đầu ý thức được, có lẽ năng lực của mình không có gì to lớn lắm, cô chỉ có một khả năng bình thường đến không thể bình thường hơn, một siêu năng lực gia cực kì bình thường…

Trong lúc đó, chuyện tương tự phát sinh mấy lần, tỷ như khi thăm di tích lịch sử, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua những chuyện phát sinh mấy trăm năm trước, tỷ như khi tivi nhắc đến một nhân vật lịch sử, cô lưu loát nói ra cuộc đời hắn.

Nhưng Thời Niên bắt đầu cảm thấy bất an.

Khác với người thường không hiểu được nguyên nhân, cô cảm giác mình đứng trong sương mù, hoàn toàn mất đi phương hướng. Lúc những thứ đó tràn vào đầu, nháy mắt ấy, cô thậm chí cảm thấy mất đi khả năng khống chế bản thân.

Dần dần, Thời Niên không thích đi viện bảo tàng nữa, cũng theo bản năng né tránh đồ vật liên quan đến lịch sử. Có lẽ làm vậy đã có tác dụng, sau khi vào đại học thì những chuyện như thế không tiếp tục xảy ra, hết thảy gió êm sóng lặng.

Lần này Chu Tiểu Hồi rủ cô đi viện bảo tàng, Thời Niên một phần do không thể cự tuyệt, một phần cũng muốn kiểm tra xem, có phải hết thảy đều yên ổn rồi hay không. Thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lí trước, nhưng vạn vạn không ngờ tới, mọi chuyện xảy ra vượt ra khỏi dự tính của mình.

Nhớ lại một màn ở viện bảo tàng, Thời Niên sụp đổ ôm đầu.

Quả nhiên kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, trước kia chỉ có chữ viết, bây giờ cư nhiên biến thành hình ảnh.

Bọn mày còn có thể thăng cấp?!

Chu Tiểu Hồi thấy mặt cô đầy thống khổ, có phần lo lắng, “Thời Niên, cậu thật sự không sao chứ?”

Thời Niên quay đầu, thành khẩn nói: “Không sao, mình chỉ đang suy nghĩ, chủ nghĩa thế giới quan duy vật của mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa đây.”

Cảm giác nguy cơ ngập tràn, haiz!

Thời Niên lấy lại tinh thần mới cảm thấy đói, Chu Tiểu Hồi bảo đãi cô một bữa thịnh soạn, thật ra cũng không có gì nhiều, mỗi người một tô mì kèm theo thịt bằm và trứng gà mà thôi. Cô nàng vô cùng hào phóng mà gắp hết trứng của mình cho Thời Niên, nói cho cô bồi bổ thân thể.

Thời Niên nghĩ hai người nghèo như vậy còn đi thăm viện bảo tàng, thật làm người cảm động chảy nước mắt.

Chu Tiểu Hồi thấy Thời Niên mãi mà không nói từ nào, an ủi: “Cậu đừng ủ rũ nữa, mình nói hôm nay dầu sao cũng có thu hoạch á, được gặp hai anh đẹp trai luôn.”

Thời Niên nhìn qua, Chu Tiểu Hồi ném lại mị nhãn, “Chính là hai anh trai ở viện bảo tàng í, lúc ấy mình chỉ lo lắng cho cậu nên không để ý lắm, bây giờ nhớ lại, quả thật là đẹp cmn trai…”

Trước mắt Thời Niên hiện lên hình ảnh hai người kia, là hai người kỳ quái, nhất là người tóc đen, rõ ràng lúc đầu nhìn cô đầy khinh thường, sau đó quay ngoắt 180 độ sống chết không để cô đi.

Hắn thậm chí còn sờ trán cô…

Thời Niên nhớ lại cảm giác khi bàn tay hắn lướt trên mi tâm, có chút lạnh băng, lại mơ hồ nóng rực. Rùng mình một cái, nhanh chóng ném cảm giác kỳ lạ này ra sau đầu.

“Mình hiện tại cũng không hứng thú với nam sắc, thứ mình quan tâm hơn là bao giờ mới tìm được việc làm đây.”

Nói đến đây có chút đau răng, cô đi nộp sơ yếu lý lịch ở khắp nơi, vậy mà tuần này một tin nhắn phỏng vấn cũng không nhận được, người ta chờ đợi sắp mốc đến nơi rồi.

Đang nói, cửa truyền đến tiếng vang, Cốc Vũ Vi trở về.

Mấy người Thời Niên ở trong một căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng ba cô gái, Chu Tiểu Hồi ngủ phòng khách, Thời Niên dùng phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ lớn có nhà vệ sinh thì Cốc Vũ Vi dùng.

Khác Thời Niên và Chu Tiểu Hồi, Cốc Vũ Vi Tốt nghiệp đại danh đỉnh đỉnh đại học Bắc Kinh, hiện tại được làm trong một công ty nước ngoài nổi tiếng, vì vẫn trong thời kì đầu sự nghiệp, không thuê nổi tiền nhà đắt đỏ, nên mới có thể thuê chung với tụi Thời Niên. Nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng, tương lai Cốc Vũ Vi khẳng định sáng láng hơn hai người nhiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển đi.

Đại khái vì nguyên nhân này, Cốc Vũ Vi bình thường không thèm giao thiệp với hai người, cho dù nói chuyện thì lời nói cũng cực kì chói tai.

Giống như bây giờ.

“Về rồi sao? Đi viện bảo tàng có vui không, hôm nay nay tôi mệt chết đi được, thật hâm mộ mấy người có thời gian rảnh để đi chơi nha.”

Chu Tiểu Hồi và Thời Niên hai mắt nhìn nhau, không nói lời nào.

Cốc Vũ Vi không được đáp lại, mở chai nước suối uống một hớp, tựa như thuận miệng hỏi: “Đúng rồi Thời Niên, đã tìm được việc chưa?”

Thời Niên duy trì trầm mặc, im lặng không nói.

Cốc Vũ Vi khẽ nhếch môi cười một tiếng, nhìn Chu Tiểu Hồi, “Còn cậu, tiểu thuyết viết thế nào?”

Chu Tiểu Hồi nhe răng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Rất tốt, đa tạ quan tâm.”

Thời Niên đoán, Cốc Vũ Vi khẳng định là ở công ty bị ức hiếp, mà mỗi lúc như thế, cô ta sẽ trở nên rất cay nghiệt, sẽ về nhà tìm cảm giác ưu việt trên người hai người bọn họ.

Quả nhiên, Cốc Vũ Vi quét mắt qua chén mì của hai người, có phần chế giễu chậm rãi nói: “Các cậu cứ tiếp tục mãi thế này không ổn, sớm muộn rồi sẽ không chống đỡ nổi. Tôi đã nói rồi, Bắc Kinh không phải nơi ai cũng có thể sống, hai người không hợp với nơi này đâu. Bây giờ vẫn chưa muộn mau mau về quê tìm việc làm đi, đừng để đến khi biến thành bà cô già rồi ngồi đó mà than phận. “

Nói xong những lời này, cô ta xách túi nghênh ngang vào phòng. Chu Tiểu Hồi trợn mắt nhìn cửa đóng lại, đột nhiên nhảy dựng lên, bị Thời Niên ôm lấy. Chu Tiểu Hồi gân cổ lên, “Cậu đừng cản mình, mình phải đánh cô ta! Tối nay mình nhất định phải đánh cô ta!”

Thời Niên: ” Ừ ừ cô ta nói mà bắn hết lên mặt rồi! Bình tĩnh bình tĩnh mình lau cho cậu! Mặt mình cũng dính đây này!”

Chu Tiểu Hồi giận quá chừng, không ăn nổi cơm nữa liền đi ngủ. Thời Niên sau khi thu dọn xong, nằm lên giường, nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, tâm tình phức tạp.

Bị Cốc Vũ Vi sỉ nhục như vậy cô cũng giận lắm chứ, nhưng mình làm được gì, người ta nói đều là sự thật. Nhớ lại một năm chật vật sau khi tốt nghiệp, cô thở dài.

Hồi sơ trung thành tích của cô không tệ, chỉ vì không muốn học lịch sử nên lên cao trung miễn cưỡng chọn ban tự nhiên, thành tích từ đó mà rơi xuống vực sâu vạn trượng, sau đó thi đậu đại học hạng hai, học khoa hạng ba trong trường, lăn lộn mãi trở thành bộ dạng như bây giờ.

Đại học không phải trường yêu thích, công việc không phải công việc yêu thích, hiện tại càng tốt, ngay cả công việc cũng bị mất.

Cô thậm chí còn không bằng Chu Tiểu Hồi, ít ra người ta còn ôm mộng trở thành đại thần, tràn đầy hy vọng vào tương lai. Mà cô, cô căn bản không biết mình muốn làm cái gì, có thể làm tốt cái gì…

Nhớ lại hôm qua mẹ gọi điện hỏi thăm, cẩn thận hỏi cô thiếu tiền không, đừng việc gì cũng tự gánh một mình, Thời Niền cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.

Có lẽ, cô căn bản không phải là người được chọn, cái gọi là năng lực đó chưa hề mang lại cho cô ích lợi nào, nếu có chẳng qua là liên lụy. Hay là, cô nên thay đổi suy nghĩ, cân nhắc làm việc trong ngành liên quan đến văn vật, hoặc đi chợ đen giám định đồ cổ.

Chỉ là không biết họ có muốn một giám định sư lúc linh lúc không hay không…

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, đột nhiên bị một âm thanh thanh thúy đánh thức.

Là chuông điện thoại di động, vang lên trong phòng lúc hai giờ đêm, vô cùng rõ ràng.

Thời Niên ngây người mấy giây, mới ấn nút nghe, đồng thời chú ý bạn cùng phòng có bị đánh thức hay không, “A lô?”

Âm thanh của cô có chút tức giận, ai vậy, không có chút tự giác nửa đêm đánh thức người ta dậy!

Bên kia truyền đến một giọng nữ ôn nhu, “Thời Niên tiểu thư phải không ạ?”

“Cô là…”

“Xin lỗi vì đã quấy rầy, nhưng tôi thật cao hứng thông báo với tiểu thư, cô đã đạt yêu cầu tuyển mộ của công ty. Không biết cô có rảnh không, chúng tôi muốn mau chóng làm bài kiểm tra cuối cùng với cô.”

Công ty? Kiểm tra?

Thời Niên nháy mắt hưng phấn, lập tức nhảy lên, “Có thật không? Tốt quá! Rảnh chứ rảnh chứ, tôi lúc nào cũng rảnh!”

“Được, vậy bây giờ tiểu thư đi ra cửa, xe của chúng tôi đang chờ ở dưới lầu.”

Thân thể Thời Niên lập tức cứng đờ. Cô bỗng nhiên kịp phản ứng, hiện tại là hai giờ sáng, nào có công ty sẽ gọi thông báo kiểm tra vào giờ này? Hơn nữa còn phái xe chờ dưới lầu?

Tại sao bọn họ lại biết địa chỉ của cô?

Thời Niên nhìn cái bóng của mình đổ dài trên tường. Trong phòng rất an tĩnh, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ hắt vào. Rèm cửa theo gió nhẹ nhàng lay động.

Hết thảy đều rất bình thường, nhưng lại phảng phất điểm không bình thường.

Cô cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng, cứ như có sự tình gì đó chờ đợi đã lâu sắp xảy ra.

“Xin hỏi một chút, quý công ty tên là…”Bên kia tạm ngừng một giây, vẫn là giọng nữ ôn nhu đó, nói: “Quản lý thời không 7 châu, mong tiểu thư đại giá quang lâm.”