Ngô Lão Tam vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, người bên ngoài vọt vào lớn tiếng nói: “Báo! Nhị đương gia! Không tốt rồi! Tiểu tử họ Tiền kia đã chạy thoát!”
Mọi người kinh hoảng, Ngô Lão Tam giận dữ nói: “Làm sao chạy thoát? Không phải dặn các ngươi cẩn thận trông coi sao?!”
“Thuộc hạ không rõ, người canh giữ đều bị hắn đánh hôn mê, hắn thì…không thấy…”
Ngô Lão Tam giận đến không thể kiềm chế, dùng hết toàn bộ khí lực mới bình tĩnh lại được. Tiền Ninh chạy thoát, kế hoạch hoàn hảo của mình có khi sẽ bị trắc trở, lỡ như hắn xuống núi báo tin, kia thật sự là hậu hoạn vô cùng!
Hắn nhanh chóng ra lệnh, “Truyền lệnh xuống, phong tỏa Tàng Long Sơn, toàn bộ bang chúng đều ra ngoài truy bắt, bất kể sống hay chết đều phải đem hắn trở về cho ta!”
Mọi người tuân lệnh, lập tức hành động, Ngô Lão Tam nhìn về hai người. Hắn rất muốn lập tức xử lý bọn họ nhưng không được, nếu Tiền Ninh thành công chạy thoát, lưu lại bọn họ trong tay mình, dù sao cũng có lợi thế hơn.
Nghĩ như vậy, hắn cắn răng nói: “Dẫn bọn họ đi, nhốt lại trước, khi nào tìm được tên họ Tiền kia thì cùng nhau xử lý!”
Thời Niên cùng Chu Hậu Chiếu bị nhốt ở phía tây Tù Binh Doanh, vẫn là căn phòng mà cô từng ở qua, chỉ là người ở từ một biến thành hai. Thời Niên chờ khi cửa đóng, liền tới gần kiểm tra, quả nhiên, giống như lần trước, cửa trước đã khóa, còn phái người canh gác, chỉ mình cô hoàn toàn không có cách phá giải vòng vây.
Cô nhụt chí lộn trở về, lại phát hiện Chu Hậu Chiếu đang nằm ở kia, sắc mặt tái nhợt, nhắm nghiền hai mắt, giống như không có một chút sức lực nào. Cô tiến lại gần hỏi thăm: “Thế nào, ngài còn khỏe chứ?”
Chu Hậu Chiếu hừ nhẹ mộ tiếng, không có trả lời.
Thời Niên cảm thấy lo lắng, cũng không biết bọn người kia hạ dược gì, sẽ không phải là xảy ra tác dụng phụ chứ? Trong phòng ngay cả chậu than cũng không có, sàn nhà lại lăng như băng, cô nghĩ một chút, nâng hắn tới trên đùi cô, hỏi: “Như vậy có thoải mái hơn chút nào không? Ngài rốt cuộc làm sao?”
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng trợn mắt, xem cô một lát, lười nhác cười, “Rất tốt.”
“A?”
“Không ngờ lần đầu tiên ngồi tù, thế nhưng cũng có thể có diễm phúc như vậy. Tốt đến không thể nào tốt hơn.”
Cái tên này! Thời Niên tức giận muốn hỏng, đã lúc nào rồi, còn có tâm trạng mà nói giỡn!
Hắn lại có vẻ háo hức, hướng đến ngực cô mà cọ cọ, giống như chó con chơi xấu, “Còn chưa ấm lắm, hay là nàng ôm ta, chúng ta sưởi ấm cho nhau…”
Còn chưa nói xong đã bị đẩy mạnh xuống đất, Thời Niên thở phì phò đứng lên, “Cho người đông chết luôn!”
Chu Hậu Chiếu bị đụng vào đầu hơi đau, nhưng hắn không để ý mà cười nói: “Hiện tại dữ như vậy, vừa rồi có người đâu có nói chuyện kiểu này nhỉ. Thế nào mà Ngô Lão Tam dám động đến ta, toàn bộ Tàng Long Sơn đều sẽ bị san bằng…Nàng sao lại nói như thế?”
Thời Niên trong lòng giật thót, lúc này mới biết do mình trong lúc hoảng loạn, đã để lộ manh mối. Chu Hậu Chiếu trong mắt có hoài nghi, nhưng cô vẫn vờ trấn định nói: “Dĩ nhiên ta nói khoác chứ sao. Dưới loại tình huống đó, phải nghĩ cách dọa bọn họ sợ mới được, cỡ nào cũng phải nói cho thật lợi hại vào! Ngài phản ứng thế này, chẳng lẽ là thật sao? Ngài rốt cuộc là ai?”
Cô phản kích lại như thế, làm biểu tình của Chu Hậu Chiếu hơi cứng ngắc. Hai người ngồi đối diện nhau, một lát hắn mới chớp mắt nói: “Bí mật.”
Gió Bắc thổi vào cửa sổ, phát ra tiếng “bang bang”, hai người trong trời rét lạnh người nằm người đứng. Thời Niên nhìn vẻ mặt vẫn còn hưng phấn của Chu Hậu Chiếu, chậm rãi hỏi: “Ngài không sợ một chút nào sao?”
Hắc liếc cô, Thời Niên nói: “Nếu Tiền Ninh không chạy thoát, có lẽ chúng ta thật sự sẽ chết ở đây…”
“Nếu ta chết ở đây thì quả thật là một chuyện rất đáng cười đi.” Chu Hậu Chiếu cười nói, “Nàng tin không, toàn bộ Đại Minh triều trong vòng trăm năm, chắc còn không tìm ra nổi chuyện lạ như thế này đâu.”
Ngươi cũng biết hả! Đường đường là Hoàng Đế, nếu thật bị một đám thổ phỉ giết chết, chính cô còn lo bọn thần tử kia có mặt mũi mà đem việc này viết vào sử sách hay không đấy!
Thời Niên quyết định không nói chuyện với tên nam nhân không được bình thường này nữa, mà yên lặng suy ngẫm, cô đương nhiên không muốn chết, hơn nữa cũng không thể bỏ mặc Chu Hậu Chiếu chết. Nếu hắn chết, lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi, hậu quả kia cô gánh vác không nổi.
Cho nên, cô phải tận lực bảo vệ hắn được an toàn.
Chu Hậu Chiếu hờ hững nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của nữ hài, thấy nàng chau mày, gương mặt còn in dấu bàn tay, làm hắn nhớ tới vừa nãy, tên kia đã thô lỗ tát nàng thế nào.
Thời Niên đang suy nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên nghe giọng nói, “Yên tâm đi.”
Cô quay đầu, Chu Hậu Chiếu nhàn nhạt nói: “Nếu ta chết ở chỗ này, mười tám đời tổ tông của Tiền Ninh đều đừng mong được sống. Hắn không dám bỏ mặc ta. Cho nên nhất định sẽ liều mạng cứu chúng ta.”
Thời Niên ngẩn người phút chốc, gật đầu nói: “Ừm”
Do Chu Hậu Chiếu nói như thế, nên Thời Niên cứ nhìn chằm chằm cửa phòng, chờ mong Tiền Ninh xông cửa vào. Đêm càng lúc càng khuya, không biết đã bao lâu, cửa phòng cuối cùng cũng mở, nhưng không phải Tiền Ninh, mà là sơn phỉ trong trại.
Lòng Thời Niên căng thẳng, theo bản năng chắn phía trước Chu Hậu Chiếu, “Ngươi muốn làm gì?” Chẳng lẽ Tiền Ninh bị bắt được, nên bọn họ muốn xuống tay giết người?
Chu Hậu Chiếu nhìn động tác của nữ hài, có chút kinh ngạc.
Nàng ta muốn…bảo vệ hắn?
Sơn phỉ kia lạnh lùng nói: “Yên tâm, còn chưa tới lúc các ngươi phải chết. Chỉ là ta đang nghĩ, chúng ta có chuyện còn chưa thanh toán, giờ không mau chóng giải quyết sợ là không kịp.”
Thời Niên ngạc nhiên, bỗng nhiên nhìn lại tên sơn phỉ, cảm thấy mặt hắn có chút quen, tầm mắt hướng một chút, nhìn đến trên trán nam nhân có miệng vết thương.
Mụ nội! Là tên sơn phỉ đêm đó bị nàng đánh đến đầu nở hoa!
Thời Niên lui một bước về sau. “Chuyện kia, thực xin lỗi ngươi, tối đó ta không cố ý đánh ngươi…Ngươi đừng chấp nhất nha…ta đã xin lỗi, ngươi là đàn ông…”
Sơn phỉ một tay vọt qua, liền đem cô ôm vào người, ánh mắt hắn nhìn khắp người cô, khiến da đầu Thời Niên tê dại, bỗng có một dự cảm xấu. Quả nhiên nam nhân cười dâm tà, “Ta đương nhiên là nam nhân. Ngươi nếu không tin, ta sẽ làm ngươi nhìn rõ.”
Giây tiếp theo hắn định xé quần áo của cô. Thời Niên hoảng sợ la to: “Biến thái! Mau buông ta ra!”
Chu Hậu Chiếu nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng bị bất ngờ. Thời Niên ra sức giãy giụa lại bị tên sơn phỉ đè lên tường, hắn giống như không thèm để ý trong phòng này còn có một người, hoặc là, căn bản đây là làm cho người đó xem.
“Trại chủ phu nhân à? Vậy thì để trại chủ đại nhân nhìn cho kĩ, xem thử phu nhân của hắn khi hầu hạ ta là bộ dáng thế nào…”
Tiếng kêu của nữ hài vang khắp phòng, Chu Hậu Chiếu chỉ cảm thấy máu nóng trong người sục sôi, huyệt Thái Dương co giật liên tục. Hắn muốn đứng lên, nhưng thân thể không có một chút sức lực, tên kia chắc cũng biết nên mới dám làm càn như vậy!
Gân xanh trên tay nổi lên, cuối cùng nghe được tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng khóc kêu đến kinh hoàng của cô: “Cứu mạng!”
“Ong” Trong đầu như đang nổ tung, nháy mắt thiêu đốt lý trí của hắn!
Sơn phỉ xé rách áo của Thời Niên đang muốn làm chuyện đồi bại bỗng nhiên bị một lực đánh úp lại, xách cổ hắn ném xuống đất!
Tiếp theo nam nhân đè mạnh thân thể lên, tay bóp chặt yết hầu tên sơn phỉ!
Hai mắt Chu Hậu Chiếu hằn tơ máu, âm trầm nói: “Nữ nhân của gia, thứ như ngươi cũng dám chạm vào!”
Sơn phỉ kinh sợ không thôi. Sao lại thế này, không phải hắn đã trúng mê dược sao? Sao có thể cử động được?”
Ánh mắt thấy bên môi Chu Hậu Chiếu, một hàng máu tươi đang chảy giọt. Thế nên Chu Hậu Chiếu đã cắn đầu lưỡi của bản thân, nhờ đau nhức mới kích thích ra sức lực?
Sơn phỉ bắt lấy tay hắn lật ngược lại, quả nhiên, nam nhân giống như nỏ mạnh hết đà. “Phịch” một tiếng, Chu Hậu Chiếu bị ném lên mặt đất, sơn phỉ đứng lên, chân đá vào bụng hắn.
Chu Hậu Chiếu kêu một tiếng, đau đớn cuộn tròn thân thể.
Sơn phỉ còn chưa hết giận, cứ một cước lại một cước đá vào người Chu Hậu Chiếu, “Trại chủ hả! Tưởng uy phong lắm hả! Muốn dùng gậy đánh chết ta sao! Ta muốn nhìn coi, ngươi chết trước hay là ta chết trước!”
Hắn dùng sức đá, đá đến sung sướng, giống như mọi oán khí trong lòng nhờ cách này bộc phát ra ngoài.
“Ta giết ngươi chết, lại ngủ với con đàn bà kia, ta muốn nhìn xem còn ai cứu được các ngươi!”
Thanh âm của tên đó bỗng nhiên ngưng bặt. Cổ truyền đén một trận đau nhức. Nam nhân chậm rãi quay đầu lại, thấy Thời Niên quần áo hỗn loạn, cây gậy màu đen trong tay chính là cây gậy đêm đó đánh đầu hắn.
Thời Niên: “Lúc ấy không có điện, hiện tại bù lại cho ngươi.”
Nói xong, gậy kích điện lại ấn vào cổ hắn một lần nữa, tiếng “zic zic” quen thuộc, sơn phỉ trợn mắt, ngã xuống ngất đi.
Lúc này Thời Niên mới lao tới bên cạnh Chu Hậu Chiếu, run rẩy hỏi: “Này, ngươi sao rồi? Còn sống không?”
Chu Hậu Chiếu nhắm mắt nằm ngay đó, sau một lúc lâu mới vô lực nói: “Tốt xấu gì cũng đã…cứu nàng, không cần phải…trù ta như vậy đi…!”
Hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng cười, “Sao lại khóc?”
Thời Niên sờ mặt, quả thật toàn là nước mắt. Cô hít hít mũi: “Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, người không nên lao tới, có khi hắn thật sự sẽ giết người đó…”
Hắn nâng tay lên, xoa mặt cô. Động tác của hắn mềm nhẹ, nhưng lại vì trên tay hắn dính tro bụi, cuối cùng bôi bẩn hết gương mặt. Hắn nhìn nữ hài như mèo hoa, thanh âm ôn như chưa từng có, “Đã nói nàng là áp trại phu nhân của gia, trừ bỏ ta, ai cũng không thể khi dễ nàng…”
Thời Niên cố nén xúc động muốn khóc lớn một trận, nâng Chu Hậu Chiếu dậy, hỏi: “Có thể đi được không? Chúng ta nhanh nhanh chạy đi!”
Đại khái là vì quá đau nhức, cũng có thể vì thời gian khá lâu, Chu Hậu Chiếu cảm giác tác dụng của mê dược giảm bớt một chút, “Không thể cũng phải đi….Nhưng mà, chờ ta một chút.”
Hắn cởi áo ngoài, khoác lên người Thời Niên. Lúc này cô mới phát hiện, quần áo của mình bị tên sơn phỉ xé rách, nguyên bả vai đều lộ ra một mảng lớn da thịt.
Chu Hậu Chiếu chạm nhẹ môi cô, lại lộ ra bộ dáng phong lưu lười nhác: “Tuy rằng gia thích chiếm tiện nghi của tiểu cô nương, nhưng loại thời điểm này vẫn cần quy củ một chút.”
Tên sơn phỉ kia chắc là bị sắc mê tâm hồn, cố ý đem người canh gác điều đi, nên bây giờ cũng tiện cho họ chạy trốn. Thời Niên nhờ Chu Hậu Chiếu chỉ dẫn, một đường trốn tránh, cuối cùng cũng từ đường nhỏ sau núi thoát ra được sơn trại.
Chu Hậu Chiếu bước chân hỗn loạn, còn không quên hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Cái cây gậy kia, khi nào thì nàng trộm trở về?”
“Hai ngày trước. Ta thấy người hình như đã quên nó, cho nên trộm về.”
“Không thành thật. Trộm về là muốn làm chuyện xấu chứ gì.” Chu Hậu Chiếu cười, “Bất quá, sao khi nó ở trong tay ta lại không giống như khi nàng dùng? Nàng còn lừa ta cái gì nữa?”
Sao không khác cho được? Nhiếp Thành trả lại hành lý cho cô, bên trong trừ những thứ thường dùng còn có pin, cho nên cô mới có thể dùng gậy kích điện.
Thời Niên đỡ hắn: “Đừng nói chuyện, chờ thành công trốn thoát, người muốn hỏi gì cũng được.”
Cô vừa nói xong, phía sau đã truyền đến tiếng la hét cùng tiếng bước chân. Người sơn trại đuổi tới!
Thời Niên cả kinh, nghĩ bước nhanh hơn, Chu Hậu Chiếu lại bởi vì động tác của cô mà lảo đảo, té ngã trên mặt đất. Thời Niên vội vàng kéo hắn, Chu Hậu Chiếu nhìn hướng truy binh, lắc đầu nói: “Bỏ đi, không cần kéo, ta chạy không thoát. Nàng mặc kệ ta, mau chạy đi!”
Thời Niên lập tức nói: “Không được, đã nói là cùng nhau chạy trốn. Người mau đứng lên!”
Chu Hậu Chiếu ngăn lại động tác của cô, từ trong ngực lấy ra một con dấu, “Nàng cầm cái này đến quan phủ gần nhất, quan viên nhìn đến con dấu này, tự nhiên sẽ nghe lời nàng nói. Sau đó, nàng dẫn bọn họ tới cứu ta. Tiểu mỹ nhân, làm theo lời ta nói, mệnh của ta ở trong tay nàng.”
Hắn nói có vẻ nhẹ nhàng như thế, nhưng trong lòng Thời Niên hiểu rõ, nếu thật nghe hắn nói mà làm, sợ rằng chờ mình đem người tới cứu, hắn sớm đã đi đời!
Siết chặt con dấu trong lòng bàn tay đến phát đau, nhưng chỉ vài giây Thời Niên đã hạ quyết định, “Bọn họ là người của ngài, chưa chắc đã nghe ta nói, cho nên, ngài hãy đi tìm họ đến cứu ta.”
Chu Hậu Chiếu vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy không thể tin nổi mà mở mắt ra. Trong bóng đêm, sắc mặt nữ hài tái nhợt, một đôi mắt lại đen thẳm, lộ ra sự kiên định.
“Nàng nói gì?”
Thời Niên cố kéo hắn giấu vào bụi cỏ ven đường, nghiêm túc nói: “Ta dẫn dụ bọn họ rời đi, chờ chúng ta đi xa người hãy đi xuống núi, tìm người tới cứu ta. Có nghe rõ chưa?”
Chu Hậu Chiếu: “Nàng điên rồi sao? Có biết hay không bị họ bắt nàng sẽ như thế nào…”
Sắc mặt Thời Niên trắng bệch, môi lại nở nụ cười, “Không cần xem thường ta, ta còn có thể đánh được vài cái, người bây giờ là một cái ma ốm, nhược kê nha!”
Cô đứng dậy, hắn theo bản năng bắt lấy tay nàng, lại bị né đi. Thời Niên đưa ngón trỏ đến môi, thở dài một tiếng, “Đừng lên tiếng, cũng đừng làm hỏng kế hoạch, trừ khi người muốn cả hai ta đều chết. Tiểu mỹ nhân, làm theo lời ta nói, mệnh của ta ở trong tay người…”
Lời nói không khác chút nào lại làm Chu Hậu Chiếu ngây ngẩn. Thời Niên nhân cơ hội xoay người, không hề do dự mà theo một phương hướng khác chạy đi.
Trong bóng đêm, bóng dáng cô càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Hắn trơ mắt nhìn theo bóng cô, bỗng nhớ mới vừa nãy, khi tên sơn phỉ vào phòng, cô rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm đứng ra chắn trước mặt hắn.
Nơi nào đó trong lòng bỗng đau nhói, hắn đè lại chỗ đó, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng loạn.
Thời Niên chạy được một đoạn, xác định sẽ không làm lộ nơi trốn của Chu Hậu Chiếu, mới cố ý thét một tiếng chói tai. Người ở phía sau lập tức bị hấp dẫn, tiếng bước chân lại hướng theo phía cô chạy tới, Thời Niên không quay đầu lại, chỉ lo cắm đầu chạy như điên.
Cô đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể hơn được đám nam nhân sống trên núi, bọn họ chặn đầu cô, dẫn đầu là Tàng Long Trại tứ đương gia, hỏi; “Làm sao chỉ có một mình ngươi, tên trại chủ đâu?!”
Thời Niên: “Trại chủ của các ngươi? Hắn đã xuống núi, rất nhanh sẽ mang theo người đánh lên đây, các ngươi nên nhân cơ hội còn chưa quá muộn mà thả ta đi!”
Mọi người nghĩ một chút liền biết mình trúng kế. Tứ đương gia trên mặt hiện lên tức giận, phun một ngụm nước bọt xuống đất, “Gia gia ta không rảnh dây dưa với mụ đàn bà ngươi, chờ giết ngươi xong ta lại đi bắt hắn cũng không muộn!” Nói xong liền rút đao.
Thời Niên không ngờ hắn nói động thủ liền động thủ, sợ tới mức cả người cứng đờ.
Trong mắt nam nhân hiện lên sát khí, cầm đao hét lớn một tiếng, đâm về phía cô ——
“A!”
Trường đao ngừng lại trước mặt cô chừng hai tấc, không thể tiến thêm được nữa. Một bàn tay thon dài nắm lưỡi đao, bởi vì dùng sức, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, tay vung lên một cái, tứ đương gia chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền từ sống đao đến, kêu thảm thiết, đao đã vuột ra khỏi tay.
Hắn bật người muốn cướp lại đao, người đó cũng nhảy lên tiếp được, đồng thời tung một cước, đá trúng ngực hắn. Tứ đương gia văng ra, nặng nề rơi xuống đất.
Mọi người cả kinh, lúc này mới thấy một nam nhân xa lạ mặc hắc y thân hình cao lớn, không biết từ đâu xuất hiện, vừa rồi đã đánh gục tứ đương gia!
Bọn sơn phỉ nhìn nhau, liền rút ra binh khí vọt lên. Nam nhân bị bao vây vẫn không hốt hoảng, thân thủ sắc bén, chiêu thức như gió, tuy rằng cầm đao nhưng không ra sát chiêu, mà dùng sống đao đánh đổ những tên sơn phỉ xông lên.
Khi còn một tên cuối cùng, lưỡi đao của hắn bỗng lật ngược lại, trực tiếp chỉ vào yết hầu của đối phương. Sơn phỉ sợ tới mức không dám cử động dù chỉ một chút, nam nhân nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên cười: “Ngươi cũng chỉ có chừng này can đảm a.”
Sống đao gõ xuống cổ hắn một cái, sơn phỉ liền té xỉu trên mặt đất.
Làm xong mọi chuyện, hắn quay đầu nhìn lại. Ánh trăng thanh lãnh sáng trong, khuôn mặt nam nhân trầm tĩnh, ánh mắt sắc như dao. Cực kì đẹp mắt, cũng cực kì…quen thuộc.
Hắn nhìn Thời Niên còn đang ngây ngốc ở kia, giống như bị dọa choáng, bước qua ôm lấy cô. Thời Niên dựa vào ngực hắn, vài giây sau mới khóc ra: “Đội trưởng! Rốt cuộc anh cũng tới! Hu hu hu tôi sợ muốn chết! Tôi tưởng tôi chết chắc rồi!”
Nhiếp Thành cảm giác được bả vai run rẩy của cô gái, nước mắt cũng dính ướt ngực hắn. Hắn thầm than trong lòng, giơ tay vỗ nhẹ vai cô, nói: “Thực xin lỗi, tôi đến chậm.”
Thời Niên lau nước mắt, đêm nay quả thật trôi qua quá kinh tâm động phách, cô không có suy nghĩ trách móc hắn. Tới là tốt rồi. Còn may mạng nhỏ của mình không có rơi ở đây.
Nhiếp Thành nhìn cô chật vật như vậy, không khỏi hỏi: “Cô như thế nào, có ổn không?”
“Tôi không sao, còn Chu Hậu Chiếu…Đúng rồi, Chu Hậu Chiếu!” Thời Niên đột nhiên bừng tỉnh, bắt lấy tay hắn, “Chúng ta mau đi cứu Chu Hậu Chiếu!”
Cô nôn nóng như thế, khiến Nhiếp Thành không ngờ, không nghĩ đến ở tình huống thế này, cô vẫn quan tâm đến nhiệm vụ, cầm ngược lại tay cô, nói: “Đừng lo, tôi đã an bài hết rồi.”
Chu Hậu Chiếu rốt cuộc chạy tới dưới chân núi, cũng đã qua nửa canh giờ. Cả người hắn đều là vết thương, bởi vì bị ngã rất nhiều lần, trên quần áo toàn là tro bụi, mũ đội cũng rớt, nhìn qua thật rất chật vật. Không chờ hắn kịp nhìn phương hướng, phía trước liền có một đội nhân mã tiến lại, Ngô Lão Tam dẫn đầu, cười to nói: “Ta biết ngay chờ ở đây liền có thể tóm được ngươi!”
Nếu muốn rời núi thì đây là con đường duy nhất để đi, thì ra bọn họ không đuổi bắt được hắn, nên chọn nơi này ôm cây đợi thỏ.
Trải qua trăm cay ngàn đắng mới tới được nơi này, vẫn là thất bại trong phút chốc. Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên nhớ tới tối hôm đó, khi nàng ngồi trên tường cao, có phải cũng có tâm tình như thế này hay không?
Trong bóng đêm, biểu tình của Chu Hậu Chiếu lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Ngô Lão Tam. Đối phương thấy vậy liền nhếch miệng cười, “Như thế nào? Không phục?”
Chu Hậu Chiếu: “Gia thật sự rất ít khi nổi giận với ai, nhưng tối nay, lại có ngươi.”
Ngô Lão Tam trào phúng nói: “Đáng tiếc, ngươi có tức giận đi nữa cũng không thể làm gì được.”
Hắn vung tay lên, người phía sau liền áp giải một người ra, là Tiền Ninh một thân quần áo hỗn loạn, hắn hướng Chu Hậu Chiếu nói: “Gia, tiểu nhân vô năng…”
Thì ra hắn vẫn bị bắt lại. Chu Hậu Chiếu nhắm hai mắt, trong lòng có chút áy náy. Nàng hy vọng hắn chạy thoát, thế nhưng…lại làm nàng thất vọng rồi…
Ngô Lão Tam quát: “Bắt lấy hắn cho ta!”
Hắn ra lệnh, lại giống như vừa mở chốt cơ quan nào đó, tiếng rít rung trời bỗng vang lên xung quanh, bốn phương tám hướng đều có quan binh tràn tới, bao vây bọn chúng lại. Trong tay mỗi người đều cầm đuốc, từ xa nhìn lại như một con hỏa long, thoáng chốc chiếu sáng cả chân núi như ban ngày!
Ngô Lão Tam kéo chặt dây cương, cả kinh hô: “Sao lại thế này?”
Người bên cạnh cũng kinh hoảng hỏi, “Phó trại chủ, chúng ta không lẽ…gặp phải quan binh đi diệt phỉ!?”
Tàng Long Trại hiện giờ là một bang nắm quyền, xác thật có khả năng bị quan phủ hạ lệnh tiêu diệt, nhưng cũng không đúng! Dựa theo kinh nghiệm của bọn họ, dù bên kia có ý định cũng sẽ không hành động nhanh như vậy!
Trong lòng Ngô Lão Tam hốt hoảng, nhìn thấy vẻ mặt Tiền Ninh mừng như điên, không khỏi nổi giận nói: “Là ngươi mật báo đúng không? Ngươi nghĩ quan binh lại đây thì các ngươi thoát được chắc? Các ngươi cũng giống chúng ta, đều là thổ phỉ thôi!”
Tiền Ninh lạnh lùng nói: “Phải không?”
Dẫn đầu đoàn người là một lão nhân chừng 60 tuổi, chỉ thấy da mặt hắn trắng nõn, cằm không có râu, là bộ dáng của người sống trong giàu sang phú quý. Lão nhân nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, đôi mắt lập tức sáng ngời, xoay người xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt hắn, “Thần Lưu Cẩn tham kiến Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ầm” một tiếng, toàn bộ núi đồi, những quan binh đều đồng thời quỳ xuống, tiếng hô chấn động cả bầu trời, “Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay gõ gần sáu ngàn chữ, tình tiết còn thật “thoải mái”. Mệt mỏi quá mệt mỏi quá mệt mỏi quá… Vốn dĩ cho rằng sẽ xong nhanh thôi, kết quả vẫn viết viết viết, viết tới bây giờ, cuối cùng mới đăng…
Gần đây càng viết càng trễ, bàn lại một chút, về sau nếu buổi tối 7 giờ có chương mới thì liền đăng, nếu không được, mọi người ngủ trước sau lại đọc, nếu không nói trước có khi mọi người lại thức, nhưng có đôi khi sẽ đăng rất khuya, mọi người đừng thức đêm cùng ta, cũng đừng cứ chờ đợi, ta sẽ đau lòng aaa! Moah moah
Trước đó giới thiệu một bộ, mọi người đều thấy không đủ thiếu gì, đêm nay giới thiệu một bộ nữa thật kích thích,《Phượng Hoàng Đài 》 của Hoài Tố Đại Đại, ta cảm thấy nói ra tên tác giả chính là để bảo đảm a, thật sự viết cực hay!
【 văn án 】
Vệ Thiện từ trong lửa trọng sinh
Lại trở về Vệ Gia lúc hưng thịnh
Sát tiểu nhân diệt nịnh thần xé sủng phi
Là vào chốn thị phi hay tại nhân gian độc bước? Con đường phía trước gian nguy, lại có ai nguyện cùng đi?