Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 110: Suối nước nóng tràn ngập sương trắng




Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm rãi, nghe có vẻ rất lịch sự.

Lận Khinh Chu vội vàng đứng dậy mở cửa.

Mới đầu y tưởng người đến là Lạc Trường Xuyên, nhưng nghe kỹ lại thì không phải, vì Lạc Trường Xuyên mắc chứng OCD nên cách gõ cửa là gõ ba lần rồi dừng lại một lát, sau đó gõ thêm ba lần nữa.

Nếu không phải Lạc Trường Xuyên thì chỉ có thể là......

Khóe miệng Lận Khinh Chu vô thức cong lên, đôi mắt tỏa sáng, trong lòng không giấu được mừng rỡ, vội vàng đi tới đưa tay mở cửa: "Mục......"

Khi thấy người đứng ngoài cửa thì y đột ngột im bặt.

Hạ Phái đứng ngoài cửa, thấy vẻ mặt Lận Khinh Chu từ vui mừng chuyển sang hụt hẫng chỉ trong chớp mắt.

"À...... Ngươi đang chờ ai sao?" Hạ Phái ngượng ngùng hỏi.

"Đâu có." Lận Khinh Chu xua tay, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt rồi lịch sự cười hỏi, "Hạ sư huynh tìm ta có việc gì không?"

"Thì...... Thì muốn tạ ơn ngươi thôi." Hạ Phái ngượng ngùng gãi đầu, "Ta nghe đại sư huynh nói sau khi đất lở ngươi đã cứu ta ra khỏi đống đá."

Lận Khinh Chu vội nói: "Sư huynh đừng tạ ơn, đây là việc ta phải làm mà."

Hạ Phái nhìn Lận Khinh Chu, trong lòng dâng lên một nỗi áy náy, trước đây hắn bất bình thay Lạc Trường Xuyên nên tỏ thái độ cực kỳ tệ hại với Lận Khinh Chu. Ai ngờ Lận Khinh Chu bỏ qua hiềm khích lúc trước, chẳng những cứu mình mà còn không để bụng chuyện trước kia mình làm khó dễ y.

"Tóm lại nếu sau này ngươi có việc gì cần ta giúp thì cứ nói với ta nhé." Hạ Phái nói.

"Được." Lận Khinh Chu gật đầu.

Tiễn Hạ Phái về xong, Lận Khinh Chu đóng cửa lại, tay vẫn đặt trên khung cửa, rũ mắt nhịn không được thở dài thườn thượt.

Ánh trăng vằng vặc chiếu vào cửa sổ, một mùi hương mát lạnh như sương sớm theo gió đêm bay qua cửa sổ mở rộng đến cạnh Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu vừa ngửi thấy mùi hương kia thì đã bị ai đó ôm chầm từ phía sau.

Tiếng cười nói vang lên bên tai y: "Nương tử một mình thở dài với trăng là vì vườn không nhà trống tịch mịch khó nhịn sao?"

"Mục Trọng Sơn?!" Lận Khinh Chu vội vàng xoay người lại, đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của Mục Trọng Sơn, nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng lập tức biến mất sạch, "Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi! Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy?"

Mục Trọng Sơn chớp mắt mấy cái, ý cười vẫn không thay đổi: "Lát nữa ngươi sẽ biết, đi thôi." Nói xong hắn lấy từ tay áo ra một lá bùa truyền tống rồi niệm chú.

"Hả?! Khoan đã." Lận Khinh Chu vội vàng cản hắn lại, "Chúng ta sắp đi đâu à? Đi bao lâu? Không thể bỏ linh tước lại quán trọ được, hơn nữa ta tự tiện rời đi phải nói với Thượng Thiện Nương Nương một tiếng chứ."

"Yên tâm." Mục Trọng Sơn cúi người hôn trán Lận Khinh Chu một cái như đang khoe công, "Ta lo liệu xong hết rồi."

"Lo liệu xong?" Lận Khinh Chu vòng qua hắn nhìn lại bàn gỗ, phát hiện linh tước mới nãy còn ngủ ngon trong tấm đệm trên bàn đã biến mất.

Giờ phút này, trong một gian phòng khác ở quán trọ, Ôn Cầm và linh tước trên bàn đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Linh tước không hiểu sao mình lại ở đây nên ngơ ngác kêu chíp chíp.

Ôn Cầm cầm lên tờ giấy được chèn dưới chén sứ trên bàn, thấy phía trên viết một hàng chữ: Khinh Chu đi với ta năm ngày, nhờ ngươi chăm con giùm. Ký tên Vẫn Uyên Quân.

Ôn Cầm: "......"

Không quen không biết mà sai bảo người ta dễ dàng quá vậy!!!

Linh tước thấy vẻ mặt Ôn Cầm không vui thì lanh lợi đi tới, dụi đầu vào mu bàn tay Ôn Cầm rồi lấy lòng kêu chíp chíp.

"Ngươi ngoan thật đấy." Sắc mặt Ôn Cầm dịu lại, đưa tay xoa cái đầu nhỏ mềm mại của linh tước, "Cũng được, mấy ngày tới ngươi theo ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Linh tước: "Chíp chíp!"

-

Bên kia, Mục Trọng Sơn không giải thích gì với Lận Khinh Chu mà ôm y đi bằng bùa truyền tống.

Lận Khinh Chu chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, bồng bềnh như đang lơ lửng giữa trời, chẳng biết qua bao lâu mới đặt chân xuống nền đất cứng.

Y mở mắt ra, nhìn thấy hai người đứng trên một con đường nhỏ lát đá xanh, hai bên là rừng trúc rậm rạp, trăng sáng treo giữa trời, ánh trăng chiếu xuống hòa lẫn với ánh huỳnh quang lơ lửng trên không trung.

"Đây là đâu?" Lận Khinh Chu hoang mang khó hiểu.

"Đi theo ta." Mục Trọng Sơn mỉm cười dắt Lận Khinh Chu đi dọc con đường lát đá xanh tới phía trước.

Cuối đường là một gian nhà trúc nhỏ, Lận Khinh Chu cảm thấy khá quen mắt, nhìn kỹ lại mới phát hiện giống hệt nhà trúc của mình trong thời gian ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn ở Kinh Hồng Tông.

Lận Khinh Chu ngạc nhiên: "Chúng ta đang ở Kinh Hồng Tông à?"

Mục Trọng Sơn phì cười, che miệng ho khẽ rồi bình thản nói: "Dĩ nhiên không phải rồi."

Lận Khinh Chu: "Nhưng nhà trúc này......"

Mục Trọng Sơn: "Ta làm theo kiểu nhà trúc ở Kinh Hồng Tông đấy."

"Chi vậy?" Lận Khinh Chu thắc mắc.

Mục Trọng Sơn nhìn vào mắt y, khóe miệng cong lên, giọng nói hiền hòa như gió ấm tháng Ba: "Đời này của ta có rất nhiều thời khắc kiêu hãnh đắc ý, nhưng thời khắc hạnh phúc vui sướng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có một lần liên quan đến gian nhà trúc này."

Thấy vẻ mặt Lận Khinh Chu vẫn hoang mang như cũ, Mục Trọng Sơn bất lực thở dài nhưng không trách y mà cười nói: "Chúng ta đi tiếp nhé."

Hai người vòng qua nhà trúc, một dòng suối nước nóng tràn ngập sương trắng xuất hiện trước mắt họ.