"Sao cơ? Ngươi muốn đến gặp sư đệ ngươi à?"
Nghe Mục Trọng Sơn nói, Lận Khinh Chu vô thức nắm lấy cánh tay hắn, cứ như thể một giây sau hắn sẽ rời khỏi phòng để dấn thân vào nguy hiểm.
Lận Khinh Chu lo lắng nói: "Có lẽ sư đệ ngươi đang ở cạnh Sí Diễm Tôn chỉ hận không thể chém ngươi thành ngàn mảnh kia, chưa chắc bọn họ chịu nghe ngươi giải thích đâu, lỡ vừa thấy ngươi bọn họ lập tức nổi điên lên thì sao? Cứ cho là bọn họ chịu nghe ngươi nói đi, nhưng sau khi ngươi kể chuyện xảy ra ở Xuân Hoa Tông, lỡ bọn họ không tin thì sao?"
Mục Trọng Sơn cười, cánh tay hơi lùi lại, đan tay với Lận Khinh Chu, ngón tay thon dài không an phận gãi nhẹ lòng bàn tay y: "Yên tâm đi, ta đâu phải người lỗ mãng, ta sẽ nghĩ sách lược vẹn toàn rồi mới gặp bọn họ."
Nghe vậy Lận Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, giờ mới thấy lòng bàn tay tê dại, Lận Khinh Chu nắm chặt ngón tay Mục Trọng Sơn không cho hắn làm loạn nữa.
Mục Trọng Sơn không chịu thua, ra sức gãi lòng bàn tay ngứa ngáy của Lận Khinh Chu.
Mới nãy hai người còn nghiêm túc nói chuyện chính, giờ lại đùa giỡn hăng say, bàn tay đặt trên bàn cũng giơ lên cao.
Lận Khinh Chu thấy không thể nắm ngón tay Mục Trọng Sơn thì dứt khoát áp sát lòng bàn tay vào tay hắn, mười ngón đan xen để ngón tay hắn không sờ được lòng bàn tay mình, không thể gãi mình nữa.
Mục Trọng Sơn nới lỏng tay, tựa như không còn cách nào, ngoan ngoãn cụp mắt chịu thua.
Khóe miệng Lận Khinh Chu nhịn không được nhếch lên cười đắc ý, dương dương tự đắc nhìn Mục Trọng Sơn.
Đây chính là lúc y lơ là cảnh giác.
Mục Trọng Sơn bỗng nhiên nắm tay Lận Khinh Chu đưa lên miệng cắn mu bàn tay một cái.
"Ê! Sao ngươi nổi điên chơi xấu thế hả!" Lận Khinh Chu giật mình, ngoài miệng oán trách nhưng trong lòng lại có một giọng nói vang lên: Ngươi biết rõ hắn là người như vậy mà!
Mục Trọng Sơn cắn mu bàn tay Lận Khinh Chu không mạnh nên chỉ hơi đau mà thôi.
Tuy không đau nhưng vẫn giật mình, Lận Khinh Chu hoảng hốt rút tay về, nhưng y đan tay với Mục Trọng Sơn nên dễ gì chạy trốn, bị Mục Trọng Sơn nắm chặt không cách nào nhúc nhích.
"Mục Trọng Sơn! Nhả ra!" Lận Khinh Chu nói.
Hai mắt Mục Trọng Sơn cong cong, trong mắt như có ngàn vạn ngôi sao, sáng đến kinh người, hắn không cắn Lận Khinh Chu nữa mà ung dung nhìn dấu răng đỏ ửng trên mu bàn tay y, cứ như đang ngắm một kiệt tác tuyệt mỹ.
Lận Khinh Chu nghĩ thầm: Dấu răng có gì đáng xem chứ, còn định nhìn tới bao giờ nữa. Đột nhiên túi càn khôn bên hông y lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Mục Trọng Sơn quay đầu nhìn túi càn khôn của Lận Khinh Chu, nảy lòng từ bi thả tay y ra.
Lận Khinh Chu vội vàng xoa nhẹ dấu răng trên tay rồi lục lọi túi càn khôn tìm kính Phi Hồng.
Y gõ nhẹ ngón tay vào gương, mặt gương nổi lên những gợn sóng lăn tăn, sau đó Bạch Niệm Phùng xuất hiện trong gương.
Lâu rồi không gặp Bạch Niệm Phùng, Lận Khinh Chu mỉm cười chào hỏi nàng.
Bạch Niệm Phùng giơ lên một tấm ván gỗ đã viết sẵn chữ cho Lận Khinh Chu xem.
Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm tấm ván gỗ trong gương rồi đọc từng chữ: Thảo dược Vẫn Uyên đại nhân nhờ ta trồng đã thu hoạch được rồi.
"Được, đa tạ." Mục Trọng Sơn cầm kính Phi Hồng, gật đầu tạ ơn Bạch Niệm Phùng.
Hai người hàn huyên với Bạch cô nương vài câu, kết thúc tin tức ngàn dặm.
Lận Khinh Chu cất kính thu Phi Hồng vào túi càn khôn rồi tò mò hỏi: "Ngươi nhờ Bạch cô nương trồng thảo dược gì vậy?"
Mục Trọng Sơn đáp: "Mấy loại thảo dược giúp an thần tĩnh tâm ấy mà, ngươi sắp độ kiếp rồi, bỏ ít thảo dược vào túi đem theo đi, có còn hơn không."
Lận Khinh Chu đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng dâng lên một nỗi cảm động: "Cảm ơn ngươi."
Mục Trọng Sơn trêu chọc: "Thay vì cảm ơn thì hôn ta một cái còn hơn."
Lận Khinh Chu: "......" Y ngại ngùng mím môi, không nhúc nhích mà cũng chẳng nói gì.
Mục Trọng Sơn biết y thẹn thùng nên nhếch miệng chồm tới gần, hơi thở ấm áp của hai người giao nhau, môi lưỡi như bướm và lá khô bay lượn trong không khí.
Lận Khinh Chu thấy Mục Trọng Sơn chồm tới thì vội vàng nhắm mắt lại, ai ngờ đợi nửa ngày mà Mục Trọng Sơn vẫn chưa hôn mình, mở mắt ra thì thấy người gần trong gang tấc, lập tức vỡ lẽ Mục Trọng Sơn đang trêu mình.
Lận Khinh Chu nổi cáu cắn môi Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn xuýt xoa vì đau, đạt được mục đích nên cười vui vẻ, hắn giữ gáy Lận Khinh Chu rồi biến nụ hôn hờn dỗi này thành một nụ hôn dịu dàng.
Màn đêm tuyệt diệu, sao trời lấp lánh, ánh nến chập chờn.
-
Cùng lúc đó, tại Lưu Ly Cung ở Kinh Hồng Tông, Thượng Thiện Nương Nương đang ở trong sương phòng.
Vì chưa thắp nến nên gian phòng bị bóng đêm bao trùm, thẻ ngọc trong tay Ôn Cầm càng thêm chói mắt.
Tiếng hít thở của nàng vì lo lắng mà trở nên gấp rút, thẻ ngọc trong tay nàng hiện rõ ba chữ to: Người giữ cửa.
"Quả nhiên...... Hắn đúng là......" Ôn Cầm nắm chặt thẻ ngọc rồi thẫn thờ lẩm bẩm.
Trước đây nàng đã có suy đoán này, khi Mục Trọng Sơn còn ở Xuân Hoa Tông, vì tu vi tăng lên quá nhanh nên được gọi là kỳ tài ngút trời, lần trước giao chiến, Ôn Cầm và Nhiếp Diễm đều cảm thấy có lẽ hắn đã đột phá kỳ Đại Thừa lên cảnh giới tu vi cao nhất là kỳ Phi Thăng.
Nếu Mục Trọng Sơn là người giữ cửa thì điều này hết sức hợp lý.
Người giữ cửa một thế giới bắt buộc phải là người mạnh nhất không ai sánh kịp, nếu không làm sao duy trì trật tự, làm sao khống chế những kẻ xuyên qua không chịu tuân thủ quy tắc.
Ôn Cầm biết một khi Mục Trọng Sơn lấy lại thẻ ngọc, biết mình là người giữ cửa thì ngày phán quyết của nàng sẽ đến.
Ôn Cầm thở dài thườn thượt, lo âu cất thẻ ngọc đi rồi nằm nghiêng trên sạp La Hán nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay tìm kiếm chân tướng ở Xuân Hoa Tông, Ôn Cầm đã mất không ít sức lực, vì vậy mới nhắm mắt chưa bao lâu đã ngủ say.
Nàng nằm mơ.
Trong mơ, khu rừng phía xa bốc cháy ngùn ngụt, sóng nhiệt cuồn cuộn làm không khí méo mó, Mục Trọng Sơn đứng trước biển lửa đang nuốt chửng những gốc cây cao lớn với gương mặt và tay áo nhuốm máu, dưới chân la liệt những xác chết cụt tay cụt chân.
Khuôn mặt Lạc Trường Xuyên nhăn nhúm vì đau đớn, hét to một tiếng rồi nắm chặt trường kiếm trong tay đâm tới Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn dễ dàng đánh rơi thanh kiếm trong tay hắn rồi siết cổ hắn nhấc bổng lên.
Lạc Trường Xuyên cố gỡ tay Mục Trọng Sơn ra, hai chân quẫy đạp loạn xạ.
Trên mặt Mục Trọng Sơn lộ ra vẻ khinh thường và chế giễu, quăng mạnh Lạc Trường Xuyên xuống đất rồi cầm trường kiếm của hắn đâm thẳng tay.
Ôn Cầm dốc hết sức lực chạy tới, nàng có thể cảm nhận được mình bị thương rất nặng, bước chân lảo đảo.
Nàng đứng chặn trước mặt Lạc Trường Xuyên, trường kiếm trong tay Mục Trọng Sơn tàn nhẫn đâm xuyên qua ngực nàng.
Một khắc sau, Ôn Cầm đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nàng ngồi bật dậy rồi há miệng thở dốc, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh như mới vớt lên khỏi nước.
Thật lâu sau nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như xác chết.
Bởi vì đây không phải là ác mộng bình thường.
Giấc mơ này giống hệt lần trước nàng mơ thấy Mục Trọng Sơn sát hại toàn bộ đệ tử Kinh Hồng Tông.
Đây chính là giấc mơ tiên tri.