Thiên sát cô tinh hay Sát Phá Lang đều là mệnh cách trăm năm khó gặp, hiện tại lại rơi xuống hai người con trai nàng yêu thương nhất, Thu Nguyệt Địch tạm thời không thể chịu đựng được, vội vàng nắm vai thầy tướng Thiên Thành hỏi: "Thầy tướng, mệnh cách của bọn họ có phương pháp nào để hoá giải không?"
Nhưng lúc này thầy tướng Thiên Thành nào có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, chỉ nhìn tinh bàn đang quay cuồng như cảnh cáo, nói với Thu Thiên Sí: "Hung tinh liên tục hạ thế, lời tiên đoán của tổ sư gia đã ứng nghiệm, vì thiên hạ thương sinh, Thu gia chủ ngươi ——"
"Thầy tướng uống say rồi, mời sang phòng khách nghỉ tạm."
Tổ sư của Tinh Nguyệt lâu là Thiên Cơ Thần Quân từng theo Kiến Mộc Thần Quân phi thăng thần giới, theo những gì ông nói thì vị Thần Quân này đúng là từng liên lạc với môn đồ của mình dưới thiên giới, nhưng ông chưa kịp nói hết lời đã bị Thu gia chủ cắt ngang. Dường như cố ý muốn che giấu việc này, Thu Thiên Sí không hề quan tâm đến uy phong của Tinh Nguyệt lâu, vung tay lên gọi vài hộ vệ đến vây xung quanh thầy tướng Thiên Thành, mặt không thay đổi nói: "Người đâu, tiễn thầy tướng ra ngoài!"
Đệ tử Tinh Nguyệt lâu tính ra hung mệnh rồi bị người ta đuổi ra khỏi cửa là chuyện bình thường trên thiên giới, nhưng lần này cả nhị trưởng lão cũng bị đuổi đi, không biết vừa tính ra cái gì nữa, các khách nhân vô cùng tò mò nhìn về hướng này. Tuy bị vạn chúng ngước nhìn, Thu Thiên Sí lại làm như không có gì xảy ra, cẩn thận đến bên cạnh con gái an ủi: "Địch nhi đừng lo, Kiến Mộc Thần Quân đã từng nói, mệnh ta do ta quyết chứ không do trời, bói toán tồn tại cũng là để nghịch thiên cải mệnh thôi."
Lúc trước người không tin tiên đoán của Tinh Nguyệt lâu đều gặp phải những chuyện đúng như lời họ, người làm mẫu thân như Thu Nguyệt Địch sao có thể không lo được chứ, tuy biết thiên cơ không cố định nhưng vẫn không nhịn được lo lắng nói: "Nhưng mà, hai con trai của con làm gì có đủ tu vi để nghịch thiên chứ..."
Thiên sát cô tinh và Sát Phá Lang, hai hung mệnh này đều gây hoạ cho người thân đầu tiên, nhưng Thu Nguyệt Địch không hề nghĩ đến chuyện tránh xa hai người, ngay cả Thu Thiên Sí trước hết cũng đuổi thầy tướng Thiên Thành có ý muốn xua đuổi bọn họ ra khỏi cửa, xem ra lòng yêu thương con cái của người nhà này thật sự sâu hơn người thường rất nhiều. Nghĩ đến đây, Mục Nhung cụp mắt, cuối cùng vẫn không muốn làm mẹ ruột lo lắng, bước lên nhẹ giọng an ủi: "Xin sư phụ hãy yên tâm, hồi nãy con đưa sinh thần bát tự của người khác cho ông ấy."
Sau đó sợ nàng không tin, lại nói thêm một câu: "Ngài có thể hỏi Tử Đô, con cũng biết một ít về thuật bói toán, huyết quang tai ương ở rừng Vô Biên của cậu ta là do con tính ra."
Sau khi bị tập kích thì Hiên Viên Tử Đô không hề nghi ngờ khả năng tiên đoán của Mục Nhung, từ góc nhìn của cậu ta thì người đại ca chẳng những tiên đoán được huyết quang tai ương của cậu còn giúp bản thân vượt qua kiếp nạn đáng tin hơn Tinh Nguyệt lâu chỉ biết la lối nói mệnh cách của mình hung hiểm nhiều, lập tức hùa theo: "Đúng đúng, đại ca lợi hại hơn đám thầy bói kia, mẹ đừng tin bọn họ."
Thu Nguyệt Địch biết tính cách Mục Nhung rất chín chắn, sẽ không lấy chuyện này ra để đùa, thấy vẻ mặt bọn họ vô cùng chắc chắn thì cũng bớt lo hơn một tí, chỉ hơi hơi tức giận: "Thằng nhóc này, chuyện liên quan đến số mệnh mà cũng đưa bậy được à?"
Trước kia khi nghe Thu Hưng kể lại, Tam Thái tử cứ tưởng Mục Nhung nói mình biết tiên đoán để lừa con trai mình, hiện giờ thấy hắn thật sự qua mắt được thầy tướng Thiên Thành thì cũng đánh giá thiếu niên này cao hơn. Với lại hắn thấy thê tử không ngừng lo lắng về chuyện mệnh cách của con trai nên không có tâm trạng thăm dò Mục Nhung nữa, lên tiếng đề nghị: "Đừng bàn chuyện nhà ở chỗ công cộng, hay chúng ta qua chỗ nào kín đáo hơn để nói chuyện đi."
Điển lễ bái sư đang tốt tự nhiên xảy ra sự cố như vậy, ai cũng không có sở thích bị người khác vây xem, Thu gia chủ đương nhiên đồng ý, chỉ có Mục Nhung im lặng lùi ra: "Sư phụ, con thấy hơi mệt, không đi cùng mọi người được ạ."
Một thiếu niên như hắn bàn chuyện mệnh số cũng không để làm gì, Thu Nguyệt Địch thấy sắc mặt hắn không được tốt thì dặn thêm: "Vậy ngươi đi nghỉ đi, đừng quan tâm đến lời thầy tướng quá, sư phụ chắc chắn sẽ bảo vệ con."
"Sư phụ cũng đừng lo lắng, vạn sự tại nhân, mọi chuyện trước khi xảy ra đều chỉ là có thể, cái gọi là thiên mệnh cũng do con người tự bước đến thôi."
Lời hắn nói bao gồm kinh nghiệm rút ra từ việc sửa mệnh dưới thế gian, chứ không phải tất cả đều là an ủi, nếu so về xem tướng tử vi huyền học thì Mục Nhung tất nhiên không bằng Tinh Nguyệt lâu, nhưng về việc sửa đổi cốt truyện thì hắn có kinh nghiệm phong phú, cả thể loại còn thay đổi được mà. Mệnh của Hiên Viên Tử Đô hung thần thật, nhưng có hung bằng Dung Tiểu Boss cả quỷ sai còn không giết nổi không? Dung Dực như vậy mà hắn còn nhét vào túi mang đi khắp nơi được, thu phục thêm một con dê béo thì có gì khó khăn chứ?
Đối thoại của bọn họ ở bên ngoài, hai người trong túi âm linh đều nghe thấy hết, vốn do có Thu Thiên Sí ở đây nên Mục Nhiễm sợ bị phát hiện không dám lên tiếng, đợi Mục Nhung về tới vườn hoa mới tức giận nói: "Đám già mù này toàn nói bậy thôi, con ta sao có thể mang tuyệt thế hung mệnh chứ?"
Ông tưởng mình nói xong thì Dung Dực sẽ hùa theo ngay lập tức, ai ngờ hôm nay người này lại yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, y im lặng hồi lâu, mới nhắm mắt đáp lại: "Mục Nhung đương nhiên không có hung mệnh, cái hắn viết là sinh thần bát tự của ta."
Mặc dù Mục Nhung chưa bao giờ nói nội dung mình ghi ra miệng, nhưng khi nghe những gì ông thầy tướng kia nói, Dung Dực đã biết đây chính là mệnh cách của mình. Khó trách lúc ở nhân gian Thánh Văn đế nói y đã hại chết cả gia đình mình, bảo sao Mục Nhung đang sống tốt đột nhiên hoá thành lệ quỷ, hoá ra, đều do y...
Mệnh cách Thiên sát cô tinh như vậy, người càng trọng tình thì càng đau khổ, mà Dung Dực lại là người coi trọng người thân hơn cả bản thân, nên hiện tại tâm trạng vô cùng chua xót. Mục Nhiễm hiểu nhanh, thấy y như vậy liền đoán ra vấn đề, mặc dù không biết an ủi người khác nhưng vẫn dịu giọng nói: "Ngươi đừng tin mấy thứ này, năm đó quốc sư Bắc Thần cũng nói ta là mệnh cách Tham Lang Hoá Kỵ, có vô số ham muốn dã tâm và không bao giờ thoả mãn, chắn chắc làm thiên hoạ chiến loạn. Theo cách nói của bọn họ, nếu người nào cũng mang hung tinh thì thiên hạ không biết loạn bao nhiêu lần rồi."
"Tướng quân là anh hùng bảo vệ Bắc Thần, sao có thể là hung tinh Tham Lang được chứ?"
"Ta chỉ bảo vệ Bắc Thần, ngươi lại cứu cả thiên hạ, muốn đánh giá ưu khuyết điểm của một người thì không nên dựa vào mấy cái mệnh số như vậy, mà là những gì ngươi đã làm được lúc còn sống. Là hung tinh thì sao? Chỉ cần ngươi đi thẳng ngồi thẳng, không thẹn với thiên hạ là được."
Hung tinh thường là trăm năm khó gặp, hôm nay lại một lần ra ba, nghe ông nói xong, tâm trạng của Dung Dực tốt hơn được một ít, khi thấy xung quanh không còn tiếng người thì không nhịn được đập vào thân túi, lớn tiếng nói: "Mục Nhung, ngươi cho ta ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Sở dĩ Mục Nhung vội vã rời khỏi đám đông là vì đoán trước được chuyện này, có đám thầy tướng Tinh Nguyệt lâu ở đây, mệnh cách của Dung Dực sớm muộn gì cũng bị bại lộ, hắn nghĩ thay vì để sau này xảy ra sự cố, không bằng thừa dịp hiện tại bản thân có thể khống chế Dung Dực mà giúp y chấp nhận sự thật. Lúc này Mục Nhung khỏi cần nghĩ cũng biết người này muốn tránh xa mình, sao chịu thả y ra chứ, lạnh lùng nói: "Tướng quân, giúp ta trói y lại."
Mục Nhiễm đương nhiên sẽ thực hiện yêu cầu của con trai, lập tức thổi hai luồng âm khí qua trói chặt Dung Tiểu Boss đang co mình giữ ấm, sau đó nói: "Yên tâm, ta trói hai tay hai chân của y lại giúp con rồi, con muốn làm gì thì làm đi."
Câu nói này khiến cho khoé miệng của Mục Nhung phải giật mấy lần, nhưng hắn không tranh cãi với lão cha không đứng đắn kia, chỉ chậm rãi mở túi, cầm Dung Dực bị trói thành một cục tròn tròn lên, nhẹ giọng uy hiếp: "Dung Dực, cả đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta, đừng ép ta phải xích ngươi lại đấy."
"Ngươi biết mệnh cách của ta từ lâu rồi đúng không?"
Hai người hiểu rõ tính cách của nhau, vừa trông thấy biểu hiện của hắn, Dung Dực liền đoán Mục Nhung đã sớm biết mệnh cách của mình.
Mục Nhung cũng có chuẩn bị cho câu hỏi này rồi, hiện tại chỉ nắm chặt y không chịu buông tay, giọng nói hờ hững hỏi: "Thì sao?"
Mặc dù vẻ mặt của hắn vô cùng lạnh lùng, nhưng Dung Dực lại biết, lúc không giả vờ, thật ra Mục Nhung không thích tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, do đó khi hắn gặp phải chuyện làm hắn khó xử mà không thể giả vờ được, hắn sẽ bày ra bộ dạng hăm doạ như này, muốn dùng khí thế khiến bản thân quên đi yếu đuối trong nội tâm rồi thay đổi cục diện. Mục Nhung lộ ra vẻ mặt như thế này, chắc chắn đang rất căng thẳng.
Đúng là Dung Dực không giỏi suy đoán tâm tư của người khác, nhưng trí nhớ của y rất tốt, y nhớ kỹ mọi ý nghĩa sau từng hành động lời nói của Mục Nhung, cũng nhớ kỹ lúc nào hắn sẽ cười lúc nào hắn sẽ khó chịu. Bằng chính khả năng của mình, cuối cùng y cũng trở thành người duy nhất có thể phá vỡ lớp phòng thủ dày đặc để hiểu rõ cảm xúc của Mục Nhung.
Tránh xa Mục Nhung không cho mệnh cách của mình tổn hại đến hắn, y thật sự từng có suy nghĩ như vậy lúc còn trong túi, nhưng sau khi ra ngoài trông thấy vẻ mặt của Mục Nhung thì bỗng nhiên biến mất hết cả. Y nhớ tới lúc trước Mục Nhung cùng mình vượt qua đủ loại khổ ải, khả năng tiên đoán của người này giỏi như vậy, chắc chắn cũng biết ở bên cạnh y sẽ phải đối mặt với những loại hung hiểm nào, nhưng thà biến thành lệ quỷ cũng không muốn rời xa y. Y cứ tưởng mình đã hiểu hết mọi cảm tình của Mục Nhung, nhưng vẫn quá coi thường sức nặng của phần tình cảm nọ, hoá ra, Mục Nhung dùng cả tính mạng để ở bên y.
Nghĩ đến đây, Dung Dực chợt nhận ra thiên mệnh hay gì cũng không còn quan trọng nữa, y nhất định phải ở bên cạnh người kia, nếu trời dám ngăn cản y, y sẽ phá trời, nếu mệnh dám ngăn cản y, y sẽ đảo loạn bàn mệnh của cả thiên hạ. Ngẩng đầu lên, ánh mắt y vô cùng kiên định, khi nhìn về phía Mục Nhung thì chan đầy tình cảm: "Mục Nhung, ta vừa nhận ra hình như lúc nào ta cũng xem nhẹ cái tốt của ngươi rồi, hoá ra ngay từ đầu ngươi với ta là giao tình vượt qua cả sinh mệnh."
"..."
"..."
Chỉ trong một câu duy nhất, đã thành công khiến hai cha con Mục gia phải trầm ngâm, bọn họ bắt đầu tự hỏi hai câu nói này rốt cuộc phải trải qua cầu nối kiểu gì mới có thể đi chung với nhau. Sao tự nhiên không khí chuyển từ hắc hoá uy hiếp thành đoạn tụ tình thâm rồi? Bọn họ có bỏ lỡ tình tiết nào không đó?
Hai vị chuyên hành động theo lý trí này đương nhiên không hiểu nổi lối suy nghĩ của Dung Tiểu Boss, thế nhưng, ngay lúc bọn họ định kiểm tra lại tiến độ cốt truyện thì Dung Dực đã nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, đồng thời càng tràn đầy sức sống càng có thêm ý chí tiến về phía trước hơn, trịnh trọng hứa với Mục Nhung: "Ta chắc chắn sẽ nghịch thiên cải mệnh, để ngươi rời xa tai kiếp, thọ sánh ngang trời."
Rõ ràng là một câu nói vô cùng cảm động, Mục Nhung nghe xong lại có cảm giác như không theo kịp sự phát triển của cốt truyện, sững sờ nhìn vẻ mặt chân thành của Dung Tiểu Boss ngồi trong lòng bàn tay mình, đầu óc hoang mang chỉ nảy ra một suy nghĩ duy nhất—
Không, theo mô típ bình thường thì ngươi phải khóc huhu chạy đi, lòng ta nóng như lửa đốt đuổi theo, sau đó lằng nhà lằng nhằng ngươi chạy ta đuổi, ta ép ngươi vào tường rồi thổ lộ lòng mình, tay áo chúng ta rơi xuống một cách hợp tình hợp lý, cuối cùng ngươi cảm động hẹn thề trăm năm mọi người đều vui mới đúng chứ? Cốt truyện phát triển kiểu này sai hết rồi! Sao ngươi không rầu rĩ thêm chút nữa để ta có cơ hội kabedon* ngươi đi? Ta soạn sẵn lời thoại rồi nè!
Tất nhiên Dung Dực không biết mình suýt phải đảm nhiệm phần diễn của nữ chính trong cốt truyện do người nào đó tưởng tượng ra, trên thực tế khi y nhìn thấy Mục Nhung đột nhiên trở nên hoang mang thì cảm thấy người này vừa xinh đẹp đến nao lòng vừa đáng yêu nữa. Trong lòng chợt dâng lên một cỗ nước ấm, không biết y lấy sức mạnh ở đâu ra mà giãy khỏi dây trói từ âm khí, nhanh chóng bay lên trước mặt Mục Nhung, hôn một cái vào trán hắn, ở gần da thịt của hắn toàn thân y như ấm áp hẳn lên, không nhịn được mở miệng nhỏ giọng nói thêm: "Mục Nhung, đừng sợ, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi."
Thanh âm thiếu niên đến tuổi trưởng thành truyền từ tai vào trong cơ thể, cùng lúc đó xúc cảm trên trán cũng rõ rệt hơn, Mục Nhung mới phát hiện chuyện gì vừa xảy ra, theo bản năng nắm lấy người này ném về túi âm linh. Hắn thở hai hơi liên tục mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật là mình vừa bị hôn bất ngờ, tuy vị trí không phải môi, nhưng vẫn cảm nhận được loại tình cảm sủng nịch nào đó một cách thần kỳ.
Không thể đề phòng nổi, người này tiến đánh quá bất ngờ, hoàn toàn không thể đề phòng được nha!
May thay, may thay hiện tại Dung Tiểu Boss vẫn còn trong hình dạng búp bê, nếu là y lúc lớn thì tình cảnh này nguy hiểm lắm đó!
Càng nghĩ càng sợ, Mục Nhung nhanh chóng đóng túi âm linh lại, âm thầm tự nhủ sau này phải trói Dung Tiểu Boss thật chặt rồi hẵng thả ra, thế nhưng, độ ấm trên trán vẫn chưa tiêu tan, ngơ ngẩn sờ vào chỗ người nọ vừa hôn, bất giác hắn nghĩ, sau khi Dung Dực sống lại rồi chắc sẽ nóng hơn hiện tại ha...
Chợt nhận ra suy nghĩ này rất nguy hiểm, vội vàng xua tan mọi thứ trong đầu, trong lòng vừa phẫn nộ vừa ghét bỏ nói, mẹ nó chứ cái kiểu yêu đương như học sinh tiểu học mà cũng khiến tim hắn đập nhanh là sao trời! Dung Tiểu Boss làm gì cũng không theo lẽ thường hết, đúng đúng đúng là ngốc quá đi! Đáng ghét! Lần sau nhất định phải kabedon cho bằng được!
Bên kia Mục Nhung vừa sỉ vả người nào đó vừa bước nhanh trở về phòng, bên này Dung Dực bị ném mạnh vào trong túi lập tức đứng phắt dậy, cười xoà với Mục Nhiễm cũng đang sững sờ ngay cạnh bên: "Mục Nhung lại thẹn thùng rồi."
Im lặng nhìn y, Mục Nhiễm nhận ra hình như lần nói chuyện trước của mình vô tình thả ra con quái thú nguy hiểm nào đó rồi. Con trai, cha xin lỗi con, ta thật sự không biết lối suy nghĩ của tiểu tử này quỷ dị như vậy, con phải cố gắng hơn đó!