Mối Thù Mập Mờ Trắc Ẩn

Chương 24: Mươi Ngày Đếm Ngược




Mộng Đình miệt mài làm bài tập, cô phải cố gắng để được tham gia vào kì thi cấp quốc gia. Cô muốn cho mọi người và cô Thiều biết rằng ngôi trường cũ thật sự là có ý đồ sửa điểm sai cho cô. Cơn lửa trong cô ngày càng rạo rực khiến cô muốn đứng lên thanh minh cho bản thân. Mọi người đều nghĩ rằng cô là người ăn may mới vào được ngôi trường này. Nhưng đâu ai biết cô đã cố gắng như thế nào mới vào được chứ. Chẳng một ai biết, bọn họ chỉ biết hùa theo và chế giễu Mộng Đình. Cô nhất định phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy. Từng xấp đề dày cộp cứ thế mà được Mộng Đình xử lí trong thời gian nhất định.

Hàn Lâm bên cạnh thấy cô chăm chỉ mà phán thục trong lòng. Cậu nhìn cô mải miết, ánh mắt càng trở nên say đắm. Cậu tin rằng mọi sự cố gắng của Mộng Đình sẽ không công cốc, cô ấy sẽ làm được thôi. Thấy cô không có nước uống, đồ ăn chống đói. Cậu liền đứng dậy, chạy đi mua cho Mộng Đình.



- Ở một khoảng cách khác-

‘Hửm, cô ấy đang giải đề sao?’. Tư Dực trong tiết học cứ mãi chăm chăm vào bọn họ. Dù sao cậu không học ở trên lớp thì những kiến thức này đối với cậu là dễ dàng như ăn kẹo. Đến giờ ra chơi nhưng cậu vẫn chỉ hướng mắt về phía đó. Cậu đứng dậy, bước về phía Mộng Đình rồi nhỏ nhẹ hỏi:

“Là giải đề sao?” - Tư Dực kiếm cớ bắt chuyện với Mộng Đình.

Mộng Đình đang giải đề, tiếng nói phía trước làm phân tán sự tập trung của cô. ‘Ai vậy? Tự dưng đến phiền đến tôi làm gì!’. Bực bội trong lòng, cô ngước lên xem người đó là ai. Thì thấy… ‘Trương Tư Dực? Sao cậu ta lại đứng trước mặt mình? Có chuyện gì sao? Không lẽ bánh mẹ làm không ngon nên cậu ta ra bắt đền?’

“Ừm, tôi đang giải đề. Có chuyện gì sao?”

“Cậu muốn vào đội tuyển đến thế à?” - Tư Dực thấy cô chăm chỉ vậy. Cậu nghi hoặc Mộng Đình, chẳng bởi là vì nghe nhiều người bảo cô ăn may mới vào được. Lại còn chỉ mức 8 điểm.

“À…Chuyện đó…tôi muốn vào đội tuyển để thi. Còn lại thì…tôi không chắc…” - Mộng Đình ngắt quãng, khó nói. Dù ở trường cũ cô từng là thủ khoa, nhưng đến đây rồi thì không biết nó sẽ thay đổi như thế nào.



“Cũng chỉ còn 10 ngày nữa là thi tháng rồi đấy. Cậu chưa có dạng đề nâng cao đúng chứ?” - Tư Dực nhìn bộ đề rồi hỏi.

“À ừm, tôi không có, nhưng bộ đề này cũng có một số câu hơi khó. Tôi loay hoay mãi.” - Mộng Đình gượng gạo trả lời.

Tư Dực chẳng nói chẳng rằng, cầm bộ đề của Mộng Đình lên. Cậu nhìn câu cô đang giải. Một hồi sau, cậu cầm bút rồi gạch ra những thành phần số, lập phương trình ra. Rồi cậu đặt lại trên bàn như chỗ cũ. Giải xong, cậu không nói gì thêm, liền quay đi.

Mộng Đình thấy những con số đã được Tư Dực giải và lập. Khiến cô sáng mắt, nể phục. ‘Nãy giờ mình cứ loay hoay ở câu này mãi. Không biết phải làm sao. Cuối cùng cũng đã tìm ra cách giải.’ Cô vui vẻ giải nốt phần còn lại. Giải xong rồi, cô quay về hướng Tư Dực rồi cười tươi tắn.

Tư Dực thấy cô có vẻ rất vui, ngoài mặt chẳng bộc lộ cảm xúc gì, nhưng bên trong thì đang nở hoa. ‘Không biết Mộng Đình có dùng điện thoại không nhỉ? Nghe nói nhà cô ấy không giàu có gì.’ Nghĩ một hồi thì cậu mới nảy số nhận ra, nhà cậu giàu có như vậy, sao phải nghe ai nói làm gì, tìm ra thân phận một người dễ dàng thôi mà. Thế rồi cậu bỏ ngoài tai bao suy nghĩ, cậu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ cũng sắp tan học rồi. Cậu ngó đến Tiểu Đình, thấy cô nghiêm túc, cố gắng vậy cũng bớt đi sự ghét bỏ trước kia thêm một chút.

Mộng Đình lật từng trang đề, cô không bỏ sót câu nào, bóng hình chăm học của cô hiện rõ qua ánh nắng chiếu dọi. Cô nhất định phải làm được, kì thi tháng không còn bao lâu. Nhà trường còn có ý định cho học sinh tự học, không dạy gì thêm. Cô muốn đến thư viên để tìm sách, tài liệu liên quan đến các dạng đề nâng cao. Đôi tay thon thả cầm bút chắc chắn đưa nét từng con số, chăm chú một hồi lâu. Cô cứ như vậy giải dần dần hết toàn bộ câu trong đề. Giải xong cô vươn vai một cái, ‘Thật thoải mái!’.

'Hộc…hộc, không biết Mộng Đình đã giải xong chưa nữa. Cậu trên tay cầm một chiếc bánh, một chai nước lạnh. Chạy vào lớp rồi đặt trên bàn cho cô, dù rất mệt vì chạy vội nhưng thấy cô thì cậu cũng ấm lòng hơn.

Mộng Đình hoàn thành xong xuôi, thấy Hàn Lâm tay cầm bánh, cầm nước rồi đặt trên bàn mình. Cô nhìn cậu thắc mắc. Thấy cô có vẻ chưa hiểu nên cậu giải thích:

“Nhìn cậu chưa ăn sáng, uống nước. Nên tôi mua cho cậu để cậu ăn lấy sức học.”

Nghe Hàn Lâm nói vậy, cô ngạc nhiên vô cùng. Cô cười ngại nói:



“Không không, tôi không nhận đâu, dù sao tôi còn chưa đãi cậu bù cho hôm trước. Tôi không thể nhận đồ ăn của cậu được. Cậu cứ giữ lấy mà ăn. Tôi ăn rồi, uống rồi nên cậu không cần phải thế đâu.”

Đình Đình từ chối tấm lòng của Hàn Lâm mà cậu buồn ra mặt. Dù gì cậu cũng muốn tinh tế quan tâm cô thôi mà…cũng muốn gần gũi với cô thôi mà…

“Thôi vậy…”

Mộng Đình cười e ngại, chẳng biết làm gì hơn. Cô không muốn mang ơn huệ người khác. Cũng không muốn người khác phải phiền vì mình.

RingRingRing…

“Ồ, tan học rồi, chào cậu nhé Hàn Lâm, tôi phải đi về rồi.”

Mộng Đình vội vàng thu dọn, rồi bước đi về nhà.

“Ừm…chào cậu…” - Hàn Lâm không còn tâm trạng mà vui vẻ. ‘Đây không phải là từ chối tấm lòng của mình sao?’. Cậu nghĩ mãi, dù gì thì cậu cũng được nhiều người ái mộ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ái mộ người khác mà.



Đình Đình vẫn đi bộ về nhà, cô đi bộ vừa rèn luyện sức khoẻ, vừa tiết kiệm tiền xe. Cô vui vẻ đi trên con đường quen thuộc. Cô nghĩ tới việc đi thử. ‘Nhưng khoan, tại sao học bạ của mình lúc đó lại bị thu hồi và sai điểm. Đã thế liên hệ với nhà trường Vương Bắc là không thể. Không thể nào, mình phải làm rõ vụ việc mới được.’ Cô muốn về quê để làm rõ ngọn ngành. Vì sao điểm của cô lại từ 10 điểm thành 8 điểm. Không lẽ lại âm ưu hại kế cô? Nghĩ rồi cô nhanh chóng về nhà để tìm lại sách vở, tài liệu cũ, thông tin liên quan.