Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 11: Chỉ Có Thể Là Người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Ninh vừa bước vào phòng trực ban một đám đồng nghiệp đã ùa đến vây xung quanh ân cần hỏi han, hỏi đến mức Giang Ninh tê cả da đầu, không biết bọn họ muốn làm gì.

Từ Miểu từ phòng bệnh trở về, mang theo vài hồ sơ bệnh án, tính đi vào phòng trực ban ngó Giang Ninh một cái, vừa dừng bước cúi người, chống tay lên bàn đã nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô bạn đồng nghiệp. Anh ta thoáng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Giang Ninh hồi lâu, dò hỏi: “Cô khóc đấy à? Sưng cả mắt rồi đây này.”

“Mắt á? Dị ứng đấy.” Giang Ninh tháo kính xuống để lộ đôi mắt ửng đỏ, “Tôi vừa mới bôi thuốc xong.”

“À. Ra là dị ứng.” Từ Miểu kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, mở máy tính ra bổ sung hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, lại quay đầu nhìn Giang Ninh, “Nếu như không biết là dị ứng, còn nghĩ là cô đã khóc một đêm cơ.”

Giang Ninh nhìn hai hộp khăn giấy trên bàn, động tác thoáng dừng lại, Lâm Yến Thù không phải cho rằng cô khóc mới đưa khăn giấy cho cô đó chứ?

“Không phải bác sĩ Giang khóc à?” Trong thời gian giao ban, tại phòng trực đều là bác sĩ cùng khoa, mọi người đều nhao nhao vây quanh cô, “Chị còn không dám hỏi cô, sợ cô có chuyện gì buồn.”

Giang Ninh: “...”

Giang Ninh mở túi xách lấy thẻ công tác, lần nữa nhìn thấy hai tờ khăn giấy, càng nhìn càng thấy đau đầu. Đi xem mắt gặp đúng phải thằng cha lập dị, lại còn bị bạn trai cũ nhìn thấy, thật đúng là không còn mặt mũi gì nữa. Cô còn chưa từng khóc đến mức này trước mặt Lâm Yến Thù bao giờ.

“Bệnh nhân giường số 9 - Lâm Yến Thù đi đâu rồi? Tại sao lại không có trong phòng bệnh?” Y tá cầm theo một hộp thuốc gõ mạnh xuống bàn: “Bác sĩ Từ, bệnh nhân của anh đâu rồi?”

“Tạm thời anh ta đang về cục cảnh sát để phá án.” Từ Miểu nhìn thời gian, “Thuốc thì chờ sau khi anh ta về thay sau. 2 tiếng nữa anh ta quay lại.”

“Ủa? Tình trạng của anh ta hiện giờ có thể ra viện được rồi sao?” Y tá không khỏi kinh ngạc.

“Cũng không nghiêm trọng như trước nữa, với tốc độ hồi phục của anh thì có thể, chỉ cần không động chạm mạnh thì vô tư. Đơn vị họ muốn gọi người về, lại là tình huống tương đối đặc biệt, tôi không có lý do gì để giữ người. Chủ nhiệm Tần cũng ký giấy cho phép rồi.” Từ Miểu nói, “Quên không nói với mấy cô.”

“Lần sau nhớ báo chúng tôi một câu. Làm tôi sợ chết khiếp, còn cho là anh ta lại trốn ra ngoài lần nữa.”

Đã nói là chỉ ra ngoài 2 tiếng. Nhưng đã 2 tiếng trôi qua Lâm Yến Thù vẫn chưa về, chỉ thấy một anh chàng cảnh sát trở lại, là đồng nghiệp của Lâm Yến Thù, đến làm thủ tục bổ sung để trì hoãn thời gian quay về viện của anh ta.

Đã qua thời gian giao bạn mà Lâm Yến Thù vẫn không thấy bóng dáng, Từ Miểu giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi bàn giao hồ sơ bệnh nhân của anh ta cho Giang Ninh, “Tôi còn có việc phải đi trước, nếu 10 giờ anh ta còn chưa trở lại, cô gọi điện cho anh ta giúp tôi. Khi nào anh ta quay về viện, cần thay 1 lần thuốc, đồng thời kiểm tra tình trạng hồi phục sau phẫu thuật.”

Số điện thoại của Lâm Yến Thù ghi trên hồ sơ bệnh án, Giang Ninh lật xem vài trang bên trong. Ánh mắt dừng lại trên dãy số quen thuộc kia. Lâm Yến Thù vẫn giữ nguyên số liên lạc cũ, vẫn là số điện thoại hồi cấp 3 cậu ta dùng.

Ngày đó Lâm Yến Thù viết xuống tay cô dãy số này, thuận tiện hack luôn cây bút bi của Giang Ninh. Giờ Ninh bất tri bất giác nhớ ra khi ấy cô cũng có điện thoại, hoàn toàn có thể lấy ra để lưu số đối phương.

Bút bi dầu vô cùng khó tẩy, dãy số kia cứ thế nằm gọn trong lòng bàn tay cô một thời gian dài mới phai hết. Giang Ninh giặt áo khoác của cậu ta sạch sẽ, sợ người nhà cậu phát hiện, cô lặng lẽ phơi lên trên sân thượng. Ngõ Long Vĩ này trị an rất kém, lại là nơi đủ dạng người sinh sống, quần áo treo trên sân thượng, thường xuyên bị trộm mất. Giang Ninh bèn ngồi trên đó chờ canh một đêm.

Tối ấy, cô ghé đầu vào lan can xi măng, phóng tầm mắt nhìn sang phía Vườn hoa Xuân Giang cách đó không xa. Vườn hoa Xuân Giang xinh đẹp, bao lấy khu biệt thự sa hoa với những nóc nhà trắng đều tăm tắp, hệt như tòa thành trong truyện cổ tích.

Trong bóng tối mịt mù lần đầu tiên cô bé Giang Ninh khi ấy thấy được một ngọn hải đăng.


“Bác sĩ Giang?”

Giang Ninh giương mắt.

“Cô xem bệnh án gì mà mê mẩn thế? Tội gọi cô mấy lần mà chẳng thấy cô trả lời.” Từ Miểu hồ nghi nhìn chằm chằm Giang Ninh, “Không phải cô có hứng thú với Lâm Yến Thù đó chứ?”

“Không.” Giang Ninh vội vàng lắc đầu, “Tôi đang suy nghĩ chuyện khác nên thất thần thôi.”

Từ Miểu nhìn Giang Ninh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ hỏi: “Sáng mai cô muốn ăn gì? Lúc tới tôi mua bữa sáng cho.”

“Thôi, không cần, tôi xuống căn tin mua cũng được.”

Giao ban xong có rất nhiều việc cần làm, Giang Ninh bận túi bụi đến tận 9 giờ 40 phút. Cô đói đến choáng váng đầu óc mới chạy tới bàn trực, định gọi chút thức ăn ngoài. Bởi vì cuộc hẹn với đối tượng xem mắt ở quán KFC kia mà cô còn chưa kịp ăn tối.

Lúc này các bác sĩ, y tá khác cũng đã hoàn tất tương đối công việc, ngồi ở bàn trực cùng chia nhau đồ ăn vặt chống đói. Bàn trực ban đột nhiên trở nên náo nhiệt, ồn ào. Giang Ninh đặt hồ sơ bệnh án xuống, tháo găng tay và khẩu trang, ngồi cùng nhóm đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

“Bác sĩ Giang, ăn quýt đi.” Bác sĩ Lý đưa cho Giang Ninh một hộp socola và mấy quả quýt đường, lại nhét vào tay cô thêm một bình nước bù khoáng.

“Cảm ơn cậu.” Giang Ninh mở hộp đồ ăn vừa order, cô đã gọi bún gạo, chỉ cần làm nóng lên chút là có thể ăn được, “Có gì vui thế?”

“Tại hạ chuẩn bị thoát FA.” Bác sĩ Lý tựa trên bàn trực ban, nháy mắt với Giang Ninh, đôi mắt sau cặp kính cận sáng lấp lánh, “Tại hạ đã tìm được lương duyên, các đồng chí mau chúc mừng đi.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Giang Ninh cho các gia vị vào trong bát bún, lại mở chai nước bù khoáng ra, uống một ngụm: “Bạn gái cậu làm ở bệnh viện chúng ta luôn à?”

“Không. Cô ấy là giảng viên.” Bác sĩ Lý hớn hở giới thiệu: “Chúng tôi là bạn cấp 3, khi ấy cả hai ngồi cùng bàn. Kỳ thực tôi đã thích cô ấy từ lâu. Nhưng vì sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập nên cả hai đứa đều không dám bày tỏ tình cảm với nhau. Sau đó cô ấy đến Bắc Kinh học đại học còn tôi lại thi vào trường y ở Thượng Hải. Chúng tôi cũng vì vậy mà xa cách, đến năm nay với nối lại liên lạc, rồi thì… giờ muốn tiến tới… về chung một nhà.”

Đúng lúc này điện thoại di động của Giang Ninh vang lên, cô mở thử máy, là bà Giang Mai - mẹ cô. Giang Ninh lập tức ấn cúp máy.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng bà Giang quá nóng lòng, liền nhắn Wechat cho con: “Có chuyện gì thế? Sao con không nhận điện thoại? Con tưởng rằng mình không nhận điện thì có thể trốn được sao? Tại sao buổi gặp mặt với anh chàng bác sĩ kia lại thất bại? Đối phương còn gọi điện nói con đem một tên giang hồ không đứng đắn đến. Dì Hai con vừa gọi điện mắng mẹ một tràng đây này, đến cùng con có muốn kết hôn hay không đây?”

“Anh ta nhục mạ con, còn ra tay động thủ với con nữa, còn cái người anh ta nói là “tên giang hồ không đứng đắn” kia là cảnh sát đi ngang qua.” Giang Ninh nhanh chóng rep lại tin, lại tiếp tục bổ sung thêm: “Anh ta dùng những từ ngữ vô cùng khó khe sỉ nhục con gái mẹ, con không muốn nói chuyện này, sợ nhận điện của mẹ xong hai mẹ con mình lại to tiếng. Từ xế chiều đến giờ con khóc đến mức hai mắt sưng vù, giờ con chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ.”

Giang Ninh cầm điện thoại, chụp 1 tấm hình selfie gửi cho mẹ, “Con cũng chẳng phải cô gái quá ưu tú nhưng con chính là con, con cũng có tôn nghiêm của chính mình.”

Gửi xong tin nhắn, Giang Ninh bỏ di động trên mặt bàn đi lấy ít nước nóng. Tình trạng mắt cô hiện tại rất giống đã khóc một trận.

“Cô gái đó là mối tình đầu của cậu à?”

“Ừ. Hai chúng tôi đều là tình đầu của nhau.” Bác sĩ Lý thoáng đỏ mắt, “Nếu không có gì tahy đổi cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến chung vui đó.”

Tiếng chúc mừng và tiếng nói cười nhao nhao vang lên.

“Mối tình đầu là tình cảm khó quên nhất. Đặc biệt lại còn trong khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Sự tồn tại của nó như ánh trăng sáng trong lòng vậy. Bệnh nhận mới đây của khoa ta, đội trưởng Lâm ấy, cũng vì mối tình đầu thời học sinh khắc cốt ghi tâm mà đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.” Cô hộ sĩ trẻ vừa ăn quýt vừa chớp chớp mắt mơ mộng, “Hâm mộ những mối tình thời còn học sinh thật sự. Em thậm chí không có 1 mối tình đầu nào ngày còn đi học, đúng là thể chất sinh ra để solo mà. Ai da! Bao giờ mới được trải qua cuộc tình ngọt ngào như kẹo đường đây.”

“Em đâu có cô đơn, còn có bác sĩ Giang đồng hành cùng em mà!” Bác sĩ Lý hất cằm về phía Giang Ninh, trêu chọc: “Bác sĩ Giang của chúng ta cũng là mẫu người sinh ra để SOLO.”

Giang Ninh nheo mắt, thả tay khỏi nút mở nước nóng: “Tôi không phải.”

Đến phiên bác sĩ Lý sửng sốt: “HẢ? Bác sĩ Giang, chị đã có người yêu rồi á? Lúc nào?”

Trong mấy câu chuyện phiếm hằng ngày của hội đồng nghiệp, bọn họ đều quả quyết cho rằng Giang Ninh là chiến binh Solo từ lúc đẻ ra. Dù sao cô đồng nghiệp này cũng là dạng học bá điển hình thì làm gì có thời gian yêu đương. Bác sĩ Giang tướng mạo xinh đẹp như hồ sơ lý lịch so với người còn đẹp hơn gấp bội. Để duy trì được một CV long lanh nhường ấy, rất khó phân thân ra để mà nghĩ đến chuyện trai gái.

“Cấp 3.”

Mặc kệ trong mắt Lâm Yến Thù đó có thể coi là quan hệ yêu đương hay không, thù đối với cô đó cũng là tình yêu, hơn nữa còn là mối tình đầu của Giang Ninh. Trong quá trình hợp tác trở thành người yêu trên danh nghĩa, Giang Ninh đã vô tình phải lòng cậu thiếu niên Lâm Yến Thù, sau đó âm kém dương sai, Lâm Yến Thù trở thành bạn trai cô trong 476 ngày.

“Học bá đúng là học bá!” Bác sĩ Lý vỗ đùi cái “Đét”, khoa trương thở dài, “Yêu sớm như thế mà còn có thể thi đỗ Trạng Nguyên toàn tỉnh, chị hack game đấy à?”

“Thế rồi sao lại chia tay? Không hợp? Không có khả năng ở bên nhau?” Cô hộ sĩ trẻ nhích lại gần, nhìn Giang Ninh chằm chằm, “Bác sĩ Giang thế mà cũng có mối tình đầu thuở học sinh! Bác sĩ Giang như đoá hoa cao lãnh vậy mà cũng có! Đối phương đẹp trai không? Bác sĩ Giang mối tình đầu của chị có nhiều người theo đuổi không? Là kiểu thế nào? Em không thể tưởng tượng ra được dạng con trai thế nào mới có thể xứng với bác sĩ Giang của chúng ta.”

Giang Ninh rũ mắt, trầm mặc một hồi mới nói: “Cũng được. Đều là những chuyện của thời thiếu niên hoang đường, bồng bột. Đã nhiều năm trôi qua lắm rồi.”

“A?”

Giang Ninh văn nắm bình giữ nhiệt, đổ nước nóng vào xung quanh bát bún gạo, ngâm bát bútn gạo trong nước nóng một lát.

Bát bún lúc được ship đến có hơi đông, ngâm trong nước nóng lâu như thế mà vẫn đóng thành một khối. Giang Ninh dùng đũa chọc chọc hồi lâu cũng chỉ có mất sợi rời ra. Cô vội vàng ăn hai gắp, lại nắp lại: “Bệnh nhân giường số 9 đã trở về rồi sao?”

“Tôi qua đó nhìn xem.” Bác sĩ Lý vừa tốt nghiệp được vài năm, còn chưa lên được bác sĩ chủ trị, trong số các bệnh nhân nội trú có rất nhiều người đều do cậu ta phụ trách.

Thời gian nói chuyện phiếm đến đây là kết thúc.

Giang Ninh bỏ hộp bún gạo vào thùng rác, bóc thỏi socola cắn một miếng, đúng lúc này bác sĩ Lý gọi điện đến báo Lâm Yến Thù đã trở về, đang thay quần áo.

Y tá phụ trách Lâm Yến Thù cũng cuống cuồng cả lên, nào là chuẩn bị thuốc uống, thuốc bôi, cấp tốc chạy về phòng bệnh.

Giang Ninh cúp điện thoại, bỏ nốt miếng socola vào miệng, lại rút mấy tờ khăn giấy lau sạch sẽ mấy giọt nước canh nhỏ xuống mặt bàn. Vị socola ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi. Cô hít một hơi thật sâu mới đứng dậy đeo khẩu trang lên, rút hồ sơ bệnh án đi về phía phòng bệnh.

Cô dừng lại trước cửa phòng giây lát, hít thở sâu một hơi mới đi vào bên trong. Trong phòng ngoài Lâm Yến Thù còn có ý tá phụ trách chăm sóc anh, đang giúp anh đo thân nhiệt.

Ống thông IV đã được nối, Lâm yến Thù mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, không đắp chăn, đôi chân dài miên man chống lên thành giường. Cuối giường có dán bảng tên của bệnh nhân. “Lâm Yến Thù” ba chữ góc cạnh, sắc nét.

“Tình hình thế nào?” Ánh mắt Giang Ninh rất nhanh đã lướt qua Lâm Yến Thù. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thiếu niên Lâm Yến Thù ngày nào đã trở thành một người đàn ông chín chắn, thành thục, thì sự rung động nơi trái tim cô vẫn chưa từng thay đổi.

Lâm Yến Thù vẫn như ngày đó dễ dàng chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của cô. Còn Giang Ninh, cô chỉ có thể nhịn không được chú ý đến nhất cử nhất động của người đó, không để người đó chiếm lấy tâm trí mình.

“Nhiệt độ cơ thể bình thường.” Y tá ghi lại nhiệt độ của bệnh nhân. Giang Ninh đeo găng tay lên.

Đôi mắt sâu hút hút, đen thăm thẳm của anh khẽ giương lên, ánh mắt dừng trên người cô, thoáng nhướng mày.

Giang Ninh nhìn biểu cảm này, lập tức hiểu, chậm rãi giải thích: “Đêm nay tôi trực bạn.” Giang Ninh nhanh chóng rời mắt khỏi đôi mắt kia, chậm rãi nâng cánh tay anh lên, “Đã đến giờ anh phải thay thuốc rồi.”

Lâm Yến Thù tựa vào thành giường, để mặc cho Giang Ninh kiểm tra vết thương. Đôimắt chưa một giây nào rời khỏi cô. Ánh mắt tĩnh lặng, lại thâm thuý.

Không khí trong phòng dường như nóng lên.

Phần xương cổ tay của Lâm Yến Thù bị tổn thương tương đối nặng, Giang Ninh nắm chặt ngón tay của anh muốn nâng lên hạ xuống một chút để kiểm tra tốc độ phục hồi, đúng lúc này lòng bàn tay đúng trúng lòng bàn tay anh. Trong sự ấm áp có chút thô ráp.

Giang Ninh giương mắt, ánh mắt rơi vào tròng mắt sâu hun hút của đối phương, không khí càng lúc càng nóng, chậm rãi thiếu đốt cô. Giang Linh nhanh chóng cúi xuống đổi thuốc trên ngón tay anh. Ngón tay người đàn ông này rất dài, khớp xương tinh tế, rõ ràng.

Lâm Yến Thù hạ lông mày, ánh mắt vẫn như cũ sâu hun hút, nhìn chăm chú một người duy nhất.

“Bác sĩ Lý, tới phiên cậu.” Giang Ninh lùi lại, quay đầu gọi bác sĩ Lý, “Tháo băng gạc, cẩn thận một chút.”

“Được rồi, em tới đây.” Bác sĩ Lý nhanh chóng tiến lên.

“Vì sao không phải cô?” Lâm Yến Thù bỗng nhiên mở miệng, nhìn thẳng Giang Ninh, ngữ điệu chậm rãi: “Tại sao phải thay người.”

“Tôi phải phối thuốc.” Giang Ninh đáp. Lâm Yến Thù mím chặt môi mỏng.

“Kỹ thuật của tôi cũng không tệ.” Bác sĩ lý là người tính tình tương đối tốt, vừa cười vừa nói: “Yên tậm đi, tôi cam đoan sẽ không làm anh đau đâu.”

Lâm Yến Thù: “...”

Giang Ninh phối thuốc xong, quay lại xem xét vết thương của Lâm Yến Thù, cánh tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng nhìn vô cùng đẹp, chỉ bởi vì vết thương dữ tợn uốn lượn một đường dài từ bả vai đến tận xương cổ tay, cho nên vẻ đẹp hoàn hảo kia bị một vết tì.

“Đội trưởng Lâm, ngành cảnh sát các anh có bận mải lắm không?” Bác sĩ Lý tháo băng gạc nâng cánh tay Lâm Yến Thù ngay ngắn trước mặt Giang Ninh. Thay thuốc không tránh khỏi bị đau, anh ta cố tình nói vài câu chuyện phiếm thường ngày để phân tán sự chú ý của bệnh nhân: “Bị thương nặng như thế vẫn phải đến cục để thụ lý án, làm việc mà cứ như đi liều mạng vậy.”

“Đa phần tương đối bận rộn. Lúc nào cũng bề bộn đủ các loại án.” Lâm Yến Thù dường như vô cùng tinh thông tinh tuý cốt lõi của bộ môn văn học nói nhảm này, ứng phó một câu cho có.

Bác sĩ Lý đứng một bên quan sát thao tác của Giang Ninh, lại tiếp tục gợi chuyện, “Sao anh lại chọn nghề này? Vừa bận bịu, vừa nguy hiểm.”

Giang Ninh ngồi vào bên cạnh giường bệnh, nắm chặt cổ tay Lâm Yên Thù, đặt ngay ngắn ở một vị trí cố định. Lúc làm việc cô rất yên lặng, không hay thường nói chuyện phiếm với bệnh nhân.

Cánh tay bị thương của Lâm Yên Thù ảnh hưởng lớn đến khung xương bên trong, tuy nhiên không ảnh hưởng đến cảm nhận của tri giác, anh có thể cảm thấy được rõ ràng lòng bàn tay mềm mại, tinh tế cách một lớp găng tay cao su mỏng của Giang Ninh. Hầu kết anh nhẹ nhàng chuyển động, chăm chú quan sát hàng lông mi đen dày, hơi cong của cô, khoé môi khẽ cong lên: “Vì lý tưởng.”

Giang Ninh cố định lại băng gạc, cầm kéo cắt đi đoạn băng gạc dư thừa, từ tốn mở miệng dặn dò: “Đã xong. Tốc độ bình phục của bệnh nhân rất tốt. Nhưng hai ngày tới không thể hoạt động….”

“Đã lâu không gặp.” Lâm Yến Thù đột nhiên mở miệng. “Giang Ninh.”