Khi ấy sức chịu đựng của Giang Ninh đã đi tới giới hạn nếu như không có Lâm Yến Thù cô cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì.
Giang Ninh mang theo đồ đạc đi ra khỏi cổng tòa nhà. Ven đường bóng cây in xuống mặt đường chỗ tối, chỗ sáng. Ánh đèn đường sáng rực rỡ. Cô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời đầy mây, ánh trăng ẩn sâu chẳng thấy bóng dáng. Cả một màn mây đen sì, dày đặc che khuất cả bầu trời, không một kẽ hở, tựa một chiếc thảm lớn nặng nề. Đêm tối mênh mông bao trùm vạn vật, đất trời, thành thị hoa lệ đột nhiên trở nên thật nhỏ bé.
Giang Ninh đưa tay đón xe, từ đây đến Tân Giang 1 là giá mở cửa. Giang Ninh vừa mới lên xe, ngoài trời bắt đầu mưa. Cơn mưa bất chợt ập xuống, nện mạnh lên cửa kính, hoà với ánh đèn đêm bên đường rọi vào, những giọt nước vì hiệu ứng ánh sáng diệu kỳ ấy mà trở nên lung linh đẹp đẽ như những hạt pha lê tinh xảo, sáng lấp lánh trong đêm.
(*) Giá mở cửa là giá cước mà khi bạn bước lên xe bạn sẽ mất một khoản tiền nhất định. Chắc chắn dù đi 1 mét hay đi trong khoảng km đó đều mất 1 số tiền đó.
VD: giá mở cửa taxi mai linh là 14.000đ/ 0.8 km. Nghĩa là bạn đi 1 mét hãy đi 800 mét (0.8 km) cũng phải trả cho tài xế 14.000 đ.
“Từ đây đến Tân Giang 1 rất gần, qua khúc ngoặt trước mặt là tới.” Chú lái xe có vẻ là người bản địa, chất giọng đặc trưng của Tân Thành, chú mở miệng nói vài câu chuyện phiếm với Giang Ninh, “Cô sống ở Tân Giang 1 à?”
“Không phải, cháu đi qua nhà người khác?” “Bạn trai hả?”
Nhịp tim Giang Ninh đột nhiên đập nhanh hơn, nhìn về phía chú lái xe, vội vàng thanh minh: “Không phải.”
Từ đường Xuân Giang đi ô tô không đến 2 phút đã tới cửa Tây của đường Tân Giang 1.
Chiếc Bentley màu đen dưới ánh đèn phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, âm trầm. Bên cạnh xe một người đàn ông tựa cửa. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản, đôi chân dài tuỳ ý gác lên nhau, không bung dù.
Cơn mưa lớn đã dần dần dịu đi, thay bằng màn mưa bụi lất phất, những vạt nhẹ nhàng thả rơi trong không trung, dệt lên một chiếc lưới màu trắng trong
ánh bạc. Lâm Yến Thù cúi thấp đầu, hơn phân nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng.
Thật lạnh.
Giang Ninh bước xuống xe, Lâm Yến Thù giương mắt, trong một giây ngắn ngủi, người kia theo phản xạ gấp gáp bước về phía cô, hoảng hốt như sợ đánh mất điều gì.
Nhịp tim Giang Ninh đập ngày một nhanh, đối diện không biết từ lúc nào đã là phần hầu kết của ai đó, “Lâm đội trưởng ---”
Lâm Yến Thù nhanh chóng đón lấy đống đồ lỉnh kỉnh trong tay cô, có lẽ vì rời khỏi bệnh viện tương đối lâu cho nên mùi máu nhàn nhạt đã vơi bớt, thay vào đó là mùi Chi Lãnh Sam thanh lãnh (1). Hai người đứng rất gần, góc áo Lâm Yến Thù chạm vào Giang Ninh, anh rũ mi, đôi con người lấp lánh ý cười, khóe miệng hơi cong lên có vài phần ngả ngớn: “Cố ý mang cho tôi à?”
“Anh còn chưa ăn sao?” Giang Ninh nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác, “Đó là canh xương hầm.”
Hoa quả là mang cho anh, nhưng cơm thì không phải.
“Chưa.” Lâm Yến Thù đưa chìa khoá xe cho Giang Ninh, ôm toàn bộ chỗ đồ ăn đi về hướng ghế lái phụ, đương nhiên người nào đó mặc định tất cả đồ cô đem đến đều là cố ý mang cho anh.
Được rồi. Chút nữa mua cho Hứa Tĩnh cái khác vậy.
Giang Ninh leo lên xe, cài dây an toàn, Lâm Yến thù đã ngồi vào ghế lại phủ, ôm trong tay bình giữ nhiệt màu trắng, còn lại bỏ vào một túi cất ra ghế sau.
“Bữa cơm tết Trung Thu kết thúc sớm vậy à?” Lâm Yến Thù thắt dây an toàn, tư thái vẫn lười biếng như cũ. Ánh mắt đen chăm chú nhìn về phía Giang Ninh, trực tiếp thẳng thắn, ngữ điệu chậm rãi, có đôi chút dịu dàng, “Bác sĩ Giang, không phải vì quá nôn nóng đến gặp tôi nên cố tình kết thúc bữa tiệc sớm hơn dự định đó chứ?”
Hô hấp của Giang Ninh thoáng đình trệ. “Thật thế à?”
“Quan hệ giữa tôi và người nhà không tốt lắm, bình thường gặp mặt ăn cơm gia đình cũng như thế.” Giang Ninh khởi động xe, đánh tay lái ra khỏi bãi đỗ xe: “Ăn nhanh về nhanh.”
“Thật không?”
Cái này có gì mà cần phải nói dối? Lâm Yến Thù có phải thẩm vấn tội phạm nhiều quá, cho nên bị lậm, nói chuyện với người khác cũng dùng thái độ hỏi cung này không?
“Ừ.”
Xe chậm rãi đi xuống đường Xuân Giang, bàn tay Giang Ninh nhe nhàng chà sát tay lái, “Anh biết Giang Chi?”
“Giang nào? Chi nào?” Lâm Yến Thù mở hộp cơm, mắt nhìn một lượt các món ăn, đều là những món thanh đạm, khoé môi không tự chủ được cong lên, lại nhanh chóng rủ xuống, “Em làm?”
“Em họ của tôi, buổi trưa hôm nay chúng ta có gặp ở trước cửa quán ăn ấy.” Giang Ninh không nhìn Lâm Yến Thù, chỉ nhìn ngón tay thon dài của anh, “Anh nói cơm à? Mẹ tôi làm. Tôi không giỏi nấu nướng.”
"Không biết." Lâm Yến Thù cầm hộp cơm, tựa lưng vào ghế, ánh mắt đen thản nhiên rơi xuống khuôn mặt Giang Ninh, "Có chuyện gì sao?"
"Em ấy có vẻ rất sợ anh." Giang Ninh ngập ngừng dò hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Những người sợ tôi đều đã vào trong tù hết rồi.” Lâm Yến Thù cười nhạo, “Không phạm tội sao phải sợ tôi làm gì?”
Giang Ninh nhìn thẳng phía trước, xe đã lên cầu Xuân Giang. Hai bên đường sừng sững những cột đèn tựa đoá hoa ánh sáng, bung nở trong đêm. Cầu Xuân Giang thẳng tắp kéo dài bất tận.
“Vậy tôi không rõ lắm, hình như hồi còn học cao trung em ấy đã biết anh.”
Lâm Yến Thù quay lại phía sau lấy mấy quả quýt, thong thả bóc vỏ, nói: “Lâu quá rồi, không nhớ rõ.”
Mùi hương quýt thanh thanh man mát phiêu đãng trong không khí, Lâm Yến Thù lột vỏ quýt cục súc đến mức khiến cả quả quýt bị nát nhừ.
Anh ném quả quýt vào túi rác, rút một tờ khăn giấy lau tay.
Không ăn.
Xuống cầu, Thành Bắc lúc này đường tương đối tắc, vừa lúc đèn đỏ, Giang Ninh đạp phanh, dừng xe, quay ra sau với một quả quýt cẩn thận bóc vỏ đưa cho Lâm Yến Thù.
Lâm Yến Thù nhìn cô, nháy mắt sắc mặt đen lại hệt bầu trời vần vũ mây ngoài kia.
Ẩn trong tĩnh lặng là sóng ngầm điên cuồng chảy, giống như sự bình yên trước cơn bão. Không khí chìm trong căng thẳng.
“Đèn xanh kìa.” Giang Ninh đặt quả quýt lên nắp bình giữ nhiệt, đánh tay lái tiếp tục phóng đi. Không khí trong xe dường như đang nóng dần lên, Giang Ninh vội vàng nói một câu phá vỡ tình thế: “Quýt rất ngọt.”
Yết hầu Lâm Yến Thù khẽ động, điềm nhiên như không có việc gì thu lại tầm mắt, rèm mi dày lại rủ xuống che đi những suy nghĩ trong mắt anh, cũng che đi những cơn sóng ngầm mãnh liệt nơi đó. Yên lặng một hồi lâu, anh mới tách từng múi quýt từ tốn bỏ vào miệng, lại uể oải nằm dựa ra phía sau, nghiêng đầu chăm chú nhìn một bên sườn mặt của Giang Ninh, giọng nói trầm thấp: “Ừ, rất ngọt.”
Âm cuối cùng rất nặng, cũng rất trầm.
Thứ âm thanh đó chậm chạp mà mạnh mẽ chạm đến trái tim Giang Ninh, khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy. Thứ xúc cảm đó giống như có một sự sống vừa ươm mầm trong tim cô, chậm rãi sống dậy, chậm rãi sinh sôi, từng chút từng chút quấn chặt lấy tim Giang Ninh, gieo vào lòng cô sự khẩn trương, bối rối không sao khống chế nổi.
Kỳ thực cô có một suy đoán to gan, nhưng bởi vì quá khó tin, cho nên tạm thời cô không muốn đoán tiếp nữa.
Giang Ninh chưa từng cảm thấy mình là một người đặc biệt, hay hơn người, cô sinh ra trong một gia đình vô cùng bình thường, có một cặp cha mẹ tệ đến mức chẳng có gì để nói. Khi còn bé cô thường xuyên nghe ba mẹ cãi vã, mắng chửi nhau, nói Giang Ninh gầy gò, xấu xí như thế kia nhất định là do giống người kia. Sau đó lấy khuyết điểm trên cơ thể cô để công kích, mỉa mai đối phương.
Ngày còn nhỏ khi chơi đồ hàng cùng các bạn, có người đòi sắm vai công chúa, có người muốn vào vai hoàng tử, còn cô vĩnh viễn là người lặng lẽ
đứng ngoài xem.
Sau này biết chữ, Giang Ninh không còn cùng đám trẻ nhỏ bằng tuổi chơi nữa mà vùi đầu vào sách vở.
Cô không có bạn, cũng chẳng có ai thích cô.
Giang Ninh cảm thấy Lâm Yến Thù hôn cô, có lẽ do lớp 12 sớm chiều ở bên nhau, giữa bọn họ nảy sinh thứ tình cảm gọi là đồng đội cùng chinh chiến, anh em bạn bè. Lớp 12 thực sự có quá nhiều thứ đè nén lên những học sinh như bọn họ, Lâm Yến Thù bởi vì buông thả hết 1 năm lớp 10, mà phải điên cuồng học để bù đắp kiến thức, chạy đua thành tích.
Nửa học kỳ sau của lớp 11, nhờ điểm số lội ngược dòng đáng kinh ngạc, Lâm Yến Thù được vào lớp chọn. Hai người chỉ cách nhau duy nhất một bức tường. Mỗi giờ nghỉ trưa vỏn vẹn 20 phút, Lâm Yến Thù đều chạy sang lớp Giang Ninh. Phần lớn thời gian là hỏi bài tập. Cơ hồ cả một quãng thời gian cấp 3 hai người luôn ở bên nhau.
Nghỉ cùng một chỗ, đi học cùng một nơi. Ngay cả ban đêm lúc đi ngủ, hai người cũng nói chuyện điện thoại đến tận sáng.
Bởi vì làm gia sư cho Lâm Yến Thù, cho nên Giang Ninh lén mang điện thoại di động vào trường. Làm xong bài tập, cô thường cầm theo đèn pin trốn trong toilet giảng đề cho Lâm Yến Thù qua điện thoại, có khi sẽ gọi điện thâu đêm.
Họ từng cùng vì một việc mà phấn đấu hết mình, bọn họ là đồng minh, là đồng chí, là bạn cùng sóng vai chiến đấu.
Đến khi tốt nghiệp, cũng chính là thời điểm cả hai chia xa.
Bản năng của con người là xu lợi tránh hại và sợ sự chia ly. Đẻ có thể tiếp tục duy trì cảm giác gắn bó được tạo ra dưới áp lực cao, nhiều người sẽ có xu hướng là ra những chuyên vô cùng bốc đồng, chẳng hạn cố gắng thiết lập một mối quan hệ thân mật ở một mức độ sâu sắc hơn để ràng buộc đối phương.
Hai người không có quan hệ máu mủ muốn thành lập một thứ tình cảm kiên cố, vững chắc chỉ có thể là tình yêu, hoặc tình bạn. Tình ban xét cho cùng vẫn tương đối không chắc chắn, tuỳ lúc có thể tan. Tình yêu hình như vững bền hơn, chặt chẽ hơn. Tình yêu có một sức mạnh thần kỳ có thể khiến cho
hai kẻ xa lạ nhanh chóng trở thành một phần không dễ tách rời trong cuộc đời nhau.
Nhưng Lâm Yến Thù năm lớp 11 vì giúp cô suýt chút nữa bị đuổi học. Thiếu niên này đến cùng đang nghĩ gì? Bắt đầu có những suy nghĩ ấy từ lúc nào?
Đã kéo dài bao lâu?
Giang Ninh kỳ thực rất muốn hỏi Lâm Yến Thù, nhưng chuyện đã qua nhiều năm, hỏi lại có hơi xấu hổ, lại cảm thấy mình như đang cố tình kiếm chuyện làm phiền anh.
Về sau anh có bạn gái khác, cho dù chuyện gì đã xảy ra chăng nữa, có lẽ anh sớm đã quên đi, sớm đã quên những rung động thoáng qua kia.
Anh nói câu kia trong nhà hàng, chỉ là cảm xúc không cam tâm của thời niên thiếu mà thôi? Ban đầu người nói lời cự tuyệt là Giang Ninh.
Anh chủ động add Wechat cô cũng là vì thế sao?
Lâm Yến Thù mở nhạc, giai điệu nhẹ nhàng của một bài ballad vang lên, anh điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục tựa vào ghế, chậm rãi ăn nốt quả quýt đã được Giang Ninh bóc vỏ.
Giang Ninh lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện, chờ anh tháo dây an toàn mới nói: “Tôi không đưa anh lên nữa.”
Bệnh viện Tân Thành khắp nơi đều là người cô quen, nếu đích thân bác sĩ Giang đưa Lâm đội trưởng trở lại phòng bệnh ở khoa chỉnh hình, ngày mai lập tức sẽ trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người.
Lâm Yến Thù mở dây an toàn, “Trong cốp xe có dù, em lấy mà dùng.”
Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt, màn mưa dày đặc thi nhau nện mạnh xuống mặt đất. Nước đọng thành từng bãi lớn, phản chiếu ánh đèn rọi từ bệnh viện xuống.
“Anh dùng đi. Miệng vết thương không được dính nước. Tôi chạy qua kia mượn một chiếc là được.” Giang Ninh nhanh chóng xuống xe, chạy về phía sau, mở cốp, sợ anh bị thương không tiện, cho nên mở luôn cây dù đưa cho Lâm Yến Thù.
Lâm Yến Thù cũng bước xuống xe, trong tay cầm theo bình giữ nhiệt, một giỏ đầy úp táo tàu và quýt, xoay người bước vào dưới dù. Bả vai hai người
chạm nhau, do chênh lệch chiều cao đầu Lâm Yến Thù vừa vặn chạm vào mặt dù.
Giang Ninh vội vàng nâng cao dù lên.
Lâm Yến Thù hơi khuỵu gối xuống, đầu gối chạm vào bắp đùi Giang Ninh, ánh mắt anh chăm chú và thẳng thắn nhìn vào mắt cô: “Hình như tôi không có cái tay thứ 3 để cầm dù đâu.”
Giang Ninh giơ cao dù, đóng cửa xe, khóa cửa cẩn thận mới đưa chìa khoá cho anh: “Để tôi đưa anh vào.”
Lâm Yến Thù hơi cúi người, hơi nghiêng phần túi áo về phía cô, “Cho vào đi.” Anh hất cằm ra hiệu, “Tôi thật sự không còn tay nữa.”
Giang Ninh bắt đầu hối hận vì mang đồ ăn qua cho anh. Giang Ninh gấp gáp nhét chìa khoá vào túi áo Lâm Yến Thù. “Bác sĩ Giang?”
Tay Giang Ninh vẫn còn đang ở trong túi áo Lâm Yến Thù, theo hướng phát ra âm thanh quay đầu lại thì bắt gặp Từ Miểu và Lý Hằng đang ngậm điếu thuốc đứng trong góc khuất ở phía cửa hông của căn tin bệnh viện.
Lý Vũ Hằng trợn lớn mắt, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Bệnh viện không cho phép hút thuốc, mấy anh bạn đồng nghiệp này của cô thi thoảng sẽ trốn ở mấy góc hẻo lánh này hút một điếu giải toả căng thẳng.
Khu này là chỗ để xe của công nhân viên chức, người ngoài không vào được. Lúc này Giang Ninh mới nhận ra, cô lái xe chở Lâm Yến Thù vào khu đỗ xe của nhân viên bệnh viện. Khó trách lúc vừa rồi ở cửa chú bảo vệ chạy ra ngăn xe của cô, thấy người lái là Giang Ninh mới cho xe vào.
“Hai người còn chưa tan làm à?” Giang Ninh vội vã rút tay ra khỏi túi áo khác, trên mặt không mảy may biểu cảm thất thố nào, tỏ vẻ bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra: “Sao lại đứng ở đây hút thuốc?”
“Chờ anh ta.” Từ Miểu tay cầm điếu thuốc hút dở chỉ về phía Lâm Yến Thù. Tàn thuốc phiêu tán, anh ta dập tắt đầu thuốc, nói: “Muốn kiểm tra tình hình sức khoẻ anh ta lần cuối mới có thể yên tâm tan làm.”
“À thế về thôi.” Giang Ninh giơ dù nói, “Tôi có việc chưa vào vội, anh qua cầm dù đưa anh ta vào hộ tôi.”
Từ Miểu cầm một chiếc dù màu đen ở góc tường, bung dù chạy tới che đỉnh đầu Lâm Yến Thù lại nhìn chiếc Porsche đỗ gần đó, quay sang hỏi Giang Ninh: “Cô không lên cùng à? Giờ về nhà luôn sao?”
“Ừ. Mấy bệnh nhân tôi phụ trách đều không có vấn đề gì, ngày mai đi làm như bình thường thôi.” Giang Ninh cầm cây dù trong tay che cho bản thân, không tự chủ kéo dài khoảng cách với người nào đó, “Vậy mọi người vào đi.”
Lâm Yến Thù rũ mi, mở miệng: “Chú ý an toàn.” Giang Ninh gật đầu, phất tay: “Tạm biệt.”
Từ Miểu và Lâm Yến Thù nhanh chân đi về phía khu nội trú, mặt cả hai người đàn ông đều lạnh lùng, vô cảm. So với Từ Miểu Lâm Yến Thù cao hơn hẳn một cái đầu, hai người bước nhanh đến chỗ Giang Ninh không thấy được, như ngầm hiểu đều lặng lẽ kéo dãn khoảng cách.
Lâm Yến Thù kéo mũ áo khoác trùm lên: “Áo khoác của tôi chống nước.” Chống nước thì anh chui vào chung dù với Giang Ninh làm gì?
Chống nước thì đi mà dầm mưa.
Bọn họ một trước một sau tiến vào khu nội trú, Lâm Yến Thù đột nhiên quay đầu, giơ 1 cái túi ra: “Anh táo không? Bác sĩ Giang mua đấy.”
“Cảm ơn. Tôi không ăn.”
“Quýt thì sao?” Ngữ điệu Lâm Yến Thù nhàn nhạt: “Cũng là bác sĩ Giang mua cho đó.”
Tử Miểu nhìn hộp cơm trong tay Lâm Yến Thù, bác sĩ Giang thi thoảng cũng mang một hộp như thế đến bệnh viện, vì thế anh ta không muốn hỏi. Anh ta thu dù, giũ giũ nước, sau đó bước nhanh theo Lâm Yến Thù, “Anh và bác sĩ Giang là bạn học cấp 3?”
“Ừ.” Lâm Yến Thù đi vào thang máy, mang theo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, cằm khẽ nhếch lên: “Quen biết đã 15 năm.”
Từ Miểu nhíu mày, cũng đi vào thang máy, ấn số tầng, “Lâu nhỉ.”
“Hai người ---” Từ Miểu quay đầu nhìn về phía Lâm Yến Thù, cố gắng để giọng nói của mình bình thản nhất có thể: “Đã từng quen nhau à?”
“Không.” Lâm Yến Thù nghiêng đầu, dùng thái độ kẻ trên nhìn xuống, giữa tròng mắt đen thâm thuý như có ánh sáng, thái độ lạnh lùng, lại kiêu ngạo: “Anh thích bác sĩ Giang?”