Theo kế hoạch dự kiến ca phẫu thuật của Lâm Yến Thù sẽ được tiến hành trong hai tiếng. Sau khi kết thúc cuộc họp tiền phẫu thuật, vừa bước vào
phòng Giang Ninh đột nhiên xuất hiện hiện tượng hạ đường huyết.
Chủ nhiệm Tần thấy vậy lập tức đổi Từ Miểu lên thay, cho Giang Ninh về phòng trực ban.
Giang Ninh đi ra khỏi phòng vô khuẩn thay quần áo phẫu thuật ra, cánh cửa sau lưng dần dần đóng lại. Giang Ninh thẫn thờ đi trên hành lang khu vực phẫu thuật, chân đạp lên nền đá cẩm thạch sáng màu lại có cảm giác như đang bước trên hư không, chẳng có chút chân thực nào.
Hành lang khu giải phẫu vô cùng trống trải, trên đỉnh đầu là ánh đèn trắng lóa mắt, lạnh lẽo
Trước đây giáo sư hướng dẫn cô từng hùng hồn đánh giá Giang Ninh là một người phụ nữ thép. Tính cách bình tĩnh, trầm ổn, dù núi Thái Sơn có đổ sập trước mắt cũng không khiến cô hoang mang, hoảng hốt. Tựa như dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra Giang Ninh đều có thể mặt không đổi sắc xử lý ổn thỏa, nhanh chóng. Mà sự thật quả là như thế, từ trước đến nay không có chuyện gì cô không ứng đối được, dù tình huống bất ngờ đến đâu cô đều có thể thành thạo, điêu luyện giải quyết đâu vào đấy.
Một cô gái có thể vào khoa chỉnh hình là một việc rất khó cũng vô cùng vất vả. Nhưng Giang Ninh không những có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình mà còn làm rất xuất sắc.
Trong 8 năm cô đã vượt qua rất nhiều khó khăn, chăm chỉ học hành, làm việc liên tục học từ đại học lên Thạc sỹ và Tiến sỹ. Sau 8 năm học hành không ngừng nghỉ, Giang Ninh bám trụ tại Bắc Kinh trong 2 năm, sau đó khi đã đủ vững vàng cô mới trở về Tân Thành, chẳng bao lâu đã nhanh chóng đứng vững trong hàng ngũ bác sĩ ưu tú tại thành phố này.
Giang Ninh có xuất phát điểm tốt, cũng vô cùng nỗ lực, làm việc như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Cô thường xuyên làm việc liên tục không nghỉ thâu đêm suốt sáng, dù đối diện với bất kỳ ca phẫu thuật nguy hiểm nào cũng chưa từng hoảng hốt, run rẩy, mất bình tĩnh.
Cô đi đến toilet cuối hành lang, mở vòi nước. Dòng nước lạnh buốt xối mạnh lên lòng bàn tay. Cô cúi đầu cố gắng hít thở sâu để ổn định hơi thở. Ngón tay khẽ run rẩy theo một biên độ rất nhỏ khó lòng nhìn thấy.
Cuối cùng cô và Lâm Yến Thù lại gặp mặt. Cuộc hội ngộ này quá mức bất ngờ, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là chuyện 10 năm trước.
Năm đó cô đang học năm hai đại học, đó là lần đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp trung học cô quay về Tân Thành.
Tháng giêng, 10 năm trước cô bị mẹ kéo đến quảng trường lớn trung tâm thành phố Tân Thành ngắm pháo hoa. Trong khoảnh khắc pháo hoa bung nở rực rỡ nhất, cô nhìn thấy đối bên kia cầu, tại phía đối diện dáng hình quen thuộc đang đứng, là Lâm Yến Thù.
Anh mặc áo khoác lông màu đen, hai tay đút túi quần, lưng tựa trên lan can, hờ hững quay đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong vài giây vô cùng ngắn ngủi ấy, Lâm Yến Thủ vươn tay khoác lên bờ vai cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Động tác kia ý tứ vô cùng rõ ràng, anh muốn nói cho cô biết: Anh đã có người yêu.
Trong đám đông ồn ã, náo nhiệt, rất nhanh cô bị chen lấn hoà vào dòng người.
Ngày hôm sau, Lâm Yến Thù đăng trong vòng bạn bè một tấm hình, không có bất kỳ caption nào đi kèm, chỉ đơn giản một tâm ảnh anh đứng tại quảng trường trong đêm bắn pháo hoa, cùng với một cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười xán lạn bên cạnh.
Giang Ninh ngồi trên xe lửa trở về Bắc Kinh, lặng ngắt nhìn bức ảnh, sau đó xoá QQ và số điện thoại của Lâm Yến Thù.
Đến tận hiện tại, bọn họ cũng chưa từng gặp lại lần nào.
Cửa sổ toilet không đóng, mưa bụi theo gió cuốn vào trong. Gió lạnh thấu xương, thổi bay tà áo blouse trắng của Giang Ninh. Đứng thần thần tầm 5 phút, Giang Ninh mới tắt nước, chống tay lên bồn rửa nhìn chính mình trong gương.
Cô gái đối diện đeo khẩu trang màu xanh lam, vẫn còn đội nguyên mũ phẫu thuật, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn không khoẻ lắm.
Giang Ninh nâng bàn tay ướt sũng lau lau trán, từng giọt nước lạnh dọc theo vầng trán cao lăn xuống lông mày rồi đọng trên hàng mi dài.
Cô kéo khẩu trang xuống, vùi khuôn mặt vào hai lòng bàn tay đầy nước lạnh.
“Bác sĩ Giang.” Có một hộ sĩ chạy tới, “Sao chị lại rửa mặt ở đây?”
“Chỗ này có view phong cảnh đẹp nhất tòa nhà này.” Giang Ninh thuận miệng đáp một câu, đứng thẳng dậy. Giống như chưa từng có việc gì phát sinh, cô khẽ mỉm cười bình thản, điềm nhiên như bác sĩ Giang ổn trọng, chuyên nghiệp ngày thường.
“Chị cần khăn giấy không?” Cô y tá giơ túi khăn giấy đưa qua, cười nói: “Ngày mưa âm u như hôm nay thì làm gì thấy được phong cảnh đẹp nào? Thuỷ triều rút rồi, không biết bao giờ mưa mới ngừng, mà chị vẫn chưa đến phòng phẫu thuật sao?”
“Ừ.” Giang Ninh nhận khăn giấy, “Cảm ơn em.”
“Buổi chiều còn ca phẫu thuật nào không chị?”
“Không biết nữa.”
“Chị nhớ chú ý nghỉ ngơi đó, sắc mặt chị không tốt lắm.” Cô y tá quan tâm hỏi han, “Có phải chị bị tụt huyết áp không? Cả gương mặt cắt không còn giọt máu nào kia kìa.”
“Ừ chắc tại chưa ăn trưa.” Giang Ninh nói, “Ăn cơm xong là ổn ấy mà.”
“Giờ này chắc căn tin không còn cơm đâu, chị gọi thức ăn ngoài tạm vậy, mau mau đi ăn chút gì đó đi.”
Hành lang bên kia có người gọi, y tá vội vàng rời đi.
Giang Ninh lau mặt sạch sẽ, tìm khẩu trang đeo lên, vứt tờ khăn giấy đã ướt vào thùng rác, khôi phục lại sự điềm tĩnh như mọi ngày. Từ ngày tốt nghiệp cấp ba năm đó cô và Lâm Yến Thù chia tay, giữa hai người đã không còn quan hệ gì nữa, không cần thiết phải phản ứng đến mức này. Bọn họ hiện tại chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Giang Ninh trở lại phòng trực ban gọi chút thức ăn ngoài, trong lúc chờ đợi, y tá trưởng gọi điện thoại tới báo với cô, bệnh nhân làm phẫu thuật ban sáng từ chối tiêm thêm thuốc giảm đau, mà đòi bác sĩ kê thuốc để uống
Giang Ninh đứng dậy xử lý. Người nhà của bệnh nhân kia tương đối cứng đầu, rắn mềm đều không nghe. Đến khi Giang Ninh giải quyết ổn thoả trở về phòng xuất cơm kia đã nguội lạnh. Thức ăn quá nhiều dầu mỡ, lại thêm trời lạnh, chả mấy đã đông thành một cục mỡ, nhìn rất khó coi.
Giang Ninh đổ thức ăn đi, lấy một cốc nước ấm ăn cùng cơm trắng, vừa ăn vừa xem qua bệnh án của bệnh nhân, buổi chiều cô còn phải xử lý thủ tục xuất viện của bệnh nhân.
Tâm trí không tự chủ được lại bay về phía phòng giải phẫu: Lâm Yến Thù đã phẫu thuật xong chưa?? Có thuận lợi không?
“Bác sĩ Giang sao giờ cô mới ăn cơm? Đồ ăn đâu?”
“Em không muốn ăn đồ ăn,” Giang Ninh ngẩng đầu cười với y tá trưởng khu nội trú.
“Này cho cô em một quả trứng vịt muối.” Y tá Trưởng mở hộp đồ ăn của mình thả một quả trứng vịt muối vào hộp cơm của Giang Ninh, lại kéo một
cái ghế khác ngồi xuống cạnh cô, nhìn cổ tay trắng muốt của Giang Ninh khẽ lắc đầu: “Cô đó, đói ăn quá đến mức gầy trơ xương rồi đây này.”
“Tạng người em thế nếu đói ăn đến mức gầy rạc thì sao vào được khoa chỉnh hình.” Giang Ninh cắt đôi quả trứng, bâng quơ hỏi: “Cảm ơn chị, mà ca phẫu thuật của chủ nhiệm Tần đã kết thúc chưa ạ?”
“Chưa. Ca phẫu thuật đó tương đối phức tạp, còn đang không biết có giữ được tay của cậu thanh niên kia không? Hy vọng kết thúc tốt đẹp.” Y Tá trưởng ngồi bên cạnh, nắn nót ghi chép lại kết quả kiểm tra của các bệnh nhân nội trú, “Nghe nói cậu ta là cảnh sát, trong quá trình truy bắt tội phạm không may bị thương. Người cảnh sát nhân dân vĩ đại như thế cầu trời ở hiền gặp lành. Tai qua nạn khỏi.”
Khó trách lúc cô đến kiểm tra sơ bộ bệnh nhân thấy không ít cảnh sát đứng ngoài hành lang
Ra Lâm Yến Thù là cảnh sát.
Cô và Lâm Yên Thù quen nhau hồi cấp 3. Ba năm làm bạn học. Trước khi thông báo nguyện vọng hai người đã chia tay, nhưng lúc đó hình như Lâm Yến Thù cũng không có ý định theo con đường cảnh sát.
Trứng vịt muối quá mặn, Giang Ninh cắn một miếng, cả miệng toàn vị mặn chát. Nước mắt ứa ra. Cô vội vàng và hai miếng cơm. Tâm tình tụt dốc cực điểm.
Cơm nước xong xuôi, Giang Ninh ngồi ở phòng trực ban chờ đến 5 giờ chiều, rút ra một hồ sơ bệnh án mang lên tầng lầu.
Đến khi hồi phục lại tinh thần, cô đã lên đến tầng 9.
Cửa thang máy mở ra, mùi thuốc khử trùng quen thuộc đập vào khoang mũi.
Giang Ninh cầm tập hồ sơ bệnh án, nhìn bảng sơ đồ tầng 9, chần chờ hồi lâu, dự định ấn một tầng lầu khác.
“Bác sĩ Giang.” Có một nam hộ sĩ bước vào thang máy, hỏi, “Chị không ra à? Hay chị đang đi xuống?”
“Tôi đến tìm chủ nhiệm Tần.” Giang Ninh nhìn thẻ công tác trên ngực cậu hộ sĩ, cậu thanh niên này cũng thuộc khoa phẫu thuật chỉnh hình, “Ca phẫu thuật của chủ nhiệm Tần đã kết thúc chưa?”
“Chắc sắp rồi ạ.” Cậu hộ sỹ đáp: “Ca phẫu thuật cũng đã kéo dài tầm hơn 3 tiếng.”
“Vậy tôi đi xem một chút.” Giang Ninh bước ra khỏi thang máy.
Ngoài phòng phẫu thuật có không ít người nhà của bệnh nhân đang đứng chờ, lúc Giang Ninh đi về phía phòng phẫu thuật của Lâm Yến Thù rất nhiều ánh mắt trên hành lang đều đổ dồn về phía cô. Giang Ninh thoáng sửng sốt, lại cúi đầu nhìn áo blouse trắng trên người.
“Bác sĩ, cánh tay của đội trưởng chúng tôi có thể giữ lại được không?” Một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát vừa thấy Giang Ninh lập tức bước nhanh đến: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Một cô gái xinh đẹp ngồi một góc hẻo lánh cũng vội vàng đứng lên theo, cô ấy rất cao, dụng mạo cũng cực kỳ khả ái, không đeo khẩu trang, tay xách túi Chanel, trên tay phải đeo đầy trang sức đắt tiền, ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Chúng tôi là người nhà của Lâm Yến Thù, anh ấy thế nào rồi.”
“Tôi không phải bác sĩ phẫu thuật.” Giang Ninh nhìn về phía cô, cẩn thận sắp xếp từ ngữ, từ tốn nói: “Ca phẫu thuật kết thúc mới có thể biết chắc chắn được kết quả, hiện tại những gì tôi biết cũng giống các vị thôi.”
Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng trưng.
Cô gái kia cầm di động ngồi xuống, cúi thấp đầu, nhìn có mấy phần cô tịch, đáng thương.
Cô ấy là ai? Bạn gái của Lâm Yến Thù? Có thể là vợ anh, trên tay cô ấy có đeo nhẫn cưới.
Giang Ninh không chắc chắn, mười năm đã qua. Dù hiện tại Lâm Yến Thù có đứng bên cạnh cô, có lẽ cô cũng phải mấy một lúc mới nhận ra được, huống chi là bạn gái của anh.
“Vậy đại khái phải bao lâu nữa mới phẫu thuật xong?” Cậu thanh niên kia lại lên tiếng, “Cô là bác sĩ khoa chỉnh hình đúng không? Cô có biết… xác suất bảo vệ được cánh tay… của anh ấy là tầm bao nhiêu không?”
Giang Ninh nhìn ánh đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật, lắc đầu: “Không biết. Ánh đèn vụt tắt.
Toàn bộ người thân đổ xô về phía cửa phòng phẫu thuật.
Giang Ninh giương mắt nhìn lại, ước chừng một phút, nhân viên y tế bước ra. Sống lưng cô ưỡn thẳng, điềm nhiên như không có việc gì, rút bút bi trong ngực ra, ngón tay khẽ động, nhịp tim có chút nhanh hơn bình thường.
“Bác sĩ Giang, sao cô lại ở đây?” Từ Miểu bước ra đầu tiên, trên người mặc một bộ quần áo màu chuyên dụng trong phẫu thuật màu xanh, còn đeo nguyên khẩu trang và mũ bảo hộ, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng sau cặp kính gọng đen: “Có việc gì à?”
“Ca phẫu thuật thế nào?” Giang Ninh nhét bút lại vào trong túi áo ngực, giương mắt nhìn thẳng Từ Miểu, ân cần hỏi thăm một ca phẫu thuật đặc thù là chuyện hết sức bình thường.
“Thành công mỹ mãn.” Từ Miểu cười cười, “Đã bảo trụ được cánh tay, người cũng không có vấn đề gì.”
“Đừng vây quanh ở đây nữa. Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng quan sát, hiện tại chưa thể ra được.” Từ Miểu cũng muốn xuống lầu phân phó công tác tiếp theo cho khu nội trú tiếp quản, anh ta gọi với Giang Ninh: “Bác sĩ Giang, cô đợi tôi chút, tôi thay quần áo xong có việc cần bàn với cô.”
Giang Ninh đút hai tay vào túi quần, đứng một chỗ, vài đôi mắt dò xét tiếp tục hướng về phía cô. Cô quay người đi về hướng thang máy. Ngoài trời mưa đã từng rơi, từng mảng mây trắng noãn bồng bềnh trôi nhè nhẹ. Mây đen đã tản đi, qua tầng tầng lớp lớp màn mây mỏng nhẹ, những ánh nắng yếu ớt rọi xuống chiếu trên nền đất ẩm ướt.
Rất nhanh Từ Miểu đã thay quần áo bước gia, ôm theo một tập giấy tờ đi về phía thang máy, ấn nút đóng thang máy, quay đầu nhìn Giang Ninh: “Trạng thái của cô hôm nay rất kỳ quặc, sao thế?”
“Tụt huyết áp.” Giang Ninh rút từ trong túi ra một thanh Kẹo Snickers đưa cho Từ Miểu, “Đỡ hơn rồi. Không sao.”
“Cô mà cũng có ngày tụt huyết áp. Tôi còn tưởng cô là Iron Man cơ, đao thương bất nhập.” Từ Miểu vừa bóc thanh kẹo vừa buông lời trêu chọc: “Hoa Mộc Lan của khoa chỉnh hình.”
Giang Ninh liếc xéo anh ta.
“Đùa chút thôi. Gì căng.” Từ Miểu vừa cười vừa nói, “Thôi bàn chính sự đây.”
Nói đi.”
“Trung thu năm nay cô xin nghỉ đúng không?”
“Ừ.” Giang Ninh gật đầu.
Mùi chocolate thơm ngọt lan tràn ngập trong thang máy, Từ Miểu ăn rất nhanh, vội vàng nhai nuốt, nói: “Tôi cũng nghỉ. Muốn làm phiền cô một việc. Là việc tư.”
“Ừm?” Giang Ninh đứng giữa thang máy ánh mắt lơ đãng nhìn biển quảng cáo dán bên cạnh, không mấy quan tâm.
Cánh cửa lần nữa mở ra, Giang Ninh giương mắt. Vẫn là lầu 9. Lúc này mới phát hiện cả hai người đều quên ấn số tầng.
Trước mặt là cô gái ăn mặc tinh xảo xách theo túi Chanel vội vàng chạy bước vào thang máy. Cô gái kia kinh ngạc nhìn Từ Miểu và Giang Ninh, lại cúi đầu ấn số tầng.
Giang Ninh vội vàng vươn tay ấn vào số 6, đồng thời quay sang hỏi Từ Miểu: “Bác sĩ Từ, anh xuống lầu mấy?”
“Cũng lầu 6.” Từ Miểu kéo khẩu trang, đứng thẳng tắp, anh ta cao hơn 1m8, dáng người cao ráo to lớn như một con gấu, khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Ninh: “Giang Ninh, cô có thể dành ngày Trung Thu kia… cho tôi không?”
“Cô tên Giang Ninh?” Cô gái ăn mặc sành điệu đột nhiên quay đầu, nhìn Giang Ninh, “Giang là chữ nào, Ninh là chữ nào?”