Lâm Yến Thù bước nhanh khỏi thang máy, gấp gáp lao xuống cầu thang, anh rất cao. Giang Ninh có thẻ dễ dàng từ trong biển người tìm ra anh. Anh cầm điện thoại, hình như đang gọi điện, đầu hơi cúi, không thấy rõ nét mặt.
Giang Ninh nhìn xuống lầu lần nữa, Hứa Tinh đứng ngay ở lối ra, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ. Vậy mà đảo mắt đã không thấy đâu nữa.
Lâm Yến Thù chạy nhanh xuống lầu 1.
Rốt cuộc là người đàn ông kia có vấn đề hay Hứa Tĩnh có vấn đề? Lâm Yến Thù không nói, Giang Ninh cũng không tiện hỏi. Lâm Yến Thù là cảnh sát, anh có quy tắc làm việc của riêng anh.
Giang Ninh nhắn tin cho Lâm Yến Thù: [Có nguy hiểm à?]
Lâm Yến Thù nhanh chóng rep lại: [Không. Không có gì. Qua chỗ nào vắng vắng ngồi chờ anh, anh sẽ lập tức trở lại.]
Thang máy dừng ở lầu 4, lầu bốn của Trung tâm thương mại là rạp chiếu phim. Giang Ninh đi ra khỏi thang máy lấy vé xem phim. Bộ phim cô đặt 10 phút nữa bắt đầu chiếu. Giang Ninh chụp lại vé và vị trí mình đang đứng gửi cho Lâm Yến Thù.
Bắp rang bơ của rạp chiếu phim này thơm hơn nhiều với các rạp chiếu khác, mùi bơ thơm ngào ngạt. Giang Ninh nhìn một hồi, đi qua hỏi: “Bắp rang bao nhiêu tiền thế?”
“Chị mua suất 1 người ạ?”
Giang Ninh nói: “Có gì khác nhau sao?” “Mua phần hai người lời hơn đấy ạ.”
“Vậy cho chị suất 2 người đi, chị đi 2.” Vì áp dụng gói combo tình nhân nên Giang Ninh được giảm 50%.
“Chị chọn đồ uống gì ạ? Nước khoáng hay Cocacola?” “Nước khoáng.”
“Nếu chọn nước khoáng cần thêm 5 đồng đấy ạ.” Cô bé phục vụ viên đặt chiếc ly màu hồng trở lại, cầm chai nước khoáng vào đưa cho Giang Ninh: “Của chị xong rồi.”
“Không thể dùng ly màu hồng kia để đựng nước khoáng à?” Giang Ninh nhìn quanh bốn phía, trên tay tất cả các đôi tình nhân đều cầm một đôi cốc màu hồng, “Có thể cho chị 2 ly giấy màu hồng được không? Chị có thể giả vờ mình không uống nước khoáng.”
Cuối cùng Giang Ninh cũng được như ý nguyện, ôm hai chiếc ly giấy màu hồng cùng bịch bắp rang bơ lớn đứng chờ ở cửa ra vào. Phim đã bắt đầu chiếu nhưng Lâm Yến Thù vẫn chưa trở lại.
Cô uống 1 hớp nước, lấy điện thoại di động ra lướt web.
Group công việc vẫn tất bật như cũ, vòng bạn bè thì lẻ tẻ vụn vặt như trước giờ vẫn vậy.
Hứa Tĩnh không nhắn tin lại cho cô, nói đúng ra, cô bé chưa từng chủ động nhắn tin cho Giang Ninh. Kỳ thực Giang Ninh có thể lý giải được thái độ của cô nhóc, những người có tuổi thơ đầy tổn thương như họ rất khó tin tưởng người khác.
Đổi lại là cô, nếu như ngày trước đột nhiên gặp được một bác sĩ chẳng quen chẳng biết, nói muốn giúp mình, cô cũng chẳng tin.
Chiếc vòng trên cổ tay trượt xuống chạm vào đồng hồ phát ra tiếng kêu thanh thuý, Giang Ninh nhìn về phía cổ tay. Từ trước đến giờ cô chưa từng có hứng thú với đồ trang sức, nhiều nhất cũng chỉ đeo đồng hồ để xem giờ, không ngờ Lâm Yến Thù sẽ tặng cô một chiếc vòng tay.
Có lẽ là Cartier (*)? Lúc còn học đại học, cô bạn cùng phòng kí túc xá được ban trai tặng một chiếc nhẫn Cartier, cô ấy cố tình khoe cho Giang Ninh xem. Hình dạng, thiết kế cũng tương tự chiếc vòng tay này, đường nét tinh tế, trung tính, phía trên khảm kim cương.
(*)
Cartier là một thương hiệu đến từ nước Pháp và thủ đô Paris. Dòng trang sức
Cartier luôn
là lựa chọn hàng đầu cho các vị vua, hoàng tộc đến những ngôi sao giàu có tiếng tăm.
Lâm Yến Thù thế mà lại đeo đồ trang sức kiểu này, anh nhìn rõ cục súc, nam tính.
Giang Ninh mở baidu tra thử giá cả của chiếc vòng, vừa gõ lên thanh tìm kiếm, 1 loạt các đường link bán sản phẩm hiện ra, đương nhiên kèm theo cả giá cả. Vừa nhìn dãy số kia, cô lập tức lâm vào trầm mặc.
Vòng tay vàng khắc hoa hồng, khảm kim cương dòng Cartier LOVE có giá 80.200.
“Giang Ninh.”
Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Yến Thù đang nhanh chân chạy tới, anh chạy rất vội, lồng ngực phập phồng, nhịp thở gấp gáp, “Xin lỗi em. Anh Đến muộn phải không? Có phải đã xong phần mở màn rồi?”
“Hứa Tĩnh sao rồi? Nếu như anh có việc bận vậy cứ xong việc đã.”
“Không có việc gì, anh đã sắp xếp người lo liệu rồi.” Lâm Yến Thù nhìn 2 cái ly giấy màu hồng trên tay Giang Ninh, ánh mắt thấm thuý đong đầy ý cười: “Cái chén đáng yêu đấy.”
“Hôm nay con bé không phải đến trường sao?”
Lâm Yến Thù đỡ lấy hộp bắp rang và chén nước, hất cằm ra hiệu: “Vào trong đã.”
Giang Ninh đưa vé cho nhân viên soát vé ở cổng vào.
“Người đàn ông kia là ai?”
“Chuyện tương đối phức tạp.” Lâm Yến Thù cau mày, “Đợi lát nữa anh sẽ kể cho em nghe.”
Giang Ninh và Lâm Yến Thù cùng tiến vào phòng chiếu phim, phòng chiếu chuẩn bị tắt đèn, cả phòng thưa thớt vài người nên mặc dù hai người vào muộn cũng không làm ảnh hưởng đến người khác.
Ghế của 2 người ở chính giữa, Lâm Yến Thù đưa bắp rang cho Giang Ninh, hơi cúi đầu nói thầm với cô: “Hứa Tĩnh có nói gì khác với em không?”
Giang Ninh mở điện thoại đưa cho anh toàn bộ cuộc hội thoại giữa hai người từ trước đến giờ: “Chỉ có thế này thôi.”
Giang Ninh cực kỳ tín nhiệm Lâm Yến Thù, không giấu diếm chút nào những điều cô và Hứa Tĩnh đã từng trao đổi.
“Cô bé có vẻ không tin tưởng cảnh sát cho lắm.” Lâm Yến Thù ghé sát vào lỗ tai Giang Ninh, trầm thấp lên tiếng, sợ làm ảnh hưởng đến người khác, anh cố tình hạ thấp giọng hơn: “Tên kia đã bị bắt rồi, chờ chút nữa anh sẽ về cục để thẩm tra.”
Giang Ninh quay đầu, vừa vặn chạm vào chóp mũi anh. Mọi thứ quá bất ngờ, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, tim khẽ loạn nhịp. Sống mũi Lâm Yến Thù rất cao, vừa rồi bởi vì vận động mạnh nên có dính một tầng mồ hôi mỏng, hơi lành lạnh.
Giang Ninh vội vàng ngồi thẳng người, cố tình đè nén những cảm xúc bối rối, lảng sang chuyện khác: “Cô bé tìm người giúp mình trả thù? Thế nhưng con bé muốn học lên cao, hiện giờ đã là lớp 10, con bé vốn không cần thiết phải mạo hiểm. Hứa Tĩnh có phải bị lừa không? Em ấy đang gặp nguy hiểm à?”
“Ừ. Có khả năng cô nhóc bị lợi dụng. Trước mắt cũng chưa làm gì cả.. Nói cho cùng em ấy cũng chỉ là người bị hại, anh đã sắp xếp người trông nom con bé rồi.” Lâm Yến Thù ngả người tựa lên ghế, vành tai thoáng đỏ, cầm chiếc ly hồng lên uống một ngụm: “Trưa có lẽ không ăn cơm với em được, anh phải trở về cục.”
“Anh mau đi đi.” Giang Ninh nôn nóng nói, “Hiện giờ bận thì anh cứ về lo xong công việc đã.”
“Em đang đuổi anh đấy à?” Giọng Lâm Yến Thù rất trầm.
Giang Ninh vội vàng lắc đầu, cầm một chiếc ly lên: “Công việc quan trọng hơn mà.”
“Anh còn chưa nói hết, ban đầu vốn định từ từ hàn huyên với em,ôn lại chuyện cũ.” Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, nhìn về phía Giang Ninh, ánh mắt tiếc nuối: “Nhưng gần đây công việc thực sự quá cấp tập.”
Giang Ninh nhìn màn hình lớn, phía trên diễn viên đang nói gì cô hoàn toàn không vào đầu nổi 1 chữ. Không phải hai người đang từ tốn nói chuyện đây sao? Hàn huyên? Ôn lại chuyện cũ? Ôn chuyện gì? Có gì cần hàn huyên? “Có lời gì nói ở đây cũng được mà. Anh muốn nói nói gì?”
Lâm Yến Thù nhìn một bên sườn mặt thanh tịnh đẹp đẽ của Giang Ninh, nhìn hồi lâu mới cất lời: “Em định bao giờ kết hôn? Đối với hôn lễ, em có mong muốn đặc biệt gì không? Thích tiệc cưới kiểu truyền thống, hay phong cách phương Tây? Nếu như kết hôn, anh muốn làm cả hai. Người khác có, anh cũng phải có.”
Giang Ninh nuốt ngụm nước xuống, cầm bắp rang nhét vào miệng, vị ngọt lập tức tan ra, khoang miêng thơm nức mùi bơ sữa: “Muốn trực tiếp thảo luận việc này ở đây sao?”
“Đúng thế. Hay em muốn hẹn hò một khoảng thời gian mới đi đến hôn nhân?” Lâm Yến Thù cũng cầm một viên bắp rang lên, máy móc nhai nhai, “Yêu một thời gian rồi tính tiếp? Anh thế nào cũng được, còn em?”
“Kết hôn luôn đi.” Giang Ninh quả quyết nói, đầu ngón tay vì khẩn trương hơi run lên. “Em thế nào cũng được, tuỳ anh quyết định, em không có yêu cầu đặc biệt gì.”
Ánh mắt Lâm Yến Thù tối đi, chăm chú nhìn Giang Ninh một hồi lâu mới đáp lại: “Giang Ninh.”
“Ừ?” Giang Ninh trầm thấp lên tiếng, âm thanh trong rạp tương đối lớn, cơ hồ át đi tiếng đáp lại của cô.
“Quay lại nhìn anh.”
Giang Ninh quay sang đối mặt với Lâm Yến Thù. Người đàn ông bên cạnh cô mặt mày tuấn dật, đôi con ngươi thâm trầm tĩnh lặng, chăm chú nhìn cô.
Giang Ninh nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Sao gì mà sao? Em nói chẳng có yêu cầu gì, khiến anh cảm thấy như mình đang bắt nạt em.” Lâm Yến Thù từ tốn nói; “Đối với hôn nhân em không có kỳ vọng hay ảo tưởng gì sao?”
Giang Ninh lắc đầu: “Em vốn không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn, cho nên chưa từng nghĩ đến việc này, cứ dựa theo sở thích của anh đi, em thế nào cũng được.”
Lâm Yến Thù đột nhiên nghiêng người, cánh môi cơ hồ sắp dán lên mội Giang Ninh, anh rũ mắt, khoé môi hơi cong, ý cười thâm thuý, giọng nói rất thấp: “Anh muốn hôn em, em sẽ không từ chối, đúng không?”
Giang Ninh nghe được giọng nói thất thần như trúng bùa mê thuốc lú của mình chậm chạp vang lên: “Anh muốn hôn sao?”
Hơi thở của Lâm Yến Thù rất nặng, chậm rãi rơi xuống làn da Giang Ninh: “Có phải tiến độ quá nhanh? Doạ em sợ lại bỏ rơi anh thêm 12 năm nữa?”
“Cái gì?”
Lâm Yến Thù vươn tay kéo vai cô, bàn tay với những đốt thon dài mạnh mẽ đặt lên cổ Giang Ninh, dứt khoát cúi đầu hôn xuống.
Hai cánh môi dán chặt, hơi thở của hai con người riêng biệt giờ phút này hoà làm một, phản sinh phản ứng hoá học rất đỗi bình thường.
Giang Ninh đã quên 12 năm trước Lâm Yến Thù hôn mình như thế nào, cô đã hoàn toàn quên…. giây phút này đây cô chỉ cảm thấy lạ lẫm, nhịp tim đập dồn dập, cảm giác như đang lơ lửng trên mây.
Nhưng…. không hề ghét, thậm chí có hơi chờ mong.
Phiến môi anh lành lạnh, rất mềm. hai bờ môi dán lấy nhau không hề nhúc nhích, hơi thở của anh và cô quấn lấy nhau, xung quanh thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.
Ngón cái của người kia khẽ ghì xuống phần da thịt bên tai, có một cảm giác hơi ráp, nhưng ấm áp.
“Nhắm mắt lại.” Từ trong cổ họng Lâm Yến Thù khàn khàn vọng ra âm thanh trầm thấp.
Giang Ninh từ từ khép mi, Lâm Yến Thù nghiêng đầu hôn cô. Nụ hôn chậm rãi, thận trọng, đầy che chở và lưu luyến…
Thỉnh thoảng Giang Ninh vẫn mơ thấy Lâm Yến Thù, người kia che chở cô, ôm cô, hôn cô, dịu dàng nhìn cô, những môi khi hai cánh môi dán nhau giấc mơ cũng kết thúc. Có thể nói đối với phương diện này cô hoàn toàn không có kiến thức thực tiễn, cũng không biết trong trường hợp hiện giờ nên làm thế nào, bước tiếp theo phải hành động ra sao.
Lý trí của cô điên cuồng kêu gào: “Giang Ninh. Quá nhanh rồi. Cô điên rồi sao?”
Nhưng tình cảm lại cứng đầu đáp lại: “Mặc kệ đi. Đời người ngắn ngủi, chỉ có mấy chục năm sống trên thế gian. Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Dù sao cuối cùng vẫn phải chết, chấp nhận một cuộc sống nhàm chán, yên ả rồi chết già lặng lẽ, chẳng bằng sống phóng túng một lần, khi nhắm mắt xuôi tay không còn gì hối tiếc.”
Nụ hôn này quá chậm rãi, giày vò thần kinh Giang Ninh, khiến toàn bộ nơron của cô căng lên. Anh từng chút từng chút từ tốn xâm nhập. Giang Ninh hé miệng, nghe được tiếng hô hấp nặng nề cùng nụ cười rất nhẹ của anh.
Chỉ vỏn vẹn 1 giây, thứ cảm giác lạ lẫm đánh vỡ lớp màng bảo vệ, đột ngột xâm nhập vào thế giới của cô.
Tay Giang Ninh vẫn còn ôm hộp bắp rang, và nước uống.
Thời điểm Lâm Yến Thù buông cô ra, Giang Ninh thở hổn hển, cảm giác vừa chạy việt dã hơn 10 km. Trái tim hơi thắt lại, cô kinh ngạc nhìn cánh môi Lâm Yến Thù.
Trên màn hình không biết diễn biến bộ phim như thế nào, hai nhân vật chính đang nói gì, cô như rơi vào một thế giới hoàn toàn khác, Giang Ninh ngơ ngác nhìn gương mặt góc cạnh, điển trai của người bên cạnh: “Hôn xong rồi?”
Mở miệng nói ra lời này, Giang Ninh mới phát hiện giọng mình run dữ dội, cô hắng giọng một cái, đè xuống sự bối rối, nhấp môi dưới, cố gắng ổn định tâm trạng: “Ý em…”
Hàng mi dài của Lâm Yến Thù rủ xuống, nụ cười như có như không in trên khoé môi đẹp đẽ của anh, đuôi mắt người đàn ông đối diện thật sâu, dễ dàng hút hồn bất kỳ trái tim nào: “Giang Ninh à.”
“Hử?”
Lâm Yến Thù lần nữa cúi đầu áp xuống, động tác của anh lúc này có chút ngang tàng, dứt khoát chế trụ đầu Giang Ninh, cúi xuống nồng nhiệt hôn lên. Không giống nụ hôn thăm dò, đầy ôn nhu ban nãy, anh cường hãn như một tên thổ phỉ, đốt nhà, cướp đoạt không chút nương tay, không cho cô một giây lơ là, mạnh mẽ rút toàn bộ không khí trong lồng ngực Giang Ninh.
Cô cảm thấy hai chân run lên.
Lúc người kia thoả mãn buông ra, Giang Ninh mệt mỏi chôn mặt nơi bờ vai anh, thở hổn hển, thèm khát hít lấy không khí. Tay của cô không tự chủ được vòng qua ôm chặt lấy cổ Lâm Yến Thù, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ rắn chắc.
“Rất tốt.” Lâm Yến Thù khàn khàn lên tiếng, hôn nhẹ lên trán cô: “Không cho em đổi ý đâu.”
Não Giang Ninh vẫn còn trong trạng thái ù ù cạc cạc, hệt như một trận cuồng phong vừa quét qua để lại một vùng phế tích hoang tàn. Cô chôn đầu trên cổ Lâm Yến Thù, đã rất nhiều năm cô muốn ôm lấy người đàn ông này, mãi mãi không buông tay, không lìa xa. Cô khắc chế tình cảm của mình, sống như một người máy vô tri, hờ hững dửng dưng với tất thảy nhân tình câm lặng. Cô liều mạng quên đi bóng dáng một người thiếu niên, phong toả toàn bộ hồi ức, đồ vật liên quan đến người ấy. Giang Ninh cho rằng chỉ cần không nghĩ tới sẽ không nhớ nhung, không lưu luyến.
Cô không muốn khóc, Giang Ninh không thích khóc cô cho rằng chỉ những người nhu nhược, yếu đuối mới rơi nước mắt.
Nhưng giây phút này, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má, chậm rãi rơi xuống cổ Lâm Yến Thù.
“Giang —--”
Lâm Yến Thù đang định đùa cô gái trong lòng vài câu đột nhiên im bặt, hồi lâu sau anh mới khó khăn mở miệng được, ôm chặt Giang Ninh, lúng túng hỏi: “Sao thế? Đừng khóc. Giang Ninh doạ em rồi à? Xin lỗi… Anh….!”
“Em không khóc.” Giang Ninh nghẹn ngào, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh, lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên vai áo Lâm Yến Thù, bối rối giải thích: “Tại nước mắt không chịu nghe lời… Anh… Khoan trước hết đừng nói gì cả. Em thừa nhận, hiện giờ em đang rất hồi hộp. Em đã 29 tuổi rồi, sao có thể lúng túng như thế này chứ.”
Lâm Yến Thù thở dài một hơi, nắm vai cô, chậm rãi nở nụ cười đầy dung túng, ý cười rực rỡ, dịu dàng từ bờ môi lan đến đáy mắt.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, tóc Giang Ninh rất mềm, Lâm Yến Thù thuận thế đỡ lấy gáy Giang Ninh, nhẹ nhàng vỗ về. Người con gái anh yêu sao có thể đáng yêu đến mức này nhỉ? Đáng yêu đến mức dù cô có muốn cái mạng này Lâm Yến Thù cũng sẵn sàng cho đi không hối tiếc: “Giang Ninh à, anh thích em.”
Anh lần nữa cúi xuống hôn lên trán cô, khàn khàn lặp lại lần nữa: “Bác sĩ Giang, anh vẫn luôn thích em, chỉ duy nhất mình em, chưa từng thay đổi.”