Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 8: Rung Động Tuổi Học Trò




Giang Ninh Đến Được cổng chính khu chung cư mới ở Nam Thành, từ xa đã nhác thấy mẹ Giang Mai cầm theo hai túi nhựa lớn, đơn độc đứng một mình dưới ánh đèn. Tóc của bà bị gió thổi lộn xộn, bởi vì 2 năm chống chọi với căn bệnh ung thư nên thân hình bà gầy gò đi trông thấy.

Giang Ninh dừng xe trước mặt bà, hạ cửa sổ xuống, gọi: “Mẹ.”

Bà Giang bước nhanh về phía con, mở cửa ghế lái phụ, vành mắt đỏ ửng: “Đi thôi, về nhà.”

“Sao thế ạ?” Giang Ninh rút một tờ khăn giấy đưa cho mẹ: “Mẹ cãi nhau với bà à? Cần con giúp không?”

“Không cần, con mà dính vào thì sẽ biến thành chiến tranh thế giới mất.” Bà Giang nhận tờ khăn giấy, nhanh chóng lau khoé mắt, lại lôi một tấm hương nhỏ ra chỉnh lại dung nhan. Lúc còn trẻ bà rất thích chưng diện, quần áo luôn

được là ủi cẩn thận, chỉnh tề, đồ trang điểm cho dù chỉ là mỹ phẩm tầm trung nhưng lúc nào có đủ.

“Mẹ ăn cơm tối chưa?”

“Mẹ mang theo đây rồi.” Bà Giang mở túi ra, bên trong là một bình giữ nhiệt, “Tức chết mẹ rồi, con trai của bà con tốt như vậy. Được lắm. Vậy khỏi cần ăn gà đứa con gái này nấu.”

Giang Ninh đổi một đường khác trở về.

“Sao con không đi thẳng đường Xuân Giang cho gần?” Bà Giang phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi: “Cầu Xuân Giang mới tu sửa vừa to lại hiện đại, buổi tối nhìn cực kỳ đẹp mắt, là một trong những địa điểm check in nổi tiếng nhất Tân Thành đấy, rất nhiều người trẻ tuổi và khách du lịch đến chụp ảnh.”

“Dễ kẹt xe.” Giang Ninh không có quay đầu, kiên quyết lái xe thẳng hướng cầu Tân Thành.

“Không thể nào. So với cầu Tân Thành cầu Xuân Giang vừa rộng, vừa thoáng, con không biết đường à?”

“Không phải, còn vừa đi từ phía cầu Xuân Giang đến. Bên đó đang tắc cứng.” Giang Ninh cầm tay lái, dừng xe ở đèn đỏ phía trước, lặng lẽ nhìn ra xa xa.

“Thật hả?” Bà cũng không chấp nhất mãi với vấn đề này, mà nhanh chóng kể sang cuộc tranh cãi giữa mình và bà ngoại Giang Ninh: “Mẹ đối xử với bà ngoại con không tốt hay sao? Từ ngày bà con bị liệt đến giờ đều là mẹ tự tay chăm sóc, cậu con đã làm được cái gì cho cái nhà này? Nhưng bà con thì sao, trong đầu lúc nào cũng chỉ có một mình cậu con. Gà mẹ mua, bà con nhường cho cả nhà cậu con ăn. Còn nói muốn để dành cho Giang Chi, sao không nghĩ đến con gái của mẹ. “Gọi Chi Chi đến ăn.” Cái gì, tại sao không phải là gọi Ninh Ninh đến ăn? Con gái của mẹ không phải cục cưng, không phải cháu gái ruột bà ấy sao? Có đồ gì ngon xưa nay chưa từng nghĩ đến con. Đúng rồi con trai bà ấy là tốt nhất, cái gì tốt, cái gì đẹp đều giành hết cho con trai. Lúc trước còn hứa hẹn để lại cho mẹ một nửa căn nhà, hiện giờ thì hay rồi để lại cả căn nhà kia cho con trai. Được lắm. Giấy trắng mực đen hứa hẹn ngày ấy vẫn còn mà bà con có thể đổi ý.”

Đèn tín hiệu đã chuyển xanh, Giang Ninh buông tay phanh.

“Bà ngoại con đúng là bất công, lúc trước rõ ràng thành tích học tập của mẹ tốt hơn, nhưng lại đem cơ hội được học tiếp lên cấp 3 cho cậu của con, làm trễ nải cả đời mẹ. Lúc con học cấp ba, mẹ gửi con lại nhà bà 3 năm, còn không cho con ở lại, bắt con phải đến ký túc xá trường, mỗi tuần chỉ được về nhà một lần. Máu mủ ruột già sao họ có thể đối xử với con như thế. Đúng là hận không thể ngược đãi chết con gái mẹ. Mẹ ngẫm lại mà xót xa.” Giang Mai càng nói càng tức, tâm tình vô cùng uất ức, “Con trai là con ruột, con gái chỉ là con nhặt. Tháng này mẹ không tới đó nữa, để con trai ruột tự mà chăm sóc mẹ già đi.”

“Mong mẹ nói được làm được.” Giang Ninh mở điện thoại ra ghi âm, thong dong nói: “Mẹ lặp lại những lời vừa nãy đi, con ghi âm giúp mẹ. Mẹ nhớ nhé, 1 tháng không qua đó.”

Giang Mai hừ một tiếng: “Một tuần. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của mẹ.”

“Một tuần cũng được. Mẹ, lặp lại lời vừa nói đi.”

“Sao cứ phải làm thế nhở? Con còn định lấy khẩu cung mẹ mình à? Trước đây mẹ không biết con lại là người cố chấp thế đâu. Con đó, sau khi lên đại học tính cách thay đổi hẳn.” Giang Mai quay đầu nhìn Giang Ninh, chuyển chủ đề: “Con với cậu bác sĩ khoa ngoại tim mạch kia nói chuyện đến đâu rồi?”

“Trung thu hẹn gặp mặt nhau.” Giang Ninh đặt điện thoại di động xuống, cô cũng đoán trước được mẹ mình không nhẫn tâm, không chừng ngày mai lập tức quay lại chỗ bà ngoại.

Trước kia tính cách mẹ cô cũng rất ngang bướng, năm Giang Ninh tốt nghiệp cấp ba, bà còn náo một trận suýt không nhìn mặt nhà cậu mợ nữa. Mẹ trực tiếp đưa cô tới Bắc Kinh, muốn cùng người nhà họ Giang đoạn tuyệt quan hệ.

Ương ngạnh mấy năm, cho đến khi bà Giang ngã bệnh, chấp niệm cũng vơi bớt, dễ mềm lòng hơn xưa rất nhiều.

“Thế con được.” Tâm tình bà lập tức vui vẻ, thoải mái, “Chăm chỉ nói chuyện với người ta, đến cuối năm chọn ngày lành tháng tốt thúc đẩy việc định hôn là vừa. Điều kiện của cậu bác sĩ này không tệ, công việc cũng ổn định, con phải cố gắng nắm chặt cậu ta, sớm lập gia đình, để mẹ còn được bế cháu. Sinh con gái ấy, chỉ có con gái mới là tri kỷ của mình.”

Giang Ninh đau đầu.

Ban đầu Giang Ninh định tối sẽ đi tập gym, nhưng bởi vì mẹ và bà đột nhiên căng thẳng mà phá hỏng dự định của cô, cô bị mẹ lôi kéo ăn hết nồi gà hầm. Đến tận gần nửa đêm mới được đi tắm rửa, nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy sớm bởi tiếng chuông điện thoại của mẹ, Giang Ninh vươn tay tắt chuông báo thức ở đầu giường, nằm trên giường một lát cho đến khi tỉnh ngủ.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe thấy mẹ cô lo lắng đáp lại: “Giờ tôi lập tức qua đó.”

Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng thu dọn đồ đạc thanh thuý vang lên, Giang Ninh mở mắt, “Sáng sớm mẹ làm gì thế?”

“Qua nhà bà ngoại con.”

“Mẹ không thể để cậu chăm sóc bà 2 ngày được sao? Cũng để cho bà biết rằng, ngoài mẹ ra không ai thật sự quan tâm, chăm sóc bà hết lòng.” Giang Ninh tức đến mức không biết nói gì cho phải, “Mẹ quay lại đó rồi, đến khi cãi nhau với bà đừng quay lại tìm con.”

“Bà con bị ngã từ trên xe lăn xuống.” Bà Giang gấp gáp lôi một chiếc áo khoác từ trong tủ ra, mặc vào, “Cậu mợ con là người như nào con cũng biết rồi, họ có thể mặc kệ bà con, nhưng mẹ thì không làm ngơ được. Hôm nay trời rất lạnh, con nhớ mặc nhiều quần áo vào, cẩn thận bị cảm.”

“Có cần con đưa mẹ đi không?” Giang Ninh ngồi xoa xoa mái tóc rối bù vì mới ngủ dậy.

“Không cần, con có việc của con.” Giang Mai đi tới vỗ vỗ đầu con gái, “Mẹ ngồi xe bus một tí là đến. Mẹ đi đây. Mẹ đã làm sẵn trứng ốp la và bánh mì nướng sẵn cho con rồi. Nhớ ăn. Còn một nồi trứng luộc nước trà, vừa làm xong, chờ khi nào hết nóng hãy cho vào tủ lạnh.

“Vâng.”

“Nhớ uống thêm sữa đấy.”

Bà Giang dặn dò con cẩn thận xong vội vàng rời đi.

7 giờ sáng Giang Ninh đến bệnh viện, việc đầu tiên là đi tìm Hứa Tĩnh.

Tay Hứa Tình đã bớt sưng, cô bé con dáng người gầy gò, nằm lọt thỏm giữa đống chăn đệm chuyên chú đọc sách, nhìn thấy Giang Ninh đến vội vàng đặt sách xuống bên cạnh giường, ngoan ngoãn lên tiếng chào cô, cực kỳ hiểu chuyện.

Giang Ninh chụp X quang lần nữa cho cô bé, xác nhận vị trí xương bị gãy lại gia cố vết thương bằng thạch cao, xong xuôi kê một đơn thuốc đưa cho Hứa Tĩnh, dặn dò cẩn thận: “Chú ý đừng để vết thương bị dính nước, một tháng sau quay lại đây kiểm tra, trong thời gian này có bất kỳ vấn đề gì đều có thể gọi điện thoại cho chị. Nếu như chị không nhận điện tức là chị đang có việc bận, xong việc nhất định chị sẽ gọi lại.”

“Số điện thoại của chị liên kết với ví điện tử luôn đúng không ạ?” Hứa Tĩnh cầm đơn thuốc, đứng thẳng tắp, chân thành nói: “Chờ em kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chị.”

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng, to và sáng vô cùng của cô bé, rút điện thoại ra: “Em có mang theo điện thoại không? Chúng ta add Wechat.”

Hứa Tĩnh chần chờ một lát mới lấy di động trong balo mở Wechat ra, add Giang Ninh, “Cảm ơn chị.”

“Không cần khách sáo.” Giang Ninh nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, hôm nay có buổi họp khoa, chút nữa cô còn phải đi thăm các bệnh nhân nội trú: “Học hành cho giỏi.”

Nói xong câu này, Giang Ninh thoáng hoảng hốt, cảm thấy mình thật giống mẹ năm đó, đây là một căn dặn cực kỳ vô dụng, nhưng tại thời khắc này, hoàn cảnh này lại là câu dặn dò duy nhất có thể nói ra.

Đối với loại người như các cô, học tập là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.

Hứa Tĩnh cầm balo, lùi về sau hai bước, trịnh trọng cúi thấp đầu: “Em nhất định sẽ trả lại tiền cho chị, cảm ơn chị. Em đi đây.”

Giang Ninh đứng bên cửa sổ thật lâu, từ phòng trị liệu có thể nhìn thấy cửa chính bệnh viện, Hứa Tĩnh mang theo thuốc được kê rời đi.

Tiếp đập cửa vang lên, Giang Ninh quay đầu thì nhìn thấy Từ Miểu ló đầu vào: “Bác sĩ Giang cô còn chưa đi à? Bệnh nhân của cô yêu cầu tôi trả lại giúp con bé số tiền lẻ còn dư.”

Từ Miểu bước vào, đặt một chồng tiền lẻ lên bàn, nói: “Cô bé con kia rất lễ phép, lại hiểu chuyện, có điều cô bé cứ gọi tôi một câu chú hai câu chú, khiến tôi cực kỳ không vui. Tôi trông già thế sao?”

Bệnh viện của họ phải nộp tiền trước khi yêu cầu bác sĩ thăm khám, hôm qua Giang Ninh thay mặt cho gia đình tự đóng giúp Hứa Tĩnh tiền viện phí. Giờ sau khi tính toán các khoản chi phí thực được bệnh viện trả lại hơn 100 tệ.

Giang Ninh rút ví sắp xếp chỉnh tề các đồng bỏ vào túi, “Cô nhóc mới 14 tuổi, anh đã 30 tuổi, gọi anh là anh không phải nghe có hơi miễn cưỡng hay sao? Ở tuổi đó, bọn trẻ các thấy các cô, các chú là xưng hô thể hiện sự tôn trọng. Không nên nghĩ là mình già.”

“Thế sao con bé gọi cô là chị. Chúng ta cũng đâu hơn nhau mấy tuổi, nghe con bé gọi mà như tôi với cô chênh nhau cả thế hệ ấy.” Từ Miểu nhướng mày, thử thăm dò: “Gọi cô là chị, sao không thể gọi tôi là anh?”

“Anh Từ à, cô nhóc gọi thế, anh phải tự hiểu là vì giá trị nhan sắc của hai người khác nhau. Bác sĩ Giang trẻ trung, xinh đẹp thế kia, ra ngoài nói là học sinh cấp ba cũng có người tin nữa là.” Hoàng Yến ôm 1 chồng hồ sơ bệnh án nhanh chân bước vào, ánh mắt chăm chú đánh giá Từ Miểu, cười xán lạn nói tiếp: “Nếu gọi anh vậy thì… ai da đúng là quá không tôn trọng sự “thành thục” của khuôn mặt này. Anh thấy hợp lý không?”

“Biến. Anh không muốn nói chuyện với cô.” Tử Miểu chỉnh lại áo blouse trắng, hếch cằm đáp trả Hoàng Yến: “Đúng là trẻ con non nớt, không có mắt nhìn. Như anh người ta gọi là nam tính, phong trần, hiểu chưa? Cô không ngộ ra được tinh túy của nét đẹp này là do cô không có gout thưởng thức.

Đúng là mắt thẩm mỹ có vấn đề.”

Hoàng Yến tương đối trẻ tuổi, thời gian học của hộ lý không quá dài, cô vào bệnh viện làm việc mấy năm, nay cũng mới 24 tuổi. Tuổi trẻ hoạt bát. Đây cũng chính là đặc điểm nổi bật nhất của thanh niên.

Hoàng Yến nhanh mồm nhanh miệng đáp trả: “Định nghĩa phong trần, nam tính của anh có vấn đề gì không thế? Đàn ông phong trần, manly ý chỉ những anh chàng cao ráo, anh tuấn, quyến rũ, lại có vẻ thành thục. Chứ không phải nhìn già chát đâu. Người đạt được tiêu chuẩn đó, hiện tại trong

bệnh viện chúng ta, có thể lấy ra đơn cử là anh chàng đội trưởng Lâm, đội cảnh sát hình sự đang điều trị ở đây. Người ta không những dáng người ngon nghẻ, tướng mạo còn siêu ngầu, siêu đẹp trai, khí chất bá đạo, nhưng mà lại mang đến cho người khác cảm giác an toàn, như được che chở. Ôi chao ôi lúc bắt tội phạm, thân thủ đó, động tác đó, khí chất đó… thành thục, lưu loát. Cool! Quá cool.”

Cảnh sát Lâm? Không phải đang nói Lâm Yến Thù đó chớ? Đột nhiên nhịp tim Giang Ninh mất kiểm soát, thoáng đập nhanh hơn bình thường.

Có một thứ cảm xúc vô cùng vi diệu dâng lên.

So về giá trị nhan sắc, Từ Miểu tự biết không bằng, lập tức đánh trống lảng, cầm tập văn kiện trên tay gõ gõ đầu Hoàng Yến: “Loại soái ca đẹp trai bất chấp kia đoán chừng là hoa đã có chủ rồi, dù có tốt nữa, tốt hơn thì cũng có làm được gì đâu? Có quan hệ gì với cô sao? Còn chẳng thực tế bằng anh đây! Anh đây là độc thân hàng thật giá thật đó.”

“Hê hê! Cái này thật là vừa khéo. Cảnh sát Lâm vẫn còn đang độc thân, chưa kết hôn.” Hoàng Yến hai mắt sáng ngời, vừa cười vừa nói: “Nghe tin em cũng bất ngờ! Người ta không những chưa kết hôn, thậm chí còn không có bạn gái. Em nghe ngóng được, tình sử của anh ấy cực kỳ đơn giản, thời cấp 3 có từng yêu một người, về sau vì học xa nên chia tay. Anh ấy cứ thế độc thân đến bây giờ. Anh từ, anh không những không đẹp trai bằng người ta, còn không thâm tình bằng người ta.”

Hồi cấp 3 có từng yêu một người? Là cô gái ngắm pháo hoa trên cầu cùng anh ấy ngày đó sao?

Mí mắt Giang Ninh không tự chủ được khẽ giật, cô một tay đút túi, một tay ấn thang máy đi xuống.

Sáng sớm, ánh nắng chan hòa, từng dải ánh sáng lấp lánh, vàng ươm phủ lên mặt đất, phản chiếu lên những bức tường kính trong suốt của khu nội trú. Ba người rảo bước vào trong tòa nhà. Giang Ninh ấn thang máy.

Từ Miểu quay đầu nhìn Giang Ninh: “Nếu cho cô lựa chọn, cô chọn ai?”

Giang Ninh đột nhiên bị Cue vào cuộc đấu khẩu nảy lửa của 2 bạn đồng nghiệp, như thể đi qua ngõ thấy hai con cún cắn nhau, đột nhiên bị một con xông vào cắn. Không rõ hai con người thích cãi nhau mấy vấn đề của học sinh tiểu học này tranh chấp kiểu gì, lại kéo cô vào cùng: “Cái gì cơ?”

“Bệnh nhân ở lầu 6 ấy, Lâm Yến Thù.” Từ Miểu hắng giọng nói: “Ý tôi là trên quan điểm cá nhân của cô, nếu cho cô chọn, thì cô chọn ai: Tôi hay là --

- anh ta?”

Giang Ninh nhìn vẻ mặt Từ Miểu, không rõ vấn đề này có ý nghĩa gì/ Tiểu Miều sao lai muốn so đo với Lâm Yến Thù? Anh ta có bị ATSM không thế?

“Đương nhiên chị ấy sẽ chọn cảnh sát Lâm rồi. Anh đừng tự rước nhục vào thân nữa!” Hoàng Yến vỗ vỗ bả vai Từ Miểu, sảng khoái khẩu nghiệp: “Anh Từ. Tỉnh táo lại nào.”

Giang Ninh bị cuộc cãi vã nhàm chán của hai người chọc cười. bọn họ cả ngày sấp sấp ngửa ngửa làm việc chẳng có đề tài gì để giải trí, suốt ngày chỉ có tăng ca, tăng ca và tăng ca, không cả ngày ôm phòng phẫu thuật thì cũng là khám bệnh cho bệnh nhân, ai cũng buồn chán. Đến độ vấn đề thiếu muối này cũng có thể đem ra giải trí.

“Công tâm mà nói, cảnh sát Lâm xác thực là đối tượng được nhiều cô gái thích hơn/” Hoàng Yến thích anh ta cũng là điều bình thường, Giang Ninh nghi ngờ Từ Miểu có ý với Hoàng Yến, bởi vì hôm nay anh ta biểu hiện có chút không giống bình thường, “Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không có cơ hội.”

Từ Miểu và Hoàng Yến đột nhiên im bặt.

Giang Ninh nhìn theo ánh mắt hai người mới phát hiện cửa thang máy không biết đã mở từ bao giờ,

Trong thang máy Lâm Yến Thù mặc áo bệnh nhân, chân dài thẳng tắp, đứng bên cạnh y tá.

Ánh mắt anh thâm thúy, đen nháy, chăm chú nhìn về phía Giang Ninh, lông mày lạnh lùng nhướng lên, bỗng nhiên ý vị thâm trường, nhàn nhạt mở miệng: “Bác sĩ Giang đang tỏ tình với tôi đấy à?”