Mối tình đầu của tôi quá đỗi ngượng ngùng, chẳng thể nào mà kể cho ai cả

Chương 01




Chương 1

Sau tiếng la thất thanh, căn phòng lại một lần nữa quay lại với sự tĩnh mịch.

“…………………………………………………………………………………………………………….”

“…………………………………………………………………………………………………………….”

Tôi gần như dán lưng vào tường, cứng đờ người lại.

Mặt Kaede thì đỏ chót như say rượu vậy. Cô ép phần phía trước váy lại, khom mình về phía trước và nhìn lườm tôi với cặp mắt rưng rưng.

“….Phù----…… Phù----…..”

Cứ như là một con mèo vậy. Tôi cảm giác như mình có thể nhìn thấy chiếc đuôi dựng ngược lên trong cơn giận dữ.

Nếu mà suy nghĩ về cái tình hình này thì cũng chẳng khó hiểu lắm đâu… nhưng mà ngay cả tôi rơi vào bối rối thì đủ hiểu tình hình nghiêm trọng như nào rồi đấy.

“Đùa, đùa à…. Không thể nào… Sao, sao chuyện này lại có thể xảy ra….”

Tôi hồi tưởng lại cảnh tượng gây sốc ở cấp độ cao nhất của đời tôi, nó đã khắc sâu khắc sâu vào tâm trí của con người nhỏ bé này.

Em gái tôi mọc lên CÁI ẤY, nó dựng cao lên trước váy.

Chỉ có thế thôi thì đâu cần phải hoảng hốt đến mức như thế này.

“Gừ…. gừ…. gừ…..gừừừừ~~~!”

Mặc dù NHÌN QUA MỘT LỚP VẢI nhưng mà tôi vẫn nhận ra.

Giữa cái tình hình hỗn loạn, tôi đã ước lượng một cách chính xác bằng hai con mắt đáng tự hào với thị lực 2.0 của mình.

--- 18cm, 19cm…. Kh, không….

“Tổng, tổng chiều dài…. Là, hơn 20 cm….?”

Tôi bị quảng chiếc gối vào mặt.

“Ưưưưư…..ưư…….ưưư~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”

“Cái…... đứa muốn khóc là chị đây này!”

Tôi vừa xoa chiếc mũi đau điếng vừa hét lên.

Tại vì tôi đã kiên quyết rằng – ‘Chắc chắn là mình không hề thua kém ai cả’.

Aaaaa~~~! Vậy mà chẳng thua ai mà lại thua em gái mình, đúng thật là…!

Cái sự việc như thế này có thể xảy ra á!?

“Hààà……..hàà……”

Tôi có cảm giác như sự tự hào cao quý của mình như đã bị đập vỡ vụn.

Chuyện như thế này có lẽ chỉ có người cùng trải rồi thì mới hiểu, cảm thông được.

Cảm xúc hư vô ảm đạm xé toạc bầu ngực của tôi.

“Ư….ư….ư…….”

Chỉ có tiếng rên rỉ đáng thương của hai chị em là kéo dài một hồi….

Trong sự im lặng dài vô tận,

“Tức là… em cũng thế… hả”

“….. Đúng….vậy.”

Hai chị em lắp bắp trao đổi câu từ.

Sự hỗn loạn vẫn chẳng hề biến mất.

Dù vậy, tinh thần của hai người cũng đã dần hồi phục.

Kaede nói.

“Sáng nay, em dậy…. thế là thành NHƯ THẾ NÀY”

Tôi cố gắng tránh mắt đi chỗ khác để không nhìn vào gương mặt của Kaede, gương mặt có lẽ là đang ngượng ngùng cực điểm.

“….ư…..Em….”

Một giọng nói yếu ớt chạm vào gò má của tôi.

“………………..Làm sao đây”

Tôi chắc chắn đấy không phải là hỏi tôi rồi đấy.

Bởi vì lời đó nghe giống câu hỏi tu từ hơn, buột miệng nói ra trong tình thế tuyệt vọng.

Tuy nhiên, tôi sẽ dám mạnh dạn mà hiểu nó theo ý nghĩa như thế này.

Đó là giọng nói kêu cứu của em gái mình.

Nếu vậy thì ---

“Ahahaha!”

Thì mình phải cười để đáp lại còn gì.

“Đừng có lo lắng! Khó khăn ở mức độ thế này thôi thì không cần phải hoảng hốt --- Bởi vì em đã có chị đây rồi!”

“……..”

Kaede vẫn im lặng, cô bé ngẩng mặt lên. Đôi mắt rưng rưng của cô nhìn thẳng vào mắt tôi.

“…………Em đã bảo rồi còn gì. Cái chỗ đó của chị, em ghét lắm.”

“Hô ~, vẫn còn đủ khỏe để mà tỏ thái độ hả.”

“Chắc chắn rồi, em vừa nổi giận với một kẻ điên rồ thường tỏ ra ngạo mạn trong khi chẳng có căn cứ nào cho sự tự tin tin cả.”

“Không có căn cứ á? Sao tự nhiên đầu óc em lại không hoạt động nhỉ?”

“Há? Thế chị bảo giờ mình có thể làm gì với cái tình trạng tuyệt vọng này…”

Chậc chậc chậc – Tôi vung vung ngón tay trỏ.

“Chúng mình, những lúc thế này --- à không, dù bất cứ lúc nào đều cũng có đồng bọn mà”

Thấy Kaede tỏ ra ngạc nhiên, tôi phô trương hắng giọng lên.

“Chị tuyên bố phương án đây! --- Bây giờ ngay lập tức phải nhờ ‘chị ấy’ tư vấn!”

“……………………………………………………………………………………………………………………..”

Sau một hồi Kaede chìm trong toàn sự im lặng,

“Ờm… tình hình của hai đứa…………phải chăng là do người đó bày trò?”

Con bé buột miệng ra một câu chỉ ra bản chất sự việc.

Thành phố mà chúng tôi sống nằm ở phía nam tỉnh Saitama.

Nó nổi tiếng với đại lộ tăm tắp hai hàng cây phong, cứ hằng năm thu đến thì có thể chiêm ngưỡng lá phong đỏ tuyệt đẹp.

Lá phong đỏ và thành phố của buổi chiều tà.

Tên của ANH (CHỊ) EM chúng tôi phải chăng cũng được lấy từ cái phong cảnh như thế.

Đúng, thế, ‘ANH (CHỊ) EM’ viết bằng Hiragana.

Xem xét cái tình trạng bây giờ của tôi, cái tình trạng mà khó có thể nói được tôi là trai hay gái, thì tôi bối rối chẳng nên viết là ‘Chị Em’ hay là ‘Anh Em’ --- Nhưng không chỉ có mỗi như vậy đâu.

[note62617]

Yasumi Chiaki và Yasumi Kaede.

Hai đứa sinh đôi chúng tôi lại có một cô chị gái hơn chúng tôi kha khá tuổi.

Tên của chị ấy là, Yasumi Yuuko.

Chị ấy có dáng người nhỏ bé cứ như là thời gian ngừng trôi vậy, dung mạo đáng yêu y đúc như một nàng tiên.

Nụ cười không tương xứng với ánh mắt. Bộ đồ màu trắng phù hợp với phong thái kiểu trí thức.

Và rồi ---

“Ồ, Chiaki ~, phì…. Khục khục…. ha ha ha ha ha ha! Chú em đáng yêu lên kha khá rồi đấy nhỉ?”

Chị ấy là kiểu phụ nữ mà có thể gặp tôi và nói ra điều này ngay lập tức sau khi liếc nhìn bộ dạng của tôi bây giờ.

Để tôi giải thích tình hình.

Địa điểm hiện tại là phòng nghiên cứu của chị Yuuko, nó nằm trong ‘Viện nghiên cứu di truyền Yasumi’.

Những người đang ở đây là có 3 người, tôi, Kaede, và chị gái.

Ngay sau cuộc trao đổi ở trong phòng Kaede, chúng tôi đã tới đây để thảo luận với cô chị gái đáng tin cậy về ‘Trạng thái dị thường’.

À không… thay vì nói là thảo luận, có khi là tôi nên nói là truy cứu thì đúng hơn.

“….Biết ngay mà”

Trong căn phòng màu trắng giống như là phòng y tế, chúng tôi đối mặt với chị gái.

“Chị Yuuko là đầu sỏ đúng không?”

Kaede nói lên một lời y đúc như tiểu thuyết trinh thám.

Thế rồi, chị Yuuko lên tiếng – “Hì ha ha ha ha ha! Haa hặc hặc hặc! Giờ còn nói cái gì nữa! Nếu như mà có cái chuyện gì đó mà không thể hiểu bằng thường thức, xảy ra với cơ thể của bọn chúng bay thì đúng rồi còn gì!”

Chị bật cười một cách sảng khoái, hất chiếc áo trắng lên,

“Đương nhiên đó là chiêu trò của ta đây, mad scientist [note62616] thiên tài Yasumi Yuuko chứ còn gì nữa!”

Có lẽ đây là cái lời tự giới thiệu bản thân dễ hiểu nhất rồi, còn hơn là phải chồng chất hàng nghìn lời giải thích.

Đối với tôi thì chị ấy là ‘Chị gái đáng tự hào mà tôi cực kỳ yêu mến’.

Yasumi Yuuko là nhân vật như thế này.

Có chị gái mà mình có thể nhờ cậy được thích quá đúng không?

Chị ấy là người mà chỉ có nói chuyện cùng nhau thôi là tôi cũng thấy vui rồi.

“À ha ha ha ha ha ha! Đúng là chị Yuuko có khác! Chà ~, lần này đúng là em hết cả hồn luôn đấy!”

“Đúng không đúng không! Làm cho được chú em giật hết cả mình thì chị cũng vui lắm! Đúng là xứng đáng món quà bất ngờ. Cảm ơn chị đi, hì ha ha ha ha ha!”

“À ha ha ha ha!”

“À ha ha ha ha!”

““Haa hặc hặc hặc!””

Chúng tôi - chị và em trai thân thiết bậc nhất Nhật Bản (Có khi nên gọi là chị và em gái nhỉ?) thay nhau gào lên cười lớn.

Lúc đó, Kaede nói một câu lạnh lùng.

“IM LẶNG ĐI!”

Chúng tôi lặng thinh.

Tại sao lại thế này nhỉ, tại sao tiếng nói của cái con này nó lại có sức mạnh làm đóng băng tình huống lại nhỉ.

“Chị Yuuko. Chị trả lời câu hỏi của em đi.”

“…..Này, Chiaki. Tại sao Kaede lại nổi giận? Trông sợ quá?”

Chị quay sang nhìn tôi.

Này, trên vầng thái dương Kaede nổi lên mạch máu lùng bùng rồi.

“Đừng nói chuyện linh tinh nữa. Em hỏi một cách ngắn gọn --- Chị đã làm gì với bọn em vậy?”

“Chị nghịch ren di truyền rồi thay đổi giới tính hai đứa!”

Chị Yuuko tạo dáng như muốn nói là – Đẳng cấp đúng không – Rồi ưỡn bộ ngực xép lép lên.

Nhìn chị ấy đáng yêu ghê, nhưng mà Kaede thì lại không hề bị động lòng.

“Làm, làm sao chị có thể làm cái chuyện ngu ngốc thế….”

“Làm được chứ! Chị nói suốt rồi còn gì --- Chị đã bảo là, không có chuyện gì là không thể đối với mad scientist siêu thiên tài Yuuko này cả!”

“…Thế ạ”

Dường như là cô bé từ bỏ rồi.

Kaede cũng nặng nề thấm thía.

Ở thời điểm mà câu nói quyết định của chị Yuuko phát ra thì việc truy cứu sâu xa hơn nữa chẳng còn ý nghĩa gì.

“Thế thì lý do mà chị thực hiện cái phẫu thuật đó mà không hỏi ý bọn em là gì?”

“Hỏi hay lắm! Trước hết là vì thí nghiệm cao cả. Vì sự tiến bộ của loài người. Để vươn tầm với tới lãnh địa của chúa --- điều chỉnh ren di truyền của con người, khắc phục mọi loại bệnh tật và tuổi thọ, dáng vẻ - tuổi tác – giới tính cũng không bị ràng buộc nữa, và sau cùng là tạo ra sinh mệnh theo đúng ý mình!”

Không hổ danh chị Yuuko!

Nếu là tôi thông thường thì có lẽ là tôi đã tán dương nhiệt liệt rồi…. tuy nhiên.

“Khục khục khục, Chiaki, Kaede --- Hãy tự hào vì mình là vật thí nghiệm của chị đi!”

“………………………………………………….”

Hôm nay mạch máu của Kaede sắp nổ tung rồi nên tôi sẽ im lặng.

Em gái tôi nhăn nhúm mặt, cô bé vừa nói - “Đầu tiên… tức là có cái thứ hai đúng không? Đó là cái gì?”

“Thứ hai là….”

Chị Yuuko ngắm nhìn qua lại giữa chúng tôi rồi nói bằng giọng hiền hòa.

“Em trai và em gái yêu dấu của ta ơi… tức là vì hay đứa chúng bay đấy.”

“Vì hai đứa bọn em…?”

“Tại, tại sao…. Cái thí nghiệm tà đạo như thế này lại là ‘Vì chúng em’ được chứ?”

Hy vọng Kaede chuẩn bị tinh thần lắng nghe lời tiếp theo của chị Yuuko.

Và, HY VỌNG RẰNG CÔ BÉ SẼ NHỚ KỸ.

Bởi dù sao thì ‘kẻ simp chị gái’ như tôi thế này cũng phải nghiêng cổ vì không thấu hiểu được.

“Chà ~, tại vì bọn chúng bay dạo gần đây quan hệ có vẻ không được tốt lắm ---- “

Nhà khoa học tà đạo với vẻ mặt tươi cười xinh xắn mang đầy thành ý, nói lên một câu nói cực kỳ là ngây thơ.

“Tại chị nghĩ là, làm cho giới tính của bọn chúng bay đảo lộn thì có thể làm hòa với nhau ♪”

““Cái lý luận kiểu gì thế!?””

Chúng tôi đồng thanh chỉ trích.

Đây là hành động hợp tác giữa cặp song sinh chúng tôi, lâu lắm rồi mới có.

“Hưm, ngay lập tức có hiệu quả rồi còn gì?”

“Không hề.”

“Không có.”

Lại một lần nữa, lần này thì lời nói phủ nhận của cả hai đều đồng thanh.

Tại cái kiểu châm chọc quá là mơ hồ của chị gái nên giọng điệu thời con trai của tôi vô ý thoát ra rồi đó.

Tuy nhiên, một điều mà tôi hiểu được… đó là chị ấy thật sự không có ý xấu.

Với chị gái, nếu như mà chị ấy có ý xấu thì có lẽ chị ấy sẽ thẳng thắn tuyên bố ‘Chị có ý xấu đấy!’.

Nhưng mà không phải vậy mà tôi có thể tha thứ được, không có chuyện đó đâu.

“Chỉ… chỉ vì…. Cái lý do ngớ ngẩn đó ư….!”

Cơn giận của Kaede như sắp bùng nổ ngay lúc này.

Vậy mà chị Yuuko lại nhìn em gái mình với vẻ ngơ ngác khó hiểu.

“Thật sự là chúng bay không hiểu à? Chiaki thì không nói đến rồi, nhưng mà cả Kaede nữa ư?”

“Hoàn toàn chẳng hiểu một chút nào cả”

“Ớ ~? Với chị thì đây là việc mà chị còn phải tự khen mình là - Hiếm khi mình mới làm được việc tốt cho em gái đáng yêu cơ mà”

“Há?”

“Thế này không được rồi, hai đứa chẳng hiểu gì cả. Thế thì chị sẽ giải thích này, Kaede cực kỳ, cực kỳ là sát gái, cho nên là MƯ-.”

Lời giải thích nghe chừng nặng nề đột nhiên bị lệch hướng.

Bời vì chị đã bị một cánh tay của Kaede vươn tới và bịt miệng lại.

“Bỏ qua cái chuyện tầm phào không ai quan tâm đó đi”

“Ư mư…. Ư mư……”

Chị Yuuko đáng thương còn chẳng thể hít thở theo ý mình, chị ậm ừ rên lên một cách khổ sở.

“Chà chà… Ngay cái việc thử cố gắng để hiểu được lời chị Yuuko nói cũng đã thành vô ích rồi nhỉ”

Chẳng hiểu sao Kaede lại đỏ bừng bừng mặt lên, cô bé giải thoát cái miệng của chị gái xong thì dùng chính bàn tay đó tuột xuống cằm chị gái, xong rồi đẩy cằm chị gái lên. Đó là hành động mà bọn con trai bảnh bao thường hay làm trong shojo manga.

“Mà kệ chuyện đó đi…”

Kaede cứ thế lườm chị gái - “Em sẽ trở lại bình thường được đúng không? Trở lại với cơ thể vốn có”

“Không trở lại được đâu đấy?”

Câu đáp lại quá là nhanh chóng.

Cả tôi lẫn Kaede đều nuốt lời lại, phải sau một độ trễ nhất định chúng tôi mới hiểu được.

“……………………………..Ơ?”

Từ trong mắt Kaede, những nước mắt ứ ra thành từng giọt.

“…………Chị, chị bảo là không có gì là chị không thể không làm được mà………..”

“Đúng thế, chị đây không có chuyện gì là không làm được. Ừm ừm, hay là để chị nói lại theo kiểu này đi --- Chị sẽ không cho hai đứa bay trở lại như cũ, cho tới khi nào mà chị thỏa mãn với cuộc thí nghiệm mới thôi.”

Vậy đấy.

Cô trưởng nữ của nhà Yasumi lúc mà có ý xấu là sẽ nói theo kiểu thế này.

Chị ấy nói trên nụ cười xấu xa không thể nào mà xấu xa hơn được nữa.

“Khực khực khực……. À thì, cho đến khi nào mà chị thu thập được đầy đủ dữ liệu….. Bọn chúng bay cứ sống trong cái cơ thể ấy đi, chí ít là vài năm!”

“Chị vẫn xấu tính như ngày nào nhỉ……..! Giờ chị cho em trở lại như cũ ngay đi!”

“Không chịu”

“Gừ…!”

Chị Yuuko nhìn Kaede khi cô bé đang nghiến răng.

Hai cái người này thì lại thường hay cãi nhau theo kiểu vợ chồng như thế này.

Nhưng mà hôm này thì quả thật là đi quá mức rồi.

Tôi vòng ra đằng sau lưng chị Yuuko, dùng cả hai tay nâng cơ thể của chị ấy lên.

“Ái! Chi, Chiaki!? Chú mày định làm gì!”

Chị Yuuko dãy đành đạch bằng hai chân.

“Chị Yuuko này, chị đừng có làm Kaede khóc”

“Em, em không có khóc!”

Sắp khóc đến nơi rồi còn gì.

Tôi nhìn vào chị gái bằng vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu mà chị làm thí nghiệm, thì em sẽ theo chị bất cứ cái nào. Chị cho Kaede trở về bình thường đi. Nếu mà chị không cho em ấy trở về bình thường thì…”

“Nếu không thì? Hừm, thì sao hả?”

“Em sẽ ghét chị”

“…………Ơ?”

“Em sẽ không làm món kem hầm cho chị nữa đâu”

“Gư….. gừ………..gừ……., nhưng mà nè……. Chị đã cất công khổ sở rồi……..”

“Em sẽ không nói chuyện với chị lần nào nữa đâu”

“Gừừừừừừ~………..!”

Sau một hồi cay cú gầm gừ, chị gái cuối cùng cũng thả lỏng người ra trong khi vẫn đang bị tôi bé lên. Đúng ý như bộ dạng của một con mèo con bị bế lên.

“……..Đành, đành phải chịu thôi…. Chị sẽ cho Kaede trở lại như cũ”

“Phù………”

Vì đã ép được chị ấy thề rồi nên tôi yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Kaede ở ngay bên cạnh tôi cũng vuốt ngực thở phào.

Tôi đặt cô chị gái mà nãy giờ mình bế lên xuống mặt đất – “Đúng là chị gái dịu dàng đáng yêu và hiểu chuyện nhỉ”

“Hì hì hì hì hì hì, thì đúng rồi còn gì! Đúng rồi còn gì ~!”

Chị gái sau khi hạ cánh thì xoay một vòng rồi xoay lại hướng của tôi, chị chọc ngón tay vào mặt tôi.

“Nhưng mà Chiaki, đây là vì chú em đấy! Chú mày cứ mã~~i sống trong cơ thể của con gái đi!”

…..Ưm.

“Này…. Chị Yuuko. Chị nói nào là ‘vì thí nghiệm’, nào là ‘vì em’…. Nhưng mà hình như chị có chất chứa tư thù cá nhân đúng không?”

“Hừm, mặc dù là chất chứa, nhưng mà nó lại là mối hận cực kỳ lớn! Đó là lý do thứ ba mà chị thay đổi giới tính của bọn bay đấy!”

Chị gái giơ ba ngón tay lên rồi chợt ửng đỏ gò má – “Chiaki…. Trước đây, em từng bảo là ‘em sẽ cưới chị gái’ đúng chứ.”

“Há? Cái gì thế…. Chuyện từ hồi nào thế?”

“Chắc là khoảng 8 năm về trước.”

“Đó là chuyện của hồi con nít mà! Làm sao mà em nhớ được lâu thế!”

“Chị thì nhớ rấ---t rõ đấy! Chị đã phải nhận lấy một cú sốc là - cái con vật đáng yêu này là gì vậy trời ~♡, kiểu thế đấy!”

“Cái kỷ niệm đáng xấu hổ đó chị quên đi!”

“Nghĩ lại thì, Chiaki đã là cái đứa simp chị gái kể từ hồi đó rồi…. Vậy mà sao lại thật đáng buồn. Dạo gần đây chú em cứ tuyên bố nào là vào cấp ba sẽ yêu mối tình đầu cho mà xem, nào là cuộc đời con người từ trước tới giờ mình chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp….”

Chị Yuuko gạt phăng giọt nước mắt rồi lớn tiếng hắng giọng.

“Mối tình đầu của chú đáng ra phải là chị chứ---!”

“Chị có nói thế thì em cũng đành!”

Em chẳng biết phải đáp lại chị như thế nào đâu!

“Mà tóm lại là, cái câu chuyện vừa rồi thì có gì liên quan đến thí nghiệm thay đổi giới tính chứ???”

“Phì ha ha ha ha, trong cơ thể của con gái thì chú em khó mà có thể yêu đương được!”

“Làm ơn mắc oán à!”

“Im đi im đi im đi! Cái đồ phản bội! Hưm, giấc mơ thanh xuân chua chua ngọt ngọt bị đổ vỡ, chắc chắn là chú em phải đau khổ lắm! Nào, chị gái mối tình đầu của mày sẽ lắng nghe lời oán hận của mày!”

“Cảm ơn chị đã biến em thành một mỹ nữ”

“Gòa ha ha ha, đáng đời! Chị mày muốn nghe cái câu đó lâu ---- Ơ, mày vừa bảo là cảm ơn á? Tự nhiên mày bị biến thành con gái cơ mà?”

“Dù sao thì hồi em con là con trai em cũng chẳng hề hút gái tí nào cả, cho nên em nghĩ kỹ thì thấy là tình hình hầu như chẳng hề tệ đi. Có khi là với việc trở thành con gái thì em lại thay đổi sang một phương hướng tốt hơn”

“Quá là tích cực, đáng sợ quá…”

Chị gái xanh mắt thụt lùi lại. Ngược lại tôi lại đường đường chính chính bước lên một bước để khẳng định.

“Tức là, giấc mơ của em không hề bị mất đi. Chẳng có phương hướng nào thay đổi cả. Hì hì hì, đáng tiếc là ý đồ của chị bị tuột mất rồi.”

“Không, không lẽ, Chiaki…. Mày định CỨ NHƯ THẾ MÀ YÊU ĐƯƠNG hả?”

“Đúng thế”

“Trong bộ dạng của con gái?”

“Đúng, trong bộ dạng của mỹ nữ.”

“Với con gái?”

“Ừ, em sẽ sống một cuộc sống của học sinh cấp ba đào hoa cho mà coi!”

Sau khi tôi tuyên bố giấc mơ của mình thêm một lần nữa, chị gái ngơ ngác một lúc, sau đó chị ấy như tuyệt vọng – “Mày thay đổi giới tính mà vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ!”

Chị phụt ra một câu như vậy.

Tiếp sau đó.

Chị Yuuko bê một chiếc máy kỳ là từ trong góc phòng tới, điều chỉnh chiếc máy tính cá nhân để trên bàn và bắt đầu làm việc nghiêm túc.

Mặc dù diện mạo của chị ấy đáng yêu như trẻ con, nhưng hào quang của một người phụ nữ lại bập bùng tỏa ra từ dáng vẻ của chị ấy lúc đang làm việc.

“Xong. Kaede, qua đây đi. Chị sẽ biến mày về cơ thể cũ”

“……………..”

Kaede tiến lại gần với trạng thái cảnh giác.

Chị Yuuko nhìn dáng vẻ đó của cô em gái liền chớp chớp mắt.

“Ừm ưm? Này, bây giờ chị mới nhận ra…. Kaede, mày ---”

“….S, sao ạ?”

“Mày từ con gái biến thành con trai, vậy mà cơ thể lại chẳng hề thay đổi nhỉ?”

“………………………………………………………………..”

“Hay là…. Thí nghiệm thất bại………………..vẫn chưa thay đổi giới tính? À không….. nhưng mà mày cứ kêu gào đòi ‘trả lại thân xác cũ’ cơ mà. Nếu vậy thì…..”

Ừm ừm ừm – chị gái tâm tư một hồi rồi vỗ tay bộp một phát – “Tức là, vốn dĩ mày đã có vẻ ngoài trung tính, cho nên là lúc thành con trai không thay đổi nhiều lắm hả?”

“Không phải!”

“Thế thì tại sao”

“…………………………………….”

Trông chị ấy có vẻ khó nói………….

“Hồ hô, cái tình trạng khó nói như thế…….. chẳng hiểu sao nhưng mà thú vị quá còn gì!”

“……..Rõ ràng là chị đang vui mừng trên sự bất hạnh của em gái đúng không?”

“Tại vì kết quả ngoài dự đoán là kho báu đối với chị đấy.

---- Thế? Kaede, chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mày thế? Nếu không cho chị nghe thì chị sẽ không cho trở về như cũ đâu đấy?”

“….Nửa, nửa thân dưới….”

“Ở đoạn nào? Cụ thể hơn đi, nói bằng giọng to đi”

“……….ưư”

Làm sao mà cô bé nói được.Xin lỗi Kaede, nó quá là nhạy cảm, chị không thể nào thả thuyền để cứu em được.

Kaede uốn lượn khuôn miệng nhấp nhô, cuối cùng cô bé tuyệt vọng chỉ tay vào chỗ bẹn.

“Ở đây!”

“Hả?”

“Nó mọc lên cái con chim ấy!”

“…..Đừng có nói cái từ dâm dục bằng giọng nói to thế chứ”

“Gư……!”

Chỉ mỗi hôm nay thôi mà răng của Kaede sắp bị nghiền nát rồi.

Nghe lời phát ngôn của cô gái út lạnh lùng, chị Yuuko vừa đỏ mặt vừa trêu chọc.

Nhưng ngay tức khắc chị lấy lại tư thế, ngay sau đó chị hướng ánh nhìn về nửa thân dưới của Kaede.

“Hiểu, rồi, đấy---”

Thế rồi, chị sáng mắt lên với sự vui vẻ từ trong sâu thẳm.

“Hừ hà, chỉ thay đổi giới tính một phần là cái kết quả thú vị còn gì nữa! Quả nhiên, lựa chọn mày làm vật thí nghiệm là đúng đắn!”

“Em không phải là thứ để cho chị gái vui vẻ ---- Nhanh nhanh cho em về như cũ đi!”

“Đã bảo là biết rồi mà. Nhưng mà mày phải để cho chị kiểm tra cái đã. Để thỏa mãn dục vọng làm nghiên cứu của chị ----”

Bị Kaede lườm, chị gái nói - “---Nhưng mà về căn bản là cũng để biến cô em gái đáng yêu trở lại như cũ!”

Mục đích thành ra như thế đấy.

Tôi quyết định ra khỏi phòng đợi Kaede được kiểm tra xong.

“Khì khì khì khì………. Vậy thì cho chị xem phần bị biến đổi nào!”

Tôi có thể nghe được giọng nói vui vẻ của chị Yuuko từ ngoài sảnh.

“Nào nào, cái gì mà phải ngượng chứ, Kaede….. bọn mình là gia đình mà”

“……………………”

“Ưm? Chị á? Đến nước này rồi làm gì có chuyện chị lại rung động trước chuyện này chứ ---- Hứ, chị là phụ nữ đấy! Tóm lại là chị nhìn cái chim của bọn con trai quen rồi. Hồi Chiaki còn là trẻ trâu, chị đã vọc chán chê rồi”

Chị ấy nói ra toàn những chuyện không thể tha thứ được.

Có vẻ như là vừa nảy sinh ra một số chuyện mà lát nữa tôi phải chất vấn rồi.

Tôi nghe thấy giọng nói khó hiểu của Kaede và giọng nói rõ ràng của chị Yuuko giao thoa vào nhau.

Chúng cứ kéo dài một lúc, cuối cùng thì.

“Được rồi…. cuối cùng thì mày cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ. ………… chị đã bảo rồi, cái cảnh cáo đó là cái gì………..cứ làm như kiểu là chị sắp hoảng ấy….. chẳng hiểu gì. Chị đã bảo là không sao rồi mà. Kệ đi, nhanh nhanh đưa chị xem nào---------- ơ?”

Sau một thoáng yên lặng,

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Đúng như dự đoán, tiếng thét của chị Yuuko vang vọng.

Tôi chẳng cần phải đoán xem là bên trong đó vừa xảy ra chuyện gì nữa.

“Em vào đây chị”

Tôi gõ cửa mà không có phản hồi nào, tôi đành vào phòng mà không xin phép.

Mặc dù tôi hiểu được nguyên nhân của tiếng thét rồi, nhưng vẫn nên đề phòng.

Tôi chẳng thể nào mà cứ để như thế mà chờ đợi được.

“Chị Yuuko…. Chị có sao không?”

Ngay tức khắc tôi nhìn thấy bóng người của chị ấy. Chị ngồi trên chiếc giường bệnh, mắt rớm nước, mặt thất thần.

Chị nhìn tôi bằng hành động cứng đờ đờ - “Chiakiii……… đó là cái gì…………chị không biết cái đó…………”

Dường như chị ấy hoàn toàn không ổn chút nào.

Cô chị gái lúc nào cũng uy lực, nay lại trở nên nhu mì.

“Chị cưỡng chế lột đồ ra, thế là, trước mắt chị………. Nó tự nhiên, nó tự nhiên to lên……….”

“Chị cần gì phải lột đồ ra chứ!”

“Tại sao lại thành ra thế kia chứ??? Chẳng phải là nó sẽ không thay đổi nếu như không hứng thú tình dục hay sao???”

Tôi chẳng thể nào trách cô chị gái đang nức nở hỗn loạt tột cùng được.

Lần đầu nhìn tôi cũng quá là bất ngờ nên phơi bày hết nỗi xấu hổ của mình ra.

Sau khi trốn tránh câu hỏi khó nói một cách mỹ mãn, tôi nhìn xung quanh căn phòng - “Thế, Kaede đâu rồi?”

“Nó đang khóc ở phòng bên”

“Đáng thương quá…..”

Mình phải hỏi thăm tình hình con bé thôi.

Tôi là đứa mà nếu như không phải là chuyện gì quá đỗi nghiêm trọng thì tôi sẽ không xao động, không hoảng hốt….. nhưng mà sáng nay đúng là thảm khốc.

“Việc kiểm tra thế nào rồi?”

“………..Hủy rồi. Phải làm lại”

-------Vậy là phải làm lại.

Tôi lại một lần nữa quay ra hành lang đợi một lúc.

Một phút…….Năm phút………Khoảng mười phút trôi qua rồi nhưng tình hình chẳng có biến đổi gì cả.

Mà thôi, nghĩ đến cái vụ việc xảy ra lúc trước khi việc kiểm tra bị hủy thì có lẽ cũng chẳng còn cách nào khác.

Kiểm tra bằng cách xem xét vị trí bị biến đổi.

Chỉ có công việc như vậy thôi mà bây giờ nó lại là một nhiệm vụ cực kỳ gay go.

Tôi đợi thêm một vài phút nữa thì cuối cùng tình hình cũng bắt đầu có chuyển biến.

Có giọng nói mang dáng dấp tuyệt vọng của Kaede, nào là “Chị đã bảo là cho em về như cũ rồi còn gì!”, nào là “Kiểm tra hay là cái gì cũng được, chị cứ làm nhanh nhanh là được mà!”. Tiếp theo đó là tôi nghe thấy tiếng khóc thổn thức của chị gái.

….Mình, mình không thể chịu đựng được nữa.

“……Chiaki, vào được rồi đấy”

Tôi bị gọi tên một lần nữa là vào khoảng 10 phút sau đó.

Sau khi vào phòng, phía trước mắt tôi là chị Yuuko trong bộ dạng khá là mệt mỏi - “Lành rồi ~~~~~~~!” - Và hình dáng Kaede nhảy lên hoan hô một cách ngây thơ trong khí thế vỡ òa.

Mình chưa từng nhìn thấy gương mặt hớn hở này của em gái bao giờ!

“Hàààà~~~! May quá…. May quá….. may quá……”

Giọt nước mắt yên lòng lan tỏa khắp gò má của cô bé.

Ngược lại, chị Yuuko thì trông có vẻ nuối tiếc vì mất đi vật thí nghiệm.

“Hàà…….. Kết quả đúng như dự đoán. Cảm ơn chị mày đi, Kaede”

“Chị là cái đồ đầu sỏ, vậy mà có thể cao giọng mà nói ra câu đó nhỉ.

----- Em còn phải nguyền rủa chị chứ chưa nói gì đến cảm ơn đâu”

Chị Yuuko cũng tỏ thái độ như thường ngày, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Đương nhiên là tôi cũng nhai lại để tự rước họa vào thân.

“Hì hì……cơ mà….. thế này thì coi như là em thoát được khỏi cái thí nghiệm ghê tởm của chị Yuuko, không liên quan gì nữa rồi”

“Tạm thời là mày phải cho chị theo dõi đấy”

“……..Chỉ có thế thôi thì được”

Cuộc trao đổi của hai người dừng lại ở đó, rồi ánh mắt của chị gái chuyển về phía tôi.

“Chiaki, chú em sẽ hợp tác cho thí nghiệm của chị từ này về sau chứ?”

“Ừ, em hứa rồi mà.

----- Cơ mà em phải làm gì?”

“Trước hết là mày cứ đến trường, sống bình thường đi. Phần cụ thể thì bọn mình sẽ thảo luận sau”

“Rõ. Ơ mà, trường….. đến trường à….”

Nói mới nhớ, hôm nay là ngày khai giảng.

Nào. Nào nào nào ----

Yasumi Chiaki, quả thực là có thể đến trường được không nhỉ?

Lúc tôi định ra vấn đề lớn mà tôi trốn tránh từ lâu rồi.

Thì Kaede xen vào nói trước.

“Yasumi-kun, em không biết là chị định đi học thế nào trong khi vẫn còn trong cái bộ dạng ấy”

Cô bé xách chiếc cặp trên tay, ra giáng vẻ chuẩn bị đi học - “Nhưng mà ở trường đừng có bắt chuyện với em đấy”

Rồi cô bé nhanh chân đi mất.

“………Kaede, em trở lại như cũ rồi, may quá nhỉ”

Nhờ có vụ ầm ĩ không ngờ tới mà tôi cứ ngỡ là chúng tôi đã gần nhau hơn một chút.

Cuộc gặp gỡ tình cờ của hai cặp song sinh chúng tôi cứ như là một giấc mơ ảo mộng.

Mình phải vực lại tinh thần thôi.

Từ giờ là bắt đầu chương sách học đường rồi!

Thành con gái mất rồi, không biết mình tới trường theo cái cách cách nào đây nhỉ.

Thủ tục và tên tuổi, cái này cái nọ chẳng biết thành ra như thế nào rồi.

Có lẽ có người tò mò, nhưng trước hết tôi muốn mọi người chờ đón vũ đài tươi sáng của tôi.

Sau buổi sáng sớm xảy ra vụ án lớn, thời gian chỉ mới trôi qua được một chút thôi.

Ngưỡng cửa đời người đáng nhớ và buổi lễ khai giảng bắt đầu rồi.

Tôi hòa giọng vào bản quốc ca của các học sinh mới nhập học đi vào hội trường.

Tiếp đó – “Thưa các bạn học sinh mới, xin chúc mừng các bạn đã nhập học ---”

Nào là tuyên bố nhập học, nào là diễn văn.

Đây là một chương trình cực kỳ là bình thường.

Giữa buổi lễ khai giảng đó, em gái tôi – Kaede đang ngồi ở hàng ghế đằng đầu.

Dáng vẻ cô bé duỗi thẳng sống lưng ra và ngồi nghiêm nghị.

Chẳng thể nào mà tôi nghĩ được cô bé này cũng là nhân vật vừa khóc vừa áp vào hạ bộ của mình và hoảng hốt hồi sáng nay.

Vừa nghĩ như vậy trong khi ngắm nhìn cô em gái --- Tôi dừng chân trước bậc thang dẫn lên bục sân khấu ở nằm ở phía trước của phòng thể chất, đương nhiên là tôi vẫn trong hình hài của con gái.

Đó là vì tôi phải nói lời chào với tư cách là đại diện của học sinh mới nhập học.

Tại vì tôi là thủ khoa trong kỳ thi đầu vào nên là việc này đúng như dự định lúc đầu của tôi rồi, tuy nhiên….

“Mình định nói gì nhỉ”

Vì buổi sáng nay có quá nhiều chuyện nên mình quên béng mất rồi.

“--- Xin mời đại diện học sinh mới nhập học, em Yasumi Chiaki”

Ài chà, mình bị gọi tên lên rồi.

Hình như là tiết mục chúc mừng và các tiết mục này nọ đã kết thúc từ lúc nào rồi.

Hừm…. có vẻ như là mình không có thời gian để nhớ lại, cũng chẳng có thời gian để mà thong thả suy ngẫm.

“Chỉ còn cách là tùy cơ ứng biến thôi”

Mình chỉ cần kể lại bằng lời của mình, về những ấp ủ và suy nghĩ… nhân dịp nhập học là được.

Có lẽ nó sẽ không thể thành một đoạn thoại nhã nhặn được, nhưng ngược lại nó lại chứa chan cảm xúc của mình.

“Nào, đi thôi nào!”

Bục – tôi nắm các ngón tay vào trong lòng bàn tay rồi bước một bước.

Lên trên bục, tôi bước đi rồi dừng lại ở trung tâm.

Tôi từ từ nhìn học sinh của toàn trường.

“Xin chào mọi người, rất hân hạnh lần đầu gặp mặt. Tôi tên là Yasumi Chiaki----”

Sự chú ý của mọi người tập trung vào tôi.

Hội trường vừa nãy im ắng hoàn toàn lại lên tiếng xôn xao.

Người thì thở dài thán phục

Người thì nín thở mở to mắt ra.

Vô số ánh mắt NGƯỠNG MỘ đổ dồn lên cơ thể tôi.

Chỉ trong khoảnh khắc này, không biết đã có bao người yêu tôi từ ánh nhìn đầu tiên nhỉ?

Hì…. Hì hì hì…. Ha ha ha…. Được lắm! – Cảm giác rất là sảng khoái!

“Ngày hôm nay, em xin cảm ơn vì đã tổ chức cho chúng em một buổi lễ tuyệt vời ---”

Trong một nhịp tôi duỗi thẳng sống lưng ra thì chiếc cúc áo blazer bắn đi.

Cái đồ hàng mã này….! CÁI NÀY LÀ ĐỒ MƯỢN, THÀNH RA LÀ KÍCH CỠ KHÔNG HỢP VỚI MÌNH đây mà….!

Không chỉ mỗi blazer mà cả cúc áo sơ mi cũng lục bục rồi còn gì!

À mà hình như mình phải xưng tên vào cuối cùng hay sao ấy nhỉ? Mình cũng bỏ qua lời chào mở đầu mất rồi.

Vô số những rắc rối đổ ập xuống, nhưng đương nhiên là tôi vẫn không hoảng hốt.

Mới có lệch dự tính ở mức độ này thôi thì vẫn còn là chuyện vặt vãnh so với việc em gái mọc chim.

Mình làm được, mình làm được. Tự tin hết mình, tươi cười tiến lên nào.

“Em có một điều mà muốn đạt được trong ba năm cuộc sống học đường ---”

Tôi nở nụ cười hết cở và tuyên bố ấp ủ của mình cho mọi người biết.

“Đó là biết về mối tình đầu.”

Hội trường còn xôn xao hơn vừa nãy.

“Đó là gặp được con người vận mệnh, làm cho trái tim em rung động.”

Một sự rung động không ăn ý với buổi lễ khai giảng chạy dọc khắp toàn bộ học sinh của trường.

“Đó là nắm lấy bàn tay của người ấy, ôm chầm lấy người ấy ---”

Tôi nghiêm túc nhìn chăm chú vào mọi người, tôi tạo ra một hành động cường điệu, giơ nắm đấm lên.

Trong một nhịp đó, tôi lại nghe thấy âm thanh tiếng nổ bụp một phát.

“Quả thật đó là một ai đó trong hội trường này….. nam hay nữ, bất kể ai. Tại vì từ lúc em sinh ra, em chừa từng hồi hộp lần nào cả.”

TÔI DỨT KHOÁT ƯỠN NGỰC LÊN, chẳng hề để tâm mà vẫn tiếp tục.

Tiếp tục với lời độc thoại cứ tuôn ra từ miệng, tiếp tục với bài diễn thuyết về bản thân, thứ mà chẳng thể gọi nó là một lời chào hỏi được

Dường như ai cũng thích thú lắng nghe.

Có những giáo viên há hốc.

Có những học sinh nữ đỏ mặt hét lên tiếng thét chói tai.

Còn có cả những học sinh nam huýt sáo sáng cả mắt lên.

Chỉ có mỗi gương mặt cô em gái đang HẾT SỨC ÉP VÀO HẠ BỘ CỦA MÌNH là biến thành ác quỷ.

“Dù vậy, em nhất định vẫn sẽ toại nguyện ước mơ của mình cho mà xem.”

Tôi cực kỳ sung sướng.

“Em thề sẽ toàn tâm toàn ý chiếm lấy mối tình đầu!”

Yasumi Chiaki, đại diện của học sinh mới nhập học.

Trong những năm về sau, trong tương lai xa vời.

Người ta nói rằng, lời chào hỏi của ngày hôm nay được kể lại cho học sinh như là một câu chuyện truyền thuyết.

Về vụ án diễn thuyết không mặc áo ngực của trưởng hội học sinh Yasumi.